Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 57: Đêm giao thừa (1)


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày – Chương 57: Đêm giao thừa (1)

Chớp mắt một cái, Giao thừa đã đến. 

Năm nay tuyết vãn sớm. Nhà nhà đều khoác lên trên mình một bộ dáng hoàn toàn khác. Nào là câu đối đỏ, nào là cây kim quất, cây hoa mơ, cả khu phố nơi cô và Mục Tống Thần thường ngày yên tĩnh là thế, vậy mà bây giờ lại xào xạt tiếng chổi quét sân, tiếng thăm hỏi của người nhà đi xa mới về, còn có cả mùi bánh cảo, bánh Niên Cao và mùi mứt, bánh kẹo thơm nức mũi. 

Khóa trái cửa, cả hai vào xe chuẩn bị đi về nhà mẹ An Hạ. Không khí Tết đã tràn ngập thành phố từ mấy tuần trước, nhưng đến ngày hôm nay thì lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Trên phố ùn ùn người qua lại, ngoài chợ thì đông không thể tả, trong mấy khu chuyên đánh bóng lư hương, đồ thờ người người qua lại. Cả thành phố náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, dường như chỉ chờ đến Giao thừa đêm nay. 

– “Chúng ta có cần mua gì cho mẹ không nhỉ? À, anh có một cái khăn choàng bằng lông cừu Thụy Sĩ rất ấm cho mẹ, em có mang theo không?”

– “Có, em có mang theo đây. Không cần mua gì đâu, anh mà mua thế nào mẹ cũng mắng cho xem!”

– “Không được, anh bao lâu mới về thăm mẹ một lần, không mua thì thật chẳng ra gì!”

– “Vậy mua cho mẹ một ít bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ là được rồi, mẹ thích nhất cái đó!”

Mục Tống Thần dừng lại trước một cửa hàng nổi tiếng nhất ở đây, cửa hàng Vị Tam, lúc này đang nườm nượp khách. Bánh đậu ở Vị Tam là độc nhất vô nhị, công thức lưu truyền từ đời ông tổ truyền lại cho con cháu, ăn một lần thì chắc chắn phải đến lần hai. Mặc dù Lập An Hạ đã nói để cô vào mua, nhưng hắn nhất quyết dành đi, nói như vậy mới đúng lễ nghĩa. Thật là…

Cả hai về đến nhà mẹ thì cũng là lúc trời điểm trưa. Vừa bước vào nhà, mùi thức ăn thơm phức đã xộc thẳng vào mũi làm An Hạ khẽ liếm nhẹ môi. Cô dáo dác nhìn xung quanh, cả mẹ và Lập An Vy đều không thấy.

– “Mẹ! An Vy! Hai người đâu rồi?”

– “An Hạ hả? Mau lại đây giúp chị một tay!” – Có tiếng gọi lớn phía sau nhà. – “Chị đang hấp bánh!”

– “Em ra ngoài sau đây, anh cứ tự nhiên đi nhé!”


– “Không được đi! Hôn anh một cái rồi mới được đi!”

– “Được rồi được rồi, hôn thì hôn!” – Lập An Hạ chủ động nhón chân hôn chụt lên má hắn rồi nhanh chóng chạy như bay ra sau nhà. 

Mục Tống Thần xách đồ của cả hai vào phòng ngủ của An Hạ, tiện tay kéo hẳn màng cửa sang một bên. Ánh sáng bên ngoài tràn vào, soi rõ từng món đồ trong phòng. Hắn chậm rãi xem xét từng thứ một, vừa xem lại vừa cười, động tác vô cùng cẩn trọng, giống như sợ làm hỏng mất nó. 

