Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ

Chương 15: Khuyết Ái Đích Dược Phương — Bổ Ái


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 15: Khuyết Ái Đích Dược Phương — Bổ Ái


Tên chương này mình để nguyên tiếng Hán vì mình edit hỏng ra được tên nào hay hết.T~T
Edit: Thanh
Hạ Nhiễm vào học rồi.  
Hạ Nhan cũng không lập tức rời đi.   
Cô ngồi trong xe, nhìn chăm chú cổng chính của trường.   
Trước sáu giờ rưỡi, công nhân viên ở các ngành nghề khác có thể vẫn còn ngủ, học sinh và giáo viên đã lần lượt đến trường.   
Trường cấp ba này là một trong những trường trung học trọng điểm của Giang Thành.

Dù Tần Dương hay Hạ Nhiễm năm đó có thể thi vào, cũng đều là học bá của trường cấp hai, nhưng sau khi hai người vào cấp ba rồi điểm của cả hai lại khác nhau.

Tần Dương chưa bao giờ rơi khỏi top 3.

Hạ Nhiễm tương đối thất thường, lúc tốt có thể lọt vào top 50 của trường, lúc kém thì rớt xuống hạng hai ba trăm, may mà Hạ Nhiễm có tâm lý tốt, nếu không có thể thực sự lo lắng đến rụng tóc.
Tần Dương…
Hạ Nhan nghĩ, gen học bá của Tần Dương hẳn là từ mẹ cậu, Tần Thịnh kinh doang thì vẫn được, về mặt tính toán thì vẫn thường xuyên cầm máy tính chọc chọc, vẫn còn một chứng cứ không quá thuyết phục đó là Hạ Nhan khi đi học cũng không phải học bá.
Nói tóm lại, Hạ Nhan hy vọng Tần Dương chỉ thừa hưởng vẻ đẹp trai của Tần Thịnh, những khía cạnh cặn bã khác của Tần Thịnh tốt nhất đừng thừa hưởng chút nào.   
Theo thông tin Hạ Nhiễm cung cấp, Tần Dương là học sinh ngoại trú.   
Hạ Nhan giống như ôm cây đợi thỏ, ánh mắt nhìn những học sinh đi vào trường.  
Một bóng đen đi ngược dòng người bước ra khỏi khuôn viên trường, đó là con trai bá tổng làm Hạ Nhiễm mê mụi của cô Mạnh, Hạ Nhan nhìn nhiều thêm hai lần, không thể không thừa nhận, người này từ giá trị nhan sắc đến khí chất quả thật rất giống bá đạo tổng tài trong phim truyền hình, rất ít giám đốc giàu có mà Hạ Nhan gặp ở nơi làm việc lớn lên giống như thế này.
Bá tổng lên xe, một chiếc xe hạng sang của thương hiệu cạnh tranh, giá khoảng hai triệu.   
Một chiếc vừa lái đi, một chiếc hạng sang khác lại chạy tới, khi đến gần khuôn viên trường, nó giảm tốc độ, trùng hợp, đối phương dừng lại trước mặt Hạ Nhan.


