Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 18


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 18

Thì Kỳ tắm xong đi ra ngoài, vừa mới mở máy tính lên liền nhận được một loạt tin nhắn của Ngụy Tiểu Dạ gửi đến.

“OMG! Người đàn ông đó là ai vậy?”

“Bảo bối à, không lẽ em ăn cơm trước kẻng? Có thai rồi hả?”

“Chị nhất định phải làm mẹ nuôi!!!”

Thì Kỳ thật sự bội phục trí tưởng tượng của Ngụy Tiểu Dạ, cô ghi âm lại giọng nói sau đó gửi lại cho cô ấy. Điện thoại còn chưa kịp để xuống đã thấy Ngụy Tiểu Dạ gọi lại, hai người tán gẫu một lúc lâu rồi mới tắt máy.  

Lúc Chu Mộ Thâm lái xe quay trở lại chỗ ở thì nhìn thấy Kiều tam nhi đang dựa lưng vào xe hút thuốc chờ anh.

Thấy anh đi tới, lúc này Kiều tam nhi mới tiến lên, nói có chuyện liên quan đến hạng mục cần hỏi rõ tình hình từ phía Chu Mộ Thâm. Đợi cả nửa ngày trời mới thấy người đến, thế mà lúc Chu Mộ Thâm xuống xe lại đi vòng ra cốp xe đằng sau, nghiêng đầu về phía anh nói: “Giúp anh một tay mang cái này ra ngoài.”

Kiều Duật lại còn tưởng là bảo bối thần bí gì đó, nghiêng đầu nhìn ngó một cái, hóa ra lại là hai chậu đá, bên trong có trồng cây có lá dài nhọn, màu sắc lộng lẫy bóng loáng. Kiều Duật không nghiên cứu về phương diện này nên không biết đây là giống cây gì. Khóe miệng anh khẽ co giật một cái: “Lão đại, thói quen cuộc sống của anh sắp giống như ông già nhà em rồi đấy.”

Chu Mộ Thâm không giải thích, đây là thứ mà Thì Kỳ lấy được từ chỗ bà nội. Tuy nhiên, Chu Mộ Thâm có chút không tin tưởng được liệu Thì Kỳ có thể chăm sóc được mấy chậu lan quân tử này hay không!

Hai người đi vào phòng, Chu Mộ Thâm cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế sofa, đi rót nước.

Kiều Duật đem hai chậu lan quân tử đến ban công, đặt xuống cẩn thận. Anh quay lại phòng khách, vừa mới ngồi xuống ghế sofa liền bị thứ màu đỏ lộ ra khỏi túi áo khoác gây tò mò. Anh đưa tay lấy ra nhìn liền bị bốn chữ “Chứng nhận kết hôn” làm cho giật mình, anh mở ra nhìn một chút, miệng bắt đầu nói: “Thật sự lấy về rồi đấy à, cơ mà, hai người chụp ảnh cũng quá gượng gạo rồi đấy.”

Chu Mộ Thâm đặt ly nước lên trên bàn, Kiều Duật gãi gãi lông mày: “Lão đại, hai người nóng vội đi đăng ký kết hôn như vậy, chẳng lẽ là em gái Kỳ có… rồi à?”

Chu Mộ Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Duật: “Thời gian cũng muộn rồi, nếu không có chuyện gì thì anh đi nghỉ ngơi đây.”

Thái độ của Kiều Duật ngay lập tức nghiêm túc: “Có chuyện, có chuyện mà.”

Hôm sau là chủ nhật, người nhà hai bên đã hẹn buổi tối sẽ cùng nhau ăn bữa cơm. Lúc Chu Mộ Thâm đưa cô về nhà đã nhắc tới chuyện này. Thì Kỳ mặc dù trong lòng bài xích nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau thức dậy bài xích trong lòng lại chuyển thành thân thể khó chịu. Cổ họng cô đau đớn, cả người cũng bắt đầu biểu tình, cô giơ tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, thấy nhiệt độ so với ngày thường có cao hơn một chút. Cô không để tâm lắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi, rót ly nước ấm uống xong cô lại nằm xuống giường cuộn chăn ngủ tiếp.


