Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 139: Không thể quan tâm


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu – Chương 139: Không thể quan tâm

Nhà họ Doãn. Sau khi Trần Oanh biết Lê Thành Tường xảy ra chuyện, trong lòng bất an, đi sang thăm rồi có nói thế nào cũng không chịu ở lại bệnh viện, mà phải về nhà bằng được.

Bác sĩ nói sức khỏe của bà cho phép, Doãn Chính Đạc mới dám đưa bà về nhà.

Tai qua nạn khỏi, cả nhà làm hẳn một bàn đầy đồ coi như ăn mừng.

Tuy rằng lúc trước có đôi phần hoài nghi, nhưng đến lúc Trần Oanh về, ông cụ mới biết hết mọi chuyện.

Tuy rằng người một nhà ngồi bên nhau đầy đủ, nhưng luôn cảm thấy dường như có một bầu không khí u ám bao phủ.

Ôm Hi Hi, ông cụ lắng nghe câu chuyện, rồi than khẽ, “Đúng là thời buổi nhiễu nhương.”

Gắp cho Lê Diệp một miếng thịt
bò, Doãn Chính Đạc thấy cô có vẻ vẫn không yên lòng. Anh vốn biết cô
không có tâm trạng đến ăn bữa cơm này. Nhà họ Lê gặp chuyện không may,
trong lòng cô ắt hẳn có chút buồn lo. Anh bảo về, lúc đầu cô còn từ
chối, sau lại không đấu nổi nên đành theo anh quay lại đây.

Vết thương trên mặt Doãn Kính
Lam đã được xử lý xong, may mà không để lại dấu vết rõ ràng. Chị ta và
Khang Đức Văn đến cùng nhau, chuẩn bị đi nơi khác, coi như đây là bữa
cơm đoàn viên cuối cùng.

Doãn Chính Đạc chẳng buồn nhìn
Khang Đức Văn. Nếu không vì Doãn Kính Lam cố bao che, thì anh đã đá hắn
ra khỏi cửa từ lâu rồi. Chỉ vì thái độ của chị ta khiến người khác mềm
lòng, lại trăn trở nhiều điều, không chịu rời bỏ Khang Đức Văn, Doãn
Chính Đạc nể tình chị gái nên tạm thời giữ thù lại.

Cơm nước xong, Doãn Chính Đạc
đỡ ông nội lên phòng. Vào đến thư phòng, Doãn Chính Đạc không vòng vo mà hỏi thẳng, “Ông nội, nhà họ Doãn với họ Lê, có từng đắc tội với ai
không ạ? Cháu nghi ngờ có người cố ý làm ra chuyện này.”

Ông cụ có vẻ kinh ngạc, “Sao lại có suy nghĩ đó?”

Anh nói, “Cháu cũng chỉ đoán
thôi, không có căn cứ xác thực nào cả… Có điều, cháu cảm thấy có quá
nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng lẽ thật sự không có bàn tay ai đó gây nên.”

Anh nói ra suy nghĩ của mình,
ông cụ nghe xong mà chỉ lắc đầu thở dài, “May mà không có chuyện gì, nếu cháu mà bị làm sao, thì nhà họ Doãn chúng ta cũng nguy rồi.”

Ngồi trên sô pha, ông cụ suy tư một hồi lâu, rồi bỗng nhiên nói, “Nếu muốn nhắc đến người chúng ta có
lỗi, thì thật ra là cũng có đấy…”

Doãn Chính Đạc ngẩng đầu.

Ông cụ có vẻ kinh hãi khi nghĩ
lại, chợt hít một hơi, “Lúc trước, bố cháu còn trẻ, ông giao việc công
ty cho bố cháu xử lý, nó có hơi vì cái lợi trước mắt, ông bảo mà không
chịu nghe…Lúc đó, nhà mình, nhà họ Lê, đang hợp tác với tập đoàn Phong
Ca, nhưng đột nhiên bố cháu với thằng cả nhà họ Lê muốn tách ra làm độc
lập. Ông với bà cụ Lê đã nói hai đứa rồi, nhưng chúng nó nói hạng mục có vấn đề, nhất quyết không chịu đầu tư. Sau đó không lâu, tập đoàn Phong
Ca quay vòng vốn không được nên phá sản, nhà tan cửa nát. Nói cho cùng,
đúng là chúng ta có lỗi với họ.”

Doãn Chính Đạc chưa từng nghe
chuyện này. Lúc ấy, hẳn là anh mới chỉ vài tuổi, khoảng cách với những
chuyện như vậy còn quá xa xôi.