Trên kệ có vài cuốn tiểu thuyết, một chiếc máy ảnh đời cũ, một đôi giày đã bạc màu mà hắn đoán lúc mới nó là màu xanh da trời, vài bức ảnh chụp thời niên thiếu, rồi lên cấp ba, Đại học thì chỉ duy nhất một tấm là lúc An Hạ tốt nghiệp. Ở bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức đã cũ từ đời nào, thêm một chậu hoa giả, một bức ảnh chụp cùng với… một tên thanh niên nào đó. Mục Tống Thần lúc này mới nhíu mày, vươn tay cầm lấy để xem kĩ hơn. Tên này trông cũng không tồi, mặt mũi sáng sủa, chiều cao tạm. An Hạ cười vô cùng tươi tắn, gương mặt cô tràn đầy sức sống cùng nhiệt huyết, hơi ngả đầu về phía vai cậu chàng này. Nhưng cái làm hắn không thể chấp nhận nhất, chính là cánh-tay của gã kia đang khoác lên vai cô, trông thân mật kinh khủng. 

Mục Tống Thần suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lặng lẽ đặt xuống. Một cái hộp nhỏ màu lam đặt cạnh thu hút lấy ánh mắt hắn. Mục Tống Thần mở ra, trong đó có một tờ giấy cùng màu gấp làm tư. 

“1. Thi vào trường Đại học mình muốn.

2. Hẹn hò với một chàng trai tốt bụng, không cần quá xuất sắc, thật lòng yêu mình và quan tâm, bảo bọc mình là được.

3. Kiếm tiền về dắt mẹ cùng hai đi du lịch cả thế giới.

4. Chăm sóc và bù đắp cho mẹ thật tốt.

5. Kết hôn với một người chồng tốt với mình, yêu thương mình, cùng anh ấy từ từ già đi. À, có thể sinh thêm vài đứa con, dạy dỗ chúng thật đàng hoàng…”

Phía dưới cuối còn ghi một hàng tái bút “An Hạ của nhiều năm sau, mong rằng cậu vẫn có thể cười nhiều như mình của bây giờ!”

Mục Tống Thần cười rất nhẹ, khẽ vuốt tờ giấy. Ra đây chính là những gì Lập An Hạ cô từng mơ ước. Chúng thật giản đơn, chân thật và không hề có chút tham vọng tiền tài nào cả. Có lẽ từ lúc sinh ra, ông trời đã ấn định cho An Hạ trở thành một con người như vậy. 


– “Mục Tống Thần!” – Tiếng An Hạ văng vẳng truyền đến.

Hắn cẩn thận cất lại mọi thứ về vị trí cũ sau đó đi ra ngoài. Tạ Kim Dật vừa lúi húi đứng làm đồ ăn vừa nói:

– “Tống Thần đấy à? Con có thay quần áo hay tắm rửa gì thì làm đi rồi vào ăn trưa. Thức ăn đã có đủ cả rồi.”

– “Con làm xong cả rồi mẹ ạ. Mẹ có cần con giúp gì không?”

– “Không đâu, con cứ việc…”

– “Có đấy, anh lại chỉnh cái remote TV giúp mẹ đi! Nó bị cái gì mà mở không được ấy…” – Lập An Hạ nhanh miệng nói.

– “Được rồi.”

– “Con thật là!” – Tạ Kim Dật đánh nhẹ vào vai con gái.

– “Không có gì đâu mẹ, anh ấy làm nhiều cho tan mỡ bụng!”

Mục Tống Thần phì cười với câu nói của Lập An Hạ. 

Nắng trưa đổ xuống hiên nhà.


– “Nào, chúng ta ăn cơm thôi!” – Tạ Kim Dật bưng món cuối cùng đặt xuống bàn, vui vẻ nói.

– “Con mời mẹ ăn cơm!” – Cả ba đồng thành cất tiếng.

– “Được rồi, tụi con ăn đi!” 

Cả nhà có bốn người, nhưng chiếc bàn này trông có hơi “quả khổ”. Kiểu dáng lại khá đặc biệt, hắn chưa bao giờ thấy loại bàn này trước đây.

– “Có phải cái bàn rất đẹp không? Là ba em làm đấy!” – Lập An Hạ cười – “Lúc trước mừng em thi đậu vào trường cấp 2 trọng điểm, ba đã tự mang gỗ về đóng đó!”

