Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào – Chương 9: KINH DIỄM
[*] Bị kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Tiêu Mộ Viễn mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Nụ cười này của anh quá ôn hoà khiến Giang Nhiễm nảy sinh cảm giác không chân thật.
“Các con đến rồi à?” Thanh âm của cha mẹ bỗng truyền đến.
Giang Nhiễm vừa quay đầu đã thấy hai vợ chồng ra đón người.
Tiêu Mộ Viễn nắm tay Giang Nhiễm, mỉm cười gật đầu chào hỏi: “Cha, mẹ.”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô bị một loại cảm xúc vi diệu đánh trúng nên quên mất phải chào cha mẹ của mình.
Tiêu Mộ Viễn cùng Giang Nhiễm tay trong tay, theo Giang Hữu Thành và Dương Dung đi vào trong. Tài xế đi phía sau bọn họ, trong tay xách theo quà tặng.
Lúc lên lầu, Tiêu Mộ Viễn đỡ vợ đang mang giày cao gót, thấp giọng dặn dò: “Bậc thang hơi cao, cẩn thận chút.”
Giang Nhiễm: Ừm… Nơi tôi sinh sống mười mấy năm, chẳng lẽ tôi không biết độ cao của bậc thang sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng cô cũng không nói gì, chỉ liếc anh một cái, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Nếu anh ở nhà mình còn đối đãi với tôi tri kỷ như vậy, tôi sẽ càng cảm động hơn.
Giang Hữu Thành cùng Dương Dung nghe hai vợ chồng phía sau thân mật, trước đó lại thấy Tiêu thiếu gia đích thân mở cửa xe cho con gái mình, còn nắm tay cô, trong lòng không cần nói cũng biết là rất vui, hai người nhịn không được nhìn nhau cười. Tất cả vui sướng đều hiện lên trong mắt.
Vào phòng ngồi xuống, Tiêu Mộ Viễn ôn hoà lên tiếng: “Lễ vật chuẩn bị có chút gấp gáp nên có lẽ sẽ không được chu toàn.”
Giang Hữu Thành vội nói: “Khách sáo cái gì chứ. Đến đây chính là về nhà mình, không cần chuẩn bị lễ vật đâu.”
Dương Dung: “Đúng đó. Các con đến đây thì cha mẹ đã rất vui rồi.”
Tiêu Mộ Viễn mỉm cười: “Đây chỉ là chút tâm ý của người làm con thôi ạ.”
Giang Nhiễm ngồi bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, kéo tay anh, cười khanh khách: “Đúng vậy. Con còn không biết anh ấy đã sớm chuẩn bị rồi, đúng là rất có tâm.”
Kỳ thực sâu trong lòng Giang Nhiễm vẫn có một chút cảm động.
Cô nhận ra anh đáng tin cậy, khi nào nên làm gì anh đều rất rõ ràng.
Anh không chỉ hiếu thuận đối với ông nội của mình, mà đối với cha mẹ cô cũng rất tôn trọng.
“Con đi pha trà cho mọi người.” Giang Nhiễm nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn, hỏi: “Thích uống gì?”
Tiêu Mộ Viễn: “Thiết Quan Âm đi.”
Giang Nhiễm cười gật đầu: “Được.”
Cô đứng dậy, đi đến bàn trà.
Cô đứng đó vừa thong thả pha trà, vừa mỉm cười nhìn Tiêu Mộ Viễn nói chuyện phiếm với cha mẹ mình.
Bất kể cha mẹ nói gì, anh đều có thể nói tiếp một cách bình tĩnh và tự nhiên, cách nói năng lại ưu nhã. Mặc dù biểu hiện rất thân thiết ôn hoà, nhưng trên người anh vẫn có một loại quý khí khác biệt với mọi người, khiến anh không nhiễm chút phàm tục.
