Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 57: [Hoàn]
Sau ngày thứ hai Chu Mộ Thâm rời đi Thì Kỳ mới quay về.
Cô quay lại nhà trọ ở thành phố B.
Lúc cô lục tìm điện thoại trong túi xách thì một chuỗi chìa khóa rơi xuống dưới đất.
Là chìa khóa của căn nhà bên Dục Viên.
Trước đêm rời đi Chu Mộ Thâm đã đưa cho cô.
Chìa khóa lạnh lẽo được cô siết chặt trong lòng bàn tay.
Ngày hôm sau Thì Kỳ bắt taxi đi đến Dục Viên.
Cô mở cửa, đồ đạc trong căn phòng không hề có chút thay đổi nào.
Thì Kỳ đẩy cửa sổ sát sàn đi ra ngoài, cô nhìn thấy hai chậu Lan quân tử được chăm sóc rất tốt.
Trên phiến lá dài nhọn được phủ một lớp bụi mỏng, Thì Kỳ cầm nước lên tưới cho hai chậu cây.
Cô tưới nước xong sau đó đi dọn dẹp nhà cửa.
Lúc đang chuẩn bị rời đi cô lại đụng phải Hà Đông Cẩm.
Thì Kỳ theo bản năng mở miệng gọi: “Mẹ.”
Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng.
Hà Đông Cẩm không ngờ sẽ gặp cô ở đây nên nhất thời sững sờ, sau đó thì cười tươi nói: “Con về rồi à, mẹ tới định dọn dẹp nhà cửa cho Mộ Thâm, không ngờ lại gặp con ở đây.”
Thì Kỳ lúc này lại xuất hiện ở đây nên bà nghĩ chắc 2 vợ chồng đã làm lành, trong lòng Hà Đông Cẩm sáng rõ như gương nhưng ngoài mặt vẫn hỏi dò cô, bà đối xử với Thì Kỳ vẫn luôn như trước đây.
Hà Đông Cẩm nói: “Bà nội cứ nhắc tới con mãi, có thời gian tới thăm bà một chút đi.”
Thì Kỳ gật đầu.
Từ ngày gặp Thì Kỳ ở Dục Viên, về tới nhà Hà Đông Cẩm thường xuyên gọi điện thoại cho Thì Kỳ nhắc Thì Kỳ có thời gian nhớ về nhà cũ một chuyến.
Dù gì cũng đã quay lại, nếu không đi thì cũng không giải thích rõ ràng được mọi chuyện.
Thì Kỳ dành chút thời gian đi thăm bà Chu, bà Chu cũng vẫn đối xử với cô như trước đây.
Sau khi dùng xong bữa tối Thì Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh bà Chu cùng bà nói chuyện phiếm.
Bà Chu nắm lấy tay Thì Kỳ, cười híp mắt nói: “Con gầy đi nhiều rồi, ở bên ngoài không ăn uống hẳn hoi đúng không?”
Thì Kỳ chống tay lên cằm, ngẩng đầu nhìn bà Chu: “Không đâu bà nội, con ăn nhiều lắm, chỉ có điều thịt trên người con không lộ ra mà thôi.”
Bà Chu vỗ nhẹ vào tay cô, bị cô chọc cười.
Thì Kỳ thấp giọng hỏi: “Bà nội, con có thể hỏi bà một chuyện không ạ?”
Bà Chu nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Có phải con muốn hỏi chuyện con với Mộ Thâm ly hôn tại sao bà vẫn đối xử với con như này đúng không?”
Thì Kỳ mím môi khẽ gật đầu.
Bà Chu kéo cô đứng lên: “Đừng ngồi xổm nữa, chân con tê hết lại bây giờ.”
Thì Kỳ đứng lên sau đó ngồi xuống bên cạnh bà Chu.
Bà Chu chậm rãi nói: “Bà vẫn luôn cho rằng hai đứa cuối cùng cũng vẫn sẽ về bên cạnh nhau.”
