Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 35: Gia Lân trở về


Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 35: Gia Lân trở về

Đúng 6h chiều hôm sau, Hạ Lan Tĩnh Đình mang theo bốn nghìn Hồ ly rời khỏi Tây An.
Bì Bì dành nguyên buổi sáng hôm ấy, cùng anh rảo khắp phố phường tìm mua thức ăn cho chúng. Họ đến chợ trái cây, mua 500 kí lê và táo, xay nhuyễn cho vào thùng bảo quản. Rồi mua 500 kí cá, thuê người làm sạch, cho vào một chiếc xe lạnh rất lớn để giữ đông. Hạ Lan Tĩnh Đình không nhìn thấy nên chỉ đứng giám sát. Bì Bì mang ủng, đeo tạp dề bằng nhựa, giúp các công nhân làm cá. Bận rộn suốt 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng toàn bộ lượng thức ăn cũng đã được vận chuyển đến nhà ga, nhập vào kho hàng gửi đi một cách ổn thỏa.
Máy bay đi Thành phố C cất cánh lúc 4h. Họ tạm biệt nhau ở phi trường.
Hạ Lan Tĩnh Đình không quá thừa lời, chỉ trao cô một cái ôm thật sâu, dặn dò:
– “Tập trung chuẩn bị cho kì thi nhé.”
– “Vâng.”
– “Nếu đọc sách mệt thì hãy đến ngắm hoa.” – Anh nói: “Anh đã dựng một vườn ươm nhỏ trên đỉnh núi, ngay bên cạnh giếng, khi mùa xuân đến, phong cảnh sẽ rất đẹp.”
– “Được, em nhất định đến xem.”
Vừa bước qua cửa kiểm tra an ninh, cô ngoái đầu nhìn lại, phát hiện anh vẫn còn đứng nguyên vị trí, vẻ lưu luyến không muốn rời đi.
Cô vẫy tay chào, phóng khoáng đi về phía cửa đăng kí.
Quay lại thành phố C, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Kỳ thi đã đến gần, trước khi chia tay, Hạ Lan Tĩnh Đình có đưa cho Bì Bì chìa khóa của tòa đình viện phố Nhàn Đình, để cô đến đó ôn tập. Môi trường ở đó rất yên tĩnh, chan hòa với thiên nhiên, cuộc sống nhàn hạ quá đỗi, suốt ngày chỉ biết lên mạng giải khuây. Bì Bì không thích nơi đây, một mình sống trong căn nhà này, cảm thấy thật trống trải, quạnh quẽ và cô đơn. Vì thế cô thà về ở trong căn phòng bé nhỏ chưa đến chín mét vuông của mình với bà nội, không điện thoại, không TV, không có sự quấy nhiễu của internet. Và bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức món canh đậu đỏ của bà. Tuy nhiên, cứ một tuần cô sẽ đến phố Nhàn Đình một lần, giúp Hạ Lan nhận và sắp xếp thư từ, dọn dẹp nhà cửa, tiện thể thăm nom vườn hoa. Nhờ có nhân viên làm vườn chăm sóc, Bì Bì không cần phải tự mình động tay. Mùa đông năm ấy không hề có tuyết, hoa nở rộ khắp vườn ươm, lúc đọc sách mỏi mắt, cô sẽ tìm đến một cái ghế tựa, bê một tách trà, vào vườn thiền định một lát, để mắt được thư giãn, thỏa sức ngắm nhìn, hưởng thụ những cảnh sắc rực rỡ đầu xuân.
Tình yêu đối với cô, mất đi rất đau khổ, nhưng đến rất dễ dàng. Người ta thường nói nước chảy rồi sẽ thành sông, nước chảy mới thành sông, nhưng Bì Bì cảm thấy, tình yêu của cô và Hạ Lan Tĩnh Đình, kênh chưa xây xong, nước đã cuộn trào ào ạt. Thần hạnh phúc cuối cùng đã ghé thăm cô rồi…
Mười ngày trôi qua, hai mươi ngày trôi qua.
Cuộc sống trở nên phong phú, bận rộn và tràn đầy hy vọng.