Giang Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng. Cô lăn lê bò lết trong giới giải trí đến nay, những người đẹp trai đã thấy rất nhiều, nhưng người có khí chất thật sự lại rất ít.
Người giống như Tiêu Mộ Viễn, vẻ ngoài cùng nội hàm dung hoà với nhau, khí chất vừa tự phụ lại mạnh mẽ, có thể nói là tìm không ra.
Cô muốn thu lại lời nói dỗi với anh lúc trước. Người chồng như vậy, dù cho không dùng được, thì cũng xem như cảnh đẹp ý vui, mang anh ra ngoài còn được vẻ vang.
Giang Nhiễm mang trà tới cho Tiêu Mộ Viễn, anh cầm lấy uống một ngụm, mỉm cười nói: “Không tồi.”
Dương Dung đứng dậy vào phòng bếp, cùng người giúp việc chuẩn bị đồ ăn. Còn Giang Hữu Thành ở lại nói chuyện phiếm với Tiêu Mộ Viễn.
Vì không muốn tăng gánh nặng xã giao cho Tiêu Mộ Viễn nên hai vợ chồng không mời bạn bè thân thích tới, chỉ có người trong nhà. Mặc dù có rất nhiều người muốn thông qua họ mà gặp được Tiêu Mộ Viễn, hệt như mấy con cá diếc qua sông. Bọn họ không ngốc cũng chẳng tham, biết những kẻ có tiền đều không thích phô trương nên sẽ không đem lại phiền toái cho Tiêu Mộ Viễn.
Sau khi cùng ăn trưa, Tiêu Mộ Viễn ngồi lại chơi cờ vây với Giang Hữu Thành.
Giang Nhiễm thấy tay anh cầm quân cờ, trong lòng lại lần nữa cảm thán, mấy ngón tay thon dài trắng nõn lại đều đặn, trông thật đẹp mắt.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, cô ôm lấy cánh tay Tiêu Mộ Viễn, chủ động nhắc nhở anh: “Buổi tối chúng ta còn có việc, phải đến đó trước để chuẩn bị, kết thúc ván này thì đi nhé.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô một cái, khoé môi hơi cong lên.
Anh còn tưởng cô ở bên cha mẹ sớm đã vui đến quên cả trời đất, đem sự kiện kia ném ra sau đầu. Không nghĩ tới cô còn chủ động nói ra giúp anh.
Giang Hữu Thành vội lên tiếng: “Có việc sao lại không nói sớm, đừng chậm trễ, các con có việc thì cứ đi đi.”
Dương Dung tiếp lời: “Đúng vậy, mau đi thôi, đừng trì hoãn nữa.”
Đánh xong ván cờ này, hai vợ chồng cùng đưa bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ lên xe rời đi.
Hai người đứng tại chỗ thật lâu, mãi đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
Dương Dung cười nói: “Tôi cảm thấy Tiêu thiếu gia thật lòng thích Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta.”
“Cái đó còn phải nói sao, con gái của chúng ta xinh đẹp như vậy mà!” Giang Hữu Thành kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Vốn dĩ tôi còn lo Nhiễm Nhiễm gả qua đó sẽ chịu uất ức, rốt cuộc bây giờ cũng yên tâm rồi. Từ thái độ yêu ai yêu cả đường đi mà cậu ấy đối với chúng ta cũng có nhìn ra được, cậu ấy đối với Nhiễm Nhiễm rất tốt. Tiêu Mộ Viễn không giống như mấy kẻ ăn chơi trác táng kia, cậu ấy là một người đàn ông tốt.”
Giang Hữu Thành bình tĩnh nhắc nhở bà: “Đừng có yên tâm quá sớm, bây giờ mới bắt đầu, thời điểm tân hôn thì dĩ nhiên là tình chàng ý thiếp rồi, còn phải xem sau này nữa.”
Dương Dung cười nhạo ông: “Ông chính là kiểu cha vợ nhìn con rể, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.”