– “Nhìn là biết độc quyền rồi! Ba em khéo tay quá!”

– “Ba em cũng là ba của anh mà!” – Lập An Hạ chu môi.

– “Ôi trời ạ, hai đứa này, cứ làm như người khác không biết hai em là vợ chồng ấy!” – Lập An Vy bĩu môi.

– “An Hạ à, ba con mà ở đây, chắc ông ấy sẽ vui lắm đấy!” – Tạ Kim Dật xoa đầu con gái.

– “Chắc chắn ba sẽ hùa theo mẹ và chị trêu con một vố!” 

– “Được rồi, Tống Thần, mau ăn thôi! Xem thử tay nghề của mẹ thế nào!” – Bà Tạ chăm chú nhìn đứa con rể.

Trên bàn ăn có rất nhiều món với màu sắc bắt mắt cùng mùi hương không thể cưỡng lại được. Bánh bao nhân tôm, thịt muối mặn ngọt, bánh củ cải, canh ngó sen, bánh khoai môn, cháo đậu bo bo, gỏi cá, sủi cảo,… nhìn đến hoa cả mắt. 

– “Nhà mình siêu thật đấy ạ, chỉ có hai người mà từ sáng đến giờ đã nấu được thế này rồi sao?” – Hắn trầm trồ.

– “Em rể, cho em biết, khu này hễ có đám cưới đám hỏi gì, mẹ đều là bếp trưởng đấy!”


– “Đúng vậy, mẹ em là đầu bếp cừ nhất trên hành tinh này!” – Lập An Hạ cắn nửa cái bánh bao, mãn nguyện nói.

– “Hai cái đứa này thật là…” – Bà Tạ tặc lưỡi, nhưng sau đó đùa ngay – “Nhưng tụi nói nói đâu trúng đó đó con ạ!”

– “Ha ha, con biết là mẹ sẽ nói câu đó mà!” – Hai chị em An Vy và An Hạ đồng thanh cất tiếng. 

Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ, mỗi người một câu, bầu không khí hòa hợp đến bất ngờ. Mục Tống Thần đã lâu lắm rồi không trải nghiệm lại thứ gọi là “gia đình”, hôm nay lại một phen khiến lòng hắn ấm áp không ngừng. Có lẽ sau này hắn sẽ cùng An Hạ về thăm mẹ nhiều hơn nữa.

– “Tối nay anh có muốn xem pháo hoa không?”

– “Đương nhiên là phải đi rồi, nhưng ở đâu chứ?”

– “Em dắt anh đi.” – Cô thủ thỉ, còn kém theo một cái nháy mắt tinh ranh.

Giao thừa sao? Đột nhiên hắn nhớ đến nhà họ Mục. Năm nào cũng thế, tuy không thân thiết với mẹ con Mục Tống Lâm, nhưng chắc chắn Giao thừa thì tất cả quây quần bên bàn ăn, cùng cười nói. Chọc một câu lại mỉa một câu, nhưng đó đã trở thành thói quen, Mục Tống Thần còn nhớ như in những cái năm mới đó. Ba hắn và ông nội sẽ đưa bao lì xì đỏ thắm cho hai anh em, còn tặc lưỡi bảo anh em người ta hòa hợp thế nào, sao chúng bây chẳng thể cho ông một bữa vui lòng. 

Ánh mắt Mục Tống Thần thoáng qua cảm giác nhung nhớ, không biết năm nay, nhà họ Mục thế nào? 

Cô mỉm cười, siết nhẹ tay hắn.

– “Còn có em ở đây, anh không cô đơn đâu. Em luôn ở đây.”

Hắn cúi đầu, không màng đến mẹ và An Vy còn ở đây, hôn lên môi Lập An Hạ.

– “Anh biết anh không cô đơn, vì lúc nào anh cũng có em.”

Lập An Hạ che miệng cười, từ lúc nào hai người lại buồn nôn như thế?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.