Tới khi Thì Kỳ tỉnh lại lần thứ hai, bên ngoài trời có chút tối tăm, mưa rơi hắt vào cửa kính tạo thành những tiếng tí tách tí tách, kèm theo những âm thanh của xe cộ dưới đường. Căn phòng càng trở nên yên tĩnh.

Người Thì Kỳ vẫn còn chưa tỉnh táo, suy nghĩ hỗn độn. Mãi cho đến khi điện thoại để ở đầu giường kêu lên mới kéo được tâm hồn đang treo ngược cành cây của cô trở về. Thì Kỳ cầm lấy điện thoại ấn nút trả lời, cô đang muốn mở miệng thì giọng khản đặc không phát ra được âm thanh nào. Cô hắng giọng, vừa mở miệng giọng nói đã mang theo giọng mũi đặc sệt, giống như trong mũi có nhét sợi bông, bất cứ lúc nào cũng khiến người ta muốn nghẹt thở.

Chu Mộ Thâm cũng nhận ra được giọng nói của cô không thoải mái: “Bị ốm rồi à?”

Nửa mặt Thì Kỳ đè trên gối buồn bã “Ừ” một tiếng: “Có lẽ buổi tối em không thể đi được, anh nói với mẹ một tiếng nhé, không phải là em không muốn đi…”

Thì Kỳ lải nhải cả đống thứ xong liền nghe Chu Mộ Thâm hỏi: “Trong nhà đã có thuốc giảm sốt chưa?”

“Có rồi.”

Rất nhanh, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Thì Kỳ lại nằm lỳ ở trên giường một lúc, đợi tới khi bụng bắt đầu réo lên cô mới chịu bò dậy xỏ đôi dép lê đi vào phòng bếp kiếm thức ăn.

Nước đun sôi khói bốc nghi ngút, bên ngoài là tiếng mưa rơi rả rích, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nội tâm thật bình yên.

Hơi nước màu trắng bốc lên, “ting” một tiếng, báo hiệu nước đã được đun xong.

Thì Kỳ lấy gói mì tôm, xé vỏ ra bỏ ra bát rồi đổ nước nóng vào.

Thì Kỳ mặc dù là bác sĩ, nhưng thói quen cuộc sống lại không hề giống bác sĩ chút nào. Đôi khi thức ăn hết hạn phồng cả lên vậy mà cô vẫn ăn. Có lúc lười ra ngoài thì ăn vội gói mì. Chỉ cần thuận tiện nhanh chóng là được, chứ cô không quan tâm tới nó có tốt cho sức khỏe hay không.

Thực chất bên trong cô là người tùy ý thoải mái, không câu nệ với mấy thứ quy định cứng nhắc kia.

Cô vừa mới ăn được một ít mì thì chuông cửa bên ngoài kêu lên.

Cô mở cửa thì nhìn thấy Chu Mộ Thâm: “Sao anh lại ở đây? Không phải là anh đi gặp Vu Tiền Chí sao?”


Trên tay Chu Mộ Thâm xách túi ni-lon, không vội đáp lời. Ánh mắt anh lướt qua trên người cô, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác hở cổ màu vàng nhạt, để lộ ra xương quai xanh nhỏ bé, rất bắt mắt.

Chu Mộ Thâm dời ánh mắt, Thì Kỳ nghiêng người để anh vào trong.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Chu Mộ Thâm vừa bước vào cửa, không thể không chú ý tới thùng mì ăn liền để trên bàn, anh đem túi ni-lon để lên trên: “Vẫn chưa ăn cơm à?”

Thì Kỳ gật đầu một cái, chỉ thấy Chu Mộ Thâm nhíu mày: “Chỉ ăn cái này thôi sao?”

Ngón tay Thì Kỳ vẽ dọc theo mép bàn úp úp mở mở: “Em nấu ăn không tốt lắm.”

Chu Mộ Thâm hiển nhiên không tin lời cô nói: “Chỉ là không tốt lắm thôi à?”

Thì Kỳ có chút tức giận, cô giương mắt lên trừng anh: “Không biết nấu.”

