Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 17


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 17

Ngồi vào bàn học mà tâm trí cô cứ để đi nơi đâu cho tới khi tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình:
_Gia Hân.
_Ừm, mai sinh nhật anh Bảo , cậu sẽ tới chứ?
_Tất nhiên rồi.
_Vậy mai học xong cùng mình về luôn nhé, cô chú cũng sang.
_Chắc mai mình phải đi cùng chị Băng, anh ấy không cho đi 1 mình.
_Tuyết này, má muốn gặp mặt anh ta, cậu có thể kêu anh ta đi cùng không?
Cô trầm ngâm 1 chút rồi nói:
_Dạo này anh ấy rất bận, để mình hỏi anh ấy đã.
_Ừm, thế nhé , bye.
_Ừ, bye.
Suy nghĩ 1 hồi lâu cô mới đi sang phòng anh, chần chừ mãi mới dám gõ cửa.Tiếng anh lạnh lùng truyền ra
_Bác Trương à? Cháu không khóa cửa.
_Không ,là em.
Ngoài cửa , cô thấp thỏm lo sợ anh sẽ đuổi cô về , 2tay bồn chồn nắm vào lại mở ra liên tục.Trong phòng, ngòi bút trên tay anh rạch 1 đường
dài trên giấy, cho tới khi tiếng va chạm giữa mặt bàn và bút làm anh thoát khỏi sự ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh anh cúi đầu đọc tài liệu, nói
vọng ra
_Vào đi.
Tay cô run rẩy đẩy cửa phòng anh, lần đầu tiên mới biết phòng của anh cũng lạnh như anh vậy.Màu sắc chủ đạo vẫn là màu đen quen thuộc,
chỉ có rèm cửa màu xanh thẫm .Căn phòng khá đơn giản với 1 bộ sa lông tiếp khách, bàn làm việc với những chồng hồ sơ nhìn mà cô muốn xỉu,
phòng của anh không phải đơn giản mà là cực kỳ đơn giản, nhưng làm cô quan tâm nhất là người đang cúi đầu giải quyết công việc kia.Người
ta nói đàn ông đẹp nhất khi họ làm việc, câu nói thật không ngoa, nhìn anh 1 tay chống cằm, 1 tay cầm bút viết quả thực càng thêm thu hút.
Dù đang nhìn tài liệu nhưng mọi chú ý của anh là bước chân của ai kia, vào phòng anh không phải để thăm quan đấy chứ.Sự kiên nhẫn của
anh bị đánh bại, bỏ bút xuống, anh ngẩng đầu hỏi:
_Có chuyện gì thế?
Giọng nói không còn quá xa cách như trước nữa mà còn thêm chút hài lòng vì có người đang ngây ngốc nhìn anh kia.Phát hiện anh đang
nhìn mình cô vội cúi đầu che đi 2 má đang đỏ ửng của mình, khẽ hỏi:
_Ngày mai anh có rảnh không?
Anh nghi hoặc nhìn cô nói;
_Làm gì?
_Mai sinh nhật anh Gia Bảo, mọi người muốn mời anh tới.
_Tôi không quen anh ta.
Anh thấy hơi khó chịu khi thấy cô quan tâm tới người con trai khác.
_Em biết, nhưng cô chú , ý em là
Cô khổ sở dùng từ ngữ để diễn đạt, chẳng nhẽ nói cô chú muốn anh sang để xem anh là người thế nào à? 2 bàn tay cô nắm chặt lại nhìn
anh lúng túng
_Là gì?
_Nếu anh rảnh có thể tới đó, họ cũng như gia đình thứ 2 của em vậy.
2 tay anh đan vào nhau chống cằm nhìn thẳng vào cô như thể cô là tội phạm vậy.
_Tại sao tôi phải quan tâm tới chuyện đó?
Gương mặt cô đỏ bừng 1 phần vì tức giận 1 phần vì ánh mắt của anh.Cô hơi cúi người nói:
_Làm phiền anh rồi, thực xin lỗi, coi như em chưa nói gì.
Nói xong cô vội xoay người rời khỏi phòng.Anh trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, từ lúc cô rời khỏi anh cũng không hứng thú với công việc
nữa.Đêm cứ thế trôi qua với mỗi người 1 suy nghĩ riêng.
Kết thúc buổi học võ cô được chị Băng hộ tống tới nhà Hân, tất nhiên có kẻ không mời cũng tới, ai khác ngoài kẻ đang huýt sáo bên cạnh
cô đây.
_Chị hai, hôm nay trời thực u ám không hợp với tâm trạng em chút nào!
_Vậy thì cậu bỏ cái kính râm ra, và xem lại xem giờ là sáng hay chiều.
_Hì hì, em quên mất.
_Và làm ơn trật tự cho tới khi xuống xe.