“Tôi không có…” Hai vợ chồng vừa cãi nhau vừa đi vào trong.
Mặc kệ nói như thế nào, cả hai người đều rất vừa lòng với người con rể này, tất cả các mặt đều không thể tìm được tật xấu nào.
Giang Nhiễm cùng Tiêu Mộ Viễn ngồi trên xe, hướng thẳng đến khách sạn nơi tổ chức đêm tiệc từ thiện.
Giang Nhiễm ôm cánh tay Tiêu Mộ Viễn, dựa sát vào anh, cười tủm tỉm khen ngợi: “Biểu hiện rất tốt, cho anh 99 điểm, trừ một điểm là vì sợ anh kiêu ngạo.”
Tiêu Mộ Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, tỏ vẻ ghét bỏ rút tay ra, kéo thanh đặt tay ở giữa xuống.
“…..” Tươi cười trên mặt Giang Nhiễm dần dần biến mất.
Cánh tay người đàn ông đặt trên thanh ngang, dựa lưng về phía sau, dáng vẻ lười biếng thanh thản, cất giọng lạnh lẽo: “Đây là giáo dưỡng của tôi, không liên quan tới cô.”
Giang Nhiễm liếc anh từ trên xuống dưới, cười khan: “Vậy tôi cảm ơn giáo dưỡng của anh.”
Đêm tiệc từ thiện được tổ chức ở khách sạn Vạn Phong lúc bảy giờ tối.
Người tổ chức đêm tiệc đã mời đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng, có chủ xí nghiệp, có nhà nghệ thuật, còn có rất nhiều minh tinh hàng đầu trong giới.
Tiêu Mộ Viễn đến trước mấy tiếng vì đã hẹn với một người bạn để bàn về chuyện hợp tác một hạng mục.
Sau khi tới khách sạn liền có nhân viên công tác tiếp đãi bọn họ.
Tiêu Mộ Viễn mang Giang Nhiễm đến phòng hoá trang đã sắp xếp trước đó, nói: “Trang điểm cho đẹp vào, đừng làm xấu mặt tôi.”
Giang Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, thợ trang điểm Lisa đang chờ bên trong đã bước ra, cười hỏi: “Tiêu tiên sinh, đây là vợ của anh à?”
Giang Nhiễm gật đầu mỉm cười với cô.
Nụ cười của đối phương đặc biệt ân cần sáng lạn: “Tiêu phu nhân trời sinh đã đẹp, nên chỉ cần chút phấn thôi là đã có thể khiến cả hội trường kinh diễm rồi.”
Giang Nhiễm nhận ra cô, thợ trang điểm nổi tiếng Lisa, không kinh doanh với bên ngoài nên thời điểm muốn cô đích thân phụ trách đều là những người trong vòng giới thiệu cho nhau.
Tuy nhiên lần trước nhìn thấy cô giao lưu cùng tiểu hoa đán nổi tiếng nào đó, biểu tình rất lạnh lùng cao ngạo, không nhiệt tình như hiện tại.
Lisa dẫn Giang Nhiễm vào trong, còn Tiêu Mộ Viễn đi sang phòng VIP bên cạnh.
Giang Nhiễm tiến vào mới thấy không chỉ có mình Lisa mà còn mang đến toàn bộ đoàn đội, chuẩn bị đến tám bộ lễ phục.
Cô nhìn một loạt các bộ lễ phục định chế đẳng cấp có phong cách khác nhau kia, hỏi: “Lát nữa còn có người khác sao?”
Lisa cười lắc đầu: “Không có. Đêm nay chỉ vì Tiêu phu nhân mà đến thôi.”
Giang Nhiễm: … Tiêu phu nhân thật sự rất có mặt mũi đó nha.