Trong mắt Chu Mộ Thâm ẩn chứa nụ cười, tầm mắt liền nhìn một lượt trong phòng, rồi đột ngột dừng lại trên thùng rác bên cạnh ghế sofa. Thì Kỳ phát hiện ra, vội nói: “Em vẫn còn chưa ăn gì đấy.”

Chu Mộ Thâm nhanh chóng quét mắt sang người cô, Thì Kỳ trong nháy mắt liền ngậm miệng im lặng.

Đau khổ nhìn thùng mì ăn liền bị Chu Mộ Thâm vứt vào trong thùng rác không chút thương tiếc, thấy anh quay lại Thì Kỳ nhỏ giọng thì thầm: “Em rất đói, cả ngày chưa ăn gì rồi.”

Chu Mộ Thâm nhìn cô: “Đo nhiệt độ trước đã.”

Thì Kỳ nhìn anh, cảm thấy phong thái của anh bây giờ rất giống một vị bác sĩ chuyên nghiệp.

Lầu ba của nhà hàng Tụ Xuân Viên.

Đèn treo tường kiểu dáng châu Âu đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh, trong gian phòng sáng như ban ngày, có thể nhìn được toàn bộ vẻ mặt của người ngồi bên trong.


Hà Đông Cẩm nói chuyện điện thoại xong, đi vào thấy mọi người đều nhìn về phía mình, bà khẽ cười gượng một cái: “Thì Kỳ hôm nay lên cơn sốt nên không tới được. Mộ Thâm đang chăm sóc con bé rồi, chúng ta trước hết cứ ăn trước đi đã.”

Vu Tiền Chí sau khi nghe xong, quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Có Mộ Thâm chăm sóc rồi, tôi thấy trời bên ngoài lại đang mưa, nếu nhất quyết tới thì chắc chắn sẽ càng khó chịu thêm, đến lúc đó mà sốt cao thì càng phiền toái, vì vậy tôi nói hai đứa nó không cần tới nữa.”

Vu Tiền Chí gật đầu phụ họa, Trình Tâm Nhu lắng nghe, trong lòng có suy nghĩ nhưng trên mặt không lộ ra chút gì.

Vu Tiền Chí biết Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm đi đăng ký kết hôn thật sự rất bất ngờ. Ông cũng biết đứa con gái này không coi ông ra gì, nhưng nói thế nào thì cô cũng là con gái ruột, chuyện kết hôn là một chuyện trọng đại, cho nên vô luận thế nào cũng phải nói với ông một tiếng. Sau khi cô và Chu Mộ Thâm đăng ký kết hôn xong, Vu Tiền Chí vẫn luôn đợi điện thoại của cô gọi tới thông báo với ông. Nhưng không nghĩ tới, ông đã đợi một tuần liền mà điện thoại vẫn không kêu cái nào. Lúc ông đang định đi tìm Thì Kỳ thì điện thoại của nhà họ Chu gọi tới, nói muốn hai nhà gặp mặt dùng cơm.

Sau khi ăn xong, hai nhà ở trước cửa nhà hàng tạm biệt rồi mỗi người một ngả.

Trình Tâm Nhu với Vu Tiền Chí lên trên xe, Trình Tâm Nhu tra thuốc nhỏ mắt cho Vu Tiền Chí rồi nói: “Tôi thấy đứa con gái kia của ông không phải là lên cơn sốt mà căn bản nó không đem ông để vào trong mắt.”

Tối nay, Vu Tiền Chí bị Thì Kỳ làm cho bẽ mặt, bây giờ lại nghe Trình Tâm Nhu nói như vậy, sắc mặt bất chợt sa sầm: “Bà không thể bớt tranh cãi lại một ít được à.”

Trình Tâm Nhu thấy sắc mặt ông không tốt lắm, muốn nói gì đó nhưng lại kiêng dè tâm trạng của ông ở giờ khắc này, không cam lòng, oán trách một câu: “Cũng đâu phải tôi làm ông bẽ mặt, ông nổi giận lên người tôi làm gì chứ.”