_Biết vậy đi 1 mình cho sướng
Cô nổi điên với cậu:
_Cậu lập tức cút xuống cho tôi, xe của mình không đi , để làm cảnh à?
_Sorry , em lỡ lời.Không đi với chị em không có vé mời vào nha.
_Cậu mà không kiếm được vé mời chắc?
Cô nghi ngờ nhìn cậu, sau bao ngày sống trong cùng 1 ngôi nhà cô có thể bảo đảm , cậu không làm trộm là 1 thiệt thòi lớn của giới đạo
chích.Cô không cần xem thời sự cũng biết ngày mai sẽ phát những bản tin gì, thậm chí bí mật quốc gia cô cũng biết kha khá, vì có người
coi bẻ khóa mạng là niềm vui để khởi động ngày mới.
Nhìn bộ mặt biết tỏng của cô , cậu nở nụ cười tươi hơn hoa:
_Đơn giản là không thích.Ai lại làm thế với nhà vợ tương lai.
Cô ngao ngán, kẻ này không những siêu thông minh mà còn là siêu cấp mặt dày.Cô không thèm quan tâm tới cậu nữa, nhìn ra ngoài cửa
xe cô bỗng nhớ tới anh,Sáng nay Gia Hân có hỏi cô chỉ ấp úng nói anh bận rồi thôi.Mong cô chú sẽ không làm khó cô.
Xe dừng lại, người gác cổng nhận ra cô nên họ không phải trình giấy mời, sinh nhật tổng giám đốc trẻ có khác vui như hội.Xe vừa dừng lại
cô đã thấy 1 người phi như bay đi tìm tình yêu của mình, lắc đầu chịu thua cô cùng chị Băng vào nhà tìm cô chú.Vừa bước vào đã gặp ngay
anh Gia Bảo,anh nhìn cô đánh giá:
_Gầy đi 1 chút , dạo này em vẫn khỏe chứ, ba má em nhắc em mãi.
_Em xin lỗi không về thăm mọi người được.
_Không sao.
Lúc này anh mới để ý cạnh cô còn có 1 người nữa, nhìn thực rất lạ , anh hỏi :

_Đây là
_À , chị ấy đi cùng em tới đây.
_2 người vào nhà đi , ba má và cô chú trong đó đấy.Anh bận chút việc.
Cô gật đầu rồi lôi kéo chị Băng vào cùng mình.Đang ngó ngang ngó dọc cô nghe có tiếng gọi mình :
_Tuyết.
Quay lại cô thấy ba má cùng cô chú đang nói chuyện với mấy người khác, vội bước tới phía đó cô bỗng thấy tay mình bị nắm lại
_Em cứ đi gặp gia đình đi, chị sẽ đợi ở góc phòng kia nhé.
Cô gật đầu đồng ý xong chị mới quay người về phía góc phòng.Đúng là không muốn anh Bảo làm tổng tài mà, sinh nhật cũng thực đông đúc.
Đang chạy tới bên gia đình bỗng cô va phải 1 người, tưởng rằng mình sắp được gặp mặt đất thì 1 cánh tay đã giữ lấy cô.Nhìn lên
người vừa cứu mình cô vội lách khỏi vòng tay người đó cúi đầu cảm ơn:
_Xin lỗi anh.Tôi bất cẩn quá.
_Không có gì.Lần sau cẩn thận 1 chút.
1 giọng nói ấm áp vang lên,cô khẽ ngước nhìn người đối diện.Công nhận dạo này toàn gặp mỹ nam a,tuy so với anh và Ngạo
Thiên không vẫn thua kém 1 chút nhưng anh ta lại mang 1 nét đẹp khác.1 sự lịch lãm,ấm áp và dễ gần, không phải kiểu lạnh lùng
hay ngây thơ tới ngu ngốc kia.Nếu là người con gái khác có lẽ sẽ rung động trước con người này nhưng đáng tiếc cô lại chẳng có
vẻ gì là quan tâm tới anh ta.Nhìnlướt qua anh ta 1 chút cô nói:
_Cảm ơn anh, tôi đang bận chút việc, tực xin lỗi.
Nở 1 nụ cười nhẹ cô làm cho trái tim ai kia đập mạnh
_Không sao.
Cô vội đi tới bên ba má và 2 bác đang đứng mà không để ý ánh mắt khác lạ của người kia đang nhìn nình chăm chú.Anh ta
thì thầm:
_Thực đẹp, đôi mắt thạch anh tím.Đáng tiếc
Bỏ dở câu nói anh ta quay người bước đi, 1 nụ cười mỉm nở trên môi.
Tới chỗ mọi người cô vội cúi chào:
_Con chào mọi người.
_Ừ tới rồi à con.
