Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 40: Ghen tuông bùng cháy
Tuy rằng vừa nghịch ngợm vừa to gan, nhưng thật ra Bì Bì rất sợ bóng tối, đồng thời cũng sợ những nơi xa lạ lại vắng người.
Vườn bách thú tọa lạc ở một góc phía Tây Nam của Thành phố C, có đường cao tốc chạy ngang qua, cách Lục Thủy sơn trang chỉ có nửa giờ chạy xe.
Lúc Bì Bì đến nơi, cổng chính của Vườn bách thú đã đóng từ lâu. Cô trèo qua tường rào một cách dễ dàng, tiến vào sâu trong khuôn viên của khu Vườn.
Chắc cũng đã mười năm cô chưa đến đây, hồi bé thì lại rất hay đến. Chỉ là Vườn Bách thú không phải công trình trọng điểm của thành phố, mười năm rồi mà khung cảnh vẫn không có gì thay đổi. Trước mặt là khu hồ nước, thế tựa núi kề sông, nơi tựa núi chính là chuồng chim quý, chuồng chim săn mồi và vườn Bách Điểu. Ở giữa có một hòn đảo nhỏ cong cong, đó là chỗ trú ngụ của vài chú thiên nga đen. Xuôi theo hướng Bắc, xuyên qua khu bò sát, sau đó ngoặc về hướng Tây, qua đồi sư tử và hổ báo, vườn nuôi gấu và chuồng tinh tinh, sẽ đến được khu vực dành cho các động vật cùng họ với chó.
Buổi tối, vườn Bách thú yên tĩnh hơn cô tưởng. Suốt thời gian vào đây, cô chỉ nghe thấy tiếng nhấm nháp lặng lẽ của lạc đà, tiếng bước chân đi lại trong chuồng của lão hổ, cùng với tiếng nhảy tới nhảy lui trên cây của đàn khỉ.
Các loài họ chó được bố trí bên phải con đường, tường rào rất cao, trước chuồng của mỗi loài đều có một tấm biển, thuyết minh tỉ mỉ về nguồn gốc của chúng.
Bì Bì nhanh chóng tìm ra mục tiêu:
“Cáo lông đỏ.”
Tên gọi khác: Nam Hồ, Thảo Hồ
Vòng đời: khoảng 12 năm.
Thức ăn: chủ yếu ăn các loại thức ăn tương tự động vật gặm nhấm ở dãy Himalaya, ăn các loài chim hoang dã, ếch, cá, côn trùng, các loại quả dại và quả trồng.
Đặc điểm sinh lý: thích giác, khứu giác phát triển, tính giảo quyệt, hành động nhanh nhẹn. Thích sống riêng lẻ. Hoạt động độc lập. Săn mồi về đêm.
Mức độ bảo vệ: nguy hiểm mức độ thấp.
Tình hình hiện tại: phân bố trên diện rộng ở Tây Tạng, số lượng vào những thập niên 70 của thế kỉ 20 tương đối nhiều, nhưng vài năm trở lại đây, đã giảm mạnh theo sự sụt giảm của họ nhà mèo. Da của cáo lông đỏ rất quý, theo khảo sát, khu vực Tây Tạng thường xuyên diễn ra các cuộc mua bán cáo lông đỏ, khiến cho số lượng của chúng giảm đột ngột. Là động vật nằm trong khu vực cần bảo vệ có báo động cấp hai.
Tựa người vào lan can nhìn vô trong, Bì Bì không tìm thấy con cáo nào. Đèn đường rất tối, trong lồng sắt thấp thoáng một cái bóng khả nghi, vừa đen thui, vừa ma quá giống một cái đầu, bật đèn pin lên rọi vào, ra là một đống cỏ khô.
Bì Bì đã từng đi tham quan khu trang trại nên biết, lồng nuôi hồ ly bình thường có thể được thông với một cái lồng ấp phía sau, để hồ ly mang thai dùng khi sinh nở.
Ánh điện ở cửa lồng ấp chợt nhấp nháy hai cái. Quả nhiên có tiếng động. Một cái đầu lông lá thò ra khỏi cửa lồng, cái đuôi thật dài cùng một đôi mắt phát ra thứ ánh sáng u ám giữa màn đêm.
Bì Bì giơ đèn pin lên, nghễnh cổ về phía trước, muốn nhìn kỹ hơn, bỗng chợt có người vỗ vào lưng cô. Cô giật mình, đèn pin rơi xuống đất, người suýt nữa thì ngã theo.