Mỗi khi nhớ đến những ngày ở bên Hạ Lan, Bì Bì cảm thấy rất ấm áp. Kiểu ấm áp ấy, giống như một lữ khách quay về sau một cuộc lữ hành dài được tắm trong làn nước ấm nóng, hoặc như một người sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi được mát sa, đấm bóp cho. Thật thoải mái, thật xa hoa, nhưng không phải không có điều đó thì không thể chịu được. Nỗi nhớ của Bì Bì với Hạ Lan không phải kiểu nhớ nhung như đói như khát, bào mòn xương tủy như đối với Gia Lân. Hạ Lan là nam châm, khi xuất hiện mới có từ trường. Gia Lân là địa cầu, lực hấp dẫn có ở khắp nơi.
Lại thêm một tháng nữa.
Mặt trăng nhanh chóng cách xa Trái Đất, thủy triều biến mất. Phần tình cảm kỳ lạ khắc vào xương cốt kia lại trở về. Tộc Hồ vĩ đại giống như xã hội trên Sao Hỏa, càng biết rõ, càng trở nên khó tin.
Hạ Lan thường nói, rằng tình yêu giữa những người trong tộc bắt đầu từ thân thể, cơ thể cũng có trí nhớ như linh hồn, quen thuộc cơ thể mới tiếp cận được linh hồn,. Mà tình yêu cơ thể bắt nguồn từ mùi hương, đó là một trong những cám dỗ nguyên thủy nhất, không tuân theo bất cứ thứ tư duy nào, cũng không thể đoán định được, giống như một người sinh ra đã thích một món ăn nào đó, thích chính là thích, không có lý do.
“Em rất thơm.” Nửa đêm, Hạ Lan thường cầm những ngón tay cô đặt lên chóp mũi của mình, “Em làm gì ban ngày, anh đều đoán được từ những ngón tay của em.”
Bì Bì có cảm giác kỳ lạ, có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, lại có cảm giác bị mê hoặc, thậm chí còn có cảm giác liệu có phải mình bị “Hồ hóa” rồi không. Gả cho Hồ ly, sau này cô sẽ suy nghĩ như Hồ ly ư? Hoặc cũng sẽ sống theo cách sống của Hồ ly ư?
Nhưng suy cho cùng cô đâu phải Hồ ly chứ. Điều này giống như có người đẩy cô lên sân khấu, ra lệnh cho cô đóng vai một nhân vật hoàn toàn xa lạ. Trong nhất thời, mọi cử chỉ hành động, mọi lời thoại, nói năng khóc cười không còn là của chính mình nữa. Con rối còn có người giật dây, còn cô, ngay cả có ai cầm dây ình không cũng không biết.
Vướng mắc trong vấn đề này một thời gian dài, Bì Bì quyết định không tự làm khó bản thân nữa. Cô không có lối suy nghĩ của Hồ ly, cô là một con người, suy nghĩ như một người bình thường là được rồi. Ưu điểm của Hạ Lan Tĩnh Đình rất nhiều nhé: trẻ trung nhiều tiền, đẹp trai xán lạn, tình sâu tựa biển, tấm lòng không đổi dời – phần lớn những phụ nữ có một người chồng như vậy đều mãn nguyện hài lòng, Bì Bì cũng không ngoại lệ. Ít nhất, anh không như vị tài xế taxi mà Tiểu Cúc giới thiệu, mới nghe mình thi nghiên cứu sinh thì mặt đã biến sắc. Bất kể tương lai có mở ra điều gì, Hạ Lan đều không mảy may phản đối.
Tháng đầu tiên xa nhau, mỗi đêm Hạ Lan Tĩnh Đình đều gọi cho cô một cuộc, hết sức đúng giờ. Chỉ nói với nhau những lời thăm hỏi đơn giản, kể về tình hình huấn luyện Hồ ly. Cứ đúng mười phút là kết thúc, không để ảnh hưởng đến việc học của Bì Bì. Cuộc gọi cuối cùng của anh là vào một buổi chiều đầu tháng mười hai, anh nói anh phải rời núi Đại Hưng Nam để đến Nga, đi tàu hỏa xuyên qua Siberia rồi chuyển sang tàu thủy, đưa nhóm Hồ ly cuối cùng thả về Bắc Cực.
