Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 13


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp – Chương 13

Hàng Tiểu Ý trùm chăn khóc nguyên buổi tối, cả đêm không ngủ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Mãi đến khi cha mẹ và anh hai đều ra khỏi nhà, Hàng Tiểu Ý mới dám mang đôi mắt sưng vù với cái đầu tổ quạ rời giường.

Cô vừa ra khỏi phòng ngủ, còn chưa kịp đến phòng bếp rót cốc nước, thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập lớn.

Hàng Tiểu Ý nhíu mày, lê đôi dép đi mở cửa, mỗi sáng ba mẹ đi bộ hơn một tiếng rồi mới về, lúc nãy vừa mới đi xong, chẳng lẽ quên đồ nên về lấy?

Vừa mở cửa ra, thì Hàng Tiểu Ý ngơ ngác sững người ngay tại chỗ, cặp mắt đỏ au nhìn người đang chật vật đứng trước cửa.

Vẫn là bộ quần áo mặc từ tối hôm qua, áo khoác thì vắt lên cánh tay, bộ quần áo màu đen bên trong nhăn nhúm, áo sơ mi bên trong bị mở đến cúc thứ ba, lộ ra làn da màu lúa mạch cường tráng, đầu tóc rối bù, cà vạt được kéo ra, mới chỉ một đêm mà trên cằm đã xuất hiện râu lổm chổm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau rất lâu, mặt Thiệu Thành Hi lộ vẻ châm biếm, “Mắt em sưng như mắt heo vậy.”

“Anh cũng giống như bị hành hạ qua thôi.” Theo bản năng Hàng Tiểu Ý phản bác lại, nói xong lại cảm thấy bầu không khí khác thường, vội cúi đầu.

Thiệu Thành Hi không quan tâm lời cô nói, chân dài sải bước vào trong, cặp mắt đen lạnh lùng nhìn cô, “Hàng Tiểu Ý, bây giờ chúng ta đi kết hôn, em có dám không?”

“Cái gì?” Hàng Tiểu Ý cảm thấy do mình khóc quá nhiều,  cho nên nghe nhầm rồi, “Anh vừa nói gì?”

“Hàng Tiểu Ý, em chỉ có ba phút để suy nghĩ, tôi sợ ba phút sau sẽ hối hận với quyết định bây giờ của mình.” Thiệu Thành Hi nặng nề lên tiếng, giọng nói lạ lẫm, nghe như không cam tâm tình nguyện.

Hàng Tiểu Ý xoay người bước vào nhà, mặt Thiệu Thành Hi biến sắc, một tay kéo cô lại, gầm lên, “Hàng Tiểu Ý, em thực sự ghét tôi đến vậy sao?”


Anh do dự đứng dưới lầu lâu cả đêm, đổi lấy việc cô tránh anh như tránh rắn rết.

Hàng Tiểu Ý dùng sức gạt tay anh ra, bởi vì khóc nhiều mà giọng nói khàn khàn, hết sức sốt ruột nói, “Anh buông tôi ra, tôi phải tìm sổ hộ khẩu, tôi sợ anh đổi ý.”

Thiệu Thành Hi lập tức buông tay, Hàng Tiểu Ý được tự do, “lạch cạch” “lạch cạch” chạy vào phòng ba mẹ, lục tung mọi thứ lên, cầm sổ hộ khẩu chạy ra cửa, vì thở gấp nên giọng nói đứt quãng, “Đã hết ba phút chưa?”

“….. Chưa.” Khuôn mặt Thiệu Thành Hi cứng ngắc, không biết dùng vẻ mặt nào mới đúng.

Hàng Tiểu Ý lại xoay người đi về phòng ngủ của mình, “Vậy tôi vẫn còn thời gian thay quần áo, nhất định không đến ba phút, anh không được lén trốn đâu.”

Thực ra Thiệu Thành Hi không muốn trả lời, nhưng không nhịn được nói, “Tôi không giống em, không biết giữ lời hứa của mình.”

Nhìn cửa phòng ngủ đóng rầm một phát, Thiệu Thành Hi vẫn đứng tại chỗ hồi lâu, rồi lấy tay vò tóc, không biết cảm giác trong lòng là gì.