Phía sau cô có mùi hoa ngọc lan dìu dịu thoảng đến. Cô xoay người lại, thấy Thiên Hoa đang đứng ngay sau mình. Quay lại nhìn về phía con cáo đỏ, thì đã không còn thấy bóng dáng nó đâu.
– Cô tìm tôi? – Thiên Hoa hỏi.
Cô ấy vẫn mặc chiếc áo sườn xám bằng lĩnh[1], thêu hình chim công như lần gặp trước, chỉ có một chỗ khác chính là một mái tóc đỏ rực, được vấn lên, ở giữa cài một cây trâm hải đường ngọc trai.
[1] Lĩnh: một loại lụa nhưng tinh xảo hơn lụa.
Bì Bì sợ đến mức không thể thốt nên lời. Một lúc lâu sau, tinh thần mới hồi phục lại, vội vàng gật đầu một cái.
Cô đưa cái túi đã chuẩn bị từ trước cho Thiên Hoa:
– Hạ Lan muốn nhờ chị một việc, anh ấy bị thương, rất nghiêm trọng.
Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào mặt Bì Bì, nghiên cứu độ thật giả trong lời nói của cô. Cầm cái túi cô đưa, lấy ra thứ gì đó, rồi đưa lên xem xét.
Sau đó, cô ta lấy chiếc nhẫn, ném lên mặt cỏ:
– Nhẫn này không phải của anh ấy. – Dứt lời, cười gằng một tiếng, ném trả cái túi về, cất bước rời đi.
Xem ra cô ta có vẻ hiểu thấu mưu đồ của cô, không chịu hợp tác. Lòng Bì Bì lạnh run, vội nói:
– Đợi đã!
Cô ném cho Thiên Hoa một món đồ:
– Cái này tặng cho cô.
Thiên Hoa phất cánh tay, bắt được một viên ngọc màu đỏ. Rồi như đang làm ảo thuật, cô ta di chuyển viên ngọc qua lại giữa các ngón tay, sau đó đặt nó lên lòng bàn tay, đôi mắt phượng liếc xéo qua màn đêm về phía cô:
– Cái này… cô cam lòng tặng cho tôi?
Bì Bì khẽ cắn môi, sau đó ra sức gật đầu thật mạnh.
Cô ta điều chỉnh lại thái độ, đưa mắt quan sát cô:
– Vậy cô đừng hối hận đấy.
– Sẽ không.
Đôi môi anh đào đột nhiên mở ra, nuốt hạt châu kia vào, tựa như đang ăn một viên kẹo.
– Ơ… – Bì Bì nắm chặc tay, khẽ hô một tiếng.
Thiên hoa cầm lấy gói đồ trong tay cô, cột lên cổ tay, nhanh nhẹn nói:
– Chúng ta đi thôi.
Lúc trên xe, Bì Bì lén liếc nhìn bầu ngực cao ngất của Thiên Hoa, cô ta có một gương mặt trái xoan kiểu cổ điển, có vóc dáng của Marilyn Monroe. Đầu ngưỡng rất cao, thái độ thận trọng, dọc đường không biết phải nói gì với cô ta.
Sau khi xuống xe, Bì Bì đi theo cô ta như một tùy tùng. Cô lờ mờ đoán được, điều mà Thiên Hoa phải giúp sẽ khiến cô rất khó xử.
– Tu Nhàn đã ở đây? – Trong hành lang, cô ta đột nhiên hỏi.
– Anh ấy đã từng tới, sau đó đã đi rồi.
– Không đâu. – Thiên Hoa nói, – Hạ Lan bị thương, anh ta phải ở ngay xung quanh đây. Anh ta và Khoan Vĩnh luôn là thân tín đáng tin cậy của anh ấy.
– Khoan Vĩnh vừa qua đời. – Bì Bì nói.
Thiên Hoa không thể không dừng bước:
– Khoan Vĩnh đã chết?
– Cô không biết?
– Không biết. – Như vậy, là Triệu Tùng?
– Tôi cũng nghĩ vậy, ngoài Triệu Tùng ra còn ai có thể tổn thương được Hạ Lan?
– Dĩ nhiên là có. – Cô ta cười khẩy, – Cô.
Bì Bì im lặng.
Họ đi vào phòng ngủ, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn đang ngủ. Bì Bì nhấc góc chăn lên, lớp băng đã thấm ướt, trên giường toàn là máu.
