Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 45
Bàn tay đang đút trong túi áo blouse của Thì Kỳ nắm chặt lại, cô nhấc chấn đi tới, trên mặt vẫn giữ nét thản nhiên, cô hỏi: “Cô Hứa tới bệnh viện có việc gì sao?”
Trên tay Hứa Tích đang cầm tấm chụp CT, hơi ngước mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi tới làm kiểm tra, bác sĩ Thì, cô có thời gian chứ? Có thể tìm một chỗ nào đó ngồi xuống trò chuyện một lát được không?”
Từ hôm sinh nhật của Chu Mộ Thâm, Thì Kỳ gặp Hứa Tích, trong lòng có một dự cảm Hứa Tích chắc chắn sẽ tới tìm mình. Cuối cùng ngày này cũng đã tới, Thì Kỳ cảm thấy không muốn đối diện cũng không được nữa rồi.
Dù sao thì cũng chỉ là bạn gái cũ của Chồng thôi mà.
Hai người tìm một tiệm bánh nhỏ gần bệnh viện, chọn chỗ rồi ngồi xuống.
Thời gian nghỉ trưa nên khách trong tiệm cũng rất đông đúc.
Phục vụ tiến tới đưa menu cho hai người gọi món.
Đợi phục vụ rời đi, ánh mắt Thì Kỳ rơi xuống tấm chụp CT của Hứa Tích đang đặt trên bàn: “Cô Hứa có chỗ nào không khỏe sao?”
“Hôm nay tôi tới kiểm tra lại, lúc trước trải qua một giai đoạn bệnh nặng, suýt nữa đã mất mạng, cũng may ông Trời có mắt, cuối cùng vẫn còn khỏe mạnh đến bây giờ.” Cô ta vừa nói vừa cười, ý tứ sâu xa, “Để tôi có cơ hội được quay trở lại, tìm lại người vốn dĩ thuộc về tôi!”
Ngón tay Thì Kỳ chạm nhẹ lên màn hình điện thoại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của người đang ngồi trước mặt mình, dịu dàng, tự nhiên, rất có khí chất của người phụ nữ, cho dù lời nói có sắc bén cỡ nào thì trên khuôn mặt vẫn luôn giữ nét cười điềm tĩnh.
Cô cười, cũng không muốn vòng vo thêm với cô ta, hỏi thẳng: “Người? Ý cô là chỉ Chu Mộ Thâm? À, không đúng, là chỉ chồng của tôi?”
Nhân viên phục vụ đem đồ mà hai người đã gọi đặt lên trên bàn.
“Cô Thì, cô thật sự rất thông minh.”
Thì Kỳ cầm lấy cốc nước chanh trước mặt khẽ nhấp một ngụm, đúng là chua thật. Ấn đường của cô nhíu lại, bỏ chiếc cốc xuống: “Cô Hứa chẳng phải ngay lần gặp mặt đầu tiên, cô đã ra ám thị cho tôi rồi đấy thôi?”
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta giấu đầu hở đuôi nói ra ba chữ “học chung trường”, sao Thì Kỳ sao có thể không nhìn ra chứ, cô nghĩ Chu Mộ Thâm chắc chắn cũng đã nhìn rõ tâm tư của cô ta.
“Cô Hứa, cô cũng coi như là một nửa người của công chúng rồi, tôi vẫn luôn cho rằng người như cô rất ưa thể diện, không nghĩ tới cô lại có thói xấu, thích đào chân tường của nhà người khác. Tôi với Mộ Thâm cũng đã kết hôn rồi, vậy mà cô Hứa vẫn tới tìm tôi, hành động này của cô có phải có chút không thích hợp không. Huống chi hai người cũng đã chia tay 4 năm rồi, cô Hứa nghĩ Mộ Thâm vẫn còn tình cảm sâu nặng khó dứt với cô à?”
Hứa Tích không ngờ miệng lưỡi cô lại bén nhọn như vậy: “Mộ Thâm còn hay không còn tình cảm với tôi, tôi thấy chỉ có trong lòng Mộ Thâm hiểu rõ, cô Thì cũng không dám bảo đảm, phải vậy không? À đúng rồi, hôn lễ của Trường Mi cũng không phải là lần đầu tiên tôi với Mộ Thâm gặp lại, ở buổi tiệc của đại học B chúng tôi đã gặp nhau rồi, chuyện này anh ấy cũng không nói với cô, đúng chứ?”
“Với cả, trong buổi tiệc của đại học B tôi có biểu diễn ca khúc “Lương Chúc”, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tôi cũng đã đàn bài này. Nói ra thì cũng có thể coi như là bài hát đính ước của chúng tôi, giữa chúng tôi có quá nhiều hồi ức, tôi với anh ấy hẹn hò 5 năm, còn cô, cô với Mộ Thâm kết hôn cùng lắm cũng mới chỉ có nửa năm? Hơn nữa tôi còn nghe nói, nguyên nhân hai người kết hôn là vì chuyện bà Chu nằm viện?”