Hạ Nhan nhìn phía sau chiếc xe này, một chiếc xe hạng sang cạnh tranh khác có giá hơn ba triệu tệ, mẫu mã thấp thoáng lộ ra vẻ xa hoa.   
Cửa xe mở ra, một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng bước xuống.   
Nam sinh xuống xe, cầm cặp sách trên tay ném qua vai, lúc này cậu thản nhiên liếc nhìn về phía sau, nhìn qua kính xe, đối mặt với Hạ Nhan.   
Hạ Nhan sửng sốt, đối phương cũng ngây ngẩn cả người.   
Sau vài giây, Hạ Nhan mỉm cười, vẫy tay với cậu.   
Tần Dương liền đi tới.   
Hạ Nhan xuống xe, hai chị em đứng dưới cây long não bên đường.   
“Đã lâu không gặp, đã cao thế này rồi.” Hạ Nhan nhìn đỉnh đầu Tần Dương bất đắc dĩ lại ghen tị, trong đám tang của dì Lý ba năm trước, Tần Dương chỉ cao ngang bằng cô, bây giờ có vẻ đã cao hơn một mét tám rồi, chỉ là, thân hình gầy gò và gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân, khác hẳn vẻ chững chạc của Từ Nghiễn Thanh.
Tần Dương dường như cũng không quen nhìn xuống chị mình.  
Thời điểm gặp nhau lúc trước, cậu còn nhỏ, chị ấy sao với cậu cao hơn, trong mắt chỉ có bố, chẳng hề nhìn cậu.   
Lần cuối cùng gặp nhau sau một thời gian dài, cậu gặp lại chị mình, ánh mắt chị ấy nhìn cậu đã thay đổi, có một sự thoải mái dụi dàng.   
Bây giờ gặp mặt, mặc dù cô mặc âu phục, giống như một nữ cường nhân trong công việc, nhưng cô thấp hơn cậu rất nhiều, nhìn giống em gái hơn.   
“Sao chị lại ở đây?” Tần Dương hỏi.  
Hạ Nhan nhìn về phía trường học: “Đưa Nhiễm Nhiễm đi học.”  
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Dương, Tần Dương nhanh chóng lảng tránh.   
Hạ Nhan cười: “Em ghen tị sao?”
Tần Dương sắc mặt trắng nõn lạnh lùng nhất thời không được tự nhiên, bình tĩnh nói: “Em có tài xế.”   
Hạ Nhan gật đầu: “Ừm, xe cũng tốt hơn của chị.”  
Cô chỉ đang trêu chọc, Tần Dương nhìn xe cô, chợt nhớ tới lời phàn nàn của cha cậu ở bàn ăn không lâu trước đó, nói cô đến cửa hàng 4s bán xe, cho rằng cả hai người đều ngỗ ngược, không chịu tiếp nhận sắp xếp của ông ấy, quản lý chuỗi nhà hàng của Tần gia.   
Ba trông vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng thực ra đã già rồi.   
Đối mặt với lời phàn nàn của Tần Thịnh, Tần Dương chỉ đáp: “Nhà hàng bán cơm, còn cửa hàng 4s bán ô tô.


Về bản chất không có gì khác biệt.”   
Nhưng phải nói rằng, quản lý một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống hoàn thiện chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với việc chăm chỉ làm việc để thăng chức trong một cửa hàng 4s, ít nhất là ở thời điểm bắt đầu đầu đã ở trên cao.   
Nhưng Tần Dương cũng hiểu rằng, khi đó chị gái cậu đã oán trách ba phá hủy gia đình nhỏ hạnh phúc, sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho ông, không giống cậu, từ nhỏ đã biết rằng ba cậu không yêu mẹ, mẹ gã cho ông chỉ vì tiền, một nhà ba người của cậu chưa từng có tình cảm gia đình.   
“Em nên vào rồi.”   
~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Vốn là người thân, nhưng là không quen thuộc, cũng không biết nên nói cái gì, Tần Dương lựa chọn chủ động kết thúc cuộc gặp ngoài ý muốn này.   
“Thêm WeChat đi.” Hạ Nhan cười nói, “Chị sẽ gửi em một hồng bao lớn nếu năm sau em thi tốt.”   
Tần Dương nhất thời không biết có nên thêm hay không.   
Nhưng tay đã lấy điện thoại trong túi ra.   
Hạ Nhan quét mã, sau đó kêu anh mau vào đi, cô lên xe thao tác.  
Gửi lời mời kết bạn, Hạ Nhan ngẩng đầu nhìn thấy Tần Dương vừa đi vừa nhìn điện thoại phía trước.  
Quả nhiên, yêu cầu nhanh chóng thông qua.
Hạ Nhan gửi tin nhắn đầu tiên: Tập trung đi đường, không được chơi điện thoại.   
Ở đằng xa, vị học bá đọc xong tin nhắn cất điện thoại vào túi, bước vào trường.   
Hạ Nhan mới gửi tin nhắn thứ hai: Chị nhớ sinh nhật của em vào tháng Bảy đi, tức là từ nay đến tháng bảy năm sau, em vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, nếu có chuyện gì rắc rối, hay áp lực trước kỳ thi, em cần người tâm sự, có thể nói chuyện với chị [Chị gái thân thiết].jpg.   
Khi tin nhắn được gửi đi, lúc Hạ Nhan chuẩn bị lái xe, nhận được tin trả lời của Tần Dương: Tập trung lái xe đi, đừng nghịch điện thoại.   
Hạ Nhan cười.   
Trong trường.   
Lớp của Tần Dương và Hạ Nhiễm kế nhau, lúc tập thể dục giữa giờ buổi sáng, hai lớp đứng gần nhau.

