Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày – Chương 53: Lễ thành lập tập đoàn (1)
“Mine, tối nay công ty tôi kỉ niệm ngày thành lập, cùng đi nhé?”
– “Hả? Tối nay sao?” – Lập An Hạ nghiêng người nghe điện thoại, hai tay vẫn bận rộn trên bàn làm việc.
– “Đúng vậy, cấp trên báo từ đầu tuần rồi nhưng tôi quên mất. Sao thế? Tối nay cô bận à? Tăng ca sao?”
– “Ừ, nhiều thứ còn dở dang quá… Bận chết đi được…”
– “Ừ nhỉ, cũng là cuối năm rồi. Hay cô cứ làm nhanh cho xong đi, tôi có thể đi một mình, hoặc là mời đại một cô gái nào đó đi cùng cũng được…” – Mục Tống Thần vô cùng “tỉnh” thốt lên một câu.
– “À thật ra là tôi xong rồi, đi thì đi, sợ gì chứ!” – Chưa kịp để đầu dây bên kia nói xong, Lập An Hạ đã vội cắt ngang – “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ đến!”
– “Vậy trước công ty cô vào sáu giờ chiều nhé?”
– “Không cần, tôi còn phải trang điểm lâu lắm, cứ nhắn địa chỉ qua máy đi!”
– “Được không đấy? Hay là để tôi đến đón đi?”
– “Có gì mà không được chứ?”
Cúp điện thoại, Lập An Hạ khẽ gãi gãi đầu. Chết mất thôi, trong một phút “liều mình giữ chồng” nông nỗi cô đã lỡ nhận lời rồi. Nhưng mà… mình thế này thì đi gặp ai bây giờ? Cô không quen trang điểm, gu thời trang lại tệ hại, lại là đi dự tiệc tập đàn, không khéo trở thành trò cười trong mắt người khác cũng nên! Phải chi… Cô thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ… Có Lương Vũ Vy ở đây thì thật tốt!
Đang ảo não suy nghĩ làm thế nào thì đột nhiên chị Tiểu Châu cất tiếng:
– “Sao thế An Hạ? Làm gì mà mặt em như đưa đám vậy?”
– “Dạ? Đâu có…”
– “Chị em không mà, có gì thì cứ nói ra đi tụi mình giúp cho!” – Dịch Phấn lên tiếng.
– “Tối nay mình cùng… bạn trai đi dự tiệc công ty anh ấy. Mà cậu biết rồi đó, mình đâu có giỏi mấy cái vụ trang điểm chọn đồ gì đó đâu, chỉ sợ người khác lại lời ra tiếng vào…”
– “Ôi giời An Hạ, thế thì có gì mà phải lo!” – Trang Điềm cười ha ha – “Có tụi mình ở đây cùng chị Châu, cậu cứ yên tâm đêm nay cậu sẽ là Nữ hoàng!”
– “ĐÚng vậy!” – Chị Tiểu Châu nháy mắt – “Tối nay em không đẹp nhất, chị không dám tên Châu nữa đâu!”
– “Yên tâm đi nhé!” – Dịch Phấn nói lớn.
Được mọi người động viên và hứa giúp đỡ như vậy, Lập An Hạ đột nhiên phấn chấn lên hẳn. Cô cười thầm trong bụng, Mục Tống Thần, tôi sẽ cho anh thấy tôi xinh đẹp như thế nào! Đừng có hòng mà ra ngoài tìm tiểu tam! Nghĩ thế, sự tự tin nhanh chóng bao vây lấy tinh thần cô.
___
Là phụ nữ, ai chẳng muốn xinh đẹp chứ. Lập An Hạ cũng không ngoại lệ, vì cô chỉ là một cô gái bình thường thôi mà. Sau khi nói với Mục Tống Thần cô sẽ tự mình đến chỗ tiệc, thì lèm bèm và lo lắng một hồi xong, hắn cũng đồng ý. Và dĩ nhiên ngoài đời thì không thể nào giống như trong tiểu thuyết, chính là nam chính sẽ dắt nữ chính đến một khu cao cấp sau đó nhàn nhã đọc báo rồi chờ người khác trang điểm giúp…
Lập An Hạ cùng ba người Dịch Phấn, Trang Điềm và chị Tiểu Châu đến trung tâm mua sắm thương mai.
