Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ

Chương 17: Sự Uy Hiếp Của Hiền Phu Chanh Or Sườn Ướp Chanh Em Chọn


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 17: Sự Uy Hiếp Của Hiền Phu Chanh Or Sườn Ướp Chanh Em Chọn


Edit: Thanh
“ Mỗi ngày vì cô ấy nấu cơm…” 
Khi Từ Nghiễn Thanh nói những lời này, Hạ Nhan khó có thể tin vào tai mình.   
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, từ nhỏ đến lớn, Hạ Nhan đã xem rất nhiều phim truyền hình, nhiều cuộc nói chuyện ngọt ngào, lời tỏ tình lãng mạn, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe thấy một người đàn ông nói rằng mong muốn của anh ấy là mỗi ngày đều muốn nấu ăn cho người con gái anh thích.!   
Những lời này còn khiến cho Hạ Nhan chấn động hơn khi biết được Từ Nghiễn Thanh muốn đuổi theo cô.   
Nhìn thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan dời tầm mắt, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.  
Trong khoảng lặng ngắn ngủi này, Hạ Nhan nhớ lại vài lần gặp mặt của cô với Từ Nghiễn Thanh.   
Từ Nghiễn Thanh lúc mua xe cư xử rất bình thường, lúc đi khám bệnh, quả cam anh cho cô có một chút vượt quá dự kiến.

Mặc dù lý do anh mời cô ăn cơm tối rất đầy đủ, bây giờ nghĩ lại, hẳn là anh muốn thể hiện tài nấu nướng của mình trước mặt cô, lần trước bên ngoài quán bar anh đã chủ động lái xe cho cô… 
“Từ Từ mưu tính”, tên nick phụ của Từ Nghiễn Thanh, càng là chứng cứ rõ ràng.   
Từ Nghiễn Thanh năm nay hai mươi bảy tuổi, không còn quá trẻ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh tỏ tình với cô gái mà anh thích.   
Anh cảm thấy mặt mình không đỏ, nhưng là có chút nóng lên.   
Khi nhiệt độ giảm xuống, Từ Nghiễn Thanh nhướng mắt nhìn Hạ Nhan ở phía đối diện.   
Hạ Nhan cảm nhận được, mỉm cười nhìn anh, có chút xấu hổ.   
Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, giải thích: “Tôi đối với em là yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi biết em không có cảm tình với tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhân cơ hội xem mắt này để chính thức theo đuổi em một lần nữa, xem cuối cùng có thể đả động em được hay không.

“   
Hạ Nhan suy nghĩ một hồi rồi thành thật nói: “Anh đẹp trai, cũng rất phong độ, nấu ăn lại ngon, đây là những ưu điểm mà tôi thưởng thức, nhưng vì lý do gia đình nên tôi thực sự không có hứng thú với chuyện yêu đương, càng không tin vào tình yêu sét đánh.

Cái gọi là tình yêu sét đánh vẫn là nhìn mặt, bây giờ anh có thể thích khuôn mặt của tôi, nhưng nói không chừng ngày nào đó anh có thể sẽ thích khuôn mặt của người khác, đặc biệt là nếu đã yêu lâu rồi, có khuôn mặt đẹp cũng không bằng cảm giác mới mẻ của người mới.”  
Người đẹp, bất luận là nam hay nữ đều dẽ dàng tăng cao khả năng khiến người khác nhất kiến chung tình.   

Mẹ của Hạ Nhan cũng rất đẹp, nhìn những bức ảnh chụp khi bà còn trẻ, ít nhất Hạ Nhan cho rằng mẹ cô đẹp hơn cô.

Hồi đó, Tần Thịnh dường như đã dành rất nhiều thời gian để theo đuổi mẹ cô, cuối cùng, sau ba năm yêu nhau, năm năm kết hôn, bạch nguyệt quang đã biến thành máu muỗi*, mẹ cô thì tốt như vậy, ba cô cũng bởi vì chổ nào cũng không so được với mẹ cô nên đã ngoại tình.   
(*Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ.

Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực.

Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.

Bạch Nguyệt Quang là sự tốt đẹp không thể nào chạm vào, còn Vết Chu Sa là nỗi đau không thể nào ôm lấy.