“Có điều, A Đạc này, người nhà
họ Tần mất hết rồi, cho dù chúng ta có kết thù kết oán với họ, thì cũng
đâu có thể quay về trả thù chúng ta.” Ông cụ không nghĩ ra được, chỉ lắc đầu, “Ông cảm thấy cháu suy nghĩ nhiều quá rồi, chắc gì đã là do ai

làm.”

“Cháu cũng mong là cháu nghĩ
nhiều quá rồi.” Doãn Chính Đạc tựa vào sô pha, “Vấn đề là bố cháu không
còn nữa, bác cả bên nhà họ Lê lại nằm viện. Mà những người liên quan đến sự việc năm đó, chỉ có hai nhà mình, giờ lại liên tiếp gặp chuyện không may. Sao có thể trùng hợp như vậy được?”

“Cháu ra khỏi cửa cẩn thận một chút, để ý cả vợ con nữa.” Ông cụ dặn dò.

Doãn Chính Đạc gật đầu, rồi lại hỏi, “Ông, nhà họ Tần, thật sự không còn một ai cả ạ?”

Ông cụ thở dài, “Hai người lớn
nhà họ Tần mất rồi. Khi xảy ra sự việc, con trai họ lúc ấy chắc cũng tầm tuổi cháu, ôm cả vợ cả con nhảy xuống biển. Nói đến lại thấy thật thảm… Hồi trước, ông vì chuyện này mà cãi nhau với bố cháu rất lâu, nó không
nghe lời ông, cứ cố chấp ngừng hợp tác, đúng là nghiệp chướng.”

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng i a của Hi Hi, Doãn Chính Đạc liền đứng dậy, ra mở cửa.

Lê Diệp bế thằng bé, đưa mắt nhìn hai người, “Hoa quả rửa xong rồi ạ.”

Doãn Chính Đạc nhận lấy đĩa hoa quả, “Ăn cùng nhé?”

Lê Diệp lắc đầu, “Không được, hai ông cháu đang nói chuyện, để em đưa Hi Hi xuống nhà.”

Véo véo má con trai một cái, rồi Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Đừng đi đâu xa, đợi anh ở ngoài cửa phòng khách.”

Anh không muốn cô lại gặp phải Khang Đức Văn, hắn quá mức ghê tởm.

Lê Diệp gật đầu rồi đóng cửa lại.

Đối với Khang Đức Văn, cô vẫn
chưa nói rõ ràng cho Doãn Chính Đạc, anh chỉ biết đại khái là tên kia
từng lấy chuyện cô thu âm phim nóng để uy hiếp cô, chứ cũng không biết
hắn đã mấy lần dùng giọng điệu ghê tởm mà trêu chọc cô.

Cô không muốn nói ra, nếu anh biết, e rằng nhà họ Doãn đã chẳng được yên bình như thế này.

Xuống nhà, cô bế Hi Hi, lại xem một bức ảnh treo trên tường. Trong ảnh là một người đàn ông đang cầm
gậy đánh golf, thần thái vô cùng tự tin.

Người này chính là Doãn Trung
Minh. Thật ra, trên phương diện làm ăn, ông không có lối suy nghĩ giống
con trai… Đây là đánh giá của ông cụ. Ông cụ nói Doãn Trung Minh không
có chủ ý của mình, dễ bị người ta lôi kéo. Người thường đương nhiên có
thể mang nhược điểm này, nhưng là người đứng đầu một gia tộc, không quả
quyết, chính là điều tối kỵ. Có lẽ chính vì điểm này, mà năm đó, khi
đang duy trì quan hệ với nhà họ Tần, vừa nghe xong lời đề nghị của Lê
Thành Tường, ông đã chọn cách gạt bỏ nhà họ Tần, lấy phương án chung của hai bên làm của riêng mình.

“Bố tôi là cao thủ golf.” Bên
cạnh truyền đến tiếng nói của Doãn Kính Lam, Lê Diệp nghiêng đầu nhìn
người đang chầm chậm bước tới.

Doãn Kính Lam nhìn tấm ảnh rồi
lại chợt rầu rĩ. Sau khi bố qua đời, bầu không khí trong nhà không hề
giống trước kia. Hồi trước, trong nhà có chuyện gì, Doãn Trung Minh đều
có thể nhẹ nhàng xoa dịu được.

