Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu – Chương 137: Nghiệm chứng
Lê Diệp nhìn ông ta, “Người kia nói,
công ty ông ta và Lê Thị từng hợp tác… Nhưng sau này, vì một số nguyên
nhân, nên Lê Thị đã hủy bỏ thỏa thuận.” Lê Thành Tường trợn mắt nhìn cô, “Còn gì nữa? Gã kia còn nói gì nữa?”
Lê Diệp lắc đầu, “Không có, chỉ thế thôi ạ.”
Lê Thành Tường không tin, dáng
vẻ căng thẳng hẳn, ông ta tóm tay Lê Diệp, “Mày chắc chắn gã ta nói mình là Tần Thành? Trông gã ta thế nào? Sao hắn lại còn sống được!”
Đối lập với vẻ kích động của ông ta, Lê Diệp lại dường như rất bình tĩnh bàng quan.
Lê Thành Tường trở lại ngăn
kéo, lấy ra một tờ báo cũ, chỉ vào trang báo cho cô xem, “Là người này
phải không? Người tự xưng là Tần Thành với mày, là người này sao?”
Lê Diệp nhìn vào trang báo cũ,
tờ báo của rất nhiều năm về trước. Trên trang báo là một người đàn ông
trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, chắc chắn là nhân vật công thành danh toại. Cô nhìn một lúc, phân tích dung nhan người đó, rồi bỗng nhiên lắc đầu,
“Không phải ông ta.”
Sắc mặt Lê Thành Tường lại thay đổi, ông ta nhìn Lê Diệp chằm chằm, “Mày chắc chứ? Nhìn kỹ lại lần nữa xem!”
Lê Diệp lắc đầu lần thứ hai, “Chắc chắn không phải ạ, người hôm đó cháu gặp, vừa lùn vừa béo, hoàn toàn không giống.”
Nhẹ nhàng thở ra, Lê Thành Tường đặt tờ báo sang một bên, “Thì ra là tên lừa đảo.”
Lê Diệp nhìn ông ta, “Cháu cũng hiểu được… Người kia nghe nói cháu họ Lê nên chạy đến nói từng hợp tác
với nhà họ Lê, còn bảo cháu cho vay tiền đầu tư.”
Lê Thành Tường cười lạnh vẻ
khinh thường, “Cái loại lừa đảo vụng về này, từ tám trăm năm trước đã
không có người tin rồi.”
Lê Diệp cười cười, “Đúng vậy, cháu cảm thấy không bình thường nên mới đến hỏi bác cả một chút thôi.”
Lê Thành Tường xua tay, “Trò hề nhàm chán, đừng làm mất thời giờ của tao nữa.”
Lê Diệp nhìn ông ta, “Bác cả… Nếu là Tần Thành thật thì sao ạ? Cháu có nên tin lời ông ta nói không?”
Nụ cười của Lê Thành Tường chợt cứng đờ, ông ta lảng tránh, “Gã kia đã chết lâu rồi, đừng có nhắc đến nữa, xui xẻo…”
Lê Diệp không hỏi ông ta chuyện này nữa, nói lời tạm biệt rồi đóng cửa xuống nhà.
Dưới nhà, Lê Thiên Tố thấy cô xuống thì liền ngăn lại, “Mày đến nhà tao làm gì?”
Lê Diệp muốn đi qua cô ta,
nhưng lại bị cô ta ngăn cản, cô đành phải dừng bước, nhìn cô ta và nói,
“Không cho tôi đi, hay là cô muốn giữ tôi lại ăn tối?”
Lê Thiên Tố nổi đóa lên, “Có
biết xấu hổ hay không hả? Làm nhiều chuyện ghê tởm thế mà vẫn còn dám
bước chân vào cửa nhà tao! Mày có thấy hổ thẹn với lương tâm không? Mày
quên Sơ Vũ chết thế nào rồi à, mày không sợ sẽ gặp ác mộng, mơ thấy chị
ấy về tìm mày đòi mạng à?”
Lê Diệp hạ tầm mắt. Sơ Vũ… Cái
chết của Sơ Vũ từng là một cái gai trong lòng cô, nhưng hiện giờ, nó đã
rạch một lỗ hổng thông thoáng, khiến cô không bao giờ có thể lành lại
được.
“Mày cho là anh hai thích mày
thật sao?” Lê Thiên Tố nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét kinh khủng, “Sao
mày không tự nhìn mày xem, làm sao mà xứng đôi với anh ấy! Mày chỉ là
đứa con hoang không biết được nhặt từ đâu về, nếu bà nội không thương
hại mày, thì giờ mày đã lang thang ngoài đường mà ăn xin rồi, còn ở đây
mà diễu võ giương oai!”