Thiên Hoa lấy một cây đàn ghi ta đặt trên tủ sách xuống, lấy trong túi nhỏ ra một cái lò hương, châm lên đặt trên đầu gường. Tiếp đó, cô ta quay sang Bì Bì nói:
– Cô đi ra ngoài tránh mặt một lát.
Cửa đóng lại.
Bì Bì ngồi trên chiếc sô pha phía ngoài, cô muốn đi xa hơn nữa, nhưng lại không thể kìm lòng, muốn nghe xem rốt cuộc Thiên Hoa sẽ làm gì trong đó.
Một lúc sau, trong phòng vang lên một hợp âm duyên dáng. Một giọng nữ trầm bổng cất lên:
– Quần lĩnh khổng tước may, đỏ xanh cùng chiếu rọi.
Cẩm bào giao long đối, lạ kì lại đáng yêu.
Kích thước quân tự biết, theo chàng đòi áo đai.[2]
Một lời bày tỏ ngắn ngủi của một người con gái đã xuất giá, giọng hát càng hạ thấp, không hiểu sao lại càng dễ rót vào tai.
– Vì cảnh ái tình vui, đêm lành càng hối thúc.
Mắt xinh, tay nõn nà, nhìn nhau không thỏa đủ.
Hoan tình không chịu ngủ, theo chàng đòi đuốc hoa.[3]
Bì Bì không thể không nhớ đến phân cảnh Quách Tĩnh và Âu Dương Khắc cùng đấu võ chọn rễ trong “Anh Hùng Xạ Điêu”. Tiếng ca của Thiên Hoa chính là tiếng tiêu của Hoàng Dược sư khi đó, tựa như những sợi tơ sắt kiên quyết chui vào trong tai, dù cho bạn bịt tai kín như thế nào, cũng không thể ngăn lại được.
– Quân nói hoa hơn người, người đi hoa kề cận.
Nhắn gửi lời cho gió, đừng thổi hoa kia rơi.
Muốn đẹp hơn hoa đó, theo chàng đòi phấn thoa.[4]
Cho đến tận lúc này, Bì Bì mới đột nhiên hiểu ra, lời ca đó chính là lời ca trong bài hát “Mười yêu sách.”[5] mà nhóm Hồ tiên đã nhắc đến trong rừng dâu lần đó. Có lẽ đây là khúc tình ca mà mọi người trong Hồ tộc đều biết hát. Lúc hát, còn cần phải có nghi lễ và tín vật tương tự như đai áo, đuốc hoa, phấn son, nhẫn, gối,.. Quả nhiên Thiên Hoa vẫn tiếp tục hát:
– Hai tám, gương mặt đẹp, không tính được tương quan.
Gặp dâu thì muốn hái, tìm cành lại ngại trèo.
Muốn có tay thon nhỏ, theo chàng đòi nhẫn đeo.[6]
Một cơn đau ùa đến giày xéo trong trái tim, bịt tai lại, lao ra khỏi cửa, chạy thật xa khỏi căn phòng, chạy thẳng lên đỉnh núi. Đội vầng trăng sáng trong trên cao, ngồi xuống giữa rừng Tulip tím. Cô chợt hiểu ra, cái mà Thiên Hoa gọi là chữa trị là chỉ điều gì. Tình yêu xác thịt là cách cho và nhận chân nguyên nhanh nhất của tộc Hồ. Tháo đai lưng, thắp đuốc hoa, sau đó xem như là cùng giường chung gối. Thiên Hoa xinh đẹp như vậy, Hạ Lan chắc chắn sẽ thích cô ấy hơn. Hơn nữa, cô ấy đã nuốt Mị Châu, Hạ Lan sẽ lại càng thêm thích cô ấy. Lần đầu tiên, Bì Bì chìm giữa những phiền muộn, tim đau như muốn vỡ ra, ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt nhưng lại đành bất lực. Nước mắt tí tách tí tách rơi. Những âm vang ngân nga, dai dẳng đó vẫn không buông tha cho cô, chọc thủng bức tường núi len lỏi chui vào tai cô:
– Phòng Lan, dưới rèm xanh, gấm uyên ương thơi thảnh.
Hoan tình nên vui sớm, ngọt ngào đợi ngủ chung.