Còn hiện tại…

Chị ta đứng ở đây mà lòng sinh ra nỗi bi thương…

Chị ta và Khang Đức Văn sẽ cùng ra ngoài sống. Người nhà cho hai vợ chồng họ điều kiện để bắt đầu một
cuộc sống mới với hậu đãi tốt, nhưng đồng thời cũng là trục xuất họ ra

ngoài, mắt không thấy tâm không phiền. Chị ta cũng biết sự tha thứ dễ
dàng của mình quá hèn mọn, không hẳn là sẽ đổi lại được kết quả tốt,
nhưng chị ta không thể thừa nhận thất bại. Cho dù là thua, cũng không
thể thừa nhận, không thể để người ta biết.

Lê Diệp chỉ còn lại sự thông
cảm với chị ta, danh nghĩa của hôn nhân, cho dù có nóng đến bỏng tay,
chị ta cũng phải nắm thật chặt.

Nghĩ cho chị ta, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến mình…

Mình thì tốt hơn người ta là bao?

Cuộc hôn nhân của mình, có thể đi được bao xa, kiên trì được bao lâu?

Cô nghe thấy cuộc đối thoại
giữa ông cụ và Doãn Chính Đạc. Đều là sự thật. Những điều Tần Thành nói
đều là sự thật. Họ Doãn và họ Lê thật sự từng vì tham lam mà chiếm lấy
kế hoạch của Tần Thành, còn muốn đá ông ta ra, kết quả cuối cùng, chính
là cả nhà họ Tần bị chôn vùi trong tấn bi kịch.

Cô cũng là người họ Tần, tại sao lại được bà nội nhận nuôi?

Nếu cô không được nhà họ Lê
nhận nuôi, thì cả đời cũng sẽ không bước vào tầng lớp này, không quen
Doãn Chính Đạc, không cùng anh đi đến ngày hôm nay.

Cô cảm thấy vận mệnh thật biết trêu người, sao lại có nút thắt như thế này được chứ…

Kinh hãi, bỗng nhiên cô nghĩ ra được điều gì đó. Trên đời này có hàng trăm hàng nghìn đứa trẻ mồ côi,
tại sao bà lại đưa cô về nhà họ Lê?

Không phải bà đã biết thân phận của cô từ lâu rồi chứ, nếu không, sao lại an bài như vậy?

Lê Diệp càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng. Nhưng hiện tại có thể đi hỏi ai được?

Năm ấy Tần Thành không muốn đưa cô xuống biển cùng nên mới giao cô cho bố mẹ nuôi. Sau này bố mẹ nuôi
lần lượt qua đời, cô lâm vào cảnh khốn khổ bần hàn, bà cụ Lê lương thiện nên nhận cô về nuôi.

Trong lúc này, Tần Thành vẫn
không xuất hiện, cũng không tìm kiếm cô. Ông ta vẫn mai danh ẩn tích,
cho đến mấy năm gần đây mới bắt đầu hành động. Nếu không tình cờ gặp
nhau trong chùa, có lẽ cả đời Tần Thành cũng không ngờ sẽ gặp lại được
con gái mình khi trưởng thành. Mà cô, cũng sẽ không phải từ nay về sau
lâm vào thế cục tiến thoái lưỡng nan.

Có phải bà nội đã biết rõ thân
phận của cô hay không, chính cô cũng không thể chắc được, nhưng những
người khác trong nhà họ Lê không biết, điều này thì cô có thể khẳng
định.

Áp vào khuôn mặt ấm áp của Hi Hi, cô thầm thở dài trong lòng.

***

Văn phòng luật sư.

Đã lâu không gặp Lê Diệp, nay cô lại chủ động tìm đến, thật ra Tôn Bách Niên có chút bất ngờ.


Thư ký dẫn cô vào, Tôn Bách Niên liền đứng dậy đón, “Lâu lắm không gặp, cô Lê.”

Lê Diệp ngồi xuống. Thật ra, cô cũng không biết chuyến này mình đến đây liệu có thu hoạch gì không,
nhưng chuyện đã đến nước này, người cuối cùng tiếp xúc với bà nội mà cô
nghĩ đến, chỉ có anh.

Rót cho cô một chén trà, rồi Tôn Bách Niên đặt cạnh bàn, “Dạo này chắc là cô bận nhiều việc lắm…”

Anh đã xem được tin Lê Thành
Tường nhập viện, trên quan hệ cá nhân, anh có giao tình với bà cụ Lê,
nên anh có nhờ người gửi một giỏ hoa quả đến hỏi thăm chứ cũng không
đích thân đến.

