Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 20: Bì Bì gây rối
Edit: ♥Tiên♥
Phần 1
Ánh trăng như làn mưa, len qua khe lá rơi xuống, từng giọt sáng nhàn nhạt đáp lên đôi gò má mịn màng của anh. Bì Bì nhận ra anh có một đôi môi vô cùng gợi cảm, vành môi đầy đặn, ánh mắt anh trong veo, dịu dàng lạ thường, pha lẫn chút triều mến và chờ mong. Cô vươn hai tay ra, ôm lấy khuôn mặt anh và bất ngờ hôn anh.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Âm thanh xung quanh đủ ồn ào, xen lẫn cả tiếng nổ tanh tách của lửa trại, nhưng không đủ che đậy được tiếng gọi hết sức rõ ràng kia. Rõ ràng đến mức, tất cả đám thanh niên đều quay đầu lại; tất cả các cô gái — tuy rằng biết đó là tiếng của ai — vẫn ngoảnh đầu sang xác nhận. Còn có cả những tiếng thở dài loáng thoáng không biết từ đâu truyền đến: “Tội nghiệp Hạ Lan –”.
Thật sự có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bì Bì vội cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Bên cạnh có ai đó muốn lật tẩy cô, cất giọng hỏi: “Ai, Bì Bì, xin nhiều chuyện một chút, ai là Gia Lân vậy?”
Nhưng khi thấy vẻ mặt như muốn thắt cổ đến nơi của Bì Bì, mọi người liền im hơi lặng tiếng.
Vài giây sau, Bì Bì mới rón rén ngẩng đầu lên, xuyên qua đám đông, vụng trộm quan sát phản ứng của Hạ Lan Tĩnh Đình. Trong lòng thầm nghĩ, cái tên Hạ Lan này gặp phải chuyện xấu hổ như thế, có khi nào sẽ nổi trận lôi đình mà ăn cô luôn không?
Nhưng rất may, rất may. Không hề có biểu hiện gì cho thấy là đang rất tức giận.
Anh hết sức bình tĩnh mở chai nước suối, uống một hơi cạn sạch. Sau đó ném vào thùng rác tái chế, rồi vào sân tiếp tục chơi bóng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cơ mà, nhất định trong lòng anh đang cực kỳ không vui.
Thế nên, suốt trận bóng, Bì Bì xem nhưng chẳng dễ chịu chút nào, mới đầu còn biết bên nào đổi phát bóng, bên nào được bao nhiêu hay hỏng bao nhiêu điểm. Nhưng xem một hồi, tầm mắt đã vượt ra khỏi sân, rơi xuống trên mặt hồ mênh mông vô tận xa xa.
Cô lại nhớ đến những kỷ niệm cùng Gia Lân trải qua, có nơi nào không phải là ngọt ngào, có nơi nào không phải là hạnh phúc, chỉ trừ cái đêm tuyết rơi đầy với một màn xuyên tim ấy. Cô cẩn thận nhớ lại từng chi tiết, nhớ lại từng lời mà Gia Lân đã nói, phát hiện ra hình như Gia Lân chưa từng nói xin lỗi cô. Nhưng, Gia Lân đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi khiến cô nghĩ rằng, ngoài việc “tạo hóa an bài, mệnh trời đã định” thì không còn lý do nào khác. Khoảnh khắc nhục nhã nhất với những phản bội, những căm phẫn, những buồn thương lại hiện ra trước mắt, khiến cô cảm thấy vạn phần mệt mỏi, như lại trở về thời trung học, hết thảy những lời nói của các học sinh đều ứng nghiệm rồi, cô là người không thể có may mắn, cô vĩnh viễn không bao giờ có được vị trí đầu tiên, cha cô vĩnh viễn cũng không làm giàu được, Gia Lân vĩnh viễn cũng không thể yêu cô, tất cả mọi thứ đều đã được an bài cả rồi, cô nghĩ đến những chuyện đang phát sinh, tất cả đều sẽ không thành công, đều sẽ không như ý nguyện. Cuối cùng thì mọi cái kết đều lấy bộ mặt không thể thay đổi đó ra đàn áp cô, tựa như một bia mộ đóng đinh cô thật chặt vào lòng đất, ngoài việc chấp nhận ra, không còn con đường nào khác. Là như thế sao? Vĩnh viễn là thế này sao? Cô không thể thoát khỏi, cũng không thể thay đổi số mệnh sao? Tâm trí cô giờ là một mớ hỗn độn, quai hàm cắn chặt đến nỗi rung lên khanh khách, cô cứ không ngừng không nghỉ tự hỏi chính mình như thế. Mãi cho đến khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, mới chợt giật mình tỉnh mộng, vội vàng ra sức vỗ tay hùa theo sự tán thưởng của đám đông.