Muốn cùng nhau quấn quýt, theo chàng đòi gối hoa.[7]
Tiếng ca vang đến đó thì im bặt. Nhưng những liên tưởng của cô vẫn không thể ngừng, theo những ám thị của lời hát, suy nghĩ càng lúc càng tiến xa, càng lúc càng nghĩ xa, nghĩ đến nỗi não muốn phát sốt, đến nỗi biến thành một mảnh rỗng không.
Cô chợt cảm thấy hối hận vì đã quen biết Hạ Lan. Đúng thế, cô không thuộc về thế giới của anh, cô không phải đồng loại của anh, ngoại trừ chết đi, cô không thể làm gì để có thể cứu anh. Nếu cô có chuyện, Hạ Lan gọi một tiếng là tới, còn Hạ Lan có chuyện, cô chỉ có thể khoanh tay bàng quan đứng nhìn, lực bất tòng tâm.
Cô vẫn luôn cho rằng, Hạ Lan là bất diệt.
Hóa ra thế giới này. Không có gì bất diệt, bất diệt cuối cùng cũng tan biến.
Thời gian thấm thoắt, cô chẳng biết mình đã ngồi trên đỉnh núi bao lâu, chợt nghe tiếng xào xạc của lá cây phía con đường lên núi, có người khẽ gọi:
– Bì Bì.
Cô nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, thấy Hạ Lan Tĩnh Đình khoát áo choàng đang đi lên, vội đứng lên đón anh:
– Ơ kìa, Hạ Lan, anh đỡ hơn chút nào chưa?
Dưới ánh trăng, gương mặt của anh vẫn trắng nhợt, bước đi cũng chẳng có chút sức lực nào. Cố gắng dựa vào cây gậy dành cho người mù trên tay, gần như trở thành một nửa của nó.
– Sao em lại chạy đến đây? – Anh hỏi, – Anh tìm em khắp nơi.
Mị Châu không còn bên người, khó trách anh tìm không thấy.
Trên mặt đất có một hòn đá, anh không phát hiện ra, đột nhiên loạng choạng một bước. Bì Bì kịp thời đỡ được anh:
– Ồ, Thiên Hoa quả là lợi hại. Lúc chiều anh không có sức để bước nữa, mà giờ đã có thể trèo lên núi rồi. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, ngồi ở đây này, đây là tảng đá em mới ngồi khi nãy, vẫn còn ấm đấy. – Nói xong, bất chấp anh có đồng ý hay không, kéo anh ngồi xuống.
Cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh, vươn tay ra kéo anh về phía mình. Anh cúi đầu tựa vào vai cô, hơi thở phả vào hõm cổ, vẫn nóng như thế.
Cô hơi hoảng, sờ lên trán anh, hỏi:
– Sao đầu anh vẫn nóng như vậy? Anh vẫn chưa hạ sốt sao?
Sau đó lại không kìm được hỏi tiếp:
– Hồ tiên cũng biết sốt à? Anh đã sốt rất cao rồi!
– Đừng lo, anh sẽ ổn thôi. – Anh thì thào.
– Gió trên núi lạnh thế này, anh lại mặt phong phanh vậy. – Cô thắt đai áo lại cho anh, rồi ôm chặt lấy anh, – Thiên hoa đã đi rồi sao?
– Đi rồi.
– Hai người… ừm, cái kia
– Em đi tìm Thiên Hoa, là chủ ý của ai?
Bì Bì nghĩ, lúc này cô phải bảo vệ Tô Mi nên trả lời:
– Không có ai cả, là tự em nghĩ ra đấy. Hai người quen thân như vậy, anh mượn cô ấy chút nguyên khí, cô ấy sẽ không keo kiệt.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
– Nếu không đủ, em… ừm… em cũng có thể giúp anh. – Những tiếng cuối như muỗi kêu, nhỏ đến độ hầu như không thể nghe được.
Vừa mới dứt lời, tai cô đã bị người ta véo một cái:
– Trông tóc em này, vất vả lắm mới dài ra, anh tuyệt đối không thể để nó lại rụng hết nữa. Huống hồ, nguyên khí của em quá ít, thực sự không thể giúp anh. Còn chằng bằng hằng ngày đưa anh đi xem bóng đá, may ra còn nhanh hơn ấy chứ!
– Ý em là… là chỉ em có thể nhờ Tu Nhàn làm phẫu thuật cho em. Em biết vết thương này của anh phải mất rất nhiều thời gian mới lành lại được. Nhưng, em lo trong khoảng thời gian này, Triệu Tùng sẽ đến tìm anh. – Nghĩ đến đây, cô vô thức nắm chặt lấy tay anh, cơ thể hơi run run.