Sắc mặt của Lê Diệp không giấu
nổi vẻ mệt mỏi, cô nhìn Tôn Bách Niên, “Tôi cũng không biết chuyến này
đến đây liệu là đúng hay không nữa, nhưng mà anh Tôn, tôi chỉ có thể
nghĩ đến anh.”

Anh tỏ ra rất kiên nhẫn, “Sao vậy?”

Cô nhìn anh, “Tôi muốn hỏi một chút, trước khi bà nội qua đời, có cái gì muốn… giữ lại cho tôi không?”

Tôn Bách Niên nhíu mày, “Vì sao lại hỏi vậy?”

“Tôi chỉ muốn biết, lúc lâm chung, bà nội có nhắc đến tôi hay không thôi.”

“Bà bảo tôi chăm sóc cô, nếu cô trở về.”

Chuyện Lê Diệp muốn nghe không
phải chuyện này, cô lắc đầu, “Còn chuyện khác? Thân thế của tôi thì sao, vì sao bà lại nhận nuôi tôi?”

Tôn Bách Niên lắc đầu, “Những chuyện đó, bà không nên nói với tôi.”

Lê Diệp thầm thất vọng. Cô
không biết mình đang tìm cái gì nữa. Nếu cô muốn xác định xem mình có
phải người nhà họ Tần hay không, thì chỉ cần hẹn Tần Thành, cùng ông ta
đi xét nghiệm. Nhưng cô lại không muốn làm vậy. Cô còn ôm một tia hy
vọng, rằng sự việc không phải như vậy, trong đó ắt có hiểu lầm nào đó.
Bà nội đối xử tốt với cô như vậy, cứu cô ra khỏi cảnh bơ vơ, không phải
là vì muốn bù đắp cho lỗi lầm đã gây ra.

Cô thật sự rất bối rối, rốt cuộc cô đang suy tính điều gì, chính cô còn không rõ.

“Cô Lê.” Tôn Bách Niên nhìn cô, “Hoặc là, tôi nên nhắc cô, cô đã từ bỏ một phần tài sản bà Lê cho cô rồi.”

Lê Diệp vẫn lắc đầu. Trước kia
cô không muốn phần tài sản đó, thì sao hiện tại lại muốn được. Nếu như
đó là tiền bồi thường, thì cô có tư cách gì mà thay những người đã chết
của nhà họ Tần nhận nó.

“Đó là nguyện vọng của bà cụ,
cô nhận lấy, chính là cách tốt nhất để an ủi bà cụ.” Tôn Bách Niên đứng
dậy, đi đến cạnh két bảo hiểm, sau khi mở ra liền lấy một tập hồ sơ, “Di chúc vẫn còn hiệu lực, cô có thể xem qua rồi quyết định lại.”

Lê Diệp nhìn tập hồ sơ, không hề động đến.

Tôn Bách Niên nhắc cô, “Xem qua đi, rồi cô quyết định sau cũng không muộn.”

Lê Diệp cảm thấy tập hồ sơ đó
có vẻ rất nặng nề, cô cầm lên, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi cởi bỏ sợi
dây bông cuốn quanh nút thiếc.

Cô rút ra một bản hợp đồng.

Lật hai trang, cô đột nhiên kinh hãi đứng phắt dậy.

Tôn Bách Niên lại vô cùng bình tĩnh, anh giúp bà cụ Lê soạn tài liệu, đương nhiên đã biết nội dung từ lâu.

Lê Diệp không thể tin được, “Chuyện này… sao có thể…”

Tôn Bách Niên có thể đoán trước được phản ứng của cô, liền thản nhiên cười, “Bà cụ là người hiểu cô
nhất, bà biết cô sẽ không nhận tài sản thừa kế, cho nên đã lập một bản

khác. Nếu cô từ bỏ phần bất động sản trong bản di chúc thứ nhất, thì bản di chúc thứ hai sẽ có hiệu lực, và cô sẽ nhận 10% cổ phần công ty bà
chuyển cho cô, trở thành cổ đông lớn nhất của Lê Thị.”

Lê Diệp vẫn bị vây trong cảm giác sợ hãi, cô nhìn những con số đến ngây người.

“Lúc cô từ bỏ là bản di chúc
thứ hai đã bắt đầu có hiệu lực rồi. Số cổ phần này, đã được chuyển sang
danh nghĩa của cô, trong hội nghị cổ đông của Lê Thị, cô có quyền tham
dự, quyết định phương hướng kế hoạch cho công ty.”

