Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 102: Không Có Ích
Chưa thể tin vào những gì bản thân nghe được, cô nhìn em trai rồi hỏi thêm lần nữa để xác nhận:
“ Em nói lại xem, bà ta làm gì?”.
Triệu Thần Hy lại lần nữa thở~ dài rồi nói:
“ Bà ta tát vợ em, mượn cớ tâm sự đưa cô ấy đến nơi không có người rồi cứ thế mà thẳng tay”.
“ Điên rồi à?”.
“ Còn hơn cả điên đấy, bây giờ em đang nghĩ nên làm gì để trừng phạt bà ta”.
“ Công bố chuyện xấu của bà ta là được, nhiều việc xấu bị giấu diếm, chẳng cần chúng ta phải tạo, chỉ cần … điều tra rồi công bố là được” – Triệu Tử Anh uống trà, nhàn nhã lên tiếng.
Triệu Thần Hy suy nghĩ, nhìn chị mình rồi cười:
“ Chị đã nghĩ đến việc này từ trước rồi có đúng không?”.
Triệu Tử Anh uống trà, nhún nhún vai bộ dạng thản nhiên:
“ Là do em không chịu nghĩ đến nó thôi”.
“ Vậy việc này giao cho chị làm nhé, em về phòng đây” – Nói xong hắn liền đứng lên rời đi, chẳng cho cô chút thời gian để kịp suy nghĩ.
“……….
”.
Triệu Tử Anh đứng hình, tách trà trong tay cũng ngừng ở không trung.
Có phải, cô vừa bị gài bẫy rồi không?
Người đàn ông bướ lên lầu, hắn đi đến phòng cô.
Chỉ là bất chợt mà thôi.
Thực sự cũng không biết nên làm cách gì để có thể vào được bên trong, chỉ sợ khi gõ cửa cô nghe thấy tiếng nói của hắn sẽ không thèm để ý đến.
Nhưng đúng là trời không phụ người có lòng, cửa phòng cô hé mở, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, liền nhìn thấy Lý Uyên đang ngồi trên giường.
Triệu Thần Hy bước vào, đứng ở một bên mà chẳng dám đến gần.
Lý Uyên vừa hay nhìn thấy mũi giày của hắn, cô xoay sang nhìn một chút rồi lại hướng tầm mắt về chỗ cũ, thở dài.
Tại sao Kiều Uyển Nhi lại giúp cô?
Sau khi sinh con, bao nhiêu tình cảm và thời gian Lý Uyên đều dồn hết cho Lạc Lạc, cũng quên mất chuyện trả thù, thêm một phần là do cô không có chống lưng, không thể đấu với đám người đó được.
Quả nhiên quyền lực vẫn là nhất nhỉ? Nhà họ Lý dù sao cũng có tiếng nói nhưng vẫn phải chịu thua trước nhà họ Triệu cùng với thế lực của nhà họ Lục.
Vẫn còn đang bận suy nghĩ, thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, xoa xoa, cùng với giọng nói ấm áp mang chút lo lắng:
“ Mọi chuyện ổn rồi, em đừng buồn”.
Lý Uyên xoay sang nhìn hắn, người đàn ông lúc nãy còn giữ khoẳng cách chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh, còn động viên cô.
Cô gái mấp máy môi, trước hành động tình cảm ấy, cô lên tiếng:
“ Tôi buồn khi nào?”.
“???”.
Cô gạt tay hắn ra khỏi đầu mình, cau có nhíu mày:
“ Chỉ là đang nghĩ ngợi chút thôi, chị Tử Anh giúp tôi giải quyết một chuyện ớn, vui còn không kịp, buồn đâu ra?”.
“……….
”.
Ơ kìa, là do hắn hiểu lầm sao?
Ai chứ? Triệu Thần Hy hắn ư?
Người đàn ông nổi tiếng bởi sự lãng tử cùng với sự nắm bắt tâm lý cực kỳ giỏi, có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của mọi cô gái mà nghĩ sai sao?
Lý Uyênn nhìn hắn, ngao ngán lắc đầu.
Đã không giúp được gì cho cô, hôm qua còn kéo tay cô về, làm cho cô bỏ lỡ vở kịch hay mà Triệu Tử Anh cùng với Kiều Uyển Nhi cực khổ giàn dựng.
Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.
Tác dụng của hắn trong câu chuyện này là gì thế?
Sao vai trò lại mờ nhạt như vậy?
Biểu cảm trên gương mặt cô lộ ra vài phần khinh rẻ cùng với sự thất vọng, hắn cúi đầu, ủ rũ nói:
“ Xin lỗi vì không giúp ích được cho em”.
Nói xong liền lủi thủi bước ra bên ngoài, đóng cửa.
Một giây, hai giây, ba giây …
Sau khi hớn rời đi rồi, cô thu liễm gương mặt thù địch, đưa tay lên che miệng rồi oà cười.
Từ khi hắn bước vào thì cô đã nảy ra kế hoạch này, xem cái người tự tôn cao vời vợi này sẽ làm gì khi bị cô khinh ra mặt.
Cứ tưởng sẽ hất cằm, chống tay lên hông rồi cãi nhau một trận giống như đã từng.
Ai mà ngờ hắn chưa làm gì đã chịu thua.
Nhìn thấy gương mặt thế kia, cũng tội thật.
Nhưng kệ hắn, dù sao cũng có chút thú vị, cứ dùng cái trò này thêm vài lần nữa.
Lúc đó, Triệu thiếu đi về phòng, nhốt mình trong đó để tự kiểm điểm.
Thực sự không biết có làm cho cô tức giận hơn hay không.
Dù sao hôm qua kéo cô về, lúc nãy chị gái nhắc lại chuyện này, gương mặt cô liền lập tức không vui.
Lại thêm hắn không giúp được gì nhiều.
Haizzzz.