Má cô nhẹ nhàng lên tiếng rồi chăm chú đánh giá con gái, ba ôm cô 1 cái nhẹ, bác gái nhìn cô rồi ngó trước ngó sau:
_Con rể của ta đâu.
Cô mỉm cười:
_Hôm nay anh ấy bận ạ.
_Vậy à, đàn ông chỉ mê công việc, thế cũng tốt.Thôi tới đây ta xem nào, dạo này nhìn cháu gầy đi đấy.
Sau đó cô bị 2 bà mẹ hết săn soi rồi lại hỏi han, bị quay như chong chóng cô đành cầu xin ba và bác trai.Như biết nỗi khổ của
cô 2 người đàn ông vội kéo vợ mình lại.Bác trai nhỏ giọng:
_Em để con bé thở với chứ, cháu nó vừa đến mà.
Bác gái vẫn còn phụng phịu 1 chút nhưng cũng đồng ý.Lúc này cô mới nhớ 1 nhân vật quan trọng.
_Bác, Hân đâu rồi ạ.
Cô hơi ngạc nhiên, những buổi tiệc như thế này không phải là dịp để cô bạn thân của mình quậy phá sao? Bác gái bỗng cười rất
chi là sung sướng
_Tuyết , ta sắp có con rể rồi.
_Dạ?
Cô tròn mắt nhìn 4 vị sinh thành, thấy trên mặt ai cũng viết nên chữ “gian”.
_Không ngờ chúng ta lại gả 2 đứa con gái đi sớm như vậy.Haiz
2 bà mẹ khẽ thở dài nhưng ánh mắt thì vui sướng vô cùng, bác trai thấy vẻ mặt cô mới nói:
_Con bé cùng Ngạo Thiên ở vườn sau ấy.
Vừa nghe tới đây cô lập tức hiểu ra mọi chuyện,cô chả dại đi tìm mồ chôn thân với 2 kẻ đấy, đứng đây cho đỡ đau màng nhĩ.
Nhìn quaanh phòng cô mới hỏi:
_Mà sao năm nay có nhiều người cháu thấy rất quen mà không nhớ.
Vừa nói cô vừa chỉ về phía 3, 4 cô gái ăn mặc sang trọng đang đứng nói chuyện với anh Gia Bảo.Ba cô lên tiếng:
_Không biết cũng phải, con có quan tâm tới ngành giải trí đâu.Đó là các diễn viên , ca sĩ đang rất nổi tiếng đấy.
Cô ” à” 1 tiếng, đúng là anh Gia Bảo tốt số a, bao nhiêu người đẹp vây quanh thế kia.Bỗng bác gái thở dài:
_Mong nó sẽ tìm được 1 cô gái tốt, thực không hiểu nó có ý định kết hôn không nữa?
Cô cũng thông cảm với bác, từ lúc đi học anh Bảo đã là hot boy nổi tiếng nhưng từ lúc quen biết anh tới nay chưa từng thấy
anh tay trong tay với cô gái nào.Cô và Hân cũng nhiều lần hỏi nhưng câu trả lời đều là nụ cười nhẹ của anh với câu nói muôn
thuở:
_Anh chưa tìm được cô gái làm tim anh rung động.
Cô cũng mong anh tìm được nửa kia của mình nhưng mà giới giải trí thì thực không thích.
_Có cả con gái của các giám đốc cũng tới thì phải bác nhỉ?
_Ừ.
Cô lập tức nhận ra cô gái đang cố gây sự chú ý của anh Bảo kia là ai, đó là đại tiểu thư của giám đốc điều hành JK, bạn hoc
cấp 3 của cô : Tố Mẫn Mẫn.Cô ta đã theo đuổi anh Bảo từ lúc còn học cấp 2, chả biết mặt cô ta siêu cấp dày tới mức nào nữa
.Đang mải mê nhìn ,cô bị má gọi lại
_Tuyết, bọn ta phải đi tiếp khách, con tự lo nhé!
_Dạ.
Người lớn gặp nhau chỉ có quan hệ và công việc.Haiz.Đang thở dài bỗng 1 giọng nói làm cô giật mình
_Thì ra em là con gái giám đốc công ty xây dựng Lăng Hạo Thiên.
Quay sang nhìn, cô nhận ra đây là kẻ mà cô vừa va phải.
_Vâng, có gì không ạ?
_Không tôi chỉ hơi tò mò về em chút thôi.
_Anh là?

Cô cố gắng nghĩ xem đã gặp người này bao giờ chưa.Người đối diện ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng thất vọng.
_Tôi là Andy,rất vui được gặp em.
_Tôi là Lăng Tuyết, anh có vẻ biết ba tôi.
_Công ty của ba em cũng có tham gia vào ngành giải trí mà.
_Nói vậy anh cũng là người trong ngành đó.