Một người là yêu mà không có được, một người là có được rồi lại không biết trân quý.)
Mẹ cô rút đao đoạn thủy, kịp thời ngăn tổn hại.   
Lúc đó Hạ Nhan còn nhỏ, cô không nhớ đã thấy mẹ mình khóc, không biết mẹ cô có lén rơi nước mắt hay không, nhưng Hạ Nhan nhớ tất cả những đau buồn, nhớ nhung, than phiền và buồn bã của thời thơ ấu.   
Khi còn nhỏ, cô đã trải qua cuộc ly hôn của cha mẹ, là một người phụ nữ, Hạ Nhan không muốn chịu sự phản bội mà mẹ cô gặp phải.   
Cô không thể đảm bảo rằng người đàn ông theo đuổi cô nhất định sẽ thay lòng đổi dạ hay luôn chung thủy, biện pháp tốt nhất để bảo vệ mình là không yêu đương, không động tâm.   
Nếu một ngày nào đó, Hạ Nhan cũng cảm thấy yêu một người đàn ông nào đó từ cái nhìn đầu tiên, đối mặt với sự theo đuổi của đối phương, cô có thể sẽ đấu tranh nội tâm một chút, một bên muốn yêu một bên lại sợ bị tổn thương, hiện tại cô chưa gặp được người đàn ông như vậy, Từ Nghiễn Thanh tuy rất tốt nhưng cô không có cảm giác với anh, vậy tại sao lại ép bản thân phải tiếp thu, thử qua lại với anh?
Hạ Nhan ném một ánh mắt áy náy về phía Từ Nghiễn Thanh.  
Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Từ Nghiễn Thanh còn chưa yêu đương, càng không có tư cách để thất tình, lồng ngực trở nên ngột ngạt.   
May mắn, anh là một người có lý trí trưởng thành, đã làm tốt chuẩn bị.   
Anh hào phóng cười: “Cám ơn đã khen, thật ra tình yêu sét đánh vẫn đáng tin, giống như tôi đối với em, chỉ là em còn chưa gặp được người đàn ông có thể khiến em liếc mắt một cái đã động tâm, tôi đẹp trai, nhưng chắc có lẽ không đủ đẹp trai, hoặc nói cách khác, tôi không hợp với thẩm mỹ của em.

“   

Anh nở nụ cười ôn hòa, cứ như thể hai người chỉ là hàng xóm tầng trên tầng dưới, cứ như lần này không phải xem mắt mà chỉ là một buổi tụ tập nhỏ bình thường, hai người tình cờ nói về một số vấn đề tình cảm.   
Hạ Nhan bị anh lây nhiễm, không cần lo lắng anh sẽ bị tổn thương vì cô từ chối, tinh thần cô trong trạng thái vô cùng thoải mái.   
Cô cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Từ Nghiễn Thanh, nói thật rất đẹp trai, khí chất cũng làm người khác thoải mái, không phải vì quan điểm thẩm mỹ của Hạ Nhan, chỉ có thể nói là cô không tin vào tình yêu sét đánh nên sẽ không đối với người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên, một mặt chìm trong cảm giác lãng mạn. 
“Anh đừng đánh giá thấp bản thân vì những gì tôi nói, các đồng nghiệp của tôi rất thích anh, anh theo đuổi họ đảm bảo thành công.” Hạ Nhan đùa giỡn một chút.
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười phối hợp: “Họ rất tốt, nhưng tôi rất kén chọn.”   
Những lời này nếu để đồng nghiệp của cô nghe thấy sẽ sẽ ném mấy ánh mắt coi thường cho Từ Nghiễn Thanh, nhưng rơi vào tai Hạ Nhan lại là thổi phồng cô.   
Anh trêu chọc giỏi như vậy, không giống như một tay mơ chút nào.   
Nhưng có hay không cũng không liên quan đến Hạ Nhan.   
“Gọi cơm trước, tôi đói rồi.” Đều là người quen, Hạ Nhan cũng không muốn khách sáo, công việc bán hàng mệt mỏi, cô thật sự rất đói.   
Có một mã được dán trên bàn, hai người quét riêng, đặt món riêng, cuối cùng thảo luận về các món ăn vào giỏ hàng.   
Trong lúc chờ món ăn, Từ Nghiễn Thanh đã chủ động bắt chuyện với cô: “Khi gặp anh trai tôi, em cảm thấy thế nào?”   
Hạ Nhan cười nói: “Nhiễm Nhiễm đã giới thiệu với tôi anh ấy là con trai bá đạo tổng tài của cô Mạnh, khí chất quả thực rất bá tổng, rất lạnh lùng.”   
Từ Nghiễn Thanh gật đầu: “Từ nhỏ anh ấy đã như vậy rồi, giống như ai cũng nợ anh ấy, còn thường xuyên chọc mẹ tôi tức giận, nhưng các cô gái hiện nay hình như rất thích kiểu bá tổng cao lãnh như vậy.”   
“Xin chào, cho chúng tôi thêm hai ly nước chanh ở đây.”  
Từ Nghiễn Thanh vừa dứt lời, khách ở bàn bên cạnh đã ra hiệu với người phục vụ cách đó không xa.   
Từ Nghiễn Thanh lườm đối phương một cái.   
~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Hạ Nhan bị ánh mắt của anh chọc cười, nếu anh không nhìn người ta, cô đã không cảm nhận được vị chua* trong lời nói của anh.   
(*Ghen tị đó mọi người)
Nghe nói giữa chị em với nhau thì có sự ganh đua so sánh với nhau, anh em cũng vậy sao? Quả nhiên cảm xúc của con người đều có điểm chung, không phân biệt nam nữ.   
“Vậy thì anh em anh có sự khác biệt khá lớn về tính cách nhỉ.” Hạ Nhan mỉm cười nhận xét với ngữ khí hai bên đều không thể đắc tội.   

