Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 34
Ngay khi cánh tay dơ bẩn của 1 trong số những kẻ đó sắp chạm vào cô thì 1 tiếng ” rầm” làm
tất thảy mọi người đều giật mình.Kẻ đứng ở trên tấm cửa bị đạp đổ kia lúc này như hiện thân
của thần chết,1 thân ảnh cao lớn,gió làm chiếc áo đen khoác ngoài tung bay,gương mặt như
tạc tượng hiện 1 màn chết chóc.Ngay khi Andy còn đang bần thần thì 1 họng súng đã gí vào
đầu hắn,nhưng thứ làm mọi người sợ hơn tất thảy,còn sợ hơn cả những họng súng lạnh lùng
kia là kẻ đang chết đứng nhìn về phía góc phòng.Cô hiện diện ở đó,thu gọn người sát vào
góc trong cùng,quần áo cơ hồ nhiễm đỏ vì máu,đôi chân cô đầy rẫy những vết cắt sâu ,tựa hồ
nhìn thấy cả xương cốt.1 cái chớp mắt là bao nhiêu không ai biết,nhưng tất thảy bọn họ đều
biết trong 1 cái chớp mắt ấy những kẻ đứng gần cô đều chết trân nhìn xuống trái tim mình,nơi
đó là 1 vết đâm sâu chí mạng.4 kẻ chết mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người của Hắc Long tràn vào khống chế tất cả,thuộc hạ trần gia chạy trốn trong vô vọng,vì
chúng biết ngày hôm nay dù có chạy thoát cũng không thể sống được lâu.Ngạo Thiên nhìn vẻ
mặt ngạc nhiên của Andy khẽ nhếch môi:
_Ngạc nhiên lắm hả Trần thiếu gia?
_Sao chúng mày biết chỗ này?
_Ồ,cái này thì phải hỏi Tuyết.
Nhưng ánh mắt bỡn cợt của cậu không duy trì được lâu khi nhìn thấy 2 thân ảnh quen thuộc
nằm trên vũng máu.Ngay khi cậu muốn tiến lại gần thì 1 thân ảnh đã lao lên ôm chặt Băng
trong lòng.Đó là Gia Bảo.
Nhưng tất thảy ánh mắt đều chiếu lên người anh,ngay khi giết 4 kẻ kia anh chỉ đứng đó nhìn
xuống thân ảnh cô.Tuyết ngước lên nhìn con người to lớn trước mặt,dù có đau đớn tới mức
nào cô cũng không khóc nhưng tại sao nhìn thấy anh nước mắt cô lại chảy ra không
ngừng,Lãnh của cô đã tới cứu cô.Đôi tay anh run rẩy buông chùy thủ nhiễm máu xuống
nhưng không dám chạm vào cô,anh sợ,thực sự rất sợ làm cô đau đớn.Trái tim như có ai
dùng dao đâm vào,tại sao anh lại không thể bảo vệ được người con gái mình yêu.Đôi mắt
anh cuồng dại hẳn đi,đôi tay đang hướng về phía cô bỗng khựng lại,ngay sau đó là 1 cảnh
tượng khiến người ta mãi mãi không quên.Tất cả người của trần gia đều bị chết 1 cách
không toàn thây.Nền nhà cơ hồ nhiễm 1 màu đỏ,lần đầu tiên người của Hắc Long nhìn thấy
thiếu gia ra tay dã man như vậy.Chính họ cũng đã từng giết người vô số nhưng tốc độ nhanh
và tàn ác thế này cũng làm họ thấy kinh sợ.Tất cả đã chết hết,những vết thương kia có thể
nhìn thấy cả thịt và xương trắng hếu,Lãnh đứng giữa những xác chết đó ,đôi mắt đỏ rực làm
kẻ khác không dám tiếp nhận.Từ từ tiến lại phía Andy,đôi tay đã nhuốm đầy máu kẻ thù vung
lên ,1 tiếng hét đau đớn vang lên,chùy thủ đâm mạnh vào tay hắn,tưởng chừng như muốn lìa
ra khỏi thân thể.Ngay khi anh còn muốn tiếp tục thì Ngạo Thiên vội lên tiếng:
_Anh hai,lo cho Tuyết trước đã.
Anh dừng lại hành động của mình,phẩy tay 1 cái tức thì tất cả mọi người đều lui ra,Gia Bảo
sớm đã đưa Băng đi mất dạng.Lúc này chỉ còn anh và cô trong căn phòng ngập tràn xác
người.Anh vẫn đứng bất động như thế cho tới khi 1 đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy anh từ phía
sau,cảm nhận hơi ấm từ cô anh quay người lại ôm lấy thân ảnh người con gái anh yêu vào
trong lòng.Gần như ngay lập tức cô ngã vào vòng tay anh,chút sức lực cuối cùng cô đã cố
gắng đứng lên để tới bên anh,giờ đây cô thực sự rất mệt.Khẽ nhắm mắt lại cô thì thào:
_Lãnh.