_Đúng vậy, tôi là diễn viên.
_Ồ,thực xin lỗi, tôi không hay xem phim lắm.
_Không sao.
Kèm theo câu nói là nụ cười rất thân thiện, cô thấy có hảo cảm với người này.Bỗng chị Băng xuất hiện:
_Chị muốn gặp em 1 lát- quay sang bên cạnh chị lạnh lùng nói_ Thực xin lỗi.
Cô nhìn anh ta nói:
_Xin lỗi anh.
_Không sao.
Chị Băng không chần chừ kéo cô đi về phía góc phòng.
_Có chuyện gì thế chị?
_Không, chị không yên tâm khi em tiếp xúc với người lạ thôi.Dạo này có chút chuyện, em đừng trách chị nhé.
_Em hiểu mà.
Suy cho cùng cô phải cảm ơn chị vì đã quan tâm cô nhiều tới như thế ấy chứ.
_Chị ra ngoài chờ nhé, trong này ngột ngạt quá.Nhớ cẩn thận chút.
Cô gật đầu đồng ý, chị Băng khéo léo lách mình ra tới cửa rồi mất hút.1 giọng nói làm cơ mặt cô giật giật.
_Đây chẳng phải thiên kim tiểu thư Lăng Tuyết sao?
Ngay lúc này cô chỉ muốn quay lại đạp cô ta 1 cai, nhưng phải nhẫn a, quay người lại cô cố nở 1 nụ cười:
_Mẫn Mẫn, thật trùng hợp.
_Vậy sao.Còn tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào.
_Thực sự tôi cũng thế.
_Thế sao cô còn tới đây, nghe nói cô đã có vị hôn phu, hôm nay định tới tán tỉnh anh Bảo à? Mặt cô cũng thực dày.
_Mẫn Mẫn , tôi tới để mừng sinh nhật anh ấy chứ không có ý gì.
_Thế thì tốt.À mà vị hôn phu của cô đâu, nghe nói là tổng giám đốc Dương thị cơ à, sao không dẫn tới.
Cô cố nhịn, kiên nhẫn trả lời:
_Anh ấy bận giải quyết công việc.
_Thật sao? Hay cô sợ ông già đó làm cô mất mặt, lấy 1 người đáng tuổi cha mình cô cũng thực ham tiền, ha ha.
Cô nheo mắt nhìn:
_Ông già.
Con nhỏ ngu ngốc này nói cái gì không biết, nhìn ăn mặc đẹp đẽ, gương mặt quyến rũ mà đầu óc có vấn đề.
_Không phải đứng đầu dương thị là 1 ông già sao?
_Xin lỗi , năm nay tôi cũng chỉ mới 25 tuổi, chưa tới mức là 1 ông già.
1 giọng nói lạnh lùng vang lên làm cô suýt rớt tim ra ngoài, chưa kịp quay lại eo cô đã bị 1 bàn tay to lớn ôm chặt kéo cô vào 1
lồng ngực rộng lớn.Cô ngạc nhiên không khác Tô Mẫn Mẫn kia.Chưa kịp phản ứng cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
_Em làm anh tìm vất vả quá!
Hơi thở của anh bên tai làm 2 má cô bỗng chốc hồng hết lên.Vòng tay của anh, giọng nói, hơi ấm của anh gần trong gang tấc, không
phải cô bị ảo giác chứ.
Cô đưa tay lên chạm vào đôi tay đang đặt trên eo mình, anh vội rút tay loại làm cô hụt hẫng nhưng rất nhanh sau đó anh nắm chặt
tay cô trong bàn tay to lớn của mình.Lần này cô xoay hẳn người lại để nhìn.Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của anh, trong mắt anh
là thứ tình cảm mà cô luôn mong chờ, dẫu biết có lẽ đây chỉ là vở kịch anh tạo lên nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc.Nở nụ cười tươi cô
hỏi anh:
_Sao anh lại tới đây, em tưởng an bận?
Siết chặt vòng tay ôm lấy cô anh dịu dàng trả lời:
_Anh nhớ em.
Mắt cô mở to với câu trả lời của anh, trái tim bỗng đập nhanh không kiểm soát nổi.Nếu có ai để ý sẽ thấy nụ cười của cô hạnh phúc
và tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời, tất nhiên ai không nhìn thấy chứ anh thì sắp lóa cả mắt rồi.Không thèm để ý tới Tố Mẫn Mẫn, anh
định kéo cô đi thì cô ta vội lên tiếng:
_Anh là tổng giám đốc của Dương thị?
2 người mới nhớ có kẻ bị mình lãng quên nãy giờ.Anh cau mày lạnh lùng lên tiếng:
_Sao?