– “An Hạ, mau, đến thử cho chị cái này!”
– “An Hạ, cái này mình thấy hợp với cậu!”
– “An Hạ, cái này trông được đến đấy!”
– “An Hạ…”
– “An Hạ…”
– “An Hạ…”
Lập An Hạ cảm thấy mình vô cùng vô cùng vô cùng sai lầm khi đã đồng ý đi dự tiệc với hắn! Đầu óc cô bây giờ xoay như chong chóng rồi này! Nhưng thật may, cuối cùng cũng tìm được một chiếc đầm cuối cùng, ưng ý. Cô chỉ vừa bước ra, ba người kia đã ồ lên kinh ngạc.
Chiếc đầm màu xanh lam rất nhẹ, hoa văn chính ở giữa là hai đóa hồng được thêu rất tinh tế bằng tay, có một bông màu tím, một bông màu xanh lục đậm. Áo hở vai, tay lỡ, phần eo có một sợi thắt lưng bằng vài cùng màu trông rất đẹp. Chiếc đầm dài trên gối một chút, vừa hay tôn lên vóc người mảnh mai của Lập An Hạ.
– “Mua, mua ngay!”
– “Đi, chị dắt em đi thanh toán!”
Phản ứng như vậy làm cô có chút không kịp theo, cúi xuống nhìn mình rồi hỏi:
– “Sao thế? Tìm thấy trong bộ đầm trong truyền thuyết cho em rồi à?”
– “Đúng vậy, rất hợp đó!”
– “Chính là nó!”
– “An Hạ, cậu mặc bộ này đúng là không chê được!”
– “A ha ha, em đã bảo mà, em không trưng thì thôi, trưng rồi thì ai phải thèm thuồng!” – An Hạ đầy cao ngạo nhướng mày – “Đúng không?”
– “An Hạ, em đâu mất rồi?” – Chị Tiểu Châu sau một khắc yên lặng đột ngột lên tiếng.
– “An Hạ, cậu vừa đứng cạnh mình đây mà, chạy đi đâu mất rồi?”
– “An Hạ, cậu chạy đi đâu rồi hả?”
– “Các cậu…” – Mặt cô chuyển từ đỏ sang hồng, từ hồng sang đen, trông đến là khôi hài.
– “Hihi, đùa em thôi, bây giờ mình đi tính tiền, rồi còn trang điểm và chọn trang sức nữa!”
– “Cái gì???!”
– “Chết rồi, nhưng phải trang điểm ở đâu đây?”
– “Bây giờ đã là hơn năm giờ rồi?”
– “Em có cách!”
Sau một hồi thở hồng hộc không ra hơi, Lập An Hạ cuối cùng cũng được đẩy ra trước bàn trang điểm. Nhờ miệng lưỡi của Dịch Phấn, bốn người đã xin được vào khu trang điểm dành cho cô dâu – bây giờ đang đóng cửa và có đầy đủ mọi vật dụng trang điểm từ đơn giản đến phức tạp nhất.
– “Được rồi, An Hạ, em hãy nhìn chị biến em thành Nữ hoàng, Nữ hoàng chứ không phải là công chúa nhé! Dịch Phấn, Trang Điềm, mau phụ chị!”
Vừa gấp rút trang điểm, cả bốn người vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
– “Chị Tiểu Châu, sao chị lại giỏi trang điểm thế này?”
– “Lúc học Đại học, chị bị mê make up í, rồi cũng xin vào làm trong mấy showroom, xong đến trang điểm cô dâu, rồi người mẫu tạp chí…”
– “Oa, khủng thế?”
– “Ừ, chị còn định theo nghề đó, nhưng sau thấy nên kiếm một công việc vững chắc hơn, đời ấy mà, đâu có theo những gì mình muốn. Bây giờ thỉnh thoảng chị vẫn trang điểm cho chị em bạn dì, cũng thấy vui, như nghề tay trái…”
– “Thế hôm nào dạy em trang điểm với? Muốn trổ cho bạn trai xem nhưng tài lại không có.”
– “Em cũng học.”
– “Em cũng muốn.”
– “Ba đứa chúng bây xưa giờ có diện đâu mà lắm thế? Dạy thì dạy, nhưng nói trước phải trả tiền đấy nhá!”