– “Có nguy hiểm không?”
– “Không đâu, năm nào anh cũng đi theo lộ trình này.”
– “Thế, Tu Nhàn có đi cùng anh không?”
– “Không, anh đi một mình.”

– “Nhưng … vào ban ngày, anh đi lại không tiện, có người đi chung giúp đỡ vẫn tốt hơn chứ.”
Cô hơi có phần lo lắng.
– “Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, không có vấn đề gì đâu.” – Anh tràn đầy tự tin, – “Đừng lo lắng, em hãy tập trung ôn tập, làm bài thật tốt nhé, chúc em thành công.”
– “Nghe này Hạ Lan, phải bình an quay về, anh còn nợ em một hôn lễ.”
Ở đầu bên kia, anh nở nụ cười:
– “Dĩ nhiên.”
Sau đó, họ mất liên lạc nhau.
Mỗi đêm, khi Bì Bì nhớ đến anh, thứ hiện ra trong đầu chính là hình ảnh của một bức tranh trắng xóa: tuyết giăng kín trời, một bóng người khoác chiếc áo gió, mang theo một đàn Hồ ly khổng lồ sải bước trên thảm băng mênh mông. Hệt như những hình ảnh trong bộ phim “Tỷ muội trên thảo nguyên.” Đó là công việc, là cuộc sống, là trách nhiệm của anh trong hằng trăm năm qua. Tế ti đại nhân – quả là một chức trách không dễ dàng. Nhưng mỗi năm, thế giới tiêu thụ mấy trăm vạn tấm da Hồ ly, vài nghìn so với con số đó quá ít ỏi, chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Những suy nghĩ đó khiến Bì Bì cảm thấy, cuộc sống của Hạ Lan Tĩnh Đình có phần khổ sở và thương cảm, rất giống một nhân vật bi kịch.
Kỳ kiểm tra đã trải qua một cách suông sẻ.
Bì Bì rất sợ phần lý thuyết chuyên ngành của báo chí học, lo lắng nhưng cuối cùng cũng êm xuôi. Trước hôm thi hai tuần, cô đã đến gặp giáo sư Chu. Lúc đó, tóc cô đã dài hơn 3 phân, vừa đen vừa mảnh, lại hơi xoăn xoăn. Lúc gặp cô, giáo sư vẫn đang bế con mèo Ba Tư nọ, ông ấy không nói nhiều, chỉ hỏi một câu khi cô sắp ra về: “Tiếng Anh của em chuẩn bị đến đâu rồi?”
Bì Bì cười rất tươi đáp: “Sẵn sàng rồi ạ.”
Câu nói này như một liều thuốc an thần dành cho cô. Cô ngầm hiểu rằng bài viết chuyên ngành của cô không có vấn đề gì.
Mùa đông cứ thế trôi qua.
Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn biệt vô âm tín.
Cuối tháng hai, Bì Bì biết điểm thi, điểm của cô xếp thứ hai trong tổng số, được thông báo thi tiếp đợt hai. Hai tuần sau đó, cô thuận lợi thông qua vòng thi thứ hai. Kết quả đã có, khoảng thời gian tiếp theo, chỉ còn việc kiểm tra sức khỏe và chờ giấy thông báo chính thức nhập học.
Té ra, thi nghiên cứu sinh cũng không quá khó như những gì cô tưởng tượng, cố gắng hết mình là có thể làm được. Mọi sự đã định rồi, đến lúc nên bắt đầu chuẩn bị nhập học thôi. Chỉ đáng tiếc một điều, cuối cùng cô đã phấn đấu trở thành bạn cùng trường với Gia Lân, nhưng Gia Lân không còn ở đây nữa.
Tối hôm thi xong đợt hai, Bì Bì gửi cho Gia Lân một email, chỉ viết mấy chữ đơn giản: “Chào, Gia Lân. Em đã đậu kỳ thi nghiên cứu sinh khoa báo chí của Đại học C, bây giờ em đã trở thành bạn cùng trường với anh rồi.”