Vòng tay càng siết chặt lấy cô làm vết thương trên người rỉ máu nhưng cô không để tâm,tất
cả những gì cô muốn là nằm yên trong vòng tay anh,cảm nhận hơi thở của anh trên trán cô,có
Lãnh cô không cần phải lo lắng nữa.Anh thì thầm vào tai cô:
_Tất cả đều giao cho anh.
_Được.
Tất thảy đều giao cho anh,cô không suy nghĩ gì nữa,tựa vào vồm ngực rộng lớn kia,mọi suy
nghĩ đều dịu lại.Có anh ,cô không lo lắng.
Cô sợ hãi tỉnh dậy trong giấc mơ,thân người đau tới chảy nước mắt,làn môi ấm áp chạm
nhẹ vào má cô lau đi tất thảy,đưa ánh mắt sang bên cạnh cô mới yên tâm mà nở 1 nụ cười
nhẹ nhõm.Đưa đôi tay còn lành lặn của mình lên chạm nhẹ vào gương mặt anh cô khẽ nhíu
mày.Nhìn anh thập phần căng thẳng,như hiểu ra suy nghĩ trong lòng anh cô dừng sức ngồi
dậy nhưng vết thương trên người làm cô nhăn mặt lại,ngay lập tức anh vòng tay để cô dựa
sát vào người mình.Nắm chặt lấy bàn tay của anh cô lên tiếng:
_Đó không phải lỗi của anh,làm ơn đừng tự trách mình.
Đáp lại cô chỉ là ánh mắt đau đớn của anh,muốn rút tay ra nhưng cô đã giữ chặt lại:
_Với em không có gì đau khổ bằng việc phải dời xa anh.Làm ơn.
_Anh xin lỗi.
_Không,người phải xin lỗi là em,nếu em không yếu đuối như vậy thì anh đã không khổ sở
như thế này.
Nhìn gương mặt lo lắng của cô trái tim anh ấm áp lại vài phần.Bỗng cô hôn anh,1 nụ hôn gấp
gáp và rụt rè nhưng cũng rất ngọt ngào,trong hơi thở của cô phảng phất 1 câu nói:
_Em yêu anh.
Gương mặt Lãnh trở lên nhẹ nhõm hơn,kéo gương mặt cô đối diện với mình anh nói:
_Anh yêu em.
Ngay sau đó là 1 nụ hôn mãnh liệt như muốn nhấn chìm cô,mỉm cười đón nhận nụ hôn của
anh ,cô nhắm mắt lại bỏ tất thảy.
Trong phòng bệnh,Băng đã tỉnh lại từ lâu nhưng cô vẫn một mực im lặng,viên đạn trúng vào
phần mềm,bất quá chỉ mất máu chứ không mất mạng.Điều làm cô lo lắng là Tuyết,nhưng
trong căn phòng này ngoài 1 người cô không muốn gặp ra thì chẳng còn ai.Gia Bảo cúp điện
thoại lại rồi tới bên giường nhìn Băng nói:
_Tuyết ổn cả,chỉ cần nghỉ ngơi.
Tảng đá trong lòng như được vứt bỏ,cô thở 1 hơi dài nhìn người con trai đang đứng phía
trên nhỏ giọng:
_Cảm ơn.
Anh khẽ lắc đầu rồi quay đi:
_Nghỉ ngơi cho tốt,anh ra ngoài 1 chút.
_Gia Bảo,em đã nói với anh hằng nghìn lần rồi,em không đủ tư cách yêu anh,không có tiền
bạc,địa vị,hơn nữa lại còn là 1 sát thủ lạnh lùng vô tình,tại sao ,tại sao anh vẫn cố chấp như
thế?
Lần đầu tiên anh giận dữ nhìn cô,giọng nói mất hẳn sự bình tĩnh vốn có:
_Anh cũng đã nói với em hàng nghìn lần,anh không cần những thứ đó,anh chỉ cần em thế là
đủ.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt luôn lạnh lẽo của cô,quay người vào trong cô không
muốn nhìn thấy ánh mắt anh,cô sợ mình sẽ không đủ can đảm để né tránh.Anh nhìn dáng lưng
cô rồi quay đi,anh cũng nên tới xem Tuyết có thật sự ổn không.