Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 4: CUỘC SỐNG MỚI
Nhìn lại căn phòng quen thuộc của mình lần nữa , cô khẽ khép hàng mi dày của mình lại “tạm biệt”. Ngoài sân
đang có 1 chiếc xe đợi để đưa cô tới ngôi nhà tương lai của mình.
_Gọi điện về thường xuyên con nhé.Ba má sẽ tới thăm con khi có dịp.Nếu ở đó không thoải mái thì cứ về đây
_Bà lại nói gì thế, họ sẽ đối xử tốt với con bé mà.
Quay sang con gái mắt ông cũng đỏ hoe:
_Ba sẽ rất nhớ con.Nếu thật sự..Thôi con lên xe đi.
Ông Hạo Thiên vội quay mặt đi để che giấu giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Cô ôm chầm lấy ba má mình
nghẹn ngào:
_Con sẽ sống thật tốt, ba má không phải lo lắng quá cho con. Con đi đây.
Nhìn chiếc xe môi ông Hạo Thiên mấp máy đủ ình ông nghe:
_Nếu họ đối xử không tốt với con ba sẽ đưa con về .Nhưng ba vẫn mong con sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà
đó.
Trong xe cô nhìn bên ngoài qua cửa kính. Hôm nay bầu trời sao u ám quá .Cô không khóc vì tối qua cô đã
khóc đủ rồi.Dù sao cô cũng phải lấy chồng, coi như cô phải làm việc này trước mà thôi.Cô phải phấn chấn lên
biết đâu ngôi nhà kia là nơi thật sự dành cho cô
Chiếc xe dừng lại trong sân 1 tòa lâu đài trắng chứ không phải là biệt thự nữa. Người quản gia khẽ cúi người
chào cô:
_Tiểu thư, chào mừng cô đã tới ngôi nhà này. Tôi là Trương Sinh quản gia của Dương gia .Để tôi đưa tiểu
thư lên phòng.
Cô nhìn người quản gia thấy lòng ấm áp lên 1 chút. Ông chắc cũng đã gần 60 , khuôn mặt phúc hậu , cô thấy
thạt sự gần gũi.Cúi đầu chào ông cô nói:
_Cảm ơn bác. Sau này nếu con có gì không phải xin bác bỏ qua và chỉ bảo thêm cho con.
_Tiểu thư,tôi không dám. Tôi đưa cô lên phòng .
_Cảm ơn bác. Làm phiền bác quá!
_Không có gì. Đây là trách nhiệm của tôi.
Quản gia đưa cô lên phòng mình, sau đó đưa cô đi thăm quan cả ngôi nhà. Ông gọi tất cả người làm trong
nhà để giới thiệu cô với họ. Gần như cả buổi sáng của cô chỉ để nhớ được hết lối đi trong ngôi nhà này.Tới
bữa trưa vẫn không thấy Dương Lãnh và ông Dương Phong về cô hỏi quản gia:
_ Bác Trương , sao không có ai ở nhà thế ạ?
Hiểu câu hỏi của cô ông nói:
_Ông chủ tối qua sang bên Mỹ vì có chuyện gấp , ông cũng gửi lời xin lỗi tiểu thư . Còn thiếu gia gần như
không ăn cơm ở nhà mấy . Buổi tối thiếu gia về tiểu thư đừng lo.
Cô thấy hụt hẫng khi biết anh không về , thấy ngôi nhà này thật lạnh lẽo , cả ngôi nhà rộng lớn như thế mà
im lìm như không, may mà có ông Trương , cô cũng thấy bớt thương tâm 1 chút.
_Bác Trương xin đừng gọi con là tiểu thư ,bác cứ gọi con là Tuyết.
Ông Trương thóang ngạc nhiên rồi nở 1 nụ cười hiền hậu:
_ Tôi cũng luôn mong có 1 đứa cháu gái như cô.Nhưng xưng hô thì không thể thay đổi mong tiểu thư thông
cảm.
_Vâng cảm ơn bác. Nhưng cháu sẽ vẫn gọi bác Trương.
Cô nở 1 nụ cười tươi với ông. Ông khẽ cười lại với cô. Không biết từ lúc nào ngôi nhà này đã lạnh lẽo như thế
nhưng ông nghĩ nụ cười này sẽ là ánh mặt trời xua tan đi giá lạnh. Vị tiểu thư này khác xa những tiểu thư
khác mà ông đã gặp. Rất gần gũi ,thánh thiện chứ không phải thái độ khinh người, quyền quý như các tiếu
thư của các chi nhánh Hắc Long .Ông chủ quả có mắt nhìn người.