Cô không biết vì sao, sau hai năm, mình lại chủ động gửi thư cho anh. Trong khi ngày thường, hễ vừa nhớ đến cái tên ấy, lòng lại dấy lên một nỗi đau âm ỉ, mơ hồ.
Có lẽ chỉ là thói quen, nhiều năm nay, mỗi khi có chuyện gì vui, vượt qua một kì kiểm tra hay tìm được một công việc, cô đều thông báo cho anh biết trước tiên.
Còn anh, rõ ràng đã quên cô, vì cô không nhận được bất kì phản hồi nào.
Một ngày đầu tháng ba, Bì Bì và Tiểu Cúc hẹn nhau đi mua sắm. Nhân dịp đợt giảm giá lớn, Bì Bì mua một nồi cơm điện đa năng. Hai cô gái cùng đi ăn lẩu lề đường, rồi cùng nhau đi dạo. Tiểu Cúc hỏi:
– “Bì Bì, cậu sống cùng với gia đình mà, sao phải mua nồi cơm điện?”
– “Nồi cơm điện hả? Là vì mình muốn nấu cơm chứ sao.”
– “Cậu? Tự nấu cơm?”
Bì Bì hơi xấu hổ, nói:
– “Tiểu Cúc, tớ cho cậu biết một chuyện, cậu hứa là không được mắng tớ đấy.”

– “Chuyện gì?”
– “Tớ đã lập gia đình.”
– “Hả? Cậu vừa nói gì?” – Tiểu Cúc suýt nữa đã nhảy dựng lên.
– “Tớ lấy chồng rồi.”
– “Cậu cưới chớp nhoáng à? Lúc nào thế?”
– “Chỉ mới đi đăng kí với anh ấy, ba mẹ tớ vẫn chưa biết. Tớ chờ anh ấy về sẽ chính thức đến nhà tớ cầu hôn, chuyện đăng kí kết hôn, chúng tớ giấu không thông báo.”
Tiểu Cúc kéo tay cô đến ven đường:
– “Bạn thân mà cậu cũng giấu sao? Kết hôn là một chuyện lớn, quan trọng như thế sao không cho tớ biết? Không tìm tớ tư vấn góp ý cho?”
– “Xin lỗi, xin lỗi cậu. Chúng tớ quyết định quá vội, nên chẳng kịp báo cho ai.” – Bì Bì ngượng ngùng giải thích.
– “Vậy lỡ ba mẹ cậu phản đối thì sao?”
– “Sẽ không đâu.”
– “Tự tin thế à?”
– “Kim cương Vương Lão Ngũ đẹp trai tài giỏi, có điểm nào để họ phản đối đâu. Chỉ sợ khi biết rồi, sẽ ép tớ phải kết hôn với anh ấy ngay đấy chứ.” – Cô vui sướng cười thành tiếng.
– “Ồ, số cậu đỏ thế á? Mau nói xem, anh ấy làm gì? Học chung với nhau à? Tớ đã gặp chưa? Bì Bì, hay chúng ta tổ chức đám cưới tập thể đi, tớ và Thiếu Ba cũng định kết hôn trong năm nay!”
Bì Bì ngồi trên bồn hoa bên đường, giới thiệu ngọn ngành về Hạ Lan Tĩnh Đình, ngoài việc anh là Hồ tiên ra, thì chuyện gì cũng kể hết. Vừa kể giữa chừng, Tiểu Cúc đã la lối lên:
– “Ôi, cậu khát không? Tin tốt thế sao có thể tiêu hóa bên lề đường được? Tớ muốn uống capuchino, phủ caramel, cậu khao đấy!”
Phủ caramel thì phủ caramel vậy! Bì Bì luôn tiết kiệm cũng không chịu thua:
– “Không thành vấn đề!”
Hai người rẽ sang một con phố khác. Bì Bì nhớ nơi này có một quán cà phê, không đắt lắm, cô và Tiểu Cúc đã từng đến. Cà phê ở đây luôn phảng phất mùi khê khê lại có vị bơ béo. Nghe người ta bảo, chỉ có cà phê Colombia xay đích thực mới có hương vị này. Bì Bì không thích cà phê ở đây lắm, nhưng trà sữa của quán này rất ngon, lại rẻ.
