Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 4


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 4

Vị lãnh đạo già – Trần Kế Nho liếc nhìn cô gái kia rồi hỏi Chu Mộ Thâm: “”Sao vậy, bạn gái của cậu à?””

Chu Mộ Thâm chỉ cười khẽ, không lên tiếng.

Trần Kế Nho là lãnh đạo của Chu Mộ Thâm, ông vẫn luôn hết sức coi trọng và tán thưởng vị cấp dưới trẻ tuổi và đầy hứa hẹn này của mình. Ông như có điều gì đó suy nghĩ, nheo mắt liếc Chu Mộ Thâm, nửa thật nửa giả nói: “”Tôi vốn còn đang nghĩ sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ nữa, người trẻ tuổi như cậu, tính tình ổn định, làm việc trước giờ luôn bình tĩnh tỉnh táo, nếu như Trần Nhan có thể theo cậu, tôi ngược lại, cũng bớt đi nỗi lo…””

Trần Kế Nho nói mấy câu, thấy trên mặt chàng trai trẻ này vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng vẫn không nói câu nào, liền hiểu ngay rằng anh không hề có tâm tư với điều này, nên cũng dừng câu chuyện lại không nói nữa.

Do mối quan hệ giữa Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm, nên trong bữa cơm, Đỗ Kiến Quân rất thận trọng, coi như cũng yên ổn.

Trong lúc ăn, Đỗ Sơ Hạ khó tránh khỏi nói mấy lời châm chọc, nhưng thấy Thì Kỳ vẫn bình thản coi như không để tâm ở trong lòng, liên tiếp mấy lần, Đỗ Sơ Hạ liền cảm thấy nhàm chán không có ý nghĩa gì nữa.

Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người liền chào tạm biệt rồi ra về.

Chờ cho tới khi Đỗ Kiến Quân và Đỗ Sơ Hạ lên xe rời đi, Từ Sùng quay sang nhìn Thì Kỳ: “”Tôi đưa em về?”” nói xong anh lại thấy ánh mắt của Thì Kỳ đang nhìn chăm chú vào một nơi, thấy vậy, anh liền nhìn theo hướng cô đang nhìn, chỉ thấy ở cửa nhà hàng có hai người đang đi ra ngoài. Đó chính là người đàn ông đã giải vây cho Thì Kỳ lúc nãy, Từ Sùng đã tiếp xúc qua với người đó mấy lần, hơn nửa, trên các bản tin truyền hình cũng luôn thấy xuất hiện. Con cháu quyền quý – cưng chiều tận trời, chính là câu nói hình dung cho loại người này.

Bên cạnh người đàn ông còn có một cô gái, khuôn mặt nhìn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn trang phục trên người thì có thể thấy chắc chắn là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Thì Kỳ thu hồi lại ánh mắt, Từ Sùng lại hỏi một lần nữa: “”Tôi đưa em về?””

Thì Kỳ đã từ chối Từ Sùng một lần, lần này anh lại ngỏ ý mở lời nên cô liền miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Sau khi lên xe, anh cho chiếc xe chạy trên đường phố đầy màu sắc. Từ Sùng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, anh hỏi cô: “”Em với Chu Mộ Thâm có quen biết sao?””

Thì Kỳ đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy vậy thì quay sang nhìn Từ Sùng, trả lời hời hợt: “”Trước kia có gặp mấy lần.””


Từ Sùng gật đầu, sau đó cũng không hỏi gì nữa. Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, chờ cho tới khi đi tới giao lộ, đúng lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Từ Sùng từ từ cho xe chạy chậm lại. Anh thả lỏng vị trí ngồi của mình một chút, một tay để lên trên mép cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh ghế lái.

Chiếc xe dừng ngay dưới cột đèn đường, ánh sáng mờ nhạt theo đó hắt lên nửa gương mặt cô, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm đẹp hơn. Cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, trên má có mấy lọn tóc rủ xuống, cô đưa tay vén mấy lọn tóc đó ra sau tai, làm lộ ra đường cong của chiếc cổ trắng ngần.

Ánh mắt Từ Sùng khẽ thay đổi, sau đó, nhanh chóng liền nhìn sang chỗ khác.