Thì Kỳ nghiêng đầu hỏi: “Tại sao bà lại nghĩ như vậy ạ?”
Bà Chu cười: “Bà hiểu cháu trai của bà.”
Thì Kỳ vẫn muốn hỏi tiếp nhưng bà Chu kiên quyết không tiết lộ gì thêm.
Tối hôm ấy Thì Kỳ phải trực ban, cô vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong xuôi.
Đi qua quầy y tá, Tằng Thiến ném cho cô cục kẹo, hai người lại đứng tán gẫu mấy câu.
Thì Kỳ quay trở lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì điện thoại thông báo có tin nhắn.
Là tin nhắn của Chu Mộ Thâm.
Chỉ hai chữ, lời ít ý nhiều: “Xuống dưới.”
Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều nắm chặt điện thoại đi xuống dưới.
Cách Khu nội trú không xa có đậu một chiếc xe con.
Ngô Hiệu đứng bên ngoài nhìn thấy Thì Kỳ thì mỉm cười nói với cô: “Sếp Chu ở trên xe.”
Thì Kỳ gật đầu rồi mở cửa xe ra.
Chu Mộ Thâm đang dựa người vào sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay nhàn rỗi khoác lên trên tay vịn, giống như bị tiếng động mở xe của cô đánh thức, anh hơi mở mắt ánh mắt rơi trên người cô.
Thì Kỳ cúi người ngồi vào trong xe, vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Cô sát lại gần anh: “Sao anh lại về sớm hơn dự định thế?”
Ngón tay Chu Mộ Thâm khẽ xoa chân mày: “Công việc kết thúc sớm nên anh quay về sớm.”
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng sau đó cô giơ tay lên chạm vào thái dương của anh: “Anh bị đau đầu sao?”
Chu Mộ Thâm gật đầu, anh cầm lấy tay cô đặt vào trong lòng bàn tay mình, hỏi: “Em đi thăm bà nội rồi?”
“Ừm.”
Chu Mộ Thâm điều chỉnh lại tư thế, ngón tay vẫn như cũ vuốt ve tay cô.
Thì Kỳ cũng không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Chu Mộ Thâm đùa nghịch tay cô một lúc lâu mới chịu mở miệng: “Vợ yêu à, chúng ta tái hôn chứ?”
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo vài phần biếng nhác, nhưng lại khiến người nghe đắm chìm.
…
3 tháng sau.
Hôn lễ của Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm được tổ chức tại hòn đảo N phía Nam.
Khách mời đến tham dự rất đông đúc.
Người nào người nấy trang phục đầu tóc đều rất sang trọng, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu vang.
Vẫn có một số người không biết rõ đầu đuôi, một đám phụ nữ tụ lại ở một chỗ bắt đầu nhiều chuyện.
“Không biết cô gái này có lai lịch gì mà được sếp Chu nhìn trúng.”
“Hình như là quen biết từ lúc còn nhỏ.”
“Phải vậy không? Sao tôi nghe nói cô ta từng kết hôn, hiện tại là đi bước nữa đấy.”
“Sao có chuyện đấy được. Sếp Chu sao có thể chấp nhận được loại người như thế chứ?”
Mấy người thảo luận rất náo nhiệt, ở bên cạnh có người biết rõ sự tình, nghe thấy chỉ cười khẽ chứ cũng không hề giải thích.
Trong phòng trang điểm.
Thì Kỳ mặc váy cưới màu trắng quét dài tới tận đất, đi giày cao gót, cô lúc này đang ngồi trên bàn trang điểm để thợ trang điểm giúp cô kẻ mắt.
Thợ trang điểm vừa kẻ mắt cho Thì Kỳ vừa nói: “Chu phu nhân đúng là có phúc.”
Thì Kỳ cười: “Là anh Chu có phúc mới đúng, anh ấy là người đã từng kết hôn, bây giờ có thể cưới được tôi chẳng phải là phúc của anh ấy hay sao?”
Thợ trang điểm kinh ngạc: “Anh Chu đã từng kết hôn sao?”
