Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 13


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 13

Bữa cơm tất niên của nhà họ Chu có thể nói là nhốn nháo hoảng loạn. Bố Chu – Chu Trạch Châu mấy hôm trước vốn đã gọi điện nói sẽ quay trở về đón năm mới, nhưng bởi vì dự án dò xét công trình hàng không mới có liên quan đến nhà nước, hiện trường nghiên cứu chế tạo xảy ra chút mâu thuẫn, lúc tiến hành khảo sát, một vài thông số đã nảy sinh vấn đề, đoàn người trong trụ sở tất cả đều ở lại, bố Chu lại còn là người đứng đầu nên cư nhiên sẽ không có ngoại lệ.

Trong bữa cơm tất niên, mọi người ai nấy đều đang vui đùa cười nói. Bà Chu bỗng nhiên che ngực nói không thoải mái, sau đó liền ngất xỉu. Mọi người đều bị chuyện này làm cho phát hoảng, tay chân luống cuống đưa bà Chu tới bệnh viện cấp cứu. Tim của bà Chu vốn không tốt, bác sĩ kiểm tra mạch vành bằng cách soi chiếu hình ảnh cho bà Chu, căn cứ vào tình huống trước mắt của bà, đề nghị phải ngay lập tức làm phẫu thuật.

Tình hình sức khỏe của bà mấy năm gần đây cũng không hề lạc quan, lần phẫu thuật này thật sự là có chút nguy hiểm. Bốn tiếng phẫu thuật, bác sĩ còn tới thông báo tình hình nguy kịch một lần. May mắn thay, tới cuối cùng chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi.

Mẹ Chu – Hà Đông Cẩm ở trong phòng bệnh chăm sóc bà, Chu Mộ Thâm xuống dưới tầng đón chú hai. Chú hai của anh – Chu Trạch Khang vì thay đổi công việc nên cả nhà đều chuyển tới phương Nam. Nghe được tin bà Chu nhập viện, Chu Trạch Khang đã ngay lập tức đặt vé máy bay bay về đây.

Bên ngoài, pháo bông pháo trúc thi nhau vang lên, Chu Trạch Khang xuống xe, mặt mũi khó nén nổi mỏi mệt, thấy Chu Mộ Thâm, ông tiến lên mấy bước, vội hỏi: “”Bà nội thế nào rồi?””

“”Đã phẫu thuật thành công rồi ạ.”

Vẻ mặt sa sầm của Chu Trạch Khang lúc này mới dịu đi vài phần, ông giơ tay lên vỗ vỗ vào vai Chu Mộ Thâm: “”Thật may là còn có con, chị dâu có bị dọa sợ không?””

Trong mắt Chu Mộ Thâm có ý cười: “”Đúng là đã bị dọa sợ một phen, chú hai, chú lên trước đi.””

Chu Trạch Khang gật đầu một cái, hai người đi vào khu nội trú: “”Đã nói chuyện này với bố con chưa?””

“”Vẫn chưa kịp thông báo.””

Chu Trạch Khang nói: “”Nếu vậy thì đừng nói cho bố con vội, bà bây giờ cũng đã không sao rồi, bố con lại không về được, ở trụ sở sẽ khó tránh khỏi sốt ruột lo lắng.””


Hà Đông Cẩm tối nay đã phải trải qua một việc như vậy, từ trước tới giờ dáng vẻ bên ngoài của bà luôn được bà hết sức chú ý coi trọng, vậy mà giờ đây lại chật vật, tiều tùy. Chu Trạch Khang vào trong phòng bệnh, dặn dò Chu Mộ Thâm đưa Hà Đông Cẩm với Chu Nghiêu Thanh về nhà nghỉ ngơi.

Đến cửa nhà, Hà Đông Cẩm để Chu Nghiêu Thanh đi vào trước, sau đó nói với Chu Mộ Thâm: “”Mộ Thâm, mẹ cũng không muốn nói gì nhiều, bà nội tối nay như vậy, trong lòng con cũng nên rõ ràng đi. Bà nội từ trước đến giờ đều mong sẽ được nhìn thấy con kết hôn rồi sinh con, mẹ cũng không có yêu cầu gì đối với con cả. Nếu như con quả thật không buông bỏ được, thì mang con bé kia quay lại đây, mẹ không phản đối nữa.””