Sau khi tập xong, Hạ Nhiễm lên lớp học với hai người bạn cùng lớp.  
“Hạ Nhiễm.”
Có người gọi cô, Hạ Nhiễm quay lại, nhìn thấy Tần Dương.

Tất cả mọi người đều mặc đồng phục, nhưng Tần Dương cao ráo, học giỏi, mặc đồng phục cũng khiến người ta ghen tị.   
Khi Hạ Nhiễm thắc mắc tại sao Tần Dương lại gọi cô, Tần Dương nói: “Buổi sáng cô đến trường lúc mấy giờ?”   
Ngữ khí của anh giống như chủ nhiệm lớp đặt câu hỏi, Hạ Nhiễm theo bản năng suy nghĩ vài giây rồi ngoan ngoãn trả lời: “Sáu giờ hai mươi đi.”   
Tần Dương đáp “Ừm”, như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi, bóng lưng thẳng tắp, mang theo hào quang khiến người khác tránh xa, phản phất ngăn cách với thế giới.   
Hạ Nhiễm ngốc rồi, bạn học nữ bên cạnh hỏi cô Tần Dương hỏi vậy làm gì, cô làm sao biết được?  
Có điều kỳ thi giữa kỳ sắp tới, Hạ Nhiễm một lòng chuẩn bị kiểm tra, rất nhanh liền đem khúc nhạc dạo ngắn này quên đi.
Sau khi có kết quả, lần này môn toán của Hạ Nhiễm phát huy rất tốt, tổng điểm 150, cô thi được 136, không thể so sánh với học bá đứng đầu, bản thân cô rất hài lòng.
Mợ của Hạ Nhan – Lý Ngọc Lan cũng phi thường vừa lòng, bà nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy con gái vì liên lụy cô Mạnh gãy xương, trong lòng còn áy náy, càng áy náy càng để bụng đến môn toán của cô Mạnh dạy, kích thích từ trong ra ngoài khiến con gái đạt chất lượng tăng vọt.
Vào cuối tuần đầu tiên trở về nhà sau kỳ nghỉ, Lý Ngọc Lan đã liên hệ trước với cô Mạnh trên WeChat, hy vọng có thể đến nhà họ Từ thăm bà.
Cô Mạnh vẫn luôn đợi con dâu, đổi sang phụ huynh khác, bà phải ngầm giữ khoảng cách với tư cách là chủ nhiệm lớp, nhưng Lý Ngọc Lan là con đường duy nhất để bà liên hệ với Hạ Nhan, cô Mạnh vui vẻ đặt lịch hẹn với Lý Ngọc Lan.   
Lý Ngọc Lan mang theo Hạ Nhiễm và bài thi giữa kì của cô, cũng mang theo những món quà mà bà mua từ nước ngoài về, tới đúng hẹn.   
Hai mẹ con đi thang máy lên lầu, bấm chuông cửa.   
Từ Nghiễn Thanh ra mở cửa.   
Cô Mạnh đã tháo bột nhưng ước tính phải một tháng nữa mới có thể đi lại bình thường, trong thời gian này, hai anh em tiếp tục chăm sóc mẹ.   
Lý Ngọc Lan mỉm cười với Từ Nghiễn Thanh, đơn thuần coi Từ Nghiễn Thanh như vãn bối, Hạ Nhiễm bí mật nhìn Từ Nghiễn Thanh, trong mắt lấp lánh như sao.  
Cô Mạnh có hai người con trai, một người lạnh như băng, một người dịu dàng, nho nhã, điểm giống nhau duy nhất là giá trị nhan sắc cao.   
Trước đây các bạn nữ trong lớp không biết hai người họ, gần đây hai anh em đưa cô Mạnh đi dạy, các nữ sinh sớm quen mắt hai người, nên tự động đứng thành hàng, phân biệt trở thành fan của hai người họ.   
Hạ Nhiễm là fan của Từ Nghiễn Thanh.
Từ Mặc Trầm quá lạnh lùng, chân của cô Mạnh là bị cô liên lụy, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Từ Mặc Trầm, Hạ Nhiễm không khỏi nghi ngờ rằng vị bá tổng này đang âm thầm mà ghi hận cô.

