Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày – Chương 42: Nguy hiểm
Mọi chuyện cứ thế, chậm rãi trôi qua.
____
Một đêm đã trôi qua trong tĩnh lặng.
Mục Tống Thần nghiêng người ngồi bên một góc giường, thần sắc vô cùng u ám. Gương mặt hắn lạnh như băng, đầu tóc bù xù, hai mắt hằn lên những tia đỏ ngầu. Không ngủ cả buổi tối qua chính xác là những gì hắn đã làm. Gió ngoài kia cuồn cuộn ùa vào những đợt mạnh làm tấm rèm bay mãnh liệt, phất phơ che cả khung cửa sổ để mở.
Có tiếng gõ cửa lọc cọc vang lên. Theo sau đó, Lan Mị và Trần Hạo đi vào.
– “Có cần ăn chút gì đó không?”
– “Đã có tin gì chưa?”
Hai cái lắc đầu cùng một lúc.
– “Ra ngoài đi, để tao ở đây.”
– “Nhưng…”
– “Được rồi Mị, chúng ta ra ngoài thôi!”
Hắn nhắm nghiền mắt, dựa hẳn cả thân trên vào vách giường. Mọi thứ xung quanh dường như không có gì có thể làm hắn bận tâm đến nữa. Nhưng rồi lại xuất hiện những tiếng động ồn ào:
– “Thần, tên bắt cóc gọi đến rồi!”
Hắn vội vã phóng ra phòng khách như tên bắn.
– “Alo…”
– “Chắc anh cũng biết tôi gọi đến làm gì rồi chứ? Muốn cứu vợ thì nhanh chóng một mình đi đến địa chỉ tôi chuẩn bị gửi đến đây! Nhớ kĩ, một mình! Anh dẫn theo những người vô can, thì chỉ làm liên lụy đến họ mà thôi!”
– “Này…”
“Tít… Tít… Tít…”
Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
Đường XX, hẻm Y, khu Z…
____
Lúc Lập An Hạ mở mắt nhìn trần nhà, thì trời đã sáng bỏng mắt. Cô cố gắng hé mắt, quan sát mọi thứ xung quanh và hoảng hốt nhận ra: Ôi không, mình bị bắt cóc thật rồi! Cô vừa đi làm về, định ghé vào Little Sadness mua một ít bánh thì đột nhiên bị người ta bịt thuốc mê, sau đó đã không biết gì nữa.
Nơi bọn bắt cóc giam An Hạ là một căn nhà hoang vắng, tối tăm và đầy mùi ẩm mốc. Rêu phủ đầy trên những bờ tường và cái mùi hôi thối lâu năm làm cho cô cảm thấy buồn nôn. Len qua khe cửa, những tia sáng làm căn phòng bớt tối đi một chút. Cánh cửa bằng sắt lỏng lẻo, dường như sắp rơi ra. Và ngoài đó, là những tên cặn bã đang ngồi ăn uống. Lập An Hạ còn có thể thấy vài cô gái đang vuốt ve chúng.
– “Không được, phải nghĩ ra cách gì đó thôi…” – Cô lẩm bẩm.
Đúng rồi, điện thoại! Hình như lúc trước Mục Tống Thần có bảo gắn định vị vào điện thoại của mình thì phải? Lập An Hạ cẩn thận nhìn ra ngoài, sau đó vặn vẹo người… Nhưng là… Điện thoại cũng bị chúng lấy đi rồi! Và chắc chắn… định vị cũng bị chúng tìm thấy sau đó hủy rồi… Nếu không, vì sao bây giờ Mục Tống Thần vẫn chưa tìm thấy cô???
– “Mình không thể chết khi người vẫn còn trong sạch và xinh đẹp như thế này được…”
Đang suy suy nghĩ nghĩ thì đột nhiên có tiếng nói lớn:
– “Bánh giao đến rồi đây!”
Hơ, giao bánh ư? Bọn người kia cũng thật rãnh rỗi quá đi! Ơ, khoan đã… Giọng nói này… Lập An Hạ cố gắng nhướn người ra. Sao lại thấy quen quen nhỉ? Đã gặp ở đâu rồi… Là Tô Trạm Hiên!
– “Đưa tiền cho cậu ta đi!” – Tên trùm sỏ ra lệnh.
– “Tiền của anh đây.”
– “Cảm ơn, tôi đi trước!”
“Xoảng!” – Một tiếng động lớn vang lên bất thình lình. Tô Trạm Hiên dừng chân, quay đầu nhìn. Tên trùm sỏ hơi tái mặt đi, thét:
– “Cậu nhìn cái gì? Mau đi đi!”
Đợi cho đến khi tên giao bánh đi mất dạng, tên trùm mới gằn giọng:
– “Mày mau đi xem xem có việc gì!”
Lập An Hạ sợ đến mất đi nhịp tim, vội vã nằm sấp xuống, vờ nhắm mắt úp mặt xuống sàn. Tên kia nhìn cô một lát, sau đó xoay qua chỗ có tiếng vỡ, rồi lại đi ra ngoài.