“Tuy rằng Tiêu tiên sinh đã cho tôi một ít tư liệu cơ bản, nhưng không tự mình xem tôi không có cách nào xác định cô thích hợp với phong cách gì. Cho nên tôi mang những bộ mình cảm thấy không tồi đề cử với anh ấy, kết quả anh ấy muốn hết.” Lisa dở khóc dở cười nói. Quý công tử ra tay chính là phóng khoáng như vậy đấy, rõ ràng là lễ phục giá trị xa xỉ, vậy mà giống như đang mua cải trắng đóng gói.
Giang Nhiễm: “…..”
“Nhìn thấy Tiêu phu nhân, tôi đã biết bộ nào mới hợp với cô nhất rồi.” Lisa kéo bộ lễ phục sao trời kia ra, cười với Giang Nhiễm: “Bộ lễ phục này, giống như vì cô mà sinh ra vậy.”
Trước mắt Giang Nhiễm sáng ngời, quả thật rất đẹp.
Sau khi xác định xong lễ phục, Lisa cùng đoàn đội trang điểm của mình bắt đầu giúp Giang Nhiễm hoá trang làm tóc.
Giang Nhiễm yên tĩnh ngồi đó, nhắm mắt chờ đợi.
Lúc sắp xong, Lisa hỏi: “Tiêu phu nhân có muốn nhìn một cái hay không? Nếu không hài lòng chúng tôi có thể dựa theo sở thích của cô mà điều chỉnh.”
Giang Nhiễm điềm đạm đáp: “Không cần đâu, tôi tin tưởng năng lực cũng như sự chuyên nghiệp của mọi người. Tôi khoa tay múa chân có khi lại ảnh hưởng đến sự phát huy của mọi người.”
Lisa cười: “Vậy được, tôi nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của Tiêu phu nhân.”
Không hổ là người phụ nữ được Tiêu Mộ Viễn cưới vào cửa, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thanh thuần mà còn có một loại khí chất tri thức, tính cách cũng rất tốt.
So sánh với mấy bình hoa kia, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp, bên trong lại tầm thường, đúng là tốt hơn rất nhiều.
Sau khi chuẩn bị tốt xong trang dung và kiểu tóc, Giang Nhiễm liền đi thay bộ váy kia.
Hết thảy xong xuôi, đã là một tiếng sau, Giang Nhiễm đứng trước gương ngắm mình.
Ừ, thật hài lòng.
Lisa cùng mấy trợ thủ của cô đứng bên cạnh khen không dứt miệng.
Phần thân trên của bộ váy có màu xanh nhạt làm làn da cô trở nên trắng nõn trong suốt, lộ ra xương quai xanh cùng rãnh ngực gợi cảm mê người.
Phần dưới thiết kế ôm sát vừa vặn ôm trọn vòng eo thon gọn chỉ gần dùng một tay cũng có thể ôm hết của cô. Hoạ tiết trên váy đẹp đến hít thở không thông, tựa như những vì sao sáng lóng lánh.
Tóc dài uốn sóng xoã tự nhiên, đôi môi đỏ mọng, mắt cá chân mảnh khảnh đeo một chiếc vòng kim cương hình ngôi sao.
Cô giống như một nàng công chúa xinh đẹp cao quý bước ra từ truyện cổ tích.
Lisa tán thưởng: “Thật sự quá đẹp. Chỉ có vẻ đẹp thanh thuần lại gợi cảm của Tiêu phu nhân mới có thể ép bộ váy này xuống.”
Giang Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn, tôi rất thích. Mọi người vất vả rồi.”
Giang Nhiễm rời khỏi phòng hoá trang thì Tiêu Mộ Viễn đã không biết đi đâu rồi.
Cô tìm nhân viên công tác dẫn đường cho mình.
Nhân viên công tác đi vào phòng dành cho khách quý, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra.
Giang Nhiễm bước vào trong.
Hai người đàn ông ngồi trên bàn bên cửa sổ đồng thời quay đầu lại.