Thì Kỳ ngồi ở trước bàn, ăn từng thìa từng thìa cháo trắng, ánh mắt không tự chủ được mà dán chặt lên người đàn ông đang đứng ở ngoài ban công.

Trước cửa sổ sát sàn, Chu Mộ Thâm đang đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại.

Một tay anh xỏ vào trong túi quần tây, dáng người cao lớn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, để lộ ra đường cong thon dài của cánh tay cứng rắn, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, chỉ một chi tiết nhỏ đó cũng đã khiến cho anh càng trở nên rắn rỏi.

Trong màn mưa u ám, anh ở trong mắt cô cư nhiên biến thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Trong đầu Thì Kỳ đột nhiên nhớ lại lần ở phòng nước sôi trong bệnh viện, cô đã nghe lén anh nói chuyện điện thoại.

Cô đang định xuất chiêu lần nữa thì Chu Mộ Thâm đã tắt điện thoại quay trở lại vào bên trong.

Thì Kỳ bỏ thìa xuống, truy hỏi: “Sao rồi, em không tới, mẹ không tức giận đấy chứ?”

Chu Mộ Thâm thật sự rất muốn cười nhưng thái độ lại giữ kín như bưng.


Thì Kỳ bị thái độ này của anh đánh lừa: “Kinh khủng lắm sao?”

Chu Mộ Thâm gật đầu một cái rồi ngồi xuống bàn, anh cầm đũa gắp một miếng sủi cảo chiên. Không biết có phải là do mùi vị không ngon hay không, anh khẽ nhíu mày lại, không nhanh không chậm nói: “Bác trai rất tức giận.”

Thì Kỳ còn đang sợ run mấy giây nhưng nghe anh nói xong thì cô chỉ “Ồ” một tiếng.  

Chu Mộ Thâm bật cười, vừa muốn nói gì đó thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng sấm nổ lên, phòng khách trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Mới đầu Thì Kỳ còn kinh hoàng kêu lên, chớp mắt liền thấy tay mình được một bàn tay to lớn nắm chặt, bên tai là giọng nói mát lạnh của anh: “Đừng sợ.”

Thì Kỳ nâng mắt nhìn Chu Mộ Thâm, vì trong bóng tối, nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt của anh, nhưng vô hình cảm thấy có một tia an lòng, cô thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Chu Mộ Thâm cũng không nhận ra được sự khác thường của cô, hỏi: “Trong phòng có nến không?”

Thì Kỳ trả lời: “Có.”

Cô đứng dậy quá nhanh nên đầu gối đụng phải chân bàn, cô lại kêu lên một tiếng.

Thì Kỳ chán nản cau mày, nhỏ giọng chửi bậy một câu.

Chu Mộ Thâm nghe thấy, trong bóng tối, anh giống như bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, trong giọng nói mang theo vài phần dịu dàng: “Em để ở chỗ nào?”

Thì Kỳ đưa tay xoa đầu gối: “Ở tủ cạnh TV.”

Ánh lửa chập chờn, độ sáng không lớn nhưng đủ để hai người có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương.

Bóng của hai người phản chiếu lên trên bức tường màu trắng sữa, nếu như đổ mực đen lên rồi hòa tan lại thành một thì nhìn rất giống với bóng của người khổng lồ.

Thì Kỳ ngồi trên ghế sofa, tay đặt lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Chu Mộ Thâm đốt nết ở trong tay, trong tay anh cầm chiếc bật lửa màu bạc, tới khi ngọn lửa màu xanh da trời bén lên trên đầu cây nến, cô mím môi hỏi: “Anh lát nữa sẽ về sao?”

Chu Mộ Thâm quay qua nhìn cô, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của anh lúc này được mở bung hai cúc, yết hầu trên cổ của người đàn ông như ẩn như hiện. Vì tư thế đang quỳ gối nên góc độ của anh hơi thấp, nhưng nhìn lên liền trạm ngay vào tầm mắt của cô, lời nói ra mơ hồ có một chút ẩn ý, nhìn sâu vào trong ánh mắt cô, anh hỏi: “Vậy, em có muốn anh về không?”

Đứng đắn là anh, mà mờ ám, cũng là anh.

~Hết chương 18~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.