Lê Diệp tỏ ra thờ ơ với những
lời mắng nhiếc của cô ta. Cô không nên bước chân vào đây. Nếu thật sự Sơ Vũ không cam lòng, có về tìm cô đòi mạng thì cô cũng hiểu được.
Để mặc Lê Thiên Tố xả giận, chờ cho cô ta mắng đủ rồi, Lê Diệp đi qua cô ta, rời khỏi nhà họ Lê.
Trên đường về nhà, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng thất thần…
Nhà họ Lê và nhà họ Tần, quả
thật có mối liên hệ, phản ứng của Lê Thành Tường đã nói cho cô biết. Hơn nữa, mối liên hệ đó, còn không được Lê Thành Tường tình nguyện nhớ đến.
Bố mẹ mất, chẳng để lại lời nào, người biết thân thế của cô đều không còn, ngoại trừ Tần Thành…
Lý trí và dự cảm nói cho cô biết, lời của người kia là sự thật, nhưng trong ý thức, cô lại không muốn tin điều này.
Bố cô, vì báo thù mà biến thành kẻ sát nhân điên cuồng? Ông ta hại chết bố Doãn Chính Đạc, còn hại chết cả Sơ Vũ vô tội?
Điều này quả thực khiến cô không thể chấp nhận được.
Cả người lạnh toát…
Đột nhiên cô nhớ tới một câu
Tần Thành nói hôm đó. Ông ta nói, một khi Doãn Chính Đạc biết chuyện
này, anh sẽ đối phó với cô, giống như đối phó với kẻ thù…
Đúng vậy, không có lý nào anh biết bố mình bị hại chết mà lại thờ ơ…
Lê Diệp rùng mình một cái, nhìn vào khoảng trời xám xịt bên ngoài.
Tại sao cơn ác mộng này, lại chân thật đến vậy, dài đến vậy.
***
Bệnh viện.
Từ thang máy đi ra, Lê Diệp vội vàng tìm đến phòng cấp cứu. Cô đẩy cửa rồi chạy gấp vào.
Tựa vào đầu giường, Doãn Chính
Đạc vần vần băng gạc trên cánh tay. Thấy cô tiến vào, anh giấu cánh tay
ra sau, “Sao em lại đến đây?”
Lê Diệp chạy tới nơi, kéo cánh tay anh ra nhìn, “Anh bị thương thế nào?”
Giọng điệu của anh rất thoải
mái, “Không có gì, có thể do mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi tốt, lúc
bước xuống thềm bị hụt, ngã một phát, hơi trầy da chút thôi.”
Lê Diệp nhìn miếng băng gạc, lại ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói, “Đây không phải chuyện ngoài ý muốn!”
Anh thấy cô có vẻ căng thẳng,
liền vỗ vai cô, “Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, là tại anh đứng không vững nên mới bị ngã.”
Lê Diệp nắm chặt tay anh, hơi có vẻ kích động, “Là do ông ta làm! Là ông ta làm!”
Doãn Chính Đạc cho là cô sợ hãi quá đến mẫn cảm, “Đừng lo, lúc ra ngoài anh rất cẩn thận.”
Trên trán Lê Diệp đầy mồ hôi
lạnh. Là Tần Thành, ông ta đã nói là sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Lê và họ Doãn, ông ta cũng sẽ ra tay với Doãn Chính Đạc, ông ta sẽ không
dừng hành động trả thù.
Gương mặt Lê Diệp đầy vẻ hoảng hốt, cô nhìn Doãn Chính Đạc, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh vỗ bả vai không ngừng phập phồng của cô, “Xin lỗi Diệp Nhi, về sau anh sẽ chú ý.”
Trong lòng Lê Diệp cuồn cuộn đủ thứ mùi vị phức tạp.
Giữa trưa thím Kim làm sủi cảo,
là món anh thích ăn. Cô muốn mang qua cho anh, mà gọi cho anh không
được, gọi tới văn phòng thì thư ký của anh nói anh mới vào viện.
Cuống quít đến bệnh viện, trên
đường đi, cô chỉ cảm thấy sợ hãi… Cô nghĩ rất nhiều chuyện. Sinh mạng
con người vốn mỏng manh, nói biến mất là biến mất, lời chưa kịp nói ra,
rồi tất cả sẽ chỉ có thể là tiếc nuối, nếu không thể sửa được.