Chu Mộ Thâm bật cười: “”Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?”

Hà Đông Cẩm cũng không khuyên nhủ gì, chỉ nói một câu: “”Con tự suy nghĩ kỹ đi.””

Chu Mộ Thâm nhìn mẹ Chu đi vào trong nhà, trên mặt vẫn là một dáng vẻ dưng dửng lười biếng. Anh lôi ra bao thuốc lá, rút ra một điếu, mới vừa đưa lên trên miệng châm lửa, lúc màu xanh da trời của ngọn lửa nhỏ kia vọt lên, anh đột nhiên dập tắt, ném cả bao thuốc lá và bật lửa tới cạnh chỗ ghế lái.

Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn một dãy số rồi nhấn nút gọi đi, suy nghĩ tới phản ứng của Thì Kỳ chắc là sẽ có hai khả năng: một – là cô gái này sẽ cự tuyệt, hai – là cô gái này sẽ bị anh dọa cho sợ mà chạy mất. Nhưng mà Thì Kỳ lại chỉ tim đập nhanh mấy giây, sau đó không nhanh không chậm nói: “”Anh nghĩ kỹ chưa? Người như em, bề ngoài nhìn như vậy… hoặc có thể nói là, không phải đối tượng tiêu chuẩn để kết hôn. Em nấu ăn không giỏi, cũng thích ham chơi nữa, ngủ dậy sẽ hay nổi cáu, lúc ngủ còn ngáy nữa, biết hút thuốc, với lại, còn thích đi bar…””

Chu Mộ Thâm cười khẽ, giơ tay xoa xoa chân mày, ngắt lời cô: “”Anh biết.””

Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều đến câu nói này của Chu Mộ Thâm, cô bị Chu Mộ Thâm ngắt lời như vậy, não bộ chợt ngưng hoạt động mấy giây, sau đó nhỏ giọng nói thật nhanh: “”Vậy mà anh còn muốn tốt với em?”

Giống như đứa trẻ con không che giấu, ngây thơ nhưng cũng rất chân thành.

Hai người nói chuyện điện thoại, Thì Kỳ từ đầu đến cuối cũng không hỏi Chu Mộ Thâm rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mà Chu Mộ Thâm cũng rất ăn ý, không nhắc tới chuyện bà nội đang nằm viện.


Cả hai đều lặng lẽ duy trì nét mặt cho tới tận khi cúp điện thoại.

Chu Mộ Thâm thay quần áo xong, từ phòng ngủ đi ra ngoài, đi qua cửa phòng của Chu Nghiêu Thanh thì đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, lộ ra cái đầu nhỏ của Chu Nghiêu Thanh: “”Anh, anh đi tới bệnh viện sao?””

Bước chân của Chu Mộ Thâm hơi ngừng lại, Chu Nghiêu Thanh dè dặt nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Anh, bà nội chắc chắn sẽ không sao đúng không?”

Chu Nghiêu Thanh quả thật đã bị chuyện tối nay làm cho hoảng sợ, hai đôi mắt đến tận bây giờ vẫn còn sưng đỏ, Chu Mộ Thâm giơ tay lên xoa đầu cô: “Đừng nghĩ linh tinh, mau đi ngủ đi.”

Thì Kỳ cúp điện thoại xong, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên pháo bông ở bên ngoài bùng lên, cửa kính tối màu nhanh chóng được bao phủ bởi những tia lửa lộng lẫy. Bên ngoài, có người đang hét lên câu “”Chúc mừng năm mới””, trong giọng nói tràn đầy tinh thần.

Thì Kỳ liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, lúc này mới phát hiện đã 12 giờ đêm, cuối cùng cũng đã bước qua năm mới rồi. Điện thoại chợt rung nhẹ, có một tin nhắn mới, bốn chữ “Năm mới vui vẻ” ngắn gọn, không có tên người gửi.  

Thì Kỳ biết tin bà Chu nằm viện là do Tằng Thiến gọi điện thoại tới nói với cô. Tết năm nay Tằng Thiến không được nghỉ phép, đang cùng Thì Kỳ nói đùa mấy câu, chợt thần thần bí bí nói: “Nói với cậu một tin, buổi tối trọng đại ngày hôm qua, bà Chu bị đưa vào bệnh viện cấp cứu đấy.”