Bên cạnh quán Cà phê này là một gian hàng trái cây. Có hai người đang chọn mua.
Bóng lưng của một người trong số đó khiến cô cảm thấy máu nóng trong người từ gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Dường như cũng nhận ra sự hiện diện của cô, người đó hơi xoay người lại, mỉm cười với cô, giơ tay chào:
– “Chào, Bì Bì, lâu rồi không gặp.”
Tim Bì Bì đập thình thịch, nhảy loạn xạ, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Có người kéo tay cô, cô nghe Tiểu Cúc lên giọng nói:
– “Bì Bì, chúng ta đi, chúng ta không có chuyện gì để nói với hạng người này!”

Cô thất thần, ngây ngẩn như kẻ mộng du bị Tiểu Cúc kéo vào trong quán. Ngồi xuống gọi cà phê xong, cô liền đứng dậy:
– “Tiểu Cúc, đợi tớ một lát, tớ có vài lời muốn nói với anh ấy!”
Tiểu Cúc nghẹo đầu đánh giá cô, kèm theo một tiếng thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
– “Thật là bùn loãng không trát được tường, nếu là tớ, không cho anh ta ăn mấy cái tát, đập cho anh ta một trận thì không thể chịu được – cậu đi đi, nhớ phải giữ vững lập trường nhé!”
Khoác thêm khăn choàng, cô bao bọc mình kín mít trong lớp vải. Bên ngoài trời trong nhưng lành lạnh, cô hùng dũng đi ra, chạm vào người đó:
– “Chào anh, Gia Lân.”
Người đi mua trái cây với anh chính là dì Mạnh, mẹ của Gia Lân. Cô nhận ra, thức thời né tránh.
Gia Lân không có thay đổi gì quá nhiều, chỉ có gương mặt gầy đi rõ, hai gò má đầy đặn ngày xưa giờ hốc hác, không còn tí thịt, khiến anh nhìn có vẻ sa sút hẳn. Có lẽ vừa mới về nước, anh mặc bộ quần áo nhung rất dày, choàng một chiếc khăn màu xanh thẫm, trông không hợp lắm. Mùa đông của thành phố C không quá lạnh, năm nay lại không có tuyết. Hầu hết mọi người khi ra đường, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác hai lớp hay áo len là đủ. Bì Bì đang mặt một chiếc áo nỉ, cùng một chiếc váy ngắn. Nắng của California không làm anh đen đi tí nào, mà ngược lại trông Gia Lân còn trắng hơn cả trước lúc ra đi, thậm chí có thể nói là trắng nhợt, bợt bạc.
– “Chào.” – Anh giơ quả cam trong tay lên, – “Ăn cam chứ?”
– “Không, cám ơn,” – Cô hỏi: – “Về nước lúc nào thế?”
– “Được một thời gian rồi.”
– “Về nghỉ đông à?”
– “Ừ. Em thì sao, dạo này thế nào?”
– “Anh không nhận được Email của em?”
– “Là gửi đến địa chỉ trường anh sao?”
– “Đúng vậy.”
– “Xin lỗi, anh quên tra, có chuyện gì quan trọng không?”
– “Không có, chỉ báo cho anh biết, em đậu kì thi nghiên cứu sinh rồi, khoa báo chí đại học C.”
– “Wow!” – Anh nở nụ cười rất chân thành, – “Chúc mừng, chúc mừng! Nhớ hồi trước anh từng khen em viết văn hay không, em có tài thật đấy.”
Gia Lân luôn khen Bì Bì tài năng, từ ngày cô bắt đầu kể chuyện cho anh nghe, anh đã nói, sau này Bì Bì sẽ trở thành một nhà văn lớn, hơn thế còn tin chắc rằng cô sẽ xuất bản sách nữa. Những câu chuyện, những bài văn xuôi hay những bài thơ câu cú lộn xộn của Bì Bì, anh đều cẩn thận cất đi, bảo rằng đấy là “bản thảo”. Trong môi trường đáng sợ của trường Nhất trung ở thành C này, chút lòng tự tin và tự tôn ít ỏi đáng thương của Bì Bì hoàn toàn dựa vào sự khích lệ dai dẳng, bền bỉ của Gia Lân mới tiếp tục tồn tại được.