Chu Nghiêu Thanh đã trở về được hơn một tuần, nhưng vẫn giấu diếm người nhà họ Chu. Lúc Chu Mộ Thâm tìm được cô thì cô đang cùng uống bia với một người bạn ở một quán thịt nướng của thành phố B.

Cô nhóc Chu Nghiêu Thanh này từ nhỏ đã không chịu nghe lời, suốt ngày chạy theo đám người Kiều tam nhi gây náo loạn, khi còn bé, từng đánh bạn học nam đến mức người ta phải nhập viện. Sau này, tới khi trưởng thành, Chu Nghiêu Thanh lại làm việc ở trong một tạp chí, là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, suốt ngày chạy đây chạy đó khắp nơi trên thế giới, Mẹ Chu – Hà Đông Cẩm lại càng không quản thúc được cô.

Chu Nghiêu Thanh này ai ai cũng không sợ, chỉ có duy nhất Chu Mộ Thâm là cô sợ tới mức người run bần bật.

Anh trai cô nhìn ngoài mặt thì trông có vẻ là một công tử dịu dàng, nhưng nhiều năm trôi qua, Chu Nghiêu Thanh biết rõ, anh mình là một người rất lợi hại. Cho nên, khi cô cùng với Tô Lộ đang ngồi ở bên ngoài quán thịt nướng, cho rằng, uống một cốc bia rồi ăn mấy xiên thịt nướng này chính là niềm vui to lớn nhất trên đời, thì một chiếc xe con đắt tiền đang chậm rãi dừng lại bên quán thịt nướng.

Tô Lộ ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn một cái, kêu lên một cách kỳ lạ: “”Chiếc xe này nhìn cũng cháy mắt quá đấy.””

Chu Nghiêu Thanh lúc này đang đưa lưng về phía đường phố, trong miệng lại đang nhai miếng thịt dê vừa mới lấy ra từ xiên nướng, thờ ơ quay mặt sang nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy hai người đang bước xuống khỏi chiếc xe mà Tô Lộ vừa nhắc tới.

Kiều tam nhi đứng ở bên cạnh ghế lái, nhìn thấy cô, hướng tới chỗ cô vẫy tay một cái: “”Tiểu Thanh tử.””

Miếng thịt dê trong miệng Chu Nghiêu Thanh còn chưa kịp nuốt xuống, cứ thế mắc kẹt ở trong cổ họng. Vị cay bắt đầu lan tới khiến cô cúi thấp người ho khan mấy tiếng, Tô Lộ thấy vậy liền đưa cho cô ly nước: “”Chuyện gì vậy, ăn mỗi xiên thịt dê thôi mà cũng làm cậu mắc nghẹn được à?””

Nước lạnh theo cổ họng chảy xuống khiến cho vị cay nơi cổ họng dịu đi không ít. Cô hít sâu một hơi, đứng lên, nhìn về phía Chu Mộ Thâm, gọi: “”Anh.”” Sau đó nhìn sang Kiều Duật: “”Anh ba.””


Kiều tam nhi bước thong thả tới bên bàn, liếc mắt nhìn trên bàn, nào là bia, nào là thịt nướng la liệt, khóe miệng anh nhếch lên: “”Tiểu Thanh tử à, cuộc sống tạm bợ của em cũng khá quá nhỉ?””

Chu Nghiêu Thanh trợn mắt liếc anh, sau đó chớp mắt một cái, đã thấy Chu Mộ Thâm như cơn gió thổi tới đứng bên cạnh. Chu Nghiêu Thanh ngay lập tức im lặng, khuôn mặt cúi thấp, bắt đầu nín thở.

Chu Mộ Thâm lên tiếng: “”Đi thu dọn đồ đạc.””

Chu Nghiêu Thanh ngẩng phắt mặt lên, hỏi: “”Bây giờ luôn sao ạ?”

Chu Mộ Thâm cau mày: “”Cũng đã một tuần rồi, chẳng lẽ em chơi còn chưa đủ?””

Chu Nghiêu Thanh chột dạ, sờ nhẹ lên chóp mũi, dù sao thì mình cũng đã quay về được một tuần mà lại không để người nhà biết, hôm nay lại còn bị anh trai tóm được ở đây nữa chứ.