“Tôi từng hỏi bà, vì sao lại
quyết định như vậy.” Tôn Bách Niên nhớ lại, “Bà nói, người nhà họ Lê, sẽ chẳng từ chối lúc nhận tài sản thừa kế, chỉ có cô là không cần. Bà nói
đúng, cô thật sự từ bỏ. Bà nói, nhất định phải cho cô cái cô đáng được,
thế nên mới có bản thứ hai này.”

“Cái đáng được…” Lê Diệp thì
thầm. Bà nội thật sự biết thân phận của cô, cho nên muốn dùng cổ phần
công ty để bù đắp cho cô, thay cho lỗi lầm của nhà họ Lê gây ra với nhà
họ Tần?

“Số cổ phần này, bà cũng đoán
là có lẽ cô sẽ không cần, bà bảo tôi giúp lập một cái quỹ, tiền lãi để
cô tự do lĩnh, một phần khác thì dùng danh nghĩa của cô quyên góp đều
đặn cho cô nhi viện.” Tôn Bách Niên cười, “Thật ra bà cụ rất hiểu cô
đấy, quyết định nào của cô bà cũng đoán được.”

“Bà cụ để lại những thứ tốt nhất cho cô, tôi nghĩ, đây chính là lời bà muốn nói với cô.” Tôn Bách Niên nhìn cô.

Hai mắt Lê Diệp nóng lên. Đúng
vậy, bà nội cái gì cũng biết. Bà dùng mấy năm yêu thương để đền bù cho
cô, sao cô có thể hận người cho mình nhiều tình thân nhất như bà.

Thấy cô không nói gì, Tôn Bách
Niên biết cô đã đồng ý với cách xử lý như vậy, “Chừng nào cô muốn bán cổ phiếu, hoặc là muốn ngừng quyên góp cho cô nhi viện…”

Lời còn chưa hết, Lê Diệp đã
lắc đầu. Cô sẽ không động đến một hào nào, cô không có tư cách hưởng thụ nó, bất kể cô là người nhà họ Tần, hay là ai đi chăng nữa.

Đứng dậy, cô tạm biệt Tôn Bách Niên để ra về. Anh tiễn cô ra đến cửa thang máy, chờ cô rời đi.

Chắc hẳn đã trải qua nhiều
chuyện không như ý, nếu không cô sẽ không đột ngột chạy tới tìm anh.
Trước khi lập di chúc, khi nhắc đến Lê Diệp, trong giọng nói của bà cụ
luôn tràn ngập sự áy náy. Anh có thể đoán ra, Lê Diệp không phải đứa trẻ mồ côi bình thường. Cô và nhà họ Lê, có mối liên hệ sâu sắc.

Anh không tiện hỏi nhiều, chỉ
hy vọng lần sau gặp lại, cô sẽ không trong trạng thái tinh thần như vậy. Quen biết vài năm, anh phát hiện ra, rất hiếm khi thấy cô cười.

***

Ôm bó cúc trắng, Lê Diệp đặt xuống trước bia mộ.

Hỏi thăm mãi, cô mới tìm được
mộ phần của nhà họ Tần. Nơi này mai táng hai người già nhà họ Tần, còn
có cả mộ hai vợ chồng Tần Thành. Mộ phần đều là do bạn bè của họ hỗ trợ
xây dựng.

Có điều, chẳng ai biết, người trong mộ kia có phải là Tần Thành thật hay không.

Cô nhìn ảnh chụp. Đây là người nhà thật sự của cô, cách lớp gạch đá lạnh lẽo, mà vẫn cảm thấy có vài phần thảng thốt.

Sống chết, ân oán, khoảng cách
đều quá xa xôi với cô. Cô biết thân phận và tình cảnh của mình lúc này
đích thực là phản bội nhà họ Tần, nhưng cô không thay đổi được việc mình lớn lên trong nhà họ Lê, và sự thật là đã gia nhập họ Doãn.

Khom mình cúi đầu, cô khẽ thở dài.

Cô có rất ít lựa chọn, cô chỉ có một người, một lòng, không thể quan tâm cả hai phía được.

Cô thở dài, chỉ thầm mong cho tất cả mau chóng chấm dứt. Hận thù, đau thương, cô rất hiểu cảm giác này.

Lau khô tấm ảnh trên bia mộ, cô quay đầu, chậm rãi đi xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.