Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 4


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp – Chương 4

Sắp tới kì nghỉ đông , Hàng Tiểu Ý cũng gần thi đại học, Hàng Vũ Hằng lại mời Thiệu Thành đến dạy thêm cho Hàng Tiểu Ý.

Lần này, Hàng Tiểu Ý không nhịn được, lúc Thiệu Thành Hi dẫn cô ra ngoài ăn kem ly, thì đã thổ lộ tình cảm với Thiệu Thành Hi .

Tiết trời ngày đông, lạnh vô cùng, Hàng Tiểu Ý bao bọc lông vũ dày cộm, trên tay cầm kem ly, miệng thở ra khói trắng, run lẩy bẩy nói: “Thiệu Thành Hi, em thích anh.”

Lúc đó Thiệu Thành Hi không có phản ứng gì, khuôn mặt đẹp trai vẫn như trước không chút biểu cảm: “Anh biết.”

“Hả?” Hàng Tiểu Ý không kịp phản ứng: “Cho nên?”

Thiệu Thành Hi cúi đầu hôn lên cánh môi vừa mới ăn xong kem của cô, từ đó cô chính thức trở thành bạn gái của Thiệu Thành Hi.

Vốn cho rằng chuyện  tình yêu sẽ thật hạnh phúc, nhưng mà Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy rất đau lòng, sau kì nghỉ đông, cô lại không gặp được Thiệu Thành Hi,  đã gần thi đại học, còn phải chia tinh lực để nhớ Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý cảm giác sắp chết rồi.

Mà dĩ nhiên Thiệu Thành Hi  cũng không gọi điện thoại cho cô, cũng không nhắn cho cô một tin nào, mỗi lần đều là cô gọi điện tới, trong lời nói của anh vẫn mang vẻ nhàn nhạt.

Cuối cùng Hàng Tiểu Ý không chịu được, đành nói lời chia tay, cô gửi tin nhắn cuối cùng: “Em không muốn chuyện tình yêu mà làm lỡ việc học.”

Thiệu Thành Hi trả lời rằng: “Được.”

Hàng Tiểu Ý cảm giác mình muốn bùng nổ, tại sao anh không níu kéo, chỉ cần anh hỏi một câu tại sao, cô sẽ nói chỉ là trò đùa, vậy mà anh cũng không thèm hỏi.


Chuyện tình yêu của hai người được một tháng thì chấm dứt.

Hàng Tiểu Ý khẳng định Thiệu Thành Hi đã thích cô gái khác, trong lòng tức giận bất bình, quyết định thi đậu trường mà Thiệu Thành Hi đang theo học, cô muốn nhìn thử Thiệu Thành Hi có phải thay lòng thật hay không. 

Thành tích cao nhất của Hàng Tiểu Ý cũng chỉ có thể thi đậu nguyện vọng hai, cuối cùng sau ba tháng nỗ lực phấn đấu, thi được 985 điểm, sau đó trường học  lấy thành tích của cô giáo dục nhiều học sinh, còn tất cả đều có thể. 

Hàng Tiểu Ý vất vả mới thi đậu trường Thiệu Thành Hi học, dũng cảm mạnh mẽ, khí thế bừng bừng đi tìm Thiệu Thành Hi, khi thấy Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu ý còn chưa kịp nói gì, Thiệu Thành Hi đã mở miệng: “ Thi đại học xong rồi, nói chuyện yêu đương được chưa?”

Chỉ vì câu nói của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý  đã rơi vào tay giặc, lại một lần nữa nhanh chóng bắt đầu chuyện yêu đương lần hai.

Hàng Tiểu Ý hồi tưởng lại quá khứ, Thiệu Thành Hi cufnng ba mẹ Hàng nói chuyện với nhau vui vẻ, một người con trai nho nhã lễ độ lịch sự, Hàng Tiểu Ý lắc đầu, cho đến khi lên đại học hai người mới chính thức sớm chiều chung đụng, Hàng Tiểu Ý mới biết Thiệu Thành Hi chính là kẻ hai mặt, người trước và người sau đều không giống nhau,  biểu hiện giống người mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Hàng Tiểu Ý mang vali trở về phòng thu dọn quần áo, Thiệu Thành Hi đi vào nói lời tạm biệt: “Đưa em vật này.” Thiệu Thành Hi chìa ra túi giấy.