Tô Lộ liếc nhìn hai người đàn ông tây trang chỉnh tề, cô và Chu Nghiêu Thanh quen nhau là khi tới Nepal để tìm tư liệu. Hai người gặp nhau liền cảm thấy đối phương rất thú vị, hơn nữa, lại có cùng chung một đề tài, vì vậy, trong ba ngày liền, họ đã nói chuyện với nhau rất bốc lửa. Tháng đó hai người đã ở chung một chỗ, lại cùng là người thành phố B, nên lúc chụp xong tài liệu liền cùng nhau đặt vé máy bay bay trở về từ Nepal. Sau khi trở về, Chu Nghiêu Thanh đều luôn ở cùng với Tô Lộ suốt một tuần qua.

Tô Lộ đối với hoàn cảnh gia đình của Chu Nghiêu Thanh không biết rõ lắm, bất quá, dựa vào chiếc đồng hồ mà cô ấy đeo trên tay, nói ít thì cũng phải năm con số trở lên, vậy nên từ đó cũng có thể đoán ra được phần nào.

Tô Lộ nhẹ nhàng đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, Kiều tam nhi dù sao cũng coi như là người đã đi qua hàng vạn khóm hoa, nên khi liếc nhìn cô gái này một cái là có thể hiểu ngay tâm tư. Anh mím môi, cùi chỏ cánh tay khẽ đụng vào người Chu Mộ Thâm, ý bảo anh nhìn qua Tô Lộ.

Chu Mộ Thâm đang châm thuốc, ngọn lửa chợt chếch xuống phía dưới, anh không nói gì, nâng mắt lên liền nhìn, thấy cô gái kia đang nhìn mình chăm chú.

Tô Lộ không nghĩ rằng mình sẽ bị người đàn ông này phát giác, cô yên lặng một giây sau đó liền nở nụ cười với Chu Mộ Thâm. Cô rút mấy tờ giấy ăn ra lau tay, đứng dậy, rất tự nhiên hào phóng nói: “”Anh Chu, xin chào, em là Tô Lộ, là bạn tốt của Nghiêu Thanh.””

Trái ngược với sự hào phóng của Tô Lộ, Chu Mộ Thâm chỉ hời hợt “Ừm” một tiếng, ánh mắt ngay lập tức nhìn qua chỗ khác.


Nụ cười trên môi Tô Lộ có chút cứng ngắc.

Chu Nghiêu Thanh sau khi ngồi lên xe, vẫn chưa cam tâm: “”Anh, mẹ còn chưa biết em quay về đúng không?””

Chu Mộ Thâm còn chưa mở miệng, Kiều tam nhi ngồi trên ghế lái đã lên tiếng: “”Nếu không phải là bác gái ra lệnh, lẽ nào anh cả có thể tới bắt em về sao?””

Chu Nghiêu Thanh bĩu môi, không nói gì.

Kiều tam nhi nói tiếp: “”Tiểu Thanh tử, em với người bạn lúc nãy làm sao mà quen nhau vậy?””

Chu Nghiêu Thanh thấy Kiều Duật để ý Tô Lộ, liền bảo vệ người bạn tốt của mình, nói: “”Cô ấy là một cô gái tốt, anh đừng có mà chêu chọc cô ấy.””

Kiều tam nhi cho xe dừng lại để chờ đèn xanh, từ trong túi lôi ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng: “”Này, Tiểu Thanh tử, em tưởng anh ba em là người tám đời chưa thấy phụ nữ sao, anh thấy em nhìn người vừa ngốc vừa vụng về, đừng có mà để bị người ta lừa. Anh thấy cô gái đó tâm tư rất ranh ma, em nhớ phải cẩn thận đấy.”

Chu Nghiêu Thanh xem thường anh, tức giận nói: “”Em thấy anh đúng là chẳng có ý gì tốt cả, suốt ngày chêu chọc con gái nhà lành, vừa mới chia tay người này thì đã tới với người khác rồi.””

Tâm trạng Kiều tam nhi ngược lại rất tốt, anh bật cười, nhưng cũng không tranh luận thêm gì vấn đề này với Chu Nghiêu Thanh nữa.