_Thật vinh dự được gặp anh, em là Tố Mẫn Mẫn, con gái giám đốc
_Tôi không quan tâm, tốt nhất đừng để tôi biết cô động chạm tới vợ tôi.
Không thèm nhìn cái mặt đang đen đi của Tố Mẫn Mẫn, anh nắm tay cô tới chỗ ba má và 2 bác.Cô khúc khích cười khi nhìn thấy vẻ
mặt đen thui của cô ta.Anh tò mò cúi người hỏi cô :
_Cười gì?
_Anh không thấy vẻ mặt của cô ta sao?
_Không.
Anh có nhìn tới cô ta nửa cái đâu mà biết cơ chứ.Cô dừng cười nhìn anh:
_Cảm ơn anh.
_Không có gì.
Nghĩ tới ánh mắt mê trai của Tố Mẫn Mẫn cô thấy thực đáng ghét a.

_Anh đừng để cô ta đến gần nhé?
Nói xong cô mới biết mình đang ghen a, vội lảnh tránh cô nói:
_Tới chỗ ba ma thôi.
Anh đi bên cạnh cô, khóe môi cong lên nhỏ giọng:
_Em là đang ghen sao?
_Không có.
Má cô đỏ bừng lên, vội quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.2 người cứ nói chuyện mà quên mất mình đang ở chỗ đông người.Họ
không hề hay biết mình đang là tâm điểm của sự chú ý, cứ hồn nhiên mà thân mật với nhau.Mọi người thắc mắc người con trai kia
là ai mà gương mặt hoàn hảo tới nghẹt thở ,khí chất thực đặc biệt, như muốn lấn át tất cả vạn vật, cô gái đi bên cạnh thì xinh đẹp
rạng rỡ như 1 đóa hoa khiến người khác phải xao xuyến.Họ đi bên nhau thực đẹp đôi a.Nhiều người không biết tới anh cũng phải vì
tổng tài mới của Dương thị là bí ẩn với giới báo chí và kinh doanh, họ mới chỉ biết dương thị mới có lãnh đạo mới chứ chưa được gặp
bao giờ, đơn giản vì anh thường để cấp dưới đi gặp mặt đối tác, chỉ có 1 số vụ làm ăn quan trọng anh mới ra mặt, tiêu biểu là vụ làm
ăn với tập đoàn thời trang JK kia nên anh cũng có quen biết chút với Gia Bảo.
Tới chỗ mọi người anh lên tiếng:
_Xin lỗi , con tới trễ.
Ba cô là người trở về mặt đất nhanh nhất
_Không sao, tới là tốt rồi.
_Đây là con rể ư?
_Vâng, bác gái.
Bác gái nhìn anh 1 lượt rồi nói nhỏ vào tai cô:
_Ta mà trẻ lại 20 tuổi nhất định sẽ cướp chồng con đó.Hắc hắc.
Nghe xong cô nửa khóc nửa mếu, ai đời có bác nào nói thế chưa cơ chứ.Sau đó là màn chào hỏi vô cùng nhiệt tình của mọi người
với anh, nhìn gương mặt anh đang đen lại cô vội giải vây:
_Anh ấy vừa tới mà mọi người.
May mắn mọi người cũng biết ý mà tha cho anh, nhưng chẳng được bao lâu các vị giám đốc, tổng giám đốc đã tới chào hỏi anh.Anh
chỉ làm quen xã giao chứ không có ý định nói tới công việc làm bao kẻ thất vọng, hiếm có dịp mới được gặp tổng tài của dương thị
thế này mà.Ánh mắt của các vị tiểu thư, diễn viên cũng phóng tới muốn thiêu cháy anh, bên cạnh đó là ánh mắt ghen tỵ được ưu
ái dành tặng cô.Đi với anh lần nào cũng bị người ta trù ẻo thế này thì tổn thọ mất.Bỗng từ đâu Ngạo Thiên và Hân xuất hiện .
_Anh hai cũng ở đây sao?
_Sao lại ở đây?
_Em tới bảo vệ chị hai mà!
_Thực sự?
Anh khẽ nhíu mày, liếc sang Gia Hân 1 cái rồi hỏi làm cậu muốn đổ mồ lạnh
_Thực sự mà anh hai.
Dường như không thèm để ý tới Thiên anh quay đi luôn.Hân kéo kéo áo cô nói nhỏ:
_Anh ta đây sao ?
Cô gật đầu, Hân lè lưỡi:
_Kinh khủng quá, đúng là bắc cực a.
Cô khẽ cười trước câu nói của Gia Hân.Đúng là thái độ của anh khác hẳn lúc nãy, trở lên lạnh lùng, xa cách, ở anh tỏa ra 1 khí
chất làm người khác không dám tới gần.Bỗng cô thấy có lỗi với anh Gia Bảo a, bỗng chốc làm anh ấy không còn tỏa sáng như
trước nữa.