Có người vội thu dọn bàn ăn, Bì Bì cũng nhặt mấy cái chai rỗng và giấy ăn rải rác trên mặt đất, đem bỏ vào thùng tái chế. Khán giả dần dần tản ra. chỉ còn Hạ Lan Tĩnh Đình đứng xếp lưới một mình giữa sân. Bì Bì đứng yên lặng lẽ đợi anh.
Bóng dáng Hạ Lan dưới ánh trăng rất không thật, tựa như một ảo ảnh lẻ loi đơn độc, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, là anh sẽ hóa thành bướm bay lên tiên, hoặc hóa thành những giọt nước tan vào trong biển cả. Cô đứng ngẩn ngơ nhìn, ảo ảnh đơn độc kia chợt đi về phía cô, cô nghe thấy Hạ Lan Tĩnh Đình nói:
“Thế nào? Cánh gà lúc nãy ăn ngon không?”
“Rất ngon, cám ơn.” Cô cắn cắn môi, ngượng ngùng nói, “Rất xin lỗi, lúc nãy tôi đã gọi nhầm tên anh. Thật đáng xấu hổ.”
Hạ Lan Tĩnh Đình “Ừ” một tiếng, miệng thoáng qua nét cười mỉa mai: “Không sao. Thật ra tôi và Gia Lân rất có duyên với nhau.”
“…..” Bì Bì mở to hai mắt nhìn, “Có duyên?”
“Em không phát hiện ra sao? Gia Lân, Tĩnh Đình, bốn chữ này, vừa hợp thanh vừa hợp vần, khó trách em nhớ lầm. Một lần hoặc hai lần không sao cả, nhưng về lâu dài không thể như vậy được, biết đâu chừng về sau, khi em nhắc đến Tĩnh Đình lại nhớ đến Gia Lân, vậy thì nguy rồi. Không thì, tôi đi sửa lại tên vậy?”
Ha ha, trong lòng cô cười khổ, đây là hồ ly châm biếm người khác đó sao, rõ là nói mà mặt không biến sắc. Liền vội vàng giải thích: “Thật sự chỉ là lỡ lời, anh đừng cho là thật, được không? Huống hồ khi nãy tôi đã vỗ tay cỗ vũ anh rất nồng nhiệt, coi như là đoái công chuộc tội nhé?”
Hạ Lan Tĩnh Đình cố nén giận nhìn cô, muốn nói gì nhưng lại kiềm xuống.
Một lát sau, anh thở dài: “Tôi đến chỗ đàn ghi ta cạnh lửa trại đây, em có muốn nghe không?”
Bì Bì vội nói: “À, được!”
Vừa ngồi xuống bên lửa trại, Lý Thanh Thanh ngồi bên trái, đã ghé tai nói thầm: “Bì Bì, em và Hạ Lan có oán thù hả?”
Bì Bì lắc đầu: “Không có đâu!”
“Thế sao khi anh ấy đánh bóng thua em còn vỗ tay nhiệt tình như thế?”
“Hả? ? ?”
Bì Bì lúng túng, trán vã cả mồ hôi. Xong rồi, vậy là xong rồi, có cô Quan Bì Bì đến phá rối, danh vọng và uy tín mấy trăm năm nay của Tế ti đại nhân ở Hồ tộc đêm nay, xem như bị hủy đi trong chốc lát rồi!