– “Anh thì sao? Bao giờ tốt nghiệp? Tiến sĩ ở nước ngoài có phải học nhiều năm không?”
– “Học vất vả quá nên về nước nghỉ ngơi vài hôm, sao em chỉ hỏi đến chuyện học của anh thế?”
Cô đành phải chuyển chủ đề:
– “Điền Hân đâu? Có cùng về với anh không?”
– “Không.”
Có thai rồi? Sinh con rồi? Hay đang thi cử căng thẳng rồi? Anh không nói rõ, Bì Bì cũng không hỏi nhiều.
– “Đúng rồi, cám ơn số tiền anh đã gửi cho em.”
– “Có gì mà cảm ơn, em chẳng phải đã trả lại cho anh đó sao?”
– “Nhưng vẫn phải cảm ơn anh.”
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ. Bì Bì biết ý liền nói:
– “Em có bạn đang chờ trong quán cà phê, tạm biệt nhé.”

– “Sao bạn em anh thấy rất quen nhỉ?”
– “Là Tân Tiểu Cúc, còn nhớ cô ấy không? Ban bảy lớp 11, đi học hay mang theo một cái ô lớn ấy?”
– “Đúng rồi. Xem trí nhớ của anh này.”
Di động Bì Bì đột nhiên reo lớn, Bì Bì đang định nhấn nút nghe, sắc mặt Gia Lân đột nhiên biến đổi, anh thối lui mấy bước, chân không đứng vững, loạng choạng muốn ngã:
– “Xin lỗi em, anh phải ngồi một lát.”
Bì Bì nhìn anh không hiểu đầu đuôi thế nào.
Bên cạnh vừa hay có một băng ghế, anh ngồi xuống đó, bất thình lình ôm đầu, hơi thở trở nên khó nhọc.
Cô chưa từng trông thấy bộ dạng của Gia Lân như thế, trông anh cứ như một người bệnh đã kiệt sức, đang hấp hối, tay ôm bụng, tay ôm ngực, cơ mặt méo mó thống khổ.
– “Gia Lân! Anh bị sao thế? Gia Lân? Gia Lân!”
Cô hốt hoảng, thất thố, lấy di động gọi cấp cứu. Mẹ Gia Lân chẳng biết từ đâu đã lao đến, lấy trong túi đang mang bên người ra một ống ôxi, đưa anh thở.
– “Tắt điện thoại đi!” – Dì Mạnh hét lên: “Làm ơn tắt điện thoại đi! Sóng điện từ của di động sẽ làm nhiễu máy tạo nhịp tim của nó.”
Bì Bì sợ hãi vội vàng tháo luôn cả pin.
Trông bộ dạng anh lúc này rất đáng sợ, khuôn mặt trắng bệch chẳng khác tờ giấy là bao.
Bì Bì gọi taxi, giúp dì Mạnh đưa Gia Lân về nhà.
Đã nhiều năm cô chưa đến nhà Gia Lân. Sau khi Gia Lân ra nước ngoài, nghe bà nội kể, gia đình anh đã chuyển nhà, đến một tiểu khu yên tĩnh cách thành phố C không xa. Là căn hộ Penthouse[1] gần hai trăm mét vuông, được trang hoàng sang trọng, xa hoa. Mấy năm không gặp, Bì Bì cảm thấy dì Mạnh già đi rất nhiều. Bà ấy nhỏ hơn mẹ cô hai tuổi, nhưng hiện nay có vẻ lớn tuổi hơn nhiều: da xuất hiện vết nhăn, hốc mắt sẫm màu, chưa đến năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng, có thể dùng cụm từ “tóc bạc da mồi” để hình dung cũng không ngoa.
[1] Căn hộ Penthouse là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một cao ốc hay người ta gọi là căn hộ thông tầng)
Họ cùng đưa Gia Lân lên phòng, cho anh uống thuốc, anh nửa nằm nửa ngồi, mơ màng thiếp đi.
Bì Bì ra đến phòng khách, hỏi:
– “Dì Mạnh, Gia Lân bị sao vậy ạ?”