Đang nói chuyện cùng 1 đám người bỗng anh cảm nhận 1 ánh mắt nhìn mình rất khác lạ, đưa mắt tìm kiếm anh nhận ra đó là 1
diễn viên khá nổi tiếng hiện nay Andy.Kẻ kia thấy anh mắt anh đang hướng về phía mình thì nâng cốc lên như 1 lời chào, anh
khẽ gật đầu rồi quay đi, nhưng trong lòng vẫn thấy lạ kỳ.Con người này cho anh cảm giác lo lắng.
Anh Gia Bảo thoát khỏi vòng vây của các mỹ nhân liền nhanh chóng tới bên gia đình, nãy giờ nhận quà cám ơn tới muỗn gãy
tay , rát họng.Nhìn thấy Lãnh anh lên tiếng:
_Tổng giám đốc Dương , không ngờ anh cũng tới.Thực vinh hạnh.
_Sinh nhật tổng giám đốc Gia tất nhiên tôi phải tới, hơn nữa anh là người quen của vợ tôi.
Nhìn thấy sự dịu dàng của vị tổng tài này với Tuyết , mắt anh Bảo ánh lên sự ngạc nhiên, không ngờ con người lạnh lùng tàn
nhẫn này lại có thể dịu dàng tới như thế, có lẽ anh không cần phải bận tâm Tuyết sẽ phải chịu đau khổ nữa.
-Anh Bảo, chúc mừng sinh nhật anh.
Cô vừa nói vừa đưa món quà cho anh Bảo.Anh nhận lấy rồi xoa đầu cô:
_Ừm, anh cảm ơn.
Bỗng thấy lạnh cả người, thì ra có người đang nhìn mìn chằm chằm, anh Bảo vội bỏ tay ra khỏi đầu Tuyết.
Có lẽ nơi cô đứng đang là trung tâm của sự chú ý với những con người trên cả tuyệt phẩm, mọi ánh mắt trong bữa tiệc đều hướng về
phía họ.Cảm thấy không thoải mái anh liền kéo tay cô ra ngoài vườn, nhưng vừa đi được vài bước họ đã bị chặn lại bởi 1 cô gái.Qủa
thực cô là con gái mà cũng bị người này hút hồn, bộ váy đen quyến rũ, huyền bí cùng thân hình tuyệt đẹp, gương mặt tinh xảo
được tranh điểm đậm càng làm cô gái này trở lên nổi bật. Cô gái dùng ánh mắt tự tin nhìn anh nói mà không thèm quan tâm tới sự
có mặt của cô:
_Chào anh, rất vui được làm quen.
Anh nhìn cô ta vô cảm, còn mọi người thì ánh lên sự ngạc nhiên, cư nhiên đại mịnh tinh Thẩm Thanh tới làm quen trước, 1 người làm
kẻ khác thần hồn điên đảo với nhan sắc rực rỡ,tài năng sáng chói cùng tính tình kiêu ngạo kia cư nhiên vẫn bị tổng tài hơn người
của Dương thị hút hồn.Mà nói ra cũng thật lạ, bỗng dưng hôm nay ảnh hậu Thẩm Thanh và ảnh đế Andy đều tới dự sinh nhật, vị
tổng giám đốc của Jk cũng thật có sức ảnh hưởng lớn a.Trở lại với kẻ vừa được mỹ nhân làm quen kia, sắc mặt cũng có chút biến
đổi, nhưng là theo chiều hướng xấu đi,đôi mắt anh sa sầm nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
_Hân hạnh, nhưng tôi nghĩ mình không có phúc phần đó, cáo từ.
Định kéo Tuyết đi thì cô ta cản lại:
_Sao anh lại nghĩ thế, tôi nghĩ 2 chúng ta rất có duyên với nhau.
Nhìn nụ cười quyến rũ lòng người kia cô chỉ muốn đập cho 1 cái, dám quyến rũ chồng ta trước mặt mọi người a.Đám đông cũng
dành sự chú ý đặc biệt cho cái màn này, ảnh hậu cư nhiên tỏ vẻ thích 1 người trước tất nhiên là rất thú vị rồi.Nhiều người dùng
ánh mắt đánh giá cô,trong số đó có cả sự tò mò, ghen tỵ và thương hại.Đúng là cô gái đứng cạnh Dương tổng rất đẹp nhưng đó
là 1 vẻ đẹp trong sáng thánh thiện tựa tiếu phi tiếu, còn Thẩm Thanh lại mang sự sắc sảo, lạnh lùng, đài các, nếu đi cạnh Dương
tổng thì đúng là trai tài gái sắc.Hơn nữa anh không chỉ là tổng giám đốc của dương thị mà còn là thiếu gia của Hắc Long,vị trí bên
cạnh anh bao người thèm khát nhưng không ai dám thể hiện thẳng thừng như Thẩm Thanh.
