Đọc truyện Cuộc Gọi Từ Thiên Thần – Chương 16: Cái hộp
“Kẻ nào nhúng tay vào máu sẽ rửa chúng trong nước mắt.”
Ngạn ngữ Đức
Ngày 15 tháng Sáu, một gói hàng kỳ lạ được chuyển tới sở Cảnh sát Cheatam Bridge.
Nó được gửi cho trung úy Madeline Greene người phụ trách vụ Alice Dixon.
Đó là một hộp nhựa kín bưng trông giống những hộp trữ lạnh người ta thường dùng khi đi picnic. Madeline mở hộp ra: bên trong đầy đá bào. Cô dùng tay gạt những viên đá nhỏ trong mờ. Lớp đá bào đầu tiên màu trăng trắng, nhưng cô càng bới sâu xuống thì một chất lỏng màu đỏ càng loang ra. Khi nhận ra đó là những vết máu, tim cô bắt đầu đập thình thịch. Cô kìm nén cơn hoảng hốt, dừng lại một lúc trước khi tiếp tục bới tìm. Ở dưới đáy hộp có một… khối thịt đã gần như đông lạnh, cô nhìn nó đầy ghê tởm. Rồi cô hiểu ra rằng đó là một thứ nội tạng.
Một quả tim được moi ra một cách thô bạo.
Một trái tim người.
Tim của Alice.
Lần này, phòng thí nghiệm ở Birmingham đã có đủ chất liệu cần thiết và chỉ mất vài tiếng đồng hồ để khẳng định các mẫu sinh thiết lấy từ quả tim đông lạnh trùng khớp với mẫu ADN chứa trong tóc của Alice.
Giờ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Alice đã chết.
Ngày hôm ấy, có điều gì đó trong Madeline vỡ vụn. Cô trở về nhà như một kẻ mộng du, nốc nhiều ly whisky cùng hai viên thuốc ngủ. Ngày hôm sau, cô không tới sở cảnh sát làm việc, các ngày tiếp theo cũng vậy. Suốt ba tuần lễ cô nằm bẹp trên giường mắc chứng ngủ lịm, chỉ biết có rượu mạnh và thuốc ngủ. Thực tại đã trở nên không thể chịu nổi trong mắt cô. Không còn gì là quan trọng nữa rồi. Ngay cả khi biết được kẻ điên khùng đứng đằng sau tội ác này. Cô bối rối, không thể dự tính gì cho tương lai, sẵn sàng ấn nút “Off” của cuộc đời mình.
Ngày 19 tháng Sáu, tờ The Sun đưa tin một hãng sản xuất truyền hình đã tiếp xúc và đặt vấn đề với Erin Dixon, chị ta nhận một khoản trả trước là 50.000 bảng để đồng ý đưa câu chuyện dựa trên vụ mất tích và giết hại con gái mình lên màn ảnh.
Ngày 26 tháng Sáu, trong một cuộc kiểm tra đường bộ thông thường, cảnh sát Merseyside đã bắt giữ một người tên Harald Bishop. Lái xe trong tình trạng say rượu, người đàn ông này chở phía sau chiếc xe hòm những dụng cụ sắc bén vấy máu. Thoạt tiên, hắn khẳng định đã xẻ thịt một con lợn rừng mình vô tình đâm phải trong rừng Bowland. Nhưng lời khai của hắn lộn xộn và hết sức khả nghi. Gã đàn ông bị thẩm vấn và đưa vào phòng giam dành cho người say rượu trong sở cảnh sát nhỏ bé ở Prescot. Khi mới bắt tạm giam, cảnh sát sở tại không ngờ rằng trước mặt họ chính là kẻ mà từ nhiều năm nay báo chí đã đặt cho biệt danh “Đồ tể Liverpool”.
Trong quá trình khai báo, Bishop thú nhận hơn hai mươi vụ giết hại các phụ nữ trẻ và bé gái, và cũng chừng ấy vụ hiếp dâm trong khoảng thời gian từ 2001 đến 2009.
Ai nấy đều kinh ngạc. Một cuộc kiểm tra nồng độ cồn trong máu đơn giản vừa cho phép bắt giữ một trong những kẻ phạm những tội ác kinh khủng nhất mà nước Anh từng biết đến. Hàng chục vụ giết người và bắt cóc không được làm sáng tỏ suốt mười năm qua rốt cuộc đã tìm được lời giải.
Màn thú tội của Harald Bishop kéo dài cả đêm. Đến sáng sớm hôm sau, vụ sát hại cuối cùng mà hắn thừa nhận là vụ sát hại Alice Dixon. Hắn khai là mình đã vứt xác Alice xuống sông Mersey sau khi gửi tim cô bé tới sở Cảnh sát Manchester.
Vụ việc được đăng tải trên trang nhất các báo suốt nhiều tuần. Bishop bị hỏi cung tới hàng chục lần, nhưng trí nhớ của hắn khá tồi, thường xuyên nhầm lẫn ngày tháng và cung cấp lời khai mơ hồ về tiến trình một số tội ác. Khi khám xét nơi ở của hắn, các nhân viên điều tra đã tìm thấy các phần thi thể còn sót lại, nhiều đến nỗi không thể nhận dạng chính xác toàn bộ.
Nửa đêm mùng 7 tháng Bảy, Madeline Greene thòng sợi dây phơi quần áo lên thanh xà chìa ra bên trên căn gác lửng.
Chuyện này cần phải kết thúc.
Với lượng rượu whisky còn lại, cô nốc hết chỗ thuốc có trong tay, chủ yếu là thuốc ngủ và thuốc an thần. Rồi cô trèo lên ghế, tóm lấy đầu dây phơi để biến nó thành một cái thòng lọng. Cô chui đầu qua đó rồi thắt nút.
Chuyện này cần phải kết thúc.
Từ một tháng nay, những hình ảnh ghê rợn tràn ngập tâm trí cô. Những hình ảnh không thể chịu thấu chẳng cho cô nghỉ ngơi giây nào. Những hình ảnh khiến cô cảm thấy những điều ghê tởm mà hẳn Alice đã phải chịu đựng.
Chuyện này cần phải kết thúc.
Chuyện này cần phải kết thúc.
Thế nên, cô nhảy xuống.