Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày – Chương 4: Duyên phận
Mục Tống Thần xoay xoay cây bút trong tay, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa chính, hình như là đang chờ đợi thứ gì đó. Đột nhiên, một tiếng gõ cữa làm hắn trở nên phấn khích hơn, khẽ tằng hằng rồi nói:
– Vào đi.
– Của mày nè Thần! Đúng là rắc rối!
Một người phụ nữ quăng chiếc hộp về phía hắn, sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế sofa. Nàng rất xinh đẹp, làn da rám nắng khỏe khoắn, bộ đồ đen trên người bó sát càng làm nổi bật những đường cong mê người. Theo sau nàng, là một “nam thần” lù khù lờ khờ. Cậu ta mệt mỏi thở dài, hai tay đưa lên đầu làm ra vẻ tuyệt vọng.
– Tao nói mày nè, Thần, làm ơn đi, lần sau đừng có bắt tao đi chung với Lan Mị nữa. Tao thật sự không “tiếp” “chị ấy” nổi!
– Haizz… Nhờ hai người đi mua một món quà cho vợ mới cưới của tao, chuyện cỏn con như vậy mà cũng than ngắn thở dài!
– Đúng rồi! – Lan Mị bật dậy từ đệm – Cho tao xem hình vợ mày đi!
– Lan Mị, mày hết trò rồi sao? Dù gì chiều này cũng ghé qua nhà hắn làm tiệc, tiên thể rồi muốn làm gì thì làm!
– Trần Hạo, ngậm miệng! – Lan Mị trừng mắt – Nhanh lên, Thần, cho tao xem hình vợ mày! Nếu không tao phá banh cái phòng này, tin không?
Lan Mị, Trần Hạo và Mục Tống Thần là bạn thân từ thời cấp ba cho đến giờ. Lan Mị theo hắc đạo, thích đánh nhau và dùng vũ khí hạng nặng. Trần Hạo thì mở một công ty chuyện về phần mềm vi tính, nổi tiếng khắp đó đây. Còn Mục Tống Thần__ có vẻ như không cần giải thích quá nhiều. Còn nhớ lúc đó, Trần Hạo và hắn hay bị nữ sinh vây quanh, luôn là Lan Mị “đột kích” giúp cả hai trốn ra ngoài. Bây giờ tuy đã trưởng thành, nhưng cả ba vẫn luôn sát cánh bên nhau.
– Đây! – Mục Tống Thần ném cho Lan Mị cái điện thoại màu trắng, nàng nhanh tay chụp lấy.
Trần Hạo tiến đến ngồi xuống cạnh Lan Mị. Nàng mở màn hình, lập tức đập vào mắt một gương mặt vô cùng đáng yêu. Da cô ấy không trắng, đường nét của cô ấy không thanh tú, nhưng lại đặc biệt dễ nhìn. Cô ấy cười rất đẹp, thật sự rất rất dễ thương. Hai mắt cô ấy to tròn long lanh, nhìn vào biết ngay là một người nhạy cảm thấu hiểu, mang đến cho đối phương một cảm giác dễ chịu khó nói thành lời. Lan Mị nhìn chằm chằm có chút ngây ngốc, sau đó bừng tỉnh hỏi:
– Tên gì?
– An Hạ, họ Lập.
– Lập An Hạ… – Nàng lẩm nhẩm – Tên đẹp quá…
– Tao thấy người này cũng bình thường, chỉ là có chút đáng yêu… – Trần Hạo nói.
– Tao cưới người này không phải vì bề ngoài…
Mục Tống Thần nhắm mắt, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hôm đó hắn nhớ Diệu Chi đến mức bi lụy, Lập An Hạ lại bị người yêu nói lời chia tay, khóc đến mức khiến hắn cảm thấy thương tâm. Đó là lần đầu tiên, nhưng chỉ có hắn thấy cô, còn cô không thấy hắn. Lần thứ hai cả hai gặp lại, chính là lúc giao nhau trong tiệm coffee gần trạm xe điện. Hắn lái xe đến mua cho Trần Hạo và Tuyết Di một cái bánh kem nhỏ hai tầng mừng lễ hẹn hò lần thứ “một trăm mấy của bọn họ”, tình cờ bắt gặp An Hạ đang mua một phần espresso có đường. Bóng dáng cô rất nhỏ và mờ nhạt, nhưng hắn vẫn nhận ra. Lần thứ ba gặp lại, hắn nhìn người đó ngơ ngẩn đứng nhìn vào cửa hiệu áo cưới, không hiểu mình bị gì mà lao tới hỏi: “Làm vợ tôi nhé?”. Hắn chỉ thấy cô nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, sau đó gật đầu cái rụp.
Mục Tống Thần chưa từng tin vào số phận, nhưng gặp được cô ba lần, hắn cũng cho rằng đó là do “duyên”.
___ ____