Cô bỗng thấy hơi lo lắng a, cô gái này mạnh mẽ, sắc sảo rất hợp với anh, tới cô còn rung động chứ nói gì anh.Khẽ liếc anh 1 cái
thấy ánh mắt anh dán chặt vào người cô ta, cô thấy khó chịu trong lòng, hơn nữa Tố Mẫn Mẫn kia đang dành cho cô ánh mắt châm
chọc, cô có làm gì lên tội mà phải chịu những điều này chứ.Có lẽ ra ngoài hít thở không khí sẽ thấy thoải mái hơn.Nghĩ là làm, cô rút
tay ra khỏi tay anh, nở 1 nụ cười gượng:
_Em ra ngoài 1 chút.

Còn chưa kịp làm gì đã bị anh ôm ghì vào lòng, vòng tay anh siết chặt như không muốn rời xa cô 1 giây 1 phút.Anh lạnh giọng:
_Cô không hiểu tôi đang nói gì sao? Cô đang làm vợ tôi khó chịu đấy.
Tất cả mọi người đều tròn mắt lên nhìn, thật mất mặt cho Thẩm Thanh a,cư nhiên bị người ta lạnh lùng từ chối.Nghe anh nói cô
thấy trong lòng thực ngọt ngào ấm áp a, quên mất việc mình đang đứng trước đám đông cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của
anh, 2 mắt nhắm lại tận hưởng, cảm giác thực tốt.Trong khi mọi người đang sốc thì Ngạo Thiên bỗng chõ miệng vào:
_Chị hai , chỗ này là nơi đông người a, 2 người về nhà mà tình cảm nhé,sặc cả máu mũi.
Cô vội rút tay lại , 2 má nóng bừng, lườm Thiên 1 cái sắc hơn dao cô mới để ý toàn thể mọi người đang chú ý nhìn 3 người họ.Cô
dỏ khóc dở cười, hôm nay sinh nhật anh Bảo hay chuyện riêng của cô vậy ? Nhìn bộ dạng của cô anh liếc Ngạo Thiên 1 cái
_Hàn Ngạo Thiên, câm mồm.
Các vị khách mời lại được phen hít phải không khí lạnh.Kia cư nhiên là thiếu gia của tập đoàn thời trang Hàn Dương, tập đoàn đứng
đầu thời trang của châu á,đáng nói hơn vị thiếu gia này còn có 1 bộ óc thiên tài , người trong 2 năm đã giúp ba mình đưa Hàn
Dương từ 1 công ty vừa lên thành ông trùm trong ngành công nghiệp thời trang khi mới 15 tuổi.Bữa tiệc này quy tụ toàn kẻ tai
to mặt lớn a.Nhất thời mọi người chú ý tới 3 người mà quen mất 1 người đang bị lơ đi nãy giờ.Thẩm Thanh dù hơi mất tự nhiên
nhưng vẫn bình tĩnh nói:
_ Có lẽ hôm nay tâm trạng anh không tốt, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Dành cho cô 1 ánh mắt coi thường, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào anh, thái độ của anh làm mọi người khẽ rùng mình, còn cô
đứng ngay bên cạnh thì run lập cập, chỉ có 1 kẻ vẫn cậy mình là nhất ngu ngốc không biết gì.Hoặc có lẽ đại minh tinh chưa
nghe giang hồ đồn vị thiếu gia này vốn lạnh lùng tàn nhẫn, dù là với phụ nữ cũng chưa bao giờ anh ta nương tay hay để ý,
tất nhiên ngoại lệ là cô gái xinh xắn đang được anh ôm trong lòng kia.Cảm nhận thân người cô đang run rẩy, anh không thèm
quan tâm có kẻ đang nhìn mình, rút lại hàn khì, cúi xuống hỏi cô:
_Lạnh sao?
Giọng nói êm ái dịu dàng làm cô ấm áp lạ lùng nhưng cô vẫn vô thức gật đầu.Thấy thế anh khẽ trách:
_Sao không mang áo khoác đi.
Nói rồi anh cởi áo ngoài khoác lên cho cô. người ngoài nhìn vào thì thấy dương tổng thực sự yêu vợ của mình còn những người
biết con người anh thì tròn mắt ra nhìn, tự hỏi có phải bị minh tinh làm quen xong máu dồn lên não chậm nên thay đổi tính cách
không?Người ngạc nhiên nhất là Ngạo Thiên và chị Băng- người đứng ở của chứng kiến từ nãy tới giờ.Anh không nói gì dẫn thẳng
cô ra nơi để đồ ăn thức uống, chọn 1 loại rượu nhẹ anh đưa cho cô:
_Không ra ngoài nữa, uống chút sẽ ấm người hơn.
