Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn – Chương 48: Chấp Nhận Sự Giúp Đỡ Của Y
“Cậu…chuyện này là của Hạ gia bọn mình.
Cậu không cần nhúng tay vào đâu, sẽ rất phiền phức..” Hạ Băng nghe Diệp Tâm Bách nói xong thì có khựng người lại trong đôi chút nhưng đến cuối cùng cô vẫn chọn cách cự tuyệt y..
Không phải là Hạ Băng không biết tình cảm mà Diệp Tâm Bách dành cho cô.
Chỉ là tuy cô biết nhưng lại không có đủ dũng khí để đáp lại.
Sau khi Diệp Tâm Bách ra nước ngoài hai năm, một người bạn đã kể cho Hạ Băng về cảm xúc mà y dành cho cô.
Ban đầu Hạ Băng có hơi bất ngờ vì không nghĩ bạn thanh mai trúc mã lại có tình cảm với mình.
Nhưng sau đó Hạ Băng lại bắt đầu lo sợ, cô sợ một ngày nào đó y quay về nói lời yêu cô, cô không thể đồng ý..
Bản thân Diệp Tâm Bách rất ưu tú, luôn có bao nhiêu cô gái theo đuổi, Hạ Băng không phải là chê y không xứng với mình.
Chỉ là chuyện tình cảm mà..
Cũng không ai có thể ép được trái tim mình phải thích một người mà nó không muốn.
Hạ Băng chỉ đơn thuần coi Diệp Tâm Bách là bạn thân thuở nhỏ, cô không muốn mối quan hệ của cả hai sẽ tiến xa hơn..
Chính vì vậy nên Hạ Băng vừa muốn y quay lại nước để trò chuyện vừa muốn y cứ mãi ở bên Mỹ để không thể nói được những lời tỏ tình kia..
Cô không muốn mất đi tình bạn mười lăm năm này nhưng cũng không thể miễn cưỡng mà đồng ý ở bên Diệp Tâm Bách..
Như vậy còn ác độc hơn là việc Hạ Băng từ chối ngay từ ban đầu..
..
Diệp Tâm Bách nhìn người con gái trước mặt mình.
Có lẽ cô đã đoán ra tình cảm của y rồi nên mới hành xử như vậy..
Đến cuối cùng thì chút hi vọng ít ỏi của y cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Hạ Băng rõ là biết tình cảm của y nhưng lại không chấp nhận..
Vậy thì cho dù bây giờ y có nói ra cũng vô ích..
Hoặc có thể lại chuốc thêm nhiều đắng cay..
“Chuyện của Hạ gia thì đã sao? Mình cũng coi hai bác như người trong nhà mà đối xử.
Diệp gia và Hạ gia xưa nay cũng rất thân thiết.
Bây giờ hai bác gặp chuyện, mình làm sao có thể không biết tốt xấu mà bỏ mặc được..”
Diệp Tâm Bách muốn rời khỏi đây ngay tức khắc nhưng đến cuối cùng y lại không làm vậy..
Y vẫn không thể bớt lo cho Hạ Băng hơn.
Y vẫn muốn được giúp đỡ Hạ Băng dù cho cô không cần..
“Nhưng..
việc lần này cơ bản đã như ván đóng thuyền rồi.
Không gì là có thể cứu vãn được nữa..” Hạ Băng rất cảm kích lòng tốt của Diệp Tâm Bách, cũng có chút ích kỷ mà mong y sẽ giúp mình dù cho cô đã nhẫn tâm dẫm đạp nên tình cảm của người ta..
Nhưng Hạ Băng vẫn không muốn y cố gắng một cách vô ích.
Sự việc lần này cơ bản đã nghiêng hẳn về một phía, tất cả mọi người đều tin rằng Hạ gia làm sai..
Muốn lội ngược dòng thì đó là việc bất khả thi..
Trừ khi trong tay Diệp Tâm Bách phải có chứng cứ mang tính chân thực và then chốt nhất thì mới có thể trả lại sự trong sạch cho Hạ gia..
Mà điều này thì không thể..
Hạ Băng ở trong nước đã cho người lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy một thứ gì có ích.
Cùng lắm thì cô bắt đầu nghi ngờ có lẽ là giám đốc hành chính của công ty đã câu kết với một công ty khác để hại Hạ gia..
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Hạ Băng, cô không tìm được chứng cứ nên tên giám đốc đó cư nhiên vẫn sống an nhàn, không bị sao..
Hạ Băng hao tâm tổn sức cũng không khiến cho tình hình thêm khả quan hơn là bao thì cô tin một người mới từ nước ngoài trở về như Diệp Tâm Bách thì làm sao có thể giải quyết được chuyện này..
Dù cô biết năng lực của y nhưng mà chuyện lần này vượt quá sức tưởng tượng của Hạ Băng..
Cô không tin tưởng vào lời nói của Diệp Tâm Bách cho lắm..
“Cậu không cần lo.
Chỉ cần chúng ta quyết tâm là sẽ tìm ra chứng cứ quan trọng.
Mình đoán nó sẽ nằm ở nơi mà chúng ta khó nghi ngờ nhất..”
Diệp Tâm Bách nói vài lời an ủi Hạ Băng để cho cô có thể tin tưởng mình.
Mặc dù hiện tại mấy lời nói ấy của y cũng không tính là thật lòng hoàn toàn..
Diệp Tâm Bách cũng chưa thật sự tìm được chứng cứ gì then chốt nhưng y tin sẽ sớm thôi, có quý nhân sẽ giúp đỡ y cũng như cả Hạ gia..
..
Có thể nói lời vừa rồi của Diệp Tâm Bách đã thành công khiến cho Hạ Băng lưu tâm.
Ít nhất cô cũng muốn thử một lần, biết đâu..
Chỉ là biết đâu thôi.
Mọi chuyện sẽ diễn biến đến đoạn mà Hạ Băng không ngờ tới..
“Lần này thật sự là phải làm phiền cậu rồi..
Chuyện cũng không hề đơn giản, cậu cũng có thể cân nhắc trước khi đồng ý.
Mình không muốn cậu hi sinh vô ích..”
Mặc dù lời nói của Hạ Băng vẫn chưa tính là hoàn toàn đồng ý sự giúp đỡ của Diệp Tâm Bách nhưng với y như vậy là cũng đủ rồi.
Hạ Băng đã chấp nhận cho y nhúng tay vào việc lần này..
Tâm trạng của y trong nháy mắt trở nên vui vẻ hơn.
Đến cuối cùng Diệp Tâm Bách cũng mơ hồ cảm nhận được một chút chấp thuận của Hạ Băng.
Dù cho sự chấp thuận này đa phần là do y tự ảo tưởng và dùng cả sự hèn mọn cùng ích kỷ của mình mà vẽ ra…