Ăn trưa xong cô gọi điện về nhà cho ba má bớt lo lắng. Họ nghe giọng nói vui vẻ của cô cũng thấy yên tâm
hơn. Ngắm nhìn phòng mới cô thấy rất đẹp và hợp ý mình. Tường sơn màu hồng nhạt ,đồ dùng hầu như là
màu trắng – màu ưa thích của cô, ngả lưng lên chiếc giương êm ái cô thấy rất dễ chịu và ngủ thiếp đi lúc nào
không biết. Trong mơ cô thấy ai đó đang nhìn mình nhưng không thể mở mắt ra , có lẽ buổi sáng cô đã đi quá
nhiều. Tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều cô mở cửa sổ ngắm nhìn khu vườn trước, cô bỗng phát hiện ra có 1 khoảng
vườn rộng trồng hoa ly trắng. Vội chạy xuống vườn cô mỉm cười rạng rỡ nhìn bông hoa ly gần nhất. Không
ngờ ở đây lại có vườn hoa ly đẹp như thế. Cô qua vui mừng đắm chìm trong vườn hoa mà không biết có 1
ánh mắt đang nhìn mình .
Hôm nay anh biết cô sẽ đến, cố gắng tập trung vào công việc nhưng qua bữa trưa anh đã ngồi sau vô lăng
xe về nhà. Về tới nơi anh hỏi ngay quản gia:
_Tới chưa bác?
Anh nói rất nhẹ nhàng với ông vì ông là người mà anh kính trọng còn hơn cả ba mình. Chính ông đã chăm sóc
anh từ khi má mất. Ông Trương hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra:
_ Tiểu thư tới từ sáng , sau khi ăn trưa có lẽ tiểu thư đang nghỉ ngơi trên phòng.
Nghe xong anh bỗng thấy kỳ lạ , việc quái gì mình phải quam tâm tới cô ta. Anh vội nói:
_ Hôm nay không có việc gì nên cháu mới về sớm. Cháu lên phòng đây.
Nói xong anh bước nhanh lên lầu để lại 1 người đang tự hỏi không hiểu thiếu gia đang nói cái gi nữa.
Đã nói không quan tâm nhưng chân anh vẫn bước tới phòng cô. Khẽ nghe anh không thấy 1 tiếng động nào ,
có lẽ cô đã ngủ ,anh mở cửa bước vào. Nhìn cô khi ngủ xinh đẹp và trong sáng như 1 thiên thần vậy ,tay
anh khẽ đưa ra như muốn chạm vào cô. Ý thức được hành động của mình anh vội rụt tay lại bước nhanh ra
khỏi phòng. Đang trầm ngâm bên cửa sổ anh nhìn thấy cô chạy nhanh xuống khu vườn trước. Ánh mắt anh
se lại khi cô dừng lại trước vườn ly trắng
_Cô dám bước chân vào khu vườn đó à?
Bỏ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay xuống anh bước nhanh xuống vườn.
Đang mải mê ngắm những bông hoa ly trắng nở rộ cô nghe thấy 1 giọng nói lạnh như băng:
_Ai cho phép cô vào đây. Cút ngay.
Cô quay lại nhìn, anh đứng đó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô thấy rùng cả mình chỉ biết ngây người
nhìn anh.
_ Bị điếc à. Tôi bảo cô cút ra khỏi vườn hoa này!
Vừa nói anh vừa tiến lại nhanh như cắt kéo tay cô đẩy ra ngoài. Vì quá bất ngờ cô ngã dúi xuống đất . Cánh
tay trượt trên đất đau tới chảy cả nước mắt. Cô ngước nhìn anh ai oán:
_Anh làm cái gì thế?
_Muốn sống thì đừng có bén bảng tới đây.
Anh gằn giọng cảnh cáo cô rồi bước đi.Anh vừa đi khỏi thì quản gia Trương vội chạy tới:
-Tiểu thư , cô không sao chứ? Sao lại bị chảy máu thế này? Mau vào nhà băng bó vết thương trước đã.
Ông vội đưa cô vào nhà băng bó vết thương. Im lặng hồi lâu cô hỏi:
_ Bác Trương, tại sao không thể vào vườn ly trắng đó?
Ông giật mình:
_ Tiểu thư đã vào vườn hoa đó?
Cô gật đầu. Ông thở dài:
_Hèn chi mà thiếu gia lại hành động như thế, Tôi thật bất cẩn khi không nhắc tiểu thư. Vườn hoa đó do chính
thiếu gia chăm sóc , vì phu nhân ngày xưa rất thích hoa ly. Chính bà đã trồng vườn hoa đó. Từ lúc phu nhân
mất không ai được lại gần nơi đó cả.Kể cả ông chủ.
Cô gật đầu như muốn nói cô đã hiểu rồi bước nhanh lên lầu. Gục mặt vào gối nước mắt cô lăn dài, vừa ấm ức
vừa bị tổn thương. Đành rằng cấm vào nhưng cô đâu có biết chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng bảo cô ra khỏi
đó mà phải làm tổn thương cô như vậy. Vết thương trên cánh tay cô đau nhưng không đau bằng vết thương
lòng mà anh vừa gây ra cho cô.Tâm trạng vui vẻ sang nay của cô đã bị anh làm cho không còn lại gì. Nhớ lại ánh mắt khi anh nhìn cô , bụng cô khẽ
thóp lại. Đó là ánh mắt căm phẫn , chán ghét và cả 1 chút bi thương. Cô không hiểu mình đã làm gì để anh đối xử như thế. Nhìn xuống vườn hoa
trái tim cô càng thắt lại.