Tay đang rót nước của Thì Kỳ ngừng lại, nước trong bình thuận theo đó sánh ra ngoài, cô vội đem nước nóng để gọn qua một bên: “Người không sao đấy chứ?”

Tằng Thiến trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Bây giờ không có vấn đề gì, có điều đêm hôm qua thiếu chút nữa là có thể đi ngay rồi, bác sĩ còn tới thông báo tình hình nguy kịch một lần.”


Thì Kỳ cầm giẻ lên lau sạch nước đọng, Tằng Thiến ở đầu bên kia lại nói tới mấy chuyện phát sinh trong khu nội trú, hai người trò chuyện khoảng 20 phút, cho tới khi nghe thấy giọng nói của y tá trưởng ở đầu bên kia gọi Tằng Thiến, hai người mới cúp điện thoại.

Tin bà Chu nằm viện được truyền ra ngoài, người thăm hỏi tới cửa nhiều không đếm xuể, có người quen biết với ông cụ đã mất tới, cũng có người quen biết với Chu Mộ Thâm tới, nhưng bà Chu đều từ chối không gặp, chỉ có đám người Kiều tam nhi tới bà Chu mới đồng ý để bọn họ vào.

Đám người Kiều tam nhi với Thẩm nhị từ nhỏ đã chơi chung với Chu Mộ Thâm. Mấy tên tiểu tử thối tuổi tác xấp xỉ nhau, hai người thành bạn, ba người thì thành đồng đảng. Đều là con trai, tính tình nghịch ngợm, suốt ngày tụ tập đi gây chuyện. Bà Chu tức giận, thường cầm cành trúc lên tuyên bố sẽ đánh cho mấy đứa nát mông.

Lúc Kiều tam nhi tới trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ, người tới thăm bệnh nhân bình thường đều sẽ mang theo hoa bách hợp, chỉ có anh là xuất chiêu không bình thường, cầm một bó hoa hồng to tướng đến, người không biết chuyện lại còn tưởng là anh vừa ý cô y tá nào trong bệnh viện mà mang hoa đến tỏ tình cũng nên.

Bà Chu nhìn bó hoa to đùng trên đầu giường, cười nói: “Bà nói cái thằng nhóc thối này, chẳng lẽ là tặng hoa cho con gái nhà người ta, người ta không nhận nên mang tới đây cho bà hả?”

Kiều tam nhi cầm quả táo trên bàn uống nước lên gọt vỏ, nói: “Bà nội Chu à, bà hiểu lầm cháu rồi, cháu sao có thể làm ra được chuyện đấy cơ chứ. Hoa hồng này là cháu cố ý đi tận 2 giờ đồng hồ ra vườn hoa ngoài ngoại ô, tự tay cắt xuống những cành hoa đẹp nhất, sau đó đưa người ta bó thành bó hoa đẹp như này, rồi lại tự mình lái xe quay về đây mang tặng bà đấy.”  

Bà Chu cười híp mắt: “Sao cơ, hoa của bà được chăm sóc tốt thế cơ à.”

“Còn không phải vậy sao, cháu theo đuổi phụ nữ cũng không có để ý như vậy đâu.”

Bà Chu nói: “Sáng nay Thẩm nhị cũng có tới đây một lần. Cháu nói xem, mấy đứa các cháu, mắt nhìn đều thấy đã tới tuổi lập gia đình rồi, mau tìm một cô gái tốt rồi ổn định đi chứ.”

Kiều tam nhi đem trái táo đã gọt xong đưa cho bà Chu, rút khăn giấy ung dung thong thả lau chùi lên đầu dao gọt hoa quả, lau xong để lại lên trên đĩa, anh khẽ gãi gãi chân mày nói: “Cháu cũng vẫn đang tìm kiếm mà, chỉ có điều, không có cô gái tốt nào nguyện ý ở bên cạnh cháu cả, nếu không thì bà nội giới thiệu cho cháu đi.”

Bà Chu mắng anh: “Được, nếu như cháu thật sự chịu yên ổn lại, bà nội Chu của cháu nhất định sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái tốt.”