Thời gian tưởng chừng như dừng lại vài giây, hai người nhìn Giang Nhiễm đều quên mất mình đang trò chuyện với nhau.
Vẫn là Tiêu Mộ Viễn lấy lại tinh thần trước tiên, gật gật đầu: “Không tồi.”
Anh kéo ghế dựa bên cạnh ra, nói với Giang Nhiễm: “Lại đây ngồi.”
Giang Nhiễm đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, nghe Tiêu Mộ Viễn giới thiệu hai người với nhau: “Đây là vợ tôi, Giang Nhiễm. Còn đây là bạn tôi, Từ Thanh Lãng.”
Người đàn ông thoạt nhìn cùng tuổi với Tiêu Mộ Viễn, gương mặt anh tuấn, trang phục cũng không tầm thường.
Giang Nhiễm mỉm cười với anh ta: “Chào anh.”
Từ Thanh Lãng cười đáp lại: “Chào cô. Hôm nay tôi mới về nước, nên rất tiếc vì không thể tham dự hôn lễ của hai người.”
Anh ta lại nhìn về phía ánh mắt của Tiêu Mộ Viễn lần nữa, mang theo chút ganh tị: “Khó trách lại vội vã kết hôn, hoá ra là vì giai nhân khuynh thành.”
Tiêu Mộ Viễn cong môi, cũng không giải thích gì.
Từ Thanh Lãng cùng Giang Nhiễm nói chuyện phiếm: “Nghe nói cô là một đạo diễn?”
Giang Nhiễm mỉm cười gật đầu.
“Vậy tôi nhất định phải đi xem tác phẩm lớn rồi.”
Giang Nhiễm: “Tôi mới tốt nghiệp không bao lâu, trước mắt chỉ có một tác phẩm làm đạo diễn độc lập, hiện tại đang quay bộ thứ hai.”
Từ Thanh Lãng gật đầu, quan tâm hỏi dò: “Đã đến bước nào rồi? Đã hợp tác với nhà phát hành nào chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa xác định đến vấn đề phát hành.”
Từ Thanh Lãng cười nói: “Vậy cô suy xét tôi một chút đi. Tôi đảm bảo để phim của cô xuất hiện đầy đủ trên màn ảnh rộng.”
Hai mắt Giang Nhiễm sáng ngời: “Được thôi.”
Cô từ trong túi xách lấy danh thiếp ra, đưa cho Từ Thanh Lãng.
Anh ta duỗi tay nhận lấy, mỉm cười: “Tôi sẽ sắp xếp người làm việc với cô.”
Tiêu Mộ Viễn ngồi bên cạnh, vốn dĩ vẻ mặt không tồi lại càng lúc càng trầm hẳn đi.
Nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng anh liền có một chút bực bội khó tả.
Ánh mắt anh không chút để ý di chuyển trên người Giang Nhiễm, nhìn thấy rãnh ngực lộ ra sau cổ áo thấp, lại nhìn đến Từ Thanh Lãng ở đối diện, mày nhíu lại càng chặt.
Anh bỗng đứng dậy, hai người đang nói chuyện cũng dừng lại, nhìn về phía anh.
Anh đặt tay lên vai Giang Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Tôi còn có hẹn với người khác, trước mắt không hàn huyên được. Lần sau chúng ta sắp xếp thời gian cùng nhau dùng cơm.”
Giang Nhiễm lập tức đứng lên, mỉm cười: “Vậy Từ tổng, lần sau gặp lại.”
Từ Thanh Lãng cũng đứng dậy: “Ừ, hai người vội thì cứ đi trước đi.”
Giang Nhiễm xoay người, thấy một cánh tay đặt trên bả vai cô, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn.
Anh dắt tay cô, cho cô một nụ cười nhàn nhạt ôn nhu. Sau đó ôm vai cô, giống như một đôi yêu nhau đang thân mật, dẫn cô đi trước.
Giang Nhiễm: “…??”