– Bì Bì, đừng lo. Anh bị thương, Triệu Tùng cũng bị thương. Ông ta tạm thời sẽ không đến tìm anh. – Cô biết anh nói vậy chỉ vì để an ủi cô.
Thấy cô hồi lâu không trả lời, anh chợt nói:
– Bì Bì, anh đã từng thề với mình, chỉ cần em còn sống, anh sẽ cố hết sức tìm được em, sẽ khiến em mỗi ngày đều sống thật hạnh phúc. Nếu em vì anh mà bị tổn thương, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, tuyệt đối không! – Giọng anh chờn vờn quẩn quanh bên tai cô, hơi thở mạnh mẽ, anh lặp lại từng chữ từng chữ một, – Em nghe rõ chưa? Bì Bì? Anh thà chết còn hơn để em làm vậy.
Nước mắt cô lại trào ra, từng giọt từng giọt tuôn rơi:
– Đều tại em hại anh. Nếu anh không cứu…
– Suỵt- anh che miệng cô lại, – Đeo cái này lên.
Trong lòng tay anh xuất hiện thêm một thứ.
Chính là viên châu đó, ánh sáng đỏ mờ ảo hắc ra trong đêm.
Sắc mặt cô bỗng chốc biến đổi:
– Mị Châu của anh?
– Ừ, cái gì anh đã tặng em, thì không thể tùy tiện tặng lại cho kẻ khác. – Trông vẻ mặt anh hệt như một bậc phụ huynh đang phê bình cô bé con mắc lỗi, – Mị Châu của anh, trừ em ra, mấy trăm năm nay chưa từng vấy hơi thở của kẻ thứ ba. Bì Bì ơi là Bì Bì, vậy mà em lại hào phóng tặng cho người ta như vậy, em đúng là số kiếp của anh!
Cô quýnh lên, té ra chuyến đi đến vườn bách của cô toi công cả rồi:
– Thiên Hoa, cô ấy… đến cùng có chữa cho anh không?
– Không.
Cô ủ rũ:
– Không? Cô ấy không làm gì cả sao?
– Không làm gì cả.
– Nói vậy, thương thế của anh, cô ấy cũng chịu bó tay sao? – Cô gần như vừa nức nở vừa nói: Thiên hoa trông cũng xinh đẹp đấy chứ, hát cũng hay nữa, cô ấy lại thích anh, anh và cô ấy… cũng không cần khách sáo với nhau, có đúng không? Hạ Lan, em không để ý, chỉ cần anh có thể nhanh chóng tốt lên, em thật sự không để ý đâu.
Cô vùi đầu vào trong tay, nức nở thành tiếng.
– Em đang nói bậy bạ gì đó? – Hạ Lan Tĩnh Đình vỗ về lưng cô, chầm chậm nói: anh không thể tùy tiện thất thân như thế được, anh giữ thân như ngọc mấy trăm năm nay, sự trong sạch này há có thể bị hủy trên người cô ta,…
Cô bị chọc đến lúng túng, không nhịn được cười phụt ra thành tiếng.
Cô nắm lấy tay anh, cầm tay anh đặt lên dái tai mình:
– Lỗ tai ở đây. – Tay vuốt nhẹ lên vành tai, hỏi: Thấy gì không? Ở đây có một cái lỗ nhỏ.
Anh không nhìn thấy, nên không nhắm chính xác lắm, khi xuyên vòng khuyên qua có hơi đau.
Cô nghi ngờ, liệu anh có xuyên nhầm chỗ không. Nhưng vào thời điểm ấy, cô lại có phần mong chờ cơn đau đến, cơn đau có thể di dời những lo lắng trong cô.
– Anh làm thế nào để lấy lại được hạt châu này? – Cô đột nhiên hỏi, – Em tận mắt nhìn thấy Thiên Hoa nuốt nó vào bụng.
Anh im lặng một lúc, đáp:
– Anh đoán là, có lẽ cô ta nôn nó ra trả lại anh.
– Hả…
– Không được sạch, anh biết. Thế nên anh đã rửa rất lâu, còn dùng bàn chải đánh răng cọ kỹ nữa đấy…
– Vậy, Thiên Hoa có tức giận không?
– Em đừng nên tìm cô ta. – Anh than một tiếng, – Cô ta đương nhiên rất tức giận.
Cô muốn hỏi tiếp nhưng thấy vẻ mệt mỏi của anh đành im lặng.
