Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt – Chương 4: Cháy bỏng
Tịch Hạ Dạ khẽ gật đầu, lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, dừng lại suy ngẫm vài giây trước khi đưa ra câu trả lời thỏa đáng “Lúc còn bé, mẹ đặc biệt quan tâm vấn đề răng miệng của tôi. Thế là tôi luôn bị hạn chế ăn bánh, kẹo, những thứ quá ngọt. Lâu dần, thói quen ấy theo tôi đến tận bây giờ.”
Mộ Du Thần mỉm cười vì câu trả lời. Khi anh ta định nói điều gì đó, điện thoại trên bàn bỗng nhiên đổ chuông. Mộ Du Thần nhìn Tịch Hạ Dạ đầy ái ngại, không quên xin lỗi đối phương trước khi bắt máy.
Cuộc gọi từ bà ngoại. Bà đang nôn nóng không biết cháu trai của mình có đến buổi hẹn đúng giờ không.
Đầu dây bên kia truyền đến sự lo lắng của bà khiến Mộ Du Thần không khỏi chau mày. Có vẻ thương bà nên anh vẫn giữ máy nghe bà cằn nhằn thêm vài điều trước khi trả lời, “Cháu đang ngồi cùng cô ấy đây bà à. Khi về cháu sẽ nói chuyện với bà sau nhé.”
Lẳng lặng cúp máy, Mộ Du Thần lướt nhìn cô gái ngồi đối diện. Hạ Dạ vẫn cầm tách trà nhỏ trong tay, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm nơi ánh chiều tà dần ngả xuống ngoài cửa sổ.
Có lẽ nào, tình yêu đang che mờ mắt ta…
Niềm say mê chẳng có gì có thể cản ngăn ta…
Ai sẽ rơi vào tình yêu?
Ai sẽ phải đầu hàng trước tình yêu, để ngọn lửa yêu thương bao lấy sự côđ ộc hôm nào?
Nếu hơi ấm từ nụ hôn có thể nguôi ngoai mọi sự thù hận…
Cơn gió lạnh len lỏi vào khung cửa sổ, sự im lặng lại thống trị bầu không khí. Hạ Dạ chợt run nhẹ.
Cô gái nhỏ vô thức đan chặt hai tay lại với nhau như đang trấn an điều gì đó. Ngay khi cô buông hai tay, một sự cố bất ngờập đến. Sự nóng rát bao trùm lấy mu bàn tay. Hạ Dạ cảm thấy cổ tay đang bị kéo mạnh bởi một bàn tay lớn.
” Cẩn thận”
Sự quan tâm ngập tràn trong lời nói.
Hạ Dạ choàng tỉnh, thì ra cô đã sơ ý làm đổ tách trà vào mu bàn tay. Ngại ngùng trước sự bất cẩn của bản thân, cô nàng định rụt tay che đi. Trước khi cô kịp thực hiện ý định, một chiếc khăn trắng đã được đưa đến trước mặt.
Ngập ngừng một lúc, cuối cùng Hạ Dạ cũng nhận nó đầy bối rối. Cô nhẹ nhàng lau sạch phần chất lỏng đáng ghét dính trên tay.
“Cảm ơn anh!”
Lại một lần nữa, nụ cười duyên dáng xen sự xấu hổ lại lan rộng trên khuôn mặt thanh tú của cô gái.
“Cô có bị thương không, Hạ Dạ?” – Mộ Du Thần cau mày chỉ vào vệt đỏ khá to nổi bật trên bàn tay trắng nõn nà.
Hạ Dạ nhẹ lắc đầu. Đôi mắt nhưđang ẩn chứa điều gìđó khiến đối phương khó có thể đoán được, mỉm cười đáp lại một cách gượng gạo, “Tôi sẽ chườm đá vào tay. Anh đừng lo.”
“Bầu trời chất chứa quá nhiều điều thú vị, nhiều đến nỗi khiến người ngắm nó trở nên lơ đãng…”
Lúc này, Mộ Du Thần lại lơ đãng trông ra khoảng trời mà cô gái đối diện đã thả hồn vào đó. Trước mắt anh, chỉ là một bầu trời ảm đạm. Một màu xám đen chán ngắt mà tẻ nhạt. Gió lại xuyên qua khung cửa, nhưng lần này mang theo chút ẩm ướt. Bên trong căn phòng vẫn có thể cảm nhận được từng hạt nước đang thi nhau rơi xuống.
“Tôi thật sự không thích ngắm trời kiểu này lắm. Mưa phùn cứ làm tôi thấy khó chịu.” Nhìn vệt đỏ hiện rõ trên mu bàn tay rồi dõi theo ánh nhìn của người đàn ông đối diện, Hạ Dạ thở nhẹ, “Dường như mùa xuân đang ngập tràn cả thành phố Z. Lễ hội đầu xuân còn chưa bắt đầu mà khí trời đã thế này rồi…”
“Mmm…sáng nay, khi đi ngang quảng trường, tôi nghe mọi người bàn tán xôn xao rằng mùa xuân sẽ bắt đầu trong hai ngày nữa”, Mộ Du Thần trả lời và rồi, bất ngờ xoay đi. Đang định cầm cốc trà của mình lên, thoáng thấy tay Hạ Dạ vẫn đang cầm chiếc cốc ban nãy như cố che đậy thứ gì đó. Anh quay phắt sang, kéo tay kia của Hạ Dạ. Ngay lập tức, anh nhìn thấy vết bỏng trên tay cô càng đỏửng hơn ban nãy.