– “Không có gì đại ca ơi, con nhỏ đó chưa tỉnh! Gió mạnh quá nên cái ly rơi xuống vỡ ấy mà!”
– “Nó còn chưa tỉnh? Mày cho thuốc mê đủ để nó an giấc ngàn thu luôn hả?”
– “Dạ đâu có đâu, em cho đúng mà!”
– “Thằng ngu!”
– “Mà đại ca cho em hỏi, con nhỏ này mình bắt cóc nó được gì? Nghe nói ông chồng nó thất nghiệp rồi, một xu dính túi cũng không có nữa!”
– “Ngu ngu ngu! Mày có biết chồng nó là ai không? Là Mục Tống Thần đó! Lúc trước anh ta gây họa với bao nhiêu người, làm cho ông chủ của chúng ta đại thù! Ông ta nói với tao, lần này nếu thành công dụ được Mục Tống Thần ta, còn làm hắn một phen sống dở chết dở, tiền sẽ về đầy túi chúng ta!”
– “Thật ư?…”
Ông chủ? Lập An Hạ nhíu mày. Tức là… Đám người này chỉ là tay sai? Vậy Mục Tống Thần… chết tiệt!
– “Ta đã đưa cho hắn địa chỉ rồi, chắc cũng sắp tới đây thôi!”
– “Còn con nhỏ kia, mình chơi một chút có được không?” – Tên thuộc hạ cười dâm đãng.
– “Con nhỏ đó hả? Nhìn cũng không phải thuộc dạng nóng bỏng gì, nhưng cũng tạm! Để tao chơi trước rồi tới mày! Mà nhớ kĩ, nó mà bị cái gì, thì chúng ta ăn cám luôn biết chưa!”
– “Dạ dạ em biết rồi!”
– “Ngồi xuống đi, ăn uống no say rồi tính tiếp!”
Lập An Hạ lờ mờ nghe được những suy tính khủng khiếp đó, rùng mình. Không được, phải nghĩ ra cách gì đó… Phải nghĩ ra cách gì đó… Nhân lúc bọn chúng còn chưa đến… Cô đột nhiên nhớ ra trong túi quần có một cây son nước màu đỏ và kẻ mắt đen. Cần thêm một ít…
– “Kia rồi!”
Ngay phía chân tường là một thùng sơn màu đỏ đã vơi đi một ít, vôi bong ra rơi đầy. Môi An Hạ đột nhiên nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
Khoảnh khắc cả hai tên bước vào căn phòng đó, gai ốc họ đột nhiên nổi lên khắp cả người. Cô gái nằm dưới đất, trên người loang lổ những vết da nám đỏ, hít thở mệt nhọc giống như đang hấp hối. Tên trùm vội vã bước đến, nhưng lại không dám tiếp cận trong cự ly gần, chỉ đành nhăm nhe hỏi:
– “Cô… Cô bị gì thế?”
– “Anh hai à… Anh giết tôi đi… Tôi không sống nổi nữa đâu… Tôi thật sự không thở nổi nữa…”
– “Mày, tới xem cô ta bị làm sao!” – Tên trùm đẩy thuộc hạ của mình về phía trước.
– “Không! Anh đừng tới gần tôi!” – Lập An Hạ cật lực lắc đầu – “Tôi bị bệnh da liễu từ nhỏ, cứ thỉnh thoảng nó phát lên như thế này. Hai anh mà đến gần, lỡ như có lây thì coi như tiêu đời. Bác sĩ bảo tôi sống không được lâu nữa, tôi còn mới phát hiện mình bị ung thư. Anh thấy không, còn có cả vết lở loét màu đen này, chỉ cần cả cái vết đỏ này bị màu đen kí sinh, da tôi phần đó sẽ bị hoại tử, còn bốc mùi nồng nặc… Tôi cũng quen với cái này rồi, không thấy sợ nữa, các anh nếu ai muốn chết thì cứ lại gần đây với tôi, tôi sẽ giúp hai anh toại nguyện…”
Hai tên kia vừa nghe thế, vội lùi về sau ba bước.
– “Lại gần đây đi, tôi không muốn chết đâu… Chết một mình rất cô độc, hai anh cùng chết với tôi đi… Hư hư hư… Lạnh quá… Tôi không thở được… Giúp tôi… Hư hư hư…”
Có lẽ vì điệu bộ của Lập An Hạ quá thảm hại và ghê gớm nên mấy tên kia đành bất lực.
– “Cô… Cô đừng có chết đó! Cô nhất định không được chết đâu!” – Tên trùm hoảng sợ thốt lên.
– “Tôi sẽ không chết đâu… hư hư hư… nhưng các anh đừng tốn công làm gì. Một người như tôi bây giờ ai còn có thể cứu? Chồng tôi cũng không có tiền, các anh muốn anh ấy đến đây làm gì chứ?”