– “Haha, chị chỉ giỏi nói, em có đem tiền nhét vào áo chị cũng lật ra trả mà thôi.”
– “Trang Điềm, em làm kiểu tóc búi cuộn và tết tóc mai yêu thích của em cho An Hạ đi. Còn Dịch Phấn, mau đến đây, kẻ môi giúp chị.” – Chị Tiểu Châu đánh trống lảng.
Những nhát phấn và kẻ mắt, môi không ngừng múa loạn xạ trên mặt An Hạ. Cô không thể thấy mặt mình như thế nào, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay điêu luyện của chị Tiểu Châu đang di chuyển với tốc độ trên trời lướt qua gò má mình. Một lát sau, khi trước mắt không còn trở ngại gì nữa, Lập An Hạ mới ngỡ ngàng nhìn mình trong gương. Cả Trang Điềm và Dịch Phấn cũng đứng người, chỉ có chị Tiểu Châu là cười hài lòng.
– “Thế nào hả Nữ hoàng?”
Ôi trời, Lập An Hạ, một đứa như mày mà lại có ngày trở nên thế này sao? Cô nhìn người trong gương như nhìn thấy quỷ, chỉ thiếu chút nữa chồm lên để xem cho kĩ hơn. Hai gò má cao màu đỏ hồng, viền mắt cùng màu nhưng tone nhạt hơn, thêm son màu san hô bóng bẩy dưới ánh đèn, còn có mascara, chuốt mi, viền môi, kem nền,… Mái tóc búi gọn phía sau đầu, hai bên được thắt gọn sau đó cuộn tròn lại cùng phần tóc búi, kẹp thêm một cái kẹp hình lá màu xanh trông thật trang nhã. Tất cả hòa quyện với nhau chỉ trong vòng một nốt nhạc. Chị Tiểu Châu kéo cô đứng dậy đi về phía gương lớn giữa phòng.
– “Trời ạ An Hạ, mình thật sự là sắp không nhận ra cậu luôn rồi!”
– “Chúa ơi, cậu đẹp thật…”
– “Aaaaaaaa, đây không phải là em, trời ơi, em không nhìn ra em nữa rồi!” – An Hạ trừng to mắt nhìn chính mình – “Không phải chứ, sao em không thấy em đâu cả?”
– “Haha, tối nay em là Nữ hoàng, em không còn là em của bình thường nữa rồi, An Hạ!” – Chị Tiểu Châu vỗ vỗ vai cô – “Tự tin lên, bạn trai nhất định sẽ yêu em chết mất thôi!”
– “An Hạ, hơn sáu giờ mười lăm rồi, cậu nhanh lên kẻo trễ!”
– “A, mình đi thôi.”
– “Nhanh, tháo đôi bata của em ra, mang giày cao gót vào!”
– “Cao gót? Thôi mà, em mang thế này nhìn…”
– “Cậu thấp thế này thì nên mang cao gót đi, vả lại dù sao nhìn cũng hợp hơn đó…” – Dịch Phấn lè lưỡi.
– “Không nhiều lời, thay đôi cao gót này vào nhanh lên!”
– “Được rồi, em thay ngay đây!”
Lúc Lập An Hạ bắt taxi chạy đến khách sạn, đồng hồ đã chỉ bảy giờ kém mười lăm. Cô trả tiền bước xuống xe thì thấy Mục Tống Thần đang đưa bộ mặt lo lắng khẩn trương nhìn ra ngoài. Hắn liếc nhìn cô, sau đó… lướt qua chỗ khác! An Hạ há hốc mồm. Không phải chứ?! Đến hắn cũng không nhận ra cô sao?
Thế là Lập An Hạ từ từ bước đến trước mặt hắn, khẽ kêu nhỏ như tiếng mèo.
– “Mục Tống Thần…”
Hắn không quan tâm lắm, chỉ lặng lẽ bấm số điện thoại định gọi. What the hell? Mục Tống Thần, anh thực sự không nhận ra tôi sao? Chỉ khi tiếng chuông điện thoại của An Hạ kêu lên mấy tiếng, hắn mới ngẩng đầu nhìn cô. Một giây… Hai giây… Ba giây… Mặt hắn cũng giống như cô khi thấy bản thân mình, là gặp quỷ!
– “Mine, là cô đấy sao?”