Mộ Du Thần lặng thinh trong giây lát. Rồi anh đứng bật dậy, với tay lấy túi xách của Hạ Dạ.
Cô gái vì hành động lạ của người đàn ông mà hoảng hốt. Ánh nhìn ngờ vực, định hỏi xem anh ta đang làm cái quái gì thế thì giọng trầm ấm lại vang lên đầy cương quyết.
“Đến bệnh viện thôi. Không thì sẽ đau lắm đấy.”
Không đợi Tịch Hạ Dạ đồng ý, người đàn ông đã nhanh chóng rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, thuộc hạ của Mộ Du Thần, Ah Mo đã lao xe đến. Đó không phải là một chiếc xe quá xa xỉ, khá giống với chiếc Passat của cô, một chiếc Volkwagen Phaeton.
Mặc cho vẻ bên ngoài không mấy cuốn hút, những thiết kế bên trong xe thật xa xỉ khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
“Ông chủ!”, Ah Mo dừng xe trước cửa nhà hàng và nhanh chóng mở cửa xe chào đón người đàn ông này.
Tuy nhiên, khi hắn thấy Tịch Hạ Dạ đứng cạnh Mộ Du Thần, đôi mắt bỗng sáng lên. Ah Mo không thể nào che đi nụ cười lém lỉnh trên vành môi khi bắt gặp hình ảnh này. Cố giữ bình tĩnh rồi khẽ lướt sang nhìn ông chủ. Ah Mo nhận ra ông chủ của mình vẫn giữ nguyên khuôn mặt cứng ngắt đầy tẻ nhạt thường ngày.
“Đây là Ah Mo”, Mộ Du Thần chỉ về phía Ah Mo.
“Xin chào, tôi là Tịch Hạ Dạ”, cô nàng gật đầu đáp lại.
“Rất vui được gặp cô, cô Tịch!”
Ah Mo mỉm cười thân thiện và mở cửa xe.
Mộ Du Thần đứng bên cạnh chỉ tay như ra mệnh lệnh cho cô gái bị thương phải vào trong xe.
Chợt nhớ ra xe mình vẫn còn đậu trong bãi, Tịch Hạ Dạ khẽ nói, “Cảm ơn anh Mộ. Nhưng tôi sẽ tự lái xe đến bệnh viện.”
Mộ Du Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đôi tay trắng nõn đang sưng lên vì vệt bỏng, giọng trầm thấp run lên vẻ khó chịu, “Cô có chắc mình vẫn lái xe được chứ?”
Tịch Hạ Dạ chợt nhìn xuống tay. Cơn đau rát khiến cô gái đẹp phải chau mày. Khi thấy Ah Mo đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để rời đi, Hạ Dạ đắn đo vài giây rồi quyết định ngồi vào xe.
Ah Mo lập tức khởi động xe.
” Chúng ta đi đâu đây, ông chủ?”
“Bệnh viện T”, Mộ Du Thần trả lời ngay. Rồi anh ta lấy quyển tạp chí ngay cửa xe và bắt đầu xem xét điều gì đó.
Tịch Hạ Dạ cũng không nói gì. Cô ấy hơi co người lại trên ghế và đặt bàn tay bị thương lên đầu gối.
Tựa đầu vào cửa sổ, Hạ Dạ lại thả hồn nhìn ra ngoài.
Bên ngoài vẫn cứ mưa phùn và sương mù phủ đầy ngõ hẻm. Mặt đường ẩm ướt, những người đi bộ đang cố giữ trên tay chiếc dù để tránh được những giọt nước tuy không to, nhưng đủ làm người ta ướt sũng. Cơn gió ngoài kia vẫn cố len lỏi qua khe cửa sổ như muốn đóng băng tâm hồn vốn đã lạnh lẽo của Hạ Dạ. May thay, hệ thống sưởi của xe đã đẩy chúng ra phía sau bóng lưng gầy của cô gái, để cô ấm áp thêm phần nào giữa khí trời thế này.
“Thành phố Z đã thay đổi rất nhiều.”
Đột nhiên, chất giọng trầm khàn của Mộ Du Thần vang lên, phá tan sự ngột ngạt trong xe. Tịch Hạ Dạ xoay đầu, bắt gặp ánh mắt người đàn ông bên cạnh cũng đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.
Bất chợt, Tịch Hạ Dạ nhớ ra rằng anh ta đã định cư ở nước ngoài vài năm, nên cô cười nhẹ vì điều này, “Vâng, đặc biệt những năm gần đây, sau khi kế hoạch năm năm mới được áp dụng, nơi này đã trở thành khu vực phát triển bậc nhất. Người dân của thành phố Z quyết tâm tạo ra một thành phố phát triển khác giống như thành phố phía bắc.”
Tập đoàn Quang Vinh Thế Giới cũng có một vài dự án ở đây. Và Hạ Dạ quản lý một trong những dự án lớn này, nên cô ấy khá thông thạo vấn đề phát triển của Thành phố Z.
“Tôi đã nghe họ nhắc đến.”
Người đàn ông đột ngột chuyển ánh nhìn sang cô gái bên cạnh. Thấy đôi mày đang nhíu lại trên khuôn mặt thanh tú, anh ta nhìn ngay xuống bàn tay Hạ Dạ. Mu bàn tay cô ấy sưng tấy lên khiến nét mặt Mộ Du Thần càng nghiêm nghị, “Đến nhanh bệnh viện T trong vài phút nữa, Ah Mo.”
Ah Mo đạp ga tăng tốc khi có sự thúc giục của Mộ Du Thần.