Mọi chuyện dần dần được sáng tỏ. Năm ngoái, ở Bắc Mĩ, Gia Lân bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Bị gãy tới sáu cái xương xườn, đốt sống dưới cùng của cột sống ngực bị đè gãy, liệt giường ba tháng, để lại di chứng khiến bộ ngực bị tổn thương nghiêm trọng. Dì Mạnh dùng một lô những thuật ngữ chuyên môn, nào là tràn máu màng phổi, nào là rách màng ngoài tim, nào là ARDS[2] … Tóm lại, mặc dù đã cứu được tính mạng nhưng tim và phổi đã bị tổn thương nặng, sức lực suy kiệt. Anh không thể vận động mạnh, lúc bệnh trở nặng, đến đi bộ, ăn cơm cũng lên cơn suyễn dữ dội. Mọi thứ đều đi vào ngõ cụt, đành phải làm thủ tục nghỉ học, về nước điều trị, nghỉ ngơi.
[2] ARDS: Hội chứng suy hô hấp cấp.
– “Ồ.” – Bì Bì cầm lấy tách trà của dì Mạnh, tay run rẩy. Cô ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Điền Hân đâu? Cô ấy không về chung sao?”
Sắc mặt dì Mạnh đột ngột biến đổi, trả lời cô:
– “Chúng nó ly hôn rồi, ngay vào lúc Gia Lân khó khăn nhất. Mà quan hệ vợ chồng của Gia Lân không tốt lắm, áp lực của việc học ở nước ngoài rất lớn, hai đứa đều cầu tiến, thường xuyên cãi nhau. Lúc đầu, Điền Hân không hề đề nghị ly hôn, còn chăm sóc nó hơn nửa tháng. Nhưng sau đó cha nó sang, hỏi riêng bác sĩ thì biết, từ đó trở về sau, Gia Lân chẳng khác gì một phế nhân, tình trạng sẽ không tốt lên mà chỉ xấu đi, liền ép Điền Hân và nó chấm dứt.”
Bì Bì không kiềm được hỏi:
– “Vào những lúc như thế, sao cô ấy có thể làm vậy được?”
– “Là Gia Lân chủ động đề nghị, hai người đều đang đi học, nó không muốn làm cản trở đường tương lai của Điền Hân. Nhưng Điền Hân … người phụ nữ đó vội vàng đồng ý, vì sợ nó đổi ý, sang hôm sau đã bắt nó kí đơn. Kí xong giấy tờ, lập tức chuyển trường, hoàn toàn không để lại chút tin tức. Hiện giờ, ngay cả việc nó học đại học nào dì cũng không biết. Mặc dù Gia Lân ngoài miệng nói không có gì, nhưng chắc chắn trong lòng rất khó chịu.” Dì hạ giọng, thì thầm, “Đã tự sát một lần, may mà dì phát hiện kịp thời.”
Bì Bì im lặng lắng nghe, trong tim nấc nghẹn, không thốt được nên lời.
– “Ai …” – Dì Mạnh thở dài, nước mắt tuôn rơi, – “Bì Bì, con và Gia Lân thân nhau từ bé. Dì biết trước đây con từng thích nó. Chỉ tiếc nhà chúng ta và Gia Lân không có phúc khí, gặp phải con bé Điền Hân vô tình vô nghĩa. Nhớ hồi đầu, nó đến nhà chúng ta chơi, miệng lưỡi ngọt ngào, một tiếng dì, hai tiếng chú, mới ngồi chơi vài phút đã tranh rửa bát với dì. Chúng ta chỉ dùng mắt để nhìn … Điền Hân mà không suy ngẫm lại, chỉ dựa vào chuyên ngành của nó, nếu không có tờ giấy chứng nhận thân phận vợ của Gia Lân, có thể xuất ngoại được sao?” Bà nắm tay Bì Bì, nước mắt tuôn ào ạt: “Bì Bì, con và Gia Lân lớn lên bên nhau, dì có thể cầu xin con một việc không?”
– “Dì, có chuyện gì, dì cứ nói, bệnh của Gia Lân ra nông nỗi này, dù cần con làm gì con cũng sẵn sàng giúp đỡ.” – Bì Bì nghiêm túc nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.