“Cái gì đây?” Hàng Tiểu Ý nhận lấy.

Thiệu Thành Hi cười: “Anh đi trước, có việc gì cứ gọi điện cho anh, số điện thoại vẫn như cũ.” 

Thiệu Thành Hi đi rồi, Hàng Tiểu Ý nhìn túi giấy trên giường đờ ra, cuối cùng vẫn không mở ra, nhét bên dưới tủ quần áo.

****


“Chào các bạn thính giả, đây là đài số 103.6  ( tôi sẽ dùng ấm áp để thay lời nói), tôi tên Tiểu Tiểu.”

“Có một bạn thính giả nhắn trên weibo của tôi hỏi rằng tôi có cảm thấy trên thế giới này có tình yêu hoàn mỹ hay không.”

“Thật ra hoàn mỹ là gì? 100 người nói chắc sẽ có 120 đáp án, chúng ta muốn một tình yêu hoàn mỹ, trước tiên phải nắm giữ được người yêu mới có người yêu hoàn mỹ ….”

Buổi tối nhìn xuống từ tầng hai mươi hai , toàn bộ thành phố đều chìm trong ánh đèn, Thiệu Thành Hi bưng ly rượu đỏ dựa vào cửa sổ to sát mặt đất, từ radio phát ra giọng nữ dễ nghe: “Nhưng ở một góc độ mà nói, thật ra trong tình yêu của chúng ta , mặc kệ  hai bên có hoàn mỹ hay không, chỉ cần chúng ta ở chung thoải mái, hài lòng, ấm áp, như vậy mới chính là tình yêu hoàn mỹ, hoàn mỹ là một loại cảm giác, mà không phải là một khái niệm….”

Thiệu Thành Hi nhấp một ngụm rượu, nhìn đồ thủy tinh trang trí trên bàn, một sân khấu hình tròn màu xanh da trời, một cô gái xinh đẹp mặc váy dài đang kéo đàn violon, một chàng trai mặc áo đuôi tôm đàn piano, hai người nhìn nhau cười.  

“Thiệu Thành Hi, chúng ta chia tay đi.” Hai năm trước, Hàng Tiểu Ý đừng trước mặt anh, bình tĩnh nói với anh, khi đó Hàng gia vừa mới phá sản, một khối nợ to đùng còn chưa trả. 

“Tại sao?” Lần này, Thiệu Thành Hi hỏi tại sao. 

“Thiệu Thành Hi, em vẫn nghĩ chúng ta thật xứng đôi, nhưng hiện tại em chỉ có thể ngước nhìn anh, xin anh giữ cho em một chút danh dự cuối cùng.”

“Được, chia tay đi.”

Anh vẫn biết Hàng Tiểu Ý là một cô gái bướng bỉnh cố chấp, lòng tự trọng của cô quá lớn, tự tôn của cô còn quan trọng hơn tình yêu.


***

Tiết mục truyền hình của Hàng Tiểu Ý xong thì đã mười một giờ đêm, ra khỏi đài phát thanh, một chiếc xe quen thuộc đang chờ ở nơi đó, gõ nhẹ cửa sổ xe, cửa xe mở khóa, Hàng Tiểu Ý mở cửa xe ngồi vào: “Anh hai cùng Tử Thần ở chung cả tháng.”

Từ khi cô vào làm trong đài phát thanh, anh hai và anh ba đều thay phiên nhau tới đón cô, sau đó Hàng Vũ Hằng bước vào giới diễn viên, không còn thời gian, người đón Hàn Tiểu Ý đã chuyển thành Hàng Vũ Tề.

Hàng Vũ Tề cười vỗ đầu cô, vặn nắp  bình giữ ấm đưa cô.

Hàn Tiểu Ý nhận bình giữ nhiệt, uống vào mấy ngụm cho thông thuận cổ họng, mẹ cô sợ cô đau họng, nên mỗi ngày đều nấu một bình nước lê.

Hàng Vũ Tề khởi động xe chạy về nhà. 

