Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 15: Không có anh tôi ngủ không được


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày – Chương 15: Không có anh tôi ngủ không được

– Mục Tống Thần, con xem đi, xem xem người vợ này của con đã làm nên cái chuyện mất mặt gì! – Người phụ nữ tức giận quăng thẳng tờ báo lên bàn, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn.

Mục Tống Thần nhàn nhạt liếc qua cái tiêu đề, không nhanh không chậm nói:

– Thì sao?

– Còn thì sao ư? – Lộ Tình trừng mắt – Con lại có thể cưới về một cô vợ không biết điều như thế này? Cái gì mà nữ hán tử? Con tốt nhất dạy dỗ lại cô ta nghiêm chỉnh, còn không thì ly hôn đi!

– Lộ Tình! – Mục Tống Thần tức giận rống to – Tôi nói cho bà biết, tôi gọi người thông báo cho bà tôi đã có vợ chỉ là để bà dẹp ngay cái chuyện xem mắt nhảm nhí đó! Bà cùng lắm chỉ dừng lại ở cái chức mẹ kế, đừng có lên mặt dạy đời với tôi! Tôi cưới ai, kết hôn với ai, chưa đến lượt bà lên tiếng!

– Con… – Lộ Tịnh vừa xấu hổ vừa tức giận, tay run run.

– Nghịch tử! – Mục Kỳ Uông đẩy ông nội hắn trên xe lăn đi từ ngoài vào, hét lớn.

– Anh và ba đã về. – Lộ Tình thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Uông về, bà ta cũng có hậu phương vững chắc để tiếp tục.

– Mày dám nói vậy với mẹ?

Mục Tống Thần hơi nhíu mày.

– Thần Thần, – ông nội lên tiếng – Anh cưới vợ lúc nào, tại sao ba mẹ anh, ngay cả tôi đều không biết?

– Ông nội… – Hắn khẽ thở dài – Con và cô ấy chỉ mới đăng kí kết hôn…

– Chỉ mới đăng kí kết hôn? Sao anh nói nghe đơn giản giống như chỉ mới quen nhau thôi vậy? – Ông nội nói lớn.

– Ba, ba bình tĩnh – Lộ Tình lên tiếng khuyên giải, nhưng khóe môi bà ta lấp lánh ý cười.

– Bà câm miệng! – Hắn bực bội nói.

– Mày mới là người cần im! Hỗn xược! – Mục Kỳ Uông quát.

– Cái gì đây? Lập An Hạ? Náo loạn ở bữa tiệc của Lâm Gia? – Mục Ủy Khiêm, ông nội hắn vừa đọc vài chữ, lập tức liệng tờ báo đến thẳng chân hắn!

– Anh làm cái quái gì vậy hả? Anh là người không có bề trên cha mẹ ông bà sao? Muốn làm trò cười cho thiên hạ sao? Lập tức, lập tức mang cô ta qua đây cho tôi xem mặt! – Mục Ủy Khiêm chỉ thẳng tay. – Anh cũng lớn gan lắm, Mục Tống Thần! Anh tưởng anh sang đó rồi thì người nhà anh không biết tin tức gì về anh sao? Cả gan!

– Ông nội, con… Cô ấy thực sự là một cô gái tốt, con… – Mục Tống Thần khó xử nói.

– Câm miệng! Đi, anh đi ra khỏi Mục Gia ngay! Mục Tống Thần, chừng nào anh không dắt cô ta về đây ra mắt gia đình này, chừng đó anh đừng hòng nửa bước đi vào Mục Gia!! – Mục Ủy Khiêm ném cả tách trà, đuổi Mục Tống Thần đi ra khỏi biệt thự.

Hắn lái xe rời khỏi đó, mang trong mình một bụng ưu tư và phiền muộn…

_____

Ba ngày! Mục Tống Thần đi công tác tròn ba ngày rồi! Lập An Hạ nhìn tờ lịch trên tường xé thêm một tờ nữa, thở dài. Trời ơi, mấy ngày nay cô bị cái gì vậy nè? Ăn không còn thấy ngon nữa, tối cũng ngủ không ngủ được. Nhớ lại vòng ôm ấm của người đàn ông khi đó, đem cô “giam” trong vòng tay mình, làm cho cô có cảm giác an toàn và vô cùng hạnh phúc…


Haizz, Lập An Hạ ơi là Lập An Hạ, mày lại uống phải thuốc gì đây hả?