Từ Nghiễn Thanh cảm nhận được niềm vui của cô, nhưng không hiểu niềm vui của cô đến từ đâu.   
Từ Nghiễn Thanh tò mò: “Nếu tối nay là anh tôi tới gặp em, em định nói chuyện với anh ấy thế nào? Theo ý của em lúc trước, xem ra em muốn cùng anh trai tôi kết giao một một khoảng thời gian?”   
Giọng điệu Hạ Nhan thoải mái: “Chuyện đó hẳn là cần thiết nha.

Dù sao thì tôi cũng đồng ý buổi xem mắt để thay mặt mợ tôi trả nợ nhân tình cho cô Mạnh, không thể nào mới vừa nhìn thấy anh trai anh liền một lời cự tuyệt, như vậy không phải đắc tội cô Mạnh sao? Tuy nhiên, tôi đều đã lên kế hoạch hết rồi, anh trai anh là ông chủ, chắc chắn sẽ rất bận, còn tôi vừa lúc cũng rất bận, cuối tuần cũng không có, hai người bận rộn, tính cách lạnh lùng của anh ấy sẽ không để với tôi, tôi cũng sẽ không để ý anh ấy.

Anh trai anh nhất định sẽ đề nghị kết thúc làm quen trước.”   
Từ Nghiễn Thanh rất ngạc nhiên vì cô đoán chính xác như vậy: “Anh ấy đúng là không hợp lòng người.

Nếu em không gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy có thể sẽ không liên lạc với em.”   
Hạ Nhan thầm tiếc nuối, nếu đêm nay vị anh trai bá tổng kia đến, việc xã giao của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.   
Nghĩ cái gì đến cái đó, ý nghĩ đó vừa xuất hiện, liền nghe thấy Từ Nghiễn Thanh hỏi: “Bây giờ đổi thành tôi, em có định từ chối tôi ngay tại chỗ không, hay là cũng thử cùng tôi làm quen một khoảng thời gian, sau đó trả lời người lớn hai bên nói không có cảm giác? “   
Hạ Nhan nở một nụ cười khổ.  
Từ Nghiễn Thanh ân cần: “Đừng lo lắng, nếu như em lựa chọn từ chối tôi ngay tại chỗ, tôi sẽ nói cho mẹ tôi rằng em quá xinh đẹp, còn chấn động hơn so với ảnh chụp gấp trăm lần, cùng em ở bên nhau tôi sẽ có áp lực, thời thời khắc khắc lo lắng em sẽ ngoại tình, cho nên xem mắt như vậy kết thúc.”
Rõ ràng là anh rất nghiêm túc, nhưng Hạ Nhan lại bị anh chọc cho cười không ngừng.  
“Em làm tổn thương tôi, sao có thể cười vui vẻ như vậy trước mặt người bị hại chứ?” Từ Nghiễn Thanh tỏ vẻ vô tội, tổn thương.   
Hạ Nhan không nhìn vẻ mặt càng nghiêm túc càng buồn cười của anh được nữa, cầm lấy  túi xách chặn giữa hai người, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.   
Từ Nghiễn Thanh không nói nữa mà nhấp một ngụm nước chanh lúc nãy.   
Một chút chua, có thể chấp nhận được.   
Nhưng nếu Hạ Nhan muốn giữ thể diện cho anh trai, lại nhẫn tâm từ chối anh, Từ Nghiễn Thanh không biết rằng anh sẽ càng chua hơn.   
Thật không công bằng, coi như anh là nhân vật nam hai trong bộ phim truyền hình đi, cô cũng không thể được thiên vị rõ ràng như vậy được.   
Dựa vào cái gì bá tổng liền có đặc quyền đó chứ? 
“Phục vụ.” Từ Nghiễn Thanh vừa vẫy tay với người phục vụ vừa bưng nước chanh đến bàn bên cạnh.   
Người phục vụ mỉm cười, quay sang bàn của họ.   
Hạ Nhan đặt túi xách xuống, tự hỏi Từ Nghiễn Thanh định làm gì.   
Từ Nghiễn Thanh: “Ở đây có chanh không?”   