“Tiểu Tiểu, anh nghe ba mẹ nói sáng hôm nay Thiệu Thành Hi đưa em về.” Hàng Vũ Tề vô ý nhắc đến.

Hàng Tiểu Ý cầm bình giữ nhiệt trên tay dừng một chút, gật đầu: “Ừ” một tiếng.

Hàng Vũ Tề liếc nhìn cô: “Em định làm thế nào?” 

“Làm gì ?”

“Em còn giả ngu à Tiểu Tiểu.” Hàng Vũ Tề giơ tay gãi đầu: “Buông cậu ta ra rồi sao?”

Hàng Tiểu Ý cúi đầu không nói lời nào.

Hàng Vũ Tề thở dài, chuyện của Hàng Tiểu Vũ và Thiệu Thành Hi, Hàng Vũ Tề xem như là người biết nhiều nhất. 


Từ đại học năm hai Thiệu Thành Hi đã tự mình làm hạng mục ngoài trướng học, lúc đó Hàng Vũ Tề đang làm trong công ty của ba.

Bởi vì Thiệu Thành Hi là bạn của Hàng Vũ Hằng, cũng vì lẽ đó anh đối với anh ấy quan tâm nhiều hơn, cũng bởi vì làm một số hạng mục cũng có tiếp xúc với anh ấy.

Khi còn học thiết kế kiến trúc biển hiện thiên phú của Thiệu Thành Hi đúng là làm anh ao ước đố kị, bốn năm đại học ấy danh tiếng của Thiệu Thành Hi đã nổi danh trong giới, đoàn thể bản thân cũng rất thành thục.

Trong hạnh mục của công ty, anh cùng Thiệu Thành Hi làm, bởi vậy hai người có một quãng thời gian cùng ăn cùng ở với nhau.

Đại học năm hai, mỗi buổi trưa Hàn Tiểu Ý  đều chuẩn bị cơm hộp  cùng Thiệu Thành Hi ăn, người anh trai này xưa nay còn chưa được đổi xử như thế, nhưng vì Thiệu Thành Hi nên cũng được hưởng thụ một phần sự quan tâm từ em gái.

Mỗi buổi tối Hàng Tiểu Ý đều sẽ đến phòng đàn luyện đàn, mặc kệ đã trễ, Thiệu Thành Hi đều sẽ đi đón cô, hai người cứ như hình với bóng.

Thiệu Thành Hi xem Hàng  Tiểu Ý là bảo bối, anh cảm thấy Thiệu Thành Hi là một chàng trai lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Hàng Tiểu Ý, Thiệu Thành Hi lại trở thành một chàng trai vui vẻ hay cười.

Tài năng của Thiệu Thành Hi giúp anh có thể đứng ở một vị trí khiến mọi người phải ngước nhìn, nhưng trong mắt Thiệu Thành Hi luôn chứa một người, đó chính là Hàng Tiểu Ý.

Tuy rằng Hàng Vũ Tề  không nói với người trong nhà, nhưng trong lòng đã tiếp nhận người em rể Thiệu Thành Hi này rồi, ánh mắt của em gái  anh  thật tốt.

Cho đến khi nhà bị phá sản, chuyện đó lại xảy ra với Tiểu Tiểu hai người chia tay, anh cảm thấy thật đáng tiếc, chỉ là lòng tự trọng của em gái anh quá lớn, sẽ không cho phép mình không hoàn mỹ đứng cạnh Thiệu Thành Hi ưu tú.

“Tiểu Tiểu, nghe nói  trong hai năm qua Thiệu Thành Hi vẫn chưa yêu ai, anh thấy cậu ta hình như  vẫn chưa quên được em, nếu được, cô có muốn suy nghĩ thêm về chuyện này không?” Hàng Vũ Tề cẩn thận từng li từng tí hỏi, hai năm qua anh thật không dám nhắc Thiệu Thành Hi ở trước mặt Hàng Tiểu Ý, sợ đụng vào vết thương lòng của cô. 

Hàng Tiểu Ý vẫn cúi đầu như cũ , nhìn đồng hồ đeo bên tay phải, nhẹ nhàng nói: “Mau tới xem.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.