Chu Nghiêu Thanh với Kiều Duật thi nhau đấu võ mồm suốt một tiếng liền, cuối cùng, xe cũng đã tới trước cửa nhà họ Chu.

Mẹ Chu – Hà Đông Cẩm đang chăm sóc hoa ở trong sân, thấy Chu Nghiêu Thanh đi vào, bà không nóng không lạnh nói: “”Ôi chao, cũng biết đường trở về hả? Tôi còn sắp quên mất là tôi có một cô con gái hiếu thảo rồi đấy.””

Chu Nghiêu Thanh quay lại nhìn Chu Mộ Thâm, làm mặt quỷ, sau đó chạy tới ôm Hà Đông Cẩm, nịnh nọt: “”Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết.””

Hà Đông Cẩm đẩy cô ra: “Đi ra chỗ khác, đừng có mà ở đây làm vướng tay chân mẹ.””

Chu Nghiêu Thanh vẫn như cũ ôm Hà Đông Cẩm, không chịu buông tay, cười hì hì, Hà Đông Cẩm vẫn là không nhịn được bật cười, ấn một ngón tay lên chán Chu Nghiêu Thanh, mắng yêu: “”Con nhóc này.””


“”Bà nội đâu rồi mẹ?””

“”Con nhóc vô lương tâm như con cũng còn biết quan tâm tới bà hay sao. Bà đang ở trong phòng sách.””

Bà Chu xuất viện cũng đã được ba ngày. Chu Nghiêu Thanh sau khi đem hành lý để vào phòng ngủ, liền chạy đi tìm bà Chu. Bà Chu đang đeo kính để đọc báo, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cửa: “”Nghiêu Thanh về rồi đấy à.””

Chu Nghiêu Thanh kéo cánh cửa, để lộ chiếc đầu nhỏ xinh của mình vào trong phòng, sau đó liền vui vẻ chạy vào trong: “”Cháu muốn ăn cơm lạc.””

Bà Chu bỏ kính xuống: “”Gần đây cháu lại chạy đi những đâu thế hả?””

Chu Nghiêu Thanh đem tờ báo bà Chu vừa xem lúc nãy gấp lại cất đi, kéo cánh tay của bà Chu, cười nói: “”Ăn cơm xong, cháu sẽ lấy hình cho bà xem.””

Bà Chu tươi cười hớn hở gật đầu.

Gần tới giờ cơm, Chu Mộ Thâm vì ở Cục có công việc nên liền rời đi.

Sau bữa cơm tối, Chu Nghiêu Thanh ở trong phòng khách nói lần này tới Nepal tìm tư liệu đã gặp phải rất nhiều chuyện lý thú, chọc cho mẹ Chu với bà Chu cười không ngớt. Ba người trò chuyện một hồi không hiểu vì sao cuối cùng câu chuyện lại chuyển đến Thì Kỳ.

Mẹ Chu – Hà Đông Cẩm khẽ khép mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “”Là cô nhóc của nhà họ Vu?”

Chu Nghiêu Thanh kinh ngạc: “”Chị Thì Kỳ bây giờ cũng ở thành phố B ạ? Chị ấy với chú Vu đã hòa thuận lại chưa vậy ạ?””

Hà Đông Cẩm nói: “”Cô nhóc của nhà họ Vu này tính tình giống Nhàn Vân như đúc, mấy năm trước Nhàn Vân qua đời, Vu Tiền Chí nghĩ, để một cô nhóc cho một ông già nuôi thì rất bất tiện, nên muốn đón con bé về nhưng con bé sống chết không chịu nghe lời, còn khiến Vu Tiền Chí tức giận mấy lần.””

Bà Chu thở dài, nói: “”Con bé làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người bố đã làm ra chuyện như vậy chứ?”” Nói xong, bà lại nghiêng về phía Chu Nghiêu Thanh nói: “”Ngày mai cháu tới bệnh viện Hưng Hoa gặp Thì Kỳ đi, nói con bé buổi tối tới nhà mình ăn cơm, dù sao thì lúc còn nhỏ, hai đứa cũng chơi với nhau thân thiết như vậy.””

Chu Nghiêu Thanh lên tiếng đáp lại: “Được ạ.”

~Hết chương 4~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.