“Đúng vậy. Vợ cũ của anh ấy bị anh ấy chọc tức nên mới bỏ đi, tính cách của người đàn ông này không được tốt cho lắm…”
Thợ trang điểm là một cô gái mới 20 tuổi, không hiểu biết về hôn nhân, bị Thì Kỳ dọa sợ một trận cuối cùng lắp bắp: “Vậy sao cô vẫn đồng ý gả cho anh ấy?”
Thì Kỳ nhíu mày ra vẻ khổ não: “Haiz, tôi cũng hết cách rồi!”
Lời vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Mộ Thâm một thân âu phục đen phẳng phiu, anh lúc này vẫn chưa đeo cà vạt, cổ áo sơ mi trắng được mở bung hai cúc, nhưng cũng không hề lộ vẻ tùy ý.
Thì Kỳ đã nhìn qua rất nhiều lần anh mặc âu phục, cuối cùng tổng kết lại rằng không có ai có thể so sánh được với anh.
Thợ trang điểm thấy Chu Mộ Thâm đi vào thì cũng biết ý đi ra ngoài, lúc ra tới cửa còn tiện tay đóng cửa lại.
Một tay Chu Mộ Thâm để lên trên bàn trang điểm, một tay giơ lên vuốt tóc cô: “Có mệt không?”
Thì Kỳ ôm lấy cổ anh: “Không mệt chút nào.”
Chu Mộ Thâm ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
Tầng tầng lớp lớp của váy cưới ở trên đầu gối anh, tay của Chu Mộ Thâm xoa xoa bụng cô: “Bảo bối có đạp em không?”
Thì Kỳ cúi đầu nhìn anh, cười hì hì: “Rất ngoan.”
Nói xong, Thì Kỳ nâng mắt nhìn khuôn mặt điển trai chết người đang ở trước mặt mình, trong lòng có chút khó chịu muốn tiến tới hôn anh.
Chu Mộ Thâm nhìn xa trông rộng, anh nghiêng đầu ra xa, bàn tay vuốt ve eo cô: “Đừng khiêu khích anh, hiện tại cũng không thể giải quyết ngay được.”
Hai người rời xa nhau một năm, ở bên nhau chưa tới một tháng, ngọt ngào vẫn chưa nếm đủ thì Thì Kỳ lại thông báo tin cô đã có em bé.
Thế rồi không hiểu tại sao từ lúc cô mang thai lại thường xuyên thích trêu chọc anh.
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng cũng không ép buộc nữa.
Chu Mộ Thâm nhìn bộ dạng giận dỗi của cô thì lại bật cười.
Phụ nữ mang thai quả thật không khác gì đứa trẻ.
Ngón tay anh xoa nhẹ cằm cô, tiếp đó anh cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn sâu.
Khóe miệng Thì Kỳ cong lên, cô cũng ôm lấy cổ anh đáp trả lại nồng nhiệt.
Triền miên một lúc lâu hai người mới tách ra.
Chu Mộ Thâm lấy khăn giấy trên bàn uống nước giúp cô lau son môi bị lem ra ngoài, anh thì thầm: “Em hài lòng chứ?”
~Hết chương 57~
HOÀN – 22/04/2020
🎆🎆🎆
Vậy là bộ truyện cũng đã đến lúc kết thúc. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên vẫn còn nhiều sai sót, mình sẽ cố gắng beta lại trong thời gian sớm nhất. Hi vọng vẫn được gặp mọi người trong những bộ truyện tiếp theo.
Về suy nghĩ của mình về bộ truyện này thì mình vẫn cảm thấy tiếc nuối vì đến cuối cùng cũng vẫn không nghe được câu Anh yêu em – Em yêu anh đến từ nam nữ chính. Và một số nhân vật phụ cũng không được miêu tả rõ ràng. Nhưng dù sao cũng đã kết thúc rồi, chúng ta có thể tự suy nghĩ theo ý thích của bản thân =)))
Một lần nữa cảm ơn mọi người. Tạm biệt