Từ Nghiễn Thanh thì khác, lần đầu tiên Hạ Nhiễm nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh trong phòng bệnh của cô Mạnh, đó là thời điểm cô Mạnh đã bị đau nặng nhất, Từ Nghiễn Thanh đối với cô nhẹ nhàng, giảm bớt căng thẳng cho cô.   

Tất nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, nhưng Hạ Nhiễm không có suy nghĩ nào khác với hai anh em nhà họ Từ– họ lớn hơn cô rất nhiều!  
Cô Mạnh ngồi trên ghế sô pha để chiêu đãi hai mẹ con, Từ Nghiễn Thanh vào bếp rửa hoa quả, cắt thành từng miếng, tăm đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn trà.  
“Dì, mọi người ăn đi, con đi viết luận văn.” 
Hoàn thành nghĩa vụ của chủ nhà, Từ Nghiễn Thanh mỉm cười tránh đi.   
Lý Ngọc Lan nhìn bóng lưng anh, khen với cô Mạnh: “Bác sĩ Từ thật chu đáo, có thể chăm sóc cho người khác.”   
Cô Mạnh cười trong lòng, khiêm tốn trên khuôn mặt.   
Giáo viên và phụ huynh ngồi lại với nhau, chủ đề nhanh chóng chuyển sang việc học toán của Hạ Nhiễm.   
Cô Mạnh cười vỗ vai Hạ Nhiễm: “Cô nói chuyện với mẹ, con vào thư phòng chơi máy tính đi.”   
Nói xong, cô Mạnh gọi Từ Nghiễn Thanh trong phòng ngủ, đưa Hạ Nhiễm đến thư phòng.   
Từ Nghiễn Thanh lập tức ra tới, tiếp đón Hạ Nhiễm.  
Hạ Nhiễm liên tục nháy mắt với mẹ, vì sợ rằng mẹ cô sẽ nói dài dòng, gây thêm rắc rối cho cô Mạnh.   
Nhưng mà mọi người đều đã đi hết, Hạ Nhiễm chỉ có thể ở trong thư phòng, xem những bộ phim tiếng Anh mà Từ Nghiễn Thanh đã tìm cho cô, không thể ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện trong phòng khách.   
Cô Mạnh đã bày tỏ sự khẳng định hoàn toàn với tiến bộ của Hạ Nhiễm, sau khi trấn an Lý Ngọc Lan, cô ấy không chút dấu vết chuyển đề tài đến chuyện lo lắng về hôn nhân của hai con trai mình.   
Lý Ngọc Lan: “Tôi chưa nhìn thấy con trai cả của cô, bác sĩ Từ tốt như vậy, chuyện yêu đương sao có thể khiến cô giáo nhọc lòng chứ?”   
Cô Mạnh phàn nàn rất nhiều, cuối cùng nhìn Lý Ngọc Lan đầy mong đợi: “Ngày tôi nhập viện có thấy chị gái của Nhiễm Nhiễm rất ưng ý.

Không biết cô bé đã có bạn trai chưa?” 
Lý Ngọc Lan khẽ động trong lòng, thở dài: “Không có, Nhan Nhan nhà chúng ta quá đáng thương, bố mẹ ly hôn khi con bé mới năm tuổi.

Tuy bố mẹ hai bên đều có tiền, cho con bé rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng vẫn là một đứa nhỏ,  không có bố mẹ bên cạnh cô đơn biết bao nhiêu, đứa bé khi còn nhỏ đáng thương, lớn lên không còn tin vào tình yêu nữa, chuyên tâm vào công việc, dường như chưa một lần yêu đương.

“   
Cô Mạnh lần đầu tiên nghe về chuyện của Hạ Nhan, không nghĩ tới Hạ Nhan tỏa sáng như ánh mặt trời, thích cười, tình hình trong nhà lại như vậy. 
Tuy nhiên, Hạ Nhan thiếu thốn tình cảm, con trai nhỏ của bà lại dịu dàng, đơn giản chính là thiếu cài gì bù cái nấy, trời sinh một đôi mà!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.