Ngâm mình trong làn nước ấm cô thấy thoải mái hơn nhiều. Mới ngày đầu tiên mà cô đã cảm thấy khó sống
thế này đây.Đang lau khô mái tóc ướt sũng thì tiếng gõ cửa vang lên.
_Ai thế?
_Tiểu thư. Mời cô xuống dùng bữa.
_Em biết rồi, chị xuống trước đi , em xuống ngay đây.
_Vâng tiểu thư.
Người làm đi xuống thầm nghĩ “Đây thực sự là thiếu phu nhân tương lai sao? Lần đầu tiên mình được 1 vị tiểu
thư trả lời lịch sự như thế”
Bước xuống phòng ăn cô đã thấy anh ngồi đó ,ánh mắt anh nhìn ra 1 khoảng không nào đó mà cô không thể
nhìn tới được.Cô ngồi vào bàn anh cũng chẳng thèm thu tầm mắt lại.2 người ăn cơm mà không nói với nhau
câu nào.Cô thì vẫn ấm ức trong lòng , còn anh mặt không 1 chút cảm xúc.Dùng xong bữa tối , cô cùng anh
ra phòng khách ăn hoa quả .Suy nghĩ hồi lâu cô mới lên tiếng :
_Ngày mai tôi có thể đi học không?
Anh quay sang nhìn cô , 2 hàng lông mày nhíu lại.Không để anh nói cô vội vàng :
_Tôi đã nghỉ gần 1 tuần rồi.Hơn nữa đâu có ai nói tôi phải thôi học đâu.
_Tùy cô.
Bác Trương nhìn cô rồi quay sang nói với anh :
_Thiếu gia . Chúng ta cần người đi theo bảo vệ tiểu thư.
_Ừm
Vẫn chăm chú vào bảo tin tài chính, anh lơ đãng gật đầu. Cô nhìn anh mà thấy bực mình.quay sang bác
Trương cô nói :
_Dạ không cần đâu bác.Con có thể tự lo được mà.
_Ngu ngốc.
Buông lại 2 từ anh bước thẳng lên lầu.Cô nhìn anh mà muốn bốc hỏa. Cô hỏi quản gia :
_Sao thế bác?
_Tiểu thư, cô cũng biết công việc của thiếu gia. Giờ cô đã là 1 thành viên trong gia đình, vì thế nếu cô đi 1
mình sẽ rất nguy hiểm.
_Dạ cháu biết anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị.
Cô cũng nghe ba má nói về công việc của anh nhưng hôm đó còn sốc nên cô không để tâm lắm.
_Tiểu thư. Thật ra ngoài tập đoàn đó ra Dương gia còn có 1 thế lực ngầm hỗ trợ. Hay nói cách khác thiếu gia
là thiếu chủ của Hắc Long hội, vì thế cô là thiếu phu nhân của bang. Nếu ra ngoài 1 mình sẽ rất nguy hiếm.
Bác Trương nhìn cô ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời mọi thắc mắc của cô.Chẳng lẽ cô bé không biết thiếu gia là
ai sao.Còn cô ngồi như đóng băng trên ghế. Hắc Long hội kia có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ.Dù là dân
ngoại đạo cô cũng biết chút ít giang hồ đồn thổi cái hội này kinh khủng tới mức nào , chỉ ai muốn chết sớm mới
động vào Hắc Long , ai dại dột động vào thì nên chuẩn bị quan tài trước là vừa. Cô cũng có nghe Gia Hân kể
1 tập đoàn động tới Hắc Long , mấy ngày sau tuyên bố phá sản . 1 bang hội tranh mối làm ăn với Hắc Long
hôm sau bị xóa sổ, ai cũng biết Hắc Long làm nhưng không thể tìm ra chứng cớ. Vì thế có vô số truyền thuyết
về Hắc Long. Thế mà cư nhiên cô lại sắp trở thành thiếu phu nhân của cái bang hội đó.
Thấy cô ngồi như người mất hồn, bác Trương khẽ gọi :
_ Tiểu thư không sao chứ?
_Dạ , con không biết nữa , quá kinh ngạc. Con thực sự không biết.
_Chẳng lẽ chưa ai nói cho tiểu thư biết sao?
_ Có lẽ ba má có nói nhưng con không để ý tới. Bác Trương thực sự anh ấy là thiếu chủ gì đó sao?
_ Vâng tiểu thư.
_Con biết rồi. Con lên phòng trước. Làm phiền bác nhưng con muốn được đi học.
_Tôi sẽ cho người chuẩn bị , tiểu thư cứ yên tâm.
_ Con cảm ơn bác.
Nói xong cô đi lên phòng mà đầu cứ hiện lên 3 chữ “Hắc Long hội” . Có lẽ cô đang mơ thôi, mình không thể
nào là thiếu phu nhân của cái hội khét tiếng đó được.