Anh cứ cho rằng Hàng Tiểu Ý sẽ từ chối, lại không nghĩ thuận lợi đến mức khiến anh cảm thấy có chút không thật.

Hàng Tiểu Ý dán lưng mình vào cánh cửa, hơi thở gấp gáp, cứ như một giây nữa sẽ ngừng thở.

Tuổi thanh xuân là thời điểm kiêu ngạo và tự ái của một người xếp ở vị trí thứ nhất, cứ nghĩ rằng buông tay chính là tác thành.

Nhưng đã có bao nhiêu người vì ‘Sự tác thành vĩ đại’ này mà hối hận cả đời.


Tay trái từ từ nắm lấy cổ tay phải, Hàng Tiểu Ý siết chặt cổ tay mình, vết sẹo xấu xí đó, chính cô cũng không thể chấp nhận được khuyết điểm này.

Cô từng coi lòng tự ái của mình quan trọng hơn Thiệu Thành Hi, nhưng sau đó, cô lại phát hiện, trên đời này không có thứ gì quan trọng hơn Thiệu Thành Hi cả.

Cô từng rất hối hận, mà bây giờ người khiến cô hối hận chỉ cách cô một cánh cửa, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn với cô.

Vì thế lần này, cô không muốn bỏ qua cơ hội.

Cho dù hai người chỉ gặp thoáng qua, cô cũng hi vọng Thiệu Thành Hi sẽ không cần cô nữa.

Cho dù như vậy, cô vẫn nợ anh một lần.

Hàng Tiểu Ý thay quần áo rất nhanh, mở cửa phòng đi ra ngoài, hai người im lặng cùng nhau đi xuống lầu, Hàng Tiểu Ý nắm chặt cuốn sổ trong tay, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, bây giờ cô chỉ sợ Thiệu Thành Hi nói một câu, “Hàng Tiểu Ý, tôi hối hận rồi.”

Dọc theo con đường, gương mặt tuấn tú của Thiệu Thành Hi như đông cứng lại thành một khối băng, đôi mắt lạnh lẽo, nếu bây giờ Hàng Tiểu Ý lại nói, “Thiệu Thành Hi, tôi hối hận rồi.”, anh sợ sẽ không kiểm soát được hành động của mình, cùng cô chết chung.

Trên đường đi, gương mặt Thiệu Thành Hi vẫn lạnh lùng như cũ, anh lái xe rất nhanh, đúng lúc bây giờ là giờ cao điểm, mặt Thiệu Thành Hi đen như than, tay không ngừng bấm còi inh ỏi, cố gắng chen lách về phía trước.

Hàng Tiểu Ý dùng tay ôm đầu, lắp bắp nói, “Thật ra, chúng ta chạy chậm một chút là được mà….”

Thiệu Thành Hi còn không thèm nhìn cô, giọng nói cứng rắn, “Nếu để lâu, anh sợ em sẽ đổi ý.”


Theo bản năng, Hàng Tiểu Ý nuốt một ngụm nước miếng, “Đảm bảo an toàn vẫn quan trọng nhất, chúng ta cố gắng nhanh chút là được.”

Cuối cùng hai người cũng đứng trước cửa Cục dân chính, Hàng Tiểu Ý cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, cô không thể không bái phục khả năng lái xe tuyệt vời của Thiệu Thành Hi.

Hai người xuống xe, Thiệu Thành Hi bước xuống trước cô một bước, đi vào trong Cục dân chính, Hàng Tiểu Ý đi ngay sau anh đột nhiên kêu lên, “Thành Hi…..”

Thiệu Thành Hi đang đi lập tức dừng lại, nắm chặt tay, người cứng đờ, xoay lại đối diện cô, từng câu từng chữ đều lạnh băng, “Hàng Tiểu Ý, em hối hận rồi?”

Hàng Tiểu Ý nhíu mày, bước lên phía trước, đến khi cách anh một bước thì dừng lại, rồi đưa tay chỉnh lại áo sơ mi của anh, cài cúc áo cùng thắt lại chiếc cà vạt, lấy chiếc áo khoác âu phục trên tay anh rồi nói, “Anh mặc vào đi.”