Tối muộn.

Giải quyết xong một đống công việc, cô chui vào chăn rúc người trong đó và gõ lóc cóc. Lập An Hạ đang viết chương tiếp theo cho truyện của mình, khóe miệng cứ tủm tỉm mãi. Câu nào cho hay hay ấy nhỉ? “Chỉ tiếc rằng, chúng ta gặp nhau sai thời điểm, duyên đến không đúng, xin lỗi, em không thể bên anh!”? “Yêu? Đúng! Nhưng thay đổi được gì. Chúng ta, đời này kiếp này, vĩnh viễn không thể bên nhau!”? Lập An Hạ ụp laptop lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đùng đùng đùng!!!”

– Ối! Đừng mà! – Lập An Hạ ôm đầu – Ôi, đừng mưa mà…

“Rào rào rào…”

– Thảm rồi…

Thật ra cô rất thích mưa, chỉ là vào đêm tối, mưa lớn như này, lại ở nhà một mình… Hu hu hu… Mấy hình ảnh đáng sợ kia lại chui vào tiềm thức.

– Uii… – Lập An Hạ rúc sâu hơn nữa vào trong chăn, vô thức bật điện thoại. Rồi bỗng cô nhận ra một điều… Cô không biết số điện thoại của hắn!!!

Trời ạ, ở chung lâu như vậy rồi, đến số điện thoại của hắn cũng không biết… Lập An Hạ đang mếu máo, đột nhiên trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ hoắc. Cô mừng rỡ, phải hắn không? Gọi cho cô? Đúng rồi, phải gọi chứ! Đi công tác 3 ngày mà một cuộc điện thoại cũng không gọi thì còn ra thể thống gì nữa!

– Alo…

– […]

– Thôi, chắc mình không đi được.

– […]

– Ừ, vậy nhé!

Hừ, không phải hắn! Là đồng nghiệp rủ cô đi chơi! Lập An Hạ rũ mắt. Một lát sau, có rất nhiều cú điện thoại khác gọi tới, nhưng từng người, từng người một, đều không phải người cô mong chờ… Mười một đêm, Lập An Hạ sợ hãi núp trong mền, mắt mở thao láo. Trời ơi, biết vậy đừng xem phim ma cho lành, giờ có thể say sưa giấc nồng rồi!!

Tiếng mưa ngoài kia vẫn thao thức mãi, như muốn cùng thức với An Hạ.

“Soạt soạt soạt…”

Gai ốc cô dựng đứng lên. Ôi mẹ ơi, không, không, đừng mà! Con ăn ở hiền lành tích đức, tuy có hơi ngạo mạn và mồm to miệng lớn nhưng không có hại ai… Đừng mà…

“Bụp!”

– Hu hu hu hu hu….

Đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt một cái, bóng tối truyền đến khiến Lập An Hạ rơi vào sợ hãi khôn cùng. Cô ôm chặt lấy vai mình, khóc lớn. Sự hãi hùng càng lúc càng tăng lên vòn vọt.

“… If I could just say the world


All the secrets in my heart and in my soul you hear

Can you…”

Giữa không gian tĩnh mịch và đáng sợ như vậy, một điệu nhạc dễ thương vang lên bỗng làm mọi thứ trở nên… kì quặc. Lập An Hạ nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi bắt máy, giọng hơi run.

– A… Alo…

– Hừ, tôi biết ngay là cô chưa ngủ!

– Mục… Mục Tống Thần!!! – Cô ngạc nhiên nói sau đó òa khóc – Hu hu hu hu…

– Sao vậy? – Hắn có chút sốt ruột.

– Chừng nào anh mới về vậy? Hu hu hu hu… – Cô nức nở – Ở nhà một mình rất đáng sợ… Hu hu hu… Tôi không muốn ở nhà một mình đâu…

– Có chuyện gì? Nói mau xem!

– Ngoài cửa đột nhiên có tiếng sột soạt ghê lắm! Hu hu hu… Rồi đèn đột nhiên tắt cái phụt… Hu hu hu… Tôi sợ nó… Tôi sợ…

– Nó nào? – Mục Tống Thần càng lúc nóng ruột.

– Ma… Ma…

-… – Hắn bỗng dưng cứng người và không biết nói gì… Lập An Hạ… Miệng mồm to lớn đốp chát như thế, người sống không sợ, lại đi sợ… ma!!!?