Kiều tam nhi vừa nâng ánh mắt lên thì thấy Chu Mộ Thâm đi vào, vội vàng đem bọc quần áo ném qua cho Chu Mộ Thâm, “Bà nội Chu, trước hết đợi cháu ổn định lại đã, sau đó hẵng nói tiếp.”


Kỳ nghỉ lần này của Thì Kỳ những 10 ngày, nên cô có thể ngày ngày chăm sóc ông Thì. Mùng 4 năm mới, ông Ôn sai người lái xe tới đón ông Thì, bình thường muốn gặp mặt ông già này một chút mà cũng không gặp được.

Thì Kỳ ở nhà một mình nên ngủ tới tận 10 giờ mới thức dậy, tóc tai tùy ý lấy dây chun ra buộc lại. Cháo trong nồi vẫn còn, nên cô ăn tạm, đối phó qua loa bữa trưa, sau đó bắt đầu đi dọn dẹp nhà cửa, thu dọn hết rác đặt ở bên ngoài cửa nhà, rồi quay lại vào trong phòng mặc áo khoác màu đen dài tới tận mắt cá chân lên người, đi xuống bên dưới vứt rác.

Hai ngày trước cô có lên cơn sốt, hôm nay cổ họng vẫn còn hơi đau, ở cổ họng giống như có một viên đá nhỏ chặn lại, nuốt lên không được, nuốt xuống không xong. Cô đi tới cầu thang thì chạm mặt người hàng xóm cũ trở về nhà nên dừng lại trò chuyện mấy câu. Ra khỏi cửa tiểu khu, trên chân cô đang đi đôi dép có hình con thỏ, không mang tất, khi gió lạnh thổi tới một cái, mắt cá chân liền bị tấn công một trận lạnh lẽo.

Thùng rác của tiểu khu có hơi xa, phải đi mấy đoạn đường mới tới nơi.

Thì Kỳ cầm túi rác trong tay, mắt nhìn thẳng, bên cạnh truyền tới tiếng mở cửa xe ô tô. Thì Kỳ theo bản năng quay ngoắt sang nhìn một cái, nhưng tới khi nhìn thấy rõ người bước xuống xe, cô ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.

Mấy ngày vừa rồi đều mưa liên tục, hiếm thấy hôm nay trời lại tạnh mưa, cây xanh ở bên cạnh được nước mưa gột rửa, chồi non đã bắt đầu nhú lên, anh đứng ở bên dưới tán cây, một thân áo khoác dài, màu đen tuyền, dáng người anh tuấn thẳng tắp, một tay vịn cửa xe, mắt nhìn về phía cô.

Từ đêm giao thừa, Chu Mộ Thâm gọi điện thoại cho cô, về sau hai người cũng chưa gọi cho nhau thêm một lần nào nữa, Thì Kỳ biết chuyện bà Chu bị bệnh, nhưng cô đều không gọi hỏi Chu Mộ Thâm, mà chỉ gọi cho Chu Nghiêu Thanh hỏi tình tình.

Chu Mộ Thâm đi tới bên cạnh cô, cúi người xuống nhìn cô một cái, sắc mặt cô có chút tái nhợt, áo khoác bên ngoài không kéo khóa, bên trong mặc quần áo ngủ, dưới chân là đôi dép lê hình con thỏ.

Chu Mộ Thâm đột nhiên nhớ tới hôm Kiều tam nhi gửi video cho anh, ở trong video, cô mặc một chiếc váy đỏ ma mị, mái tóc đen được uốn xoăn nhẹ nhàng, đôi môi căng mọng, dáng người uyển chuyển mềm mại.

Thì Kỳ mím môi, nhất thời cảm thấy luống cuống, cô cúi đầu nuốt nước bọt, lúc này, mới cố gắng nói ra một câu: “Sao anh lại tới đây?”

Chu Mộ Thâm quét mắt qua túi rác đang bị cô siết chặt, nhìn có vẻ rất nặng, ngón tay cô đều bị hằn thành những vệt đỏ. Anh hút một hơi thuốc lá, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, không nhanh không chậm nói: “Tới cưới em về nhà.”

~Hết chương 13~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.