Người phục vụ khó hiểu: “Có thì có…”   
Từ Nghiễn Thanh liếc nhìn Hạ Nhan cũng đang kinh ngạc, vẻ mặt vẫn như thường: “Tôi muốn một quả chanh tươi hoàn chỉnh.”   
Nhân viên phục vụ nhìn đôi nam nữ có giá trị nhan sắc siêu cao của bàn này, mơ hồ đoán được Từ Nghiễn Thanh tính làm gì, liền mỉm cười chuẩn bị, khách hàng là Thượng đế, chỉ cần một quả chanh, cửa hàng có thể mua được.   
Một số khách xung quanh nhìn về phía bên này, dường như đã nghe thấy lời của Từ Nghiễn Thanh, tò mò ai sẽ chơi theo cách này.   
Hạ Nhan thấp giọng hỏi Từ Nghiễn Thanh: “Anh muốn chanh làm gì?”
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô đầy ẩn ý: “Nếu em quyết định đối xử khác biệt với anh em chúng tôi, khiến tôi bị đối xử bất công, coi như trừng phạt, em sẽ ăn một quả chanh.”   
Hạ Nhan lại muốn cười: “Tại sao lại dùng chanh trừng phạt?”   
Từ Nghiễn Thanh: “Bởi vì tôi muốn em cũng có cảm giác giống tôi.”   
Hạ Nhan ngẩn ra.
Từ Nghiễn Thanh dời mắt.
Cạnh bàn có một lọ cắm hoa, ánh mắt anh rơi vào cánh hoa, lông mi dài rũ xuống, như đang xả oán hận.   
Làm “bên hãm hại” Hạ Nhan thế nhưng lại bắt đầu cảm thấy áy náy.  
Buổi xem mắt này, cô sẵn sàng cùng vị bá tổng xa lạ ứng phó một đoạn thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì, đổi thành Từ Nghiễn Thanh, người đã hết lòng quan tâm và giúp đỡ cô, cô lại không lưu tình chút nào. 
Hạ Nhan không thể nhẫn tâm như vậy.   
“Được rồi, tôi đồng ý thử hẹn hò với anh.” Nhận thấy người phục vụ thực sự mang đến một quả chanh vàng, Hạ Nhan chua chát mở miệng.   
Từ Nghiễn Thanh lập tức nhìn qua.   
Hạ Nhan nhấn mạnh: “Một tháng, chỉ trong một tháng, nếu trong vòng một tháng tôi vẫn không có cảm giác với anh, chúng ta sẽ kết thúc trong hòa bình.”   
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười: “Được, tôi chấp nhận.”   
“Tiên sinh, chanh mà anh muốn.” Người phục vụ mỉm cười đưa quả chanh, trầm ngâm hỏi: “Anh có cần tôi cung cấp một con dao không?   
Từ Nghiễn Thanh tỏ vẻ không cần.   
Khi nhân viên phục vụ rời đi một lần nữa, Từ Nghiễn Thanh xoay quả chanh trong tay, nhìn Hạ Nhan nói: “Em từng ăn sườn ướp chanh chưa?”   
Chủ đề có chút nhảy vọt, Hạ Nhan lắc đầu.   
Từ Nghiễn Thanh nở nụ cười: “Hương vị không tồi, tối mai tôi mời em ăn.”   
Hạ Nhan: ….
Được rồi, từ chối anh thì chỉ đáng ăn chanh, đồng ý hẹn hò, đãi ngộ liền đổi thành sườn ướp chanh!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.