– “Chỉ cần anh ta đến, tôi lập tức có tiền.”
– “Hư hư hư, vậy… Các anh không phải chủ mưu sao? Ai… Ai là chủ mưu thế?”
– “Cô hỏi làm gì!” – Tên trùm quát.
– “Anh xem đi, tôi gớm như thế này rồi… Hư hư hư.. Không chừng anh ta đến thấy tôi thì cũng chạy về thôi… Tôi chết khi nào cũng không biết, nói với tôi thì cũng đâu có ai biết được… Hư hư hư…” – Tiếng rên của Lập An Hạ càng lúc càng mãnh liệt hơn.
– “Thật ra, tôi cũng không biết ai là chủ mưu! Anh ta gọi điện thoại cho tôi, còn nói giá tiền vô cùng hậu hĩnh, thế là…”
– “Ông chủ, anh ta đến rồi!” – Tên thứ ba từ ngoài cửa ghé đầu vào nói lớn.
– “Hư hư hư… Đau quá…” – Cô kêu lên- “Anh hai à, anh bảo anh ấy về đi, sau đó giết chết tôi, giải phóng cho tôi…”
– “Câm miệng!” – Tên cầm đầu rít – “Cô đừng có mà lộn xộn!”
Lúc thân ảnh của Mục Tống Thần xuất hiện ở ngưỡng cửa, Lập An Hạ cảm thấy khóe mắt của mình rất cay rất cay. Cô đột nhiên muốn khóc, nhưng phải tự mình kiềm lại, cố gắng ngửa lên trần nhà để không rơi lệ. Sau đó cô nhìn hắn, vụng trộm nháy mắt ra hiệu.
Mục Tống Thần vừa nhìn thấy cô gái nằm trong xó, lập tức muốn xông đến ôm chầm lấy cô. Có phải yêu chính là thế này? Người kia không ổn, bản thân liền lập tức bỏ ăn bỏ ngủ, vô cùng bất an. Người kia gặp nguy hiểm, bản thân liền không màng gì hết chỉ muốn dùng tất cả sức lực bảo vệ cho đối phương. Đây chính là… tình yêu?
– “Mục Tống Thần, vợ mày đang ở kia! Có thấy không?”
– “Ô, anh nói cô ta ư?” – Hắn nhanh chóng giấu hết cảm xúc, trưng ra một bộ mặt rất chi là “khinh bỉ”. – “Không phải lại đến giờ chứ?”
– “Cái gì?!” – tên trùm đen mặt lại.
– “Aiz, anh hai à, cô ta bị như thế đã bao lâu rồi chứ, tôi nhìn còn thấy phát ghê! Nếu không phải ba mẹ tôi bắt kết hôn, tôi đời nào lấy chứ?”
– “Thế tại sao bây giờ anh lại đến cứu cô ta?”
– “Đại ca, nói đi cũng phải nói lại! Tình nghĩa bao nhiêu năm, cô ta hôm nay gặp nạn tôi cũng đâu thể bỏ xó. Hay là thế này, anh có gì bắn chết cô ta một phát! Về nhà tôi nói với ba mẹ là cô ta quy tiên rồi, tôi đi tìm vợ mới, có phải tốt hơn không?”
– “Đại ca, không phải ông chủ trên nói hai người này tình cảm rất tốt sao? Làm thế nào mà…”
– “Tao cũng đâu có biết…”
Thừa dịp tên nào đó nản lòng không chú ý, Mục Tống Thần nâng chân đá một phát vào thẳng cẳng tay tên kia. Súng văng ra, rơi thẳng vào bờ tường, phát ra tiếng cạch lớn.
– “Chết tiệt!” – Tên đại ca rống lên, vừa quay sang Lập An Hạ thì cô đã rên lớn hơn – “Hư hư hư, tay tôi sắp bị hoại tử mất rồi… Hư hư hư…”
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức hai tên kia chưa kịp phản ứng. Tên thuộc hạ thứ hai vội vã bừng tỉnh, bắn một phát súng về chỗ Mục Tống Thần. Hắn nghiêng người, trong giây lát viên đạn ghim thẳng vào tường.
– “Lập An Hạ!” – Hắn vừa định phóng đến chỗ vợ, thì tên cầm đầu đã xông tới.
– “Mục Tống Thần, tao nhất định phải giết mày! A Khinh, tao giao con nhỏ kia cho mày! Giết chết nó đi! Tụi mày được lắm, chọc cho tao điên lên!”
“Đoàng!”
Một tiếng súng như trêu ngươi vang lên, theo sau đó là âm thanh của một người đổ gục xuống.
– “Tô Trạm Hiên!”
___
Huhu thế là phải nói tạm biệt với mọi người trong vòng một tháng nữa rồi =(( Cuối tháng tư – đầu tháng năm nhớ vào lại để theo dõi tiếp truyện nha.
Chúc những ai đang phải bù đầu bù cổ học như tác giả thi tốt