Trong lòng Kỳ Thì rất căng thẳng, có chút tự giễu, cô giựa lưng vào ghế nhìn người đối diện. Cảm thấy tình cảnh này, giống hệt như năm xưa Trình Tâm Nhu tới tìm mẹ con cô. Cô đột nhiên có chút mệt mỏi, cũng lười tranh cãi lại, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây, thời gian nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi.”
Cô chuẩn bị đứng dậy, Hứa Tích chậm rãi mở miệng: “Bệnh ung thư xương.”
Thì Kỳ dừng lại, không hiểu mà nhìn cô ta.
Hứa Tích cũng nhìn vào mắt cô, không nhanh không chậm nói: “4 năm trước, nguyên nhân tôi chia tay với Mộ Thâm là vì tôi bị bệnh ung thư xương. Cô Thì là bác sĩ của Khoa chỉnh hình, chắc hẳn đối với bệnh này cũng có hiểu biết. Vì vậy, hiện tại cô có thể kết hôn với Mộ Thâm, nói khó nghe một chút, cô chỉ là ngư ông đắc lợi mà thôi.”
Thì Kỳ phì cười thành tiếng: “Hứa Tích, cô không cảm thấy buồn cười à? Lúc đầu cô đã quyết định chia tay với Mộ Thâm, thì cô nên biết lựa chọn này là lựa chọn mạo hiểm như nào. Bây giờ bệnh chữa khỏi rồi lại muốn quay lại, muốn bên cạnh anh ấy, cũng không suy nghĩ người đã kết hôn hay chưa?” Đôi môi cô khẽ động, “Trên đời này làm gì có loại chuyện rẻ mạt, tùy tiện như vậy, cô không cảm thấy bản thân quá trơ tráo hay sao?”
Sắc mặt Hứa Tích trắng nhợt, mất kiên nhẫn: “Cô nghĩ rằng anh ấy kết hôn với cô là vì anh ấy yêu cô, muốn cùng cô đi hết quãng đời này à?”
Thì Kỳ lạnh mặt, “Phải hay không phải, hình như cũng chẳng có liên quan gì tới cô.”
Nói xong, Thì Kỳ ngay lập tức rời đi.
Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra.
Đi qua vỉa hè, ở góc phố có một cửa hàng tiện lợi, Thì Kỳ lưỡng lự giây lát rồi đi vào bên trong mua một bao thuốc lá.
Trong hành lang của Khu nội trú, cửa sổ được mở ra một cánh.
Gió thổi khiến mưa phùn hắt vào mặt, Thì Kỳ chẳng bận tâm, tiếp tục hút thuốc.
“Lương Chúc”, bài hát đính ước.
Thì Kỳ nhớ lại đêm hôm ấy, cô cầm điện thoại đang mở đoạn nhạc kia đưa cho Chu Mộ Thâm, cô hỏi người trong video đang kéo bài gì, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn tát vào mặt một cái bạt tai.
Ngu ngốc.
Cô khẽ nhếch miệng cười nhạt, đem tàn thuốc dập tắt xuống cửa sổ, phủi tay sau đó quay trở lại phòng làm việc.
Chuyện ngày hôm đó Thì Kỳ cũng không nói với Chu Mộ Thâm. Bởi vì buổi chiều nhận được tin ao hồ của thôn làng nhỏ gần thành phố B bị sạt lở, Thì Kỳ với một vài nhân viên y tế đi tới giúp đỡ, cô bận tối mặt mũi, cũng chẳng còn thời gian để tâm suy nghĩ tới mấy chuyện kia.
Vốn là một thôn xóm yên tĩnh, bị lũ bất ngờ tấn công, một đoạn ao hồ đã bị vùi lấp.
Bị một đống đất đá bùn bẩn bao vây xung quanh, đá bị sạt lở đã chiếm hết lối đi, có mấy ngôi nhà cũ cũng bị biến dạng, nhân viên cứu viện đang sử dụng công cụ máy móc tiến hành phá bỏ đỉnh mái, nhanh chóng cứu những người dân đang bị đá chôn vùi.
Người dân bị thương rất nhiều, hiện tại đã được đưa tới Trung tâm trị liệu tạm thời, có người bị thương nhẹ, có người thì sớm đã thành tượng đất, thoi thóp thở.
Thì Kỳ làm trợ lý cho Từ Sùng, bận tới nỗi đến miếng nước cũng không uống được ngụm nào.
Mãi tới đêm khuya mới có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Con đường trong thôn có rất nhiều chỗ bị sạt lở, đội cứu viện đến sau và máy móc hỗ trợ gặp vấn đề nên chưa thể vào trong thôn, chi phí cứu trợ cũng rất đắt đỏ, ngay cả mì gói cũng khan hiếm. Thì Kỳ mở nắp bình nước nóng rồi đổ ra hai cốc mì. Trong lúc đợi mì chín, cô rút điện thoại ra xem, không có cột sóng nào.
Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, ngoài lều mưa rơi như thác đổ.
Gió cuốn hắt theo mưa vào bên trong, ướt hết cánh tay.
Tằng Thiến cầm lấy cốc mì đang bốc khói nghi ngút, uống một ngụm nước mì: “Mình dù sao cũng là lần đầu tiên đi cứu viện, lúc trước xem mấy bài báo về mấy vụ thiên tai, trong lòng mặc dù đồng cảm, nhưng hôm nay được chứng kiến tận mắt mới cảm thấy hiện trường thực tế so với mấy bài báo kia càng thương tâm hơn.”
Thì Kỳ cầm lấy cốc mì mở nắp ra, uống một ngụm, cuối cùng cũng xua tan được chút lạnh lẽo.
Tằng Thiến nhớ ra một chuyện, thuận miệng hỏi: “Mấy hôm trước vị tiểu thư tới tìm cậu chính là người kéo đàn violon trong buổi tiệc của đại học B mà mình cho cậu xem video đấy à?”
Thì Kỳ chỉ “Ừ” một câu, cô gắp một đũa mì đưa lên miệng, gia vị vừa phải, rất ngon.
Tằng Thiến cứ nói mãi: “Người thật so với lúc nhìn trong video càng thấy có khí chất.” Lại nhìn Thì Kỳ, “Cậu quen cô ấy à?”
Thì Kỳ chẳng thấy còn tí khẩu vị nào, cô mở miệng: “Cậu biết cô ta là ai không?”
Tằng Thiến buồn bực: “Sao mình biết được chứ? Mình cũng đâu có quen cô ấy.”
“Bạn gái cũ của Chu Mộ Thâm.”
Tằng Thiến cười: “Cô ta tìm cậu làm gì?”
Thì Kỳ đem mì đặt lên bàn, rút khăn giấy ra lau miệng: “Bạn gái cũ đến tìm mình, cậu nói xem, còn có thể làm gì?”
Tằng Thiến im lặng giây lát, nhớ lại video kia còn là chính mình gửi cho Thì Kỳ, ngẫm nghĩ, cắn cắn thìa đang cầm trong tay: “Ôi trời, mình toàn làm ra mấy chuyện gì không biết nữa!”
Công việc cứu trợ kéo dài tới hơn một tuần.
Trước lúc rời đi một ngày, Thì Kỳ vì đi theo người của bên phòng cháy chữa cháy đến chỗ sát lở đất, không cẩn thận mà lòng bàn tay bị thương, máu chảy thành một hàng dài, may mà miệng vết thương không lớn, cô xử lý đơn giản một chút là ổn.
Buổi tối cô không ngủ được, một mình chạy ra ngoài lều. Giờ này mọi người đều đã ngủ say, vậy mà cô lại chẳng có chút buồn ngủ nào.
Bầu trời đen kịt, ánh sao thấp thoáng lúc ẩn lúc hiển, tối tăm, yên tĩnh, đây là cảnh đêm mà ở trong thành phố khó mà thấy được.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, cô nghiêng đầu nhìn, là Từ Sùng.
“Vẫn chưa ngủ à?”
“Anh chẳng phải cũng vẫn chưa ngủ đấy thôi?”
Từ Sùng cười, kéo chiếc ghế gấp bên cạnh qua ngồi xuống, anh khoanh chân lại. Anh móc trong túi áo ra bao thuốc, lấy một điếu đặt ở trong miệng, khẽ hạ thấp người châm lửa. Anh hút một hơi, quay qua nhìn Thì Kỳ, tay đang cầm thuốc lá chỉ vào tấm vải đang băng bó vết thương trên tay cô, “Có cần anh giúp em xem qua vết thương không?”
Thì Kỳ lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Từ Sùng cũng không cố ép, hỏi: “Dạo này tâm trạng không tốt sao?”
Một tay Thì Kỳ chống cằm, nhìn anh: “Rõ ràng thế cơ à?”
Từ Sùng cười.
Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn đường nét của từng ngọn núi đang hòa vào làm một với bóng đêm tĩnh mịch. Chân mày cô hơi nhíu lại, sắc mặt có chút mờ mịt: “Đàn ông bọn anh đối với bạn gái cũ đều là tâm tư gì vậy?”
Từ Sùng búng nhẹ tàn thuốc lá: “Sao thế, bạn gái cũ của Chu Mộ Thâm tới tìm em?”
Thì Kỳ: “Anh có thể đừng nhạy bén như vậy được không?”
Từ Sùng: “Ở đây hỏi tôi, sao em không tự mình về nhà hỏi anh ta ấy?”
Thì Kỳ thở dài: “Cũng phải.”
~Hết chương 45~