Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 30


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 30

Từ lúc cô tỉnh lại tới nay cũng đã được 1 tuần,sức khỏe của cô hồi phục nhanh chóng chính vì vậy tất cả mọi
người đều hết sức vui mừng mà quên đi những gì anh đã gây ra cho tới sáng nay.Như thường lệ anh luôn
xuất hiện trong phòng bệnh trừ những lúc cấp bách còn lại anh luôn ở bên cô.Sáng nay anh bỗng nêu lên 1
đề xuất làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
_Ngày mai cô ấy xuất viện,tôi có thể đưa cô ấy về nhà chứ?
Bà Nhược Lan nghi hoặc nhìn anh:
_Nhà? Ý cậu là nhà tôi?
Anh kiên định nhìn mọi người:
_Ý cháu là nhà cháu.
1 lời vừa định tất thảy mọi người đều mở to mắt nhìn anh,hồi lâu ông Hạo Thiên mới lên tiếng:
_Sau tất cả mọi chuyện chúng tôi không dám chắc con bé sẽ trở lạ ngôi nhà ấy!
Lần này cô có thể thấy trong mắt anh 1 tầng sương bao phủ,cô không thể biết trong đó đang ẩn chứa điều
gì,chính bản thân cô cũng đang hoang mang trước câu nói đó.Trở lại ngôi nhà đó,nơi đã làm trái tim cô bị xé
ra hàng ngàn mảnh,nơi tình yêu của cô đâm mầm và cũng là nơi hủy diệt nó,cô thực sự rất sợ hãi,đó là nơi
vết thương lòng của cô tồn tại,cô không dám trở lại.Đúng,cô đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh ngày ngày ở
bên cô nhưng anh thủy chung vẫn giữ khoảng cách với cô,cô không dám chắc tình cảm anh dành cho cô có
thực là tình yêu không hay lúc tỉnh lại cô chỉ tưởng tượng giọng nói yêu thương của anh.Mọi thứ đều làm cô
thấy đau đầu kinh khủng.Khẽ nhăn mặt lại cô nói:
_Con muốn nghỉ ngơi.
Mọi người lặng lẽ rời đi để trả lại không gian cho cô.Ánh mắt anh lưu lại trên người cô 1 cỗ quan tâm sâu sắc
mới dời đi.Vừa đóng cách cửa phòng anh cảm nhận có người đang chờ mình,quay người lại anh bắt gặp cái
nhìn dữ dội của ông Hạo Thiên.
_Cậu thực sự yêu con bé chứ?
Anh ngẩng cao đầu,đôi mắt đen đầy kiên định:

_Yêu.
2 người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau không chút né tránh,ông có thể tin tưởng con người cao ngạo này
lần nữa sao? Thôi cứ để ông trời quyết định.Nhẹ giọng ông nói:
_Chỉ cần con bé muốn chúng tôi sẽ không ngăn cản.
Mọi người không nói gì chỉ im lặng nhìn anh,tới kẻ hay phá bĩnh như Ngạo Thiên cũng nhíu mày dò xét anh
mình cho tới khi nhận được cái gật đầu của anh mới thôi.
Cả ngày ngồi suy nghĩ cô như chìm vào khoảng không gian trước mặt mà không nhận ra có người vừa vào
phòng.Người đó cũng im lặng nhìn cô hồi lâu mới thất vọng lên tiếng:
_Haiz ,em suy nghĩ gì mà như mất hồn thế?
Cô quay lại mỉm cười với người mới đến:
_Trác Dạ,sao anh lại ở đây?
_Em như thế lẽ nào anh không thể ở đây.Anh tới thăm em.
Bắt gặp cái nhìn như muốn thiêu đốt đó cô vội tránh né.Dạ khẽ thở dài:
_Em khỏe chưa?
_Ngày mai có thể xuất viện.
_Vậy thì tốt rồi.
Ngập ngừng 1 chút Dạ mới nói:
_Chúng ta vẫn là bạn đúng không?
Hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình thản:
_Tất nhiên rồi,anh mãi mãi là 1 người bạn của em.
Anh khẽ cười lại với cô nhưng nụ cười đó buồn tới thê lương,nụ cười ấy làm cô thấy đau lòng nhưng cô không
thể lừa dối anh ,trong lòng cô chỉ có 1 hình bóng ngự trị,cô không muốn làm tổn thương người khác
nữa.Không gian im lặng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ,liếc nhìn người gọi Dạ khẽ cau mày,tắt máy đi anh
mới nói:
_Xin lỗi anh có chút việc.
_Không sao,cảm ơn anh đã tới.
Cười nhẹ với cô Dạ quay người bước đi,ra tới cửa anh bỗng hỏi:
_Em muốn cùng Dương Lãnh lần nữa không?
Cô sửng sốt trước câu hỏi đó,nhưng cô biết người con trai kia biết tất cả mọi chuyện vì thế cô không muốn
giấu nữa:
_Muốn.
Cô nói rất khẽ nhưng cũng rất kiên định,Dạ thầm cười khổ với câu hỏi ngu ngốc của mình,anh khẽ khẽ đáp lại:
_Ừ ,anh đi đây.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia trái tim cô thấy nhẹ nhàng hơn,cô biết mình không thể đáp lại tình cảm ấy,có lẽ
dứt khoát thế này là điều tốt nhất.
Trời đã về đêm,mọi ngươi cũng đã bị cô đuổi về hết chỉ còn lại 1 người.Họ im lặng ngắm nhìn ra bên
ngoài,những ngọn đèn về đêm trở lên lung linh kỳ ảo cô bỗng khao khát 1 điều ,cô khao khát đâu đó cũng có
1 ngọn đèn cho riêng cô,bỗng 1 tiếng thở dài lướt qua bên tai,cô cảm nhận lưng mình chạm vào một lồng
ngực rộng lớn.Cả thân hình khẽ run lên,anh ôm cô, từ lúc cô tỉnh lại đây là lần đầu tiên anh tỏ ra than
thiết.Cảm nhận người trong lòng khẽ run rẩy anh hỏi:
_Lạnh sao?