Cặp mắt Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm vào cô, từ từ giơ cánh tay mình lên, Hàng Tiểu Ý xỏ một tay của anh vào cái áo, sau đó vòng qua đằng sau, mặc nốt cho anh bên tay áo còn lại.

“Cúi đầu xuống.” Hàng Tiểu Ý mở miệng.

Thiệu Thành Hi rất nghe lời mà cúi đầu xuống,cúi đầu thấp xuống, Hàng Tiểu Ý dùng tay túm mớ tóc rối của anh lại, rồi lấy từ trong túi xách một chai keo xịt tóc phun lên đầu anh mấy lần, hài lòng nói, “May là em đã chuẩn bị từ trước, nếu không trên giấy kết hôn anh lại có bộ dạng vừa rồi, sau này nhìn lại nhất định sẽ hối hận đến chết.”

Thiệu Thành Hi nghe vậy thì liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, lựa chọn im lặng.

Chỉnh chu giúp Thiệu Thành Hi xong, Hàng Tiểu Ý thoả mãn vỗ vỗ tay, “Chúng ta đi thôi.”

Lần này Thiệu Thành Hi không đi một mình ở phía trước mà yên lặng đi bên cạnh cô vào Cục dân chính.

Lúc bọn họ đi ra từ Cục dân chính, mới có chín giờ, mặt trời tháng tư sưởi ấm mọi vật, đâu đâu cũng ngửi thấy hương hoa.

Dưới ánh mặt trời, Hàng Tiểu Ý nhìn bản thân trong bức ảnh với vẻ đau buồn, chẳng lẽ Cục dân chính không ps (photoshop) cho bức ảnh?


Nhưng mà tại sao Thiệu Thành Hi lại đẹp trai như vậy?

Tại sao đôi mắt của cô lại sưng lên như mắt heo?

Tuy rằng cô không biết sưng như mắt heo là gì, nhưng nó lại rất chính xác.

Thiệu Thành Hi mở khoá xe, hai người cùng lên xe, sau đó không khí lại trở nên im lặng cùng xấu hổ.

“Em muốn đi đâu?” Thiệu Thành Hi phá vỡ bầu không khí im lặng, mở miệng nói.

Hàng Tiểu Ý nháy mắt một cái, nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói, “Thiệu Thành Hi, em và anh cứ thế mà kết hôn, bây giờ phải nói sao với người nhà hai bên?”

Lập tức sắc mặt của Thiệu Thành Hi thay đổi, “Ý em muốn chúng ta lại vào trong làm thủ tục li hôn?”

Hàng Tiểu Ý, “….” Người này đúng là cảm xúc bất ổn.

Hàng Tiểu Ý không để ý đến anh nữa, nhìn mấy cái đài phun nước nhỏ dọc lối đi, lẩm bẩm, “Trong lòng ba mẹ em, anh là bạn của anh ba em, đột nhiên em nói cho họ biết chúng ta kết hôn, nhất định bọn họ sẽ bị doạ sợi.”

“Lại càng không nói đến ba mẹ anh, bọn họ còn không biết em là ai, nếu biết anh đã kết hôn, em nghĩ vấn đề không còn ở mức bị doạ… “ Hàng Tiểu Ý nhíu đôi mi thanh tú, “Vốn mẹ chồng con dâu khó ở chung, bây giờ lại để ấn tượng không tốt cho bà, con dâu không biết tôn trọng người lớn trong nhà….” Hàng Tiểu Ý nghĩ đến việc này, cảm thấy rất đau đầu.

Sắc mặt của Thiệu Thành Hi cũng dần dần dịu lại, cầm tờ giấy kết hôn màu hồng nhét vào túi bên trong âu phục, nhìn Hàng Tiểu Ý, “Vậy em nói chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn anh ba giây, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, “Hay là, đầu tiên ai về nhà nấy, mỗi người ngủ một giấc?” Cả đêm cứ khóc và không ngủ, hiện tại cô đang hoa mắt đau đầu, cảm thấy một giây sau cô sẽ ngủ gục, đâu còn tâm trạng suy nghĩ những thứ đau đầu này.

Thiệu Thành Hi nghĩ ngợi một chút, liền khởi động xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.