Cô cầm cốc rượu mà nụ cười càng rạng rỡ trên môi,nhấp 1 chút cũng thấy rượu thật ngọt a.Thấy mọi chuyện đã êm xuôi, bữa tiệc
lại trở về như quỹ đạo cũ, chỉ khác là không ai dám bén bảng tới gần 2 người họ vì trên mặt ai kia hiện rõ ý : muốn chết cứ tới làm
phiền.Nhưng vẫn có kẻ khôn mà ngu vẫn lon ton chạy tới:
_Anh hai, em tưởng anh đang ôm hợp đồng làm bạn kia mà.
Không ai thèm trả lời.Vẫn tiếp tục
_Hay anh nhớ ai.
Vẫn lờ không thèm để ý.
_Hay anh sợ chị hai để ý người khác a.
_Cút.
Lần này tuyệt đối không phải hàn khí mà là sát khí a, cô nghe thế cũng tò mò muốn biết vì sao anh tới đây, hay thực sự lo cho cô.
Nhìn thấy sự tò mò , nghi ngờ trong mắt của cô anh nói:
_Không còn việc gì làm.
_Làm gì có chuyện
Còn chưa kịp nói xong cậu đã la oai oái:
_Băng, bỏ tay ra nhanh.
Kéo tai cậu lôi đi chị nhìn 2 người:
_2 người cứ tiếp tục sẽ không ai làm phiền.
Chị quay người đi nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên khuôn miệng chị, 2 má càng được dịp nóng bừng lên.2 người
họ chỉ đứng nhìn mọi người mà không nói thêm câu nào, nhưng tay anh vẫn để trên vòng en thon gọn của cô.Không biết từ lúc
nào mà họ bỗng thích cảm giác này, không muốn bỏ đối phương ra a.Cô mong bữa tiệc sẽ kéo dài mãi vì chỉ cần ánh mắt mọi
người biến mất anh sẽ trở về là con người thờ ơ lạnh lùng như cũ, nghĩ tới đây trong lòng bỗng dâng lên 1 cỗ chua xót.
Ngoài ban công có 1 người trầm ngâm nhìn cốc rượu trên tay, cảm nhận người đằng sau mình anh ta lên tiếng:
_Tôi biết cô sẽ tìm tôi nhưng không ngờ cô lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Quay người lại anh ta dành cho người mới tới 1 nụ cười khinh thường.Người kia cũng không có gì là chạnh lòng, môi nở 1 nụ
cười khinh mạn:
_Andy, anh cũng khác gì tôi.
_Ồ đừng đặt cô cạnh tôi, cô không xứng đâu Thẩm Thanh ạ.
Thì ra là 2 diễn viên hàng đầu hiện nay, thay vì sự vui vẻ, kính trọng với đồng nghiệp họ nhìn nhau đầy thủ đoạn.Thẩm Thanh
nhìn xung quanh rồi đứng sát bên Andy nói:
_Chúng ta cũng đâu khác gì nhau, đều dùng thủ đoạn để được như bây giờ.
Ghé sát vào tai cô ta Andy thầm thì:
_Thực thơm.
Ngiêng đầu ra xa cô ta sắc giọng:
_Tôi nói luôn vào vấn đề chính, tôi muốn hợp tác với anh?
_Tại sao? Tôi không hiểu.
Nhún vai 1 cái anh ta tỏ ra không quan tâm, Thẩm Thanh thấy thế sẵng giọng:
_Anh thèm khát con nhỏ đó mà.Còn tôi chỉ cần vị trí của nó.
_Đừng gọi cô ấy như thế, cô ấy là 1 thiên thần còn cô chỉ là 1 con quỷ đội lốt người.
_Hừ, anh thì tưởng mình sạch sẽ lắm đó.
_Thôi được, tại sao có thể từ chối lời mời hấp dẫn thế này cơ chứ.
Anh nâng cằm cô ta lên nhìn vào bộ mặt được trang điểm kỹ càng kia nhếch môi:
_Tôi đồng ý.
Gạt bàn tay đang đặt trên cằm mình cô ta quay đi nói:
_Cứ vậy đi.
Khi không còn ai quấy rầy mình nữa, gương mặt hiền hòa bỗng trở lên đáng sợ
_Dương Lãnh.
Đôi môi nở 1 nụ cười lạnh, anh ta tự lẩm bẩm:
-Tao sẽ lấy mọi thứ của mày, kể cả đàn bà của mày.
Ánh trăng bỗng bị mây che khuất, cô khẽ rùng mình 1 cái, lấy tay siết chặt áo khoác trên vai mình.Có lẽ giấc mơ của cô sắp tới lúc
phải tỉnh lại rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.