Họ ôm nhau, cùng nhau ngồi dưới ánh trăng.
Không lâu sau, anh lại thiếp đi, hơi thở đều đặn ấm áp phả vào cổ cô.
Sương mù trên núi như nước sông xuân cuồn cuộn dâng, ánh trăng mờ dần, nhạt dần, những vì sao xa xa như những hạt cúc áo được khảm trên bầu trời xa tắp.
Vào lúc nửa đêm, anh ngủ rất sâu. Gió núi táp vào người, khiến anh ho một tiếng, có thứ gì đó lấp lánh từ miệng anh nhẹ nhàng bay ra.
Bì Bì hoảng sợ.
Đó là một hạt châu trong suốt như thủy tinh, lớn cỡ quả nhãn, lơ lửng trên đỉnh đầu anh, tỏa ra ánh huỳnh quang màu tím nhạt yếu ớt. Cô khẽ thở ra, hạt châu kia theo sự di chuyển của luồng khí, tựa như bọt khí đung đưa dao động trên cao, nhưng không bay đi xa.
Ngoại trừ Mị Châu, thì ra cơ thể Hạ Lan Tĩnh Đình còn có một hạt châu khác.
Bì Bì cảm thấy rất thích thú, đưa tay lên không trung chộp lấy nó. Hạt châu đó hình như có cảm giác, cô vừa nhấc tay, nó đã lập tức bay lên cao, lơ lửng trên từng không. Sợ nó bay xa quá không quay lại, cô nhặt cây gậy của Hạ Lan trên đất lên, định khều nó xuống, phía sau bỗng dưng có một tiếng quát khẽ:
– Đừng chạm vào nó!
Cô vội rụt tay về, thấy Tu Nhàn đang ngồi trên một gò đá cách bọn họ không xa:
– Đây là chân nguyên của cậu ấy. – Anh ta lãnh đạm nói, – Chỉ vào lúc tuyệt vọng nhất, cậu ấy mới để nó bay ra ngoài, trực tiếp hấp thu tinh hoa của ánh trăng. Ngoài thủy tinh ra, nó không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì chạm vào cũng làm nó lập tức tan biến như bong bóng xà phòng vậy, tan biến hoàn toàn. Cậu ấy cũng sẽ lập tức biến thành nguyên hình, khôi phục lại trạng thái trước khi tu luyện.
May mắn là mình vẫn chưa làm ra chuyện ngu xuẩn gì, Bì Bì hỏi:
– Còn anh thì sao? Có phải cũng có một hạt châu như vậy hay không?
– Chúng tôi không giống cậu ấy, chúng tôi không có nguyên hình. Nếu hạt châu bị hủy, chúng tôi sẽ chết ngay lập tức. – Anh ta lạnh lùng nói, – Do đó chúng tôi tuyệt đối không dễ dàng để hạt châu bay ra khỏi cơ thể như cậu ấy.
Bì Bì không thể không xóa ngay mong muốn trước đó ra khỏi đầu.
Đến tận giờ, anh ta vẫn nói “Chúng tôi,” như thể Khoan Vĩnh vẫn còn sống vậy.
Cô kéo Hạ Lan Tĩnh Đình vào lòng, thì thầm:
– Hy vọng anh ấy có thể mau tốt lên.
– Hạt châu đã bay ra, hiện giờ cậu ấy không còn ý thức nữa. Có điều, tình trạng của cậu ấy cực kì nguyên hiểm. – Tu Nhàn nhíu chặt mày, – Triệu Tùng chắc chắn đang ẩn nấp khu vực xung quanh đây. Ông ta và Hạ Lan cùng bị thương, phỏng chừng một tuần sau, sẽ tìm đến Hạ Lan. Vết thương của ông ta, không chắc là nhẹ hơn Hạ Lan, nhưng công lực chắc chắn cao hơn, khôi phục cũng nhanh hơn.
Anh ta tạm ngừng chốc lát, ngước nhìn cô.
Thế cục đổ vỡ, đang ngay trước mắt.
– Hãy cho tôi biết, làm sao mới cứu được Hạ Lan, – cô lấy lại bình tĩnh, cảm thấy giọng mình kỳ kỳ, như biến thành giọng người khác rồi ấy, – Hoặc cho tôi biết, làm thế nào để giết chết Triệu Tùng.
Sau một hồi im lặng, Tu Nhàn nói:
– Cô đã từng nghe nói đến mộ của Yến Chiêu vương chưa?