– Ê, Thần, anh còn đó không? Đừng có cúp, không được cúp, anh không được bỏ tôi đâu!

– Được rồi được rồi. Nghe tôi nói đây, tiếng sột soạt đó chẳng qua là gió lùa qua mấy cái lỗ cống và tiếng lá cây với tiếng mưa thôi, còn đèn chắc là do cầu dao đó! Đi, tôi “dắt” cô đi sửa!

– Anh dắt tôi bằng cách nào? – Lập An Hạ dụi mắt, thút thít.

– Nghe này, không được sợ, không được khóc, chúng ta cần phải dũng cảm đối mặt với vấn đề và giải quyết nó! Nín đi! Được chưa?

Lại là câu nói này…

– Ừ…

– Bây giờ thì bỏ mền xuống, nào, trong hộc bàn thứ hai của cái bàn cô đó, mở ra, có một cái đèn pin!


– Thấy rồi!

– Cầm nó lên, và đi!

– Đi đâu?

– Ra ngoài!

– Không được, tôi sợ!

– Có tôi ngay bên cạnh này, cô sợ cái gì?

Trong đêm tối, giọng hắn vang lên, ấm áp và thâm trầm, tạo cho Lập An Hạ một cảm giác an toàn (lại là an toàn) và bớt sợ hãi. Đột nhiên trong thâm tâm cô tràn đến một loại mong muốn, chính là rất rất rất mong muốn, chồng cô, có thể xuất hiện ngay tại đây, ngay tại lúc này…

– Được… Được rồi.

– Rọi đèn pin đi xuống tầng trệt…

– Tôi… Tôi… biết rồi… – Giọng cô run rẩy.

– Có tôi đây, không cần sợ! – Hắn trấn an.

– Đang đứng dưới tầng trệt này…

– Đi về phía bếp, được chưa?

– Ừ.

– Trên cái bờ tường thứ ba đếm qua, tay phải, có cầu dao, thấy chưa?

– Làm gì với nó?

– Cầu dao có phải bị gạt xuống không?

– Đúng vậy.

– Gạt lên trên là xong!

– Được rồi… tôi…

– Ê! – Hắn làm giọng hốt hoảng – Coi chừng điện giật!

– Cái gì? – Cô khẩn trương.

– Hì hì… Đùa cô thôi!

– Anh… Anh biết tôi sợ té khói rồi mà còn đùa! A… Đèn sáng rồi!

– Tốt lắm, có sợ nữa không?

– Có…

– Trời đang mưa à?


– Ừ…

Đột nhiên cả hai im lặng. Cô mò đến tủ, lấy ra một gói mì.

– Này, anh ăn gì chưa?

– Rồi, nhưng vẫn đói.

– Vậy… anh định ăn khuya bằng cái gì?

– Giờ này trễ thế rồi, ăn cái gì mà ăn nữa! Cô đang nấu thức ăn à?

– Chính xác là mì gói. Mà sao anh biết?

– Cô thì lúc nào chẳng vậy!

– Anh..!

– Mà này, cô đọc báo chưa? – Dĩ nhiên là hắn biết cô chưa đọc. Với tính cách làm ầm trời ầm đất của Lập An Hạ, cô sau khi thấy mình trở thành nữ chính trên các mặt báo, nhất định sẽ… bla bla… không ngừng nghỉ.

– Chưa… Sao vậy? – Quả nhiên!

– À, không có…

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.

– E hèm… – Cô ho khan – Chừng nào thì anh về?

– Khoảng hết tuần này!

– Cái gì? – Lập An Hạ nhảy dựng lên – Bốn ngày nữa lận á?

– Cô đừng nói là… nhớ tôi nha? – Hắn cười, mà lòng tự dưng lại có chút mong mỏi đến lạ.

– Không có anh tôi không ngủ được… – Lập An Hạ mếu máo, nói xong câu đó, cô thề cô muốn cắn ngay lưỡi mình.

Đầu dây bên kia, Mục Tống Thần cứng người một hồi, sau đó bật cười. Người này, đúng là sợi dây ngượng đã bị đứt!

– An Hạ này…

– Cái gì?

Trước đây hắn đều uy quyền gọi cả họ và tên có, bây giờ chỉ lại gọi bằng cái tên đó… Cái giọng này, thật êm tai…

– Ừm… Thật ra…

– Thật ra cái gì?

– Cô sang thành phố T một chuyến, ra mắt gia đình tôi được không?

__ ___


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.