Lê Diệp ngồi đợi anh tiêm xong. Bác sĩ nói đúng là chỉ bị thương ngoài da, thay thuốc đúng hạn là sẽ
không có vấn đề gì.
Anh còn có việc phải về công
ty, so với Lê Diệp, anh lại không để ý lắm. Anh kêu lái xe đưa cô về
nhà, còn luôn miệng nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, cô cứ yên tâm.
Tạm biệt anh, Lê Diệp trở lại
Hạm Bích Các. Hi Hi vừa ngủ trưa dậy, đang mếu máo tìm mẹ. Cô vừa tiến
đến, thì thằng nhóc đã nhào vào lòng cô.
Lê Diệp mặc quần áo cho nó, rồi xuống nhà, lái xe đi.
Không bao lâu là tới biệt thự
của nhà họ Tần. Lê Diệp bế thằng nhỏ xuống xe, Hi Hi chưa từng đến đây,
đôi mắt đen lúng liếng nhìn ngang nhìn ngửa xung quanh.
Lê Diệp không dám chắc có thể
tìm thấy người kia ở đây hay không, ôm Hi Hi, cô vừa đi vừa hét, “Ông ra đi! Nếu ông ở đây, thì ra đi!”
Gào thét một lúc lâu, mà cũng chỉ có tiếng vang của cô trả lời cô.
Có lẽ là Hi Hi sợ, bỗng nhiên
khóc thét lên. Lê Diệp ôm nó vỗ về dỗ dành, rồi lại gọi tiếp nhưng vẫn
không thấy người kia đâu. Nghĩ thầm ông ta không ở đây, cô vừa định đưa
thằng bé lên xe thì đã thấy người kia đi ra từ cửa nách.
Không ai ngờ rằng, trong một
ngôi biệt thự hoang tàn mà vẫn có người ở. Hơn nữa, người ở lại là chủ
nhân đích thực của nó mà người ta vẫn nghĩ rằng đã chết lâu rồi.
Lê Diệp nhìn Tần Thành. Chính
là người này. Trên tờ báo cũ Lê Thành Tường mang ra, gương mặt ấy, chính là của người này…
Cô không muốn để Lê Thành Tường hoài nghi. Nếu ông ta truy cứu, thì khó mà nói được là sẽ không phát
hiện ra được những chuyện Tần Thành âm thầm làm. Cô cố ý nói hai người
đó không phải là một, mặc kệ Lê Thành Tường có phủ nhận hay không, thì
từ thái độ của ông ta, cô cũng có thể đoán được lời Tần Thành nói không
hoàn toàn là giả.
Tần Thành nhìn đứa trẻ cô bế đến gặp mình, ngẫm nghĩ ý định của cô.
Nhìn đứa nhỏ bị dọa đến khóc,
ông ta biết đó là con của cô với ai, trong lòng có điểm chán ghét. Nhưng nghe thấy tiếng khóc của thằng bé, dường như ông ta vẫn cảm thấy lòng
dạ khó chịu.
Dỗ Hi Hi, Lê Diệp lại nhìn ông ta, “Phải thế nào thì ông mới chịu thu tay lại?”
Tần Thành nhíu mày, “Ta nghĩ
lần trước đã nói rất rõ ràng với con rồi… Nhà họ Doãn và họ Lê, chỉ cần
còn một người chưa chết, ta sẽ không bỏ qua.”
Lê Diệp đưa Hi Hi về phía ông
ta, đặt thằng nhỏ vào lòng ông ta, “Tôi họ Lê, thằng bé họ Doãn, ông
giết mẹ con tôi đi.”
Tần Thành định buông tay theo
bản năng, nhưng ngay lúc thằng bé giãy giụa như trực rơi xuống, ông ta
lại đưa tay ôm lấy nó.
Nghe tiếng khóc vang dội của Hi Hi, tay ông ta có chút run rẩy, gương mặt còn mang theo một vẻ khác
thường. Có lẽ là bị tiếng khóc của thằng bé làm phiền, ông ta nhíu mày,
nói, “Đừng có khóc nữa!”
Hi Hi giãy giụa tứ tung, không
chịu nghe lời, ông ta lập tức tỏ ra chán ghét, làm ra vẻ như giơ tay lên vứt thẳng bé xuống đất. Lòng Lê Diệp thắt lại, cô đang định xông lên,
thì bỗng nhiên Hi Hi lại bật cười khanh khách.
Tần Thành nhìn thằng bé, bỗng chốc ngây ngẩn, tay cũng chậm rãi hạ xuống.