_Không có,ấm lắm.
Đôi tay kia càng siết chặt lấy cô,nhắm mắt lại cô tận hưởng giây phút này.Anh cúi xuống thì thầm:
_Đang nghĩ gì?
Cô ngập ngừng đưa tay lên chạm vào tay anh,níu giữ 1 chút cô nhìn ra xa khẽ nói:
_Những ánh đèn kia thật đẹp !
Nhận ra giọng nói run run của cô anh xoay người cô lại,giữ chặt đôi vai gầy gầy,anh nhìn thẳng vào mắt
cô,giọng nói như khàn đi vài phần:
_Em đang nghĩ gì?
Cảm nhận đôi mắt gắt gao nhìn mình cô không kìm chế được mà thốt lên:
_Chỉ là em muốn biết bao giờ em mới có 1 ngọn đèn cho riêng mình.
Anh đau lòng nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống,đưa tay lên lau đi những giọt lệ ấy anh siết chặt cô
trong vòng tay mình,kiên định nói:
_Từ nay không cho em khóc nữa.
Cô hơi ngẩng đầu lên hỏi:
_Lãnh,nếu như em không bị tai nạn anh vẫn sẽ lạnh lùng với em đúng không?
Anh cúi đầu hôn lên môi cô nuốt đi những lời cô muốn nói tiếp,2 người gắt gao ôm chặt lấy nhau,giữa nụ hôn
nồng nhiệt đó cô khẽ nghe thấy tiếng xin lỗi thoát ra,nở 1 nụ cười nhẹ cô nhắm mắt tận hưởng mùi bạc hà
mát dịu từ anh.Thực sự rất ngọt.
Cảm nhận người trong tay mình đang lả dần đi anh mới luyến tiếc dừng nụ hôn của mình lại.ngắm nhìn khuôn
mặt đỏ ửng của cô đôi môi anh vẽ lên 1 đường con tuyệt mỹ,nhẹ điểm lên đôi môi anh đào kia anh nói:
_Anh sẽ cho em 1 ngọn đèn,ngọn đèn của 2 chúng ta.
Cô kinh ngạc nhìn anh,dưới ánh sáng hắt vào ,nụ cười của anh càng trở lên ma mị hơn,lần đầu tiên anh nở nụ
cười thực sự ,nụ cười như muốn nhấn chìm cô trong mê hoặc của nó,anh thực sự là yêu tinh hại người.Thấy
cô ngây ngốc nhìn mình anh lay người cô hỏi:
_Tuyết,em không muốn sao?
_Muốn,tất nhiên là em muốn.
Nở 1 nụ cười nhẹ đầy hài lòng anh ôm cô vào lòng nhưng cô nhanh chóng né đi hành động đó,anh nhíu mày
nhìn cô thắc mắc,cô ngu ngốc lên tiếng:
_Anh cười rồi!

_Cười?
_Đúng vậy,anh cười lên thực sự rất rất đẹp.
_Thấy vẻ tươi cười trên gương mặt anh nụ cười của anh càng trở lên nồng đậm,sủng nịnh vuốt má cô anh
nói:
_Vậy thì từ nay sẽ cười cho em xem,chỉ 1 mình em thôi!
_Lãnh.
Hạnh phúc trong vòng tay người mình yêu ,lúc này cô bỏ mặc tất cả,dù phải chịu bao đau khổ nhưng chỉ cần
giờ phút này là đủ.Lãnh của cô,là Lãnh của cô.Đời nay ,kiếp này nghuyện ý không muốn buông tay.
Hồi lâu anh mới lên tiếng hỏi:
_Em có muốn bắt đầu lại từ đầu không?
Rời vòng tay của anh cô chăm chú nhìn lên.bốn mắt giao nhau như cuốn đi tất cả mọi đau khổ dằn vặt,mọi sợ hãi,đắng cay.Cô khẽ đặt tay lên ngực anh,nơi trái tim anh đang đập ,cảm nhận hơi ấm từ anh cô thấy trái tim
mình loạn nhịp.Anh bỗng nghiêm mặt nói:
_Em sẽ ở bên anh chứ? Dù điều đó là vô cùng nguy hiểm,vô cùng
Dùng tay đặt trên làn môi mỏng của anh,cô không muốn nghe gì nữa,vì đó chỉ là những điều không cần thiết,cô khẽ lên tiếng:
_Em nguyện ý.
Anh kích động ôm lấy cô như ôm sinh mệnh của chính mình,kích động hôn lên mái tóc đen huyền kia giọng nói
của anh như lạc hẳn đi:
_Lăng Tuyết,anh yêu em!
Cô hạnh phúc trong vòng tay của anh ,giọng nói cũng trở lên ngân nga,e thẹn:
_Em cũng yêu anh!
Lần thứ ba môi họ tìm đến nhau,nụ hôn ấy như gạt bỏ mọi thứ,sẵn sàng cùng nhau đi qua mọi thứ dù khó
khăn gian khổ cũng nguyện không buông tay.Đời này kiếp này,nguyện ở bên nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.