Cả đám người đột nhiên im lặng.
Hạ Lan Tĩnh Đình cầm lấy cây ghi ta, so dây, rồi đàn lên một khúc nhạc dạo đầu du dương, sau đó giọng hát trầm thấp cất lên:
Rượu biệt ly bán đấng nam nhi
Thấy trà thơm vội vàng che mũi
Trách chợ sớm đếm đong lui tới
Trộm liếc quần áo dáng hình gì
Trêu tùy tùng chìm nỗi ước mong
Lụa rao, câu sớm, Đức sinh đường
Gội sạch, đứng ca, ngõ Điềm Thủy.
* Bản Hán Việt:
Li tửu các tu mi trường,
Kiến đấu trà yểm tị mang.
Sổ thuyết triêu thị khuất thân lượng,
Nghễ khuy y lí tạo bạch trạng,
Liêu bát tả hữu phù trầm vọng.
Dục tăng quyên thần điếu đức sinh đường,
Mộc bạch thân túc ca điềm thủy hạng.
Giọng hát của anh rất êm tai, trầm ấm và dạt dào cảm xúc, toát lên một sự lãng mạn khiến người ta thật khó nắm bắt. Có lẽ đây là một ca khúc đã được viết từ xa xưa, bởi ca từ nghe hơi khó hiểu. Nhưng Bì Bì nghe, bất chợt chấn động trong lòng, không thể không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình, ngẩn người ngơ ngác thật lâu, cho đến hồi sau, sắc mặt cô bỗng nhiên biến đổi.
Kế đó, cô nghe thấy rất nhiều người vỗ tay hoan nghênh, có người trầm trồ khen ngợi, có người thầm thì to nhỏ, có người đẩy đẩy cô: “Bì Bì, tất cả mọi người đang chờ đấy! Em lên hát một khúc “Thập sách” đi!”
Bì Bì vội hỏi: “Thập sách là gì? Tôi không biết?”
Người nọ nói: “Sao có thể không biết? Là con gái thì đều phải biết chứ!”
Trong lòng Bì Bì nghĩ, mình không nên tiếp tục khiến cho Hạ Lan mất mặt nữa. Thế là liền đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Lan Tĩnh Đình, thoải mái chắp tay hành lễ với bốn phía: “Vì thịnh tình yêu mến của quý vị, Quan Bì Bì tôi cũng xin dâng tặng một chút tài mọn, chỉ để mua vui, hy vọng mọi người đừng cười!”
Cô hành xử phóng khoáng như vậy, khiến những kẻ cơ hội xung quanh đều ngây ngẩn cả người, mất vài giây im ắng rồi một tràn vỗ tay vang lên: “Quan Bì Bì! Cố lên! Quan Bì Bì! Cố lên!
Bì Bì nói: “Tôi sẽ biểu diễn ọi người xem một bộ quyền hai mươi sáu chiêu thức tên là thất tinh đường lang quyền!”
Nói xong không dong dài, ôm quyền tung chưởng, đá chân đẩy lưng, ra chiêu.
Đây chính là sản phẩm phụ mà Bì Bì học được ở lớp tán đả. Huấn luận viên tán đả của cô đồng thời cũng là một võ sư Nam phái, vừa mở một khóa võ thuật. Nếu lớp tán đả vì bận chuyện gì đó mà phải nghỉ, ông ấy sẽ cho các học trò sang lớp võ thuật của ông học bù. Bộ thất tinh đường lang quyền này là Bì Bì học được chính trong những buổi học bù đó. Có một khoảng thời gian cô đem nó ra luyện vào giờ tập thể dục buổi sáng, bị mấy bà cô luyện hương công nhìn thấy rất ưa thích, đòi cùng học với cô, bởi thế Bì Bì xào đi xào lại mấy chiêu này đến nhuần nhuyễn, có thể nói gần như đánh mà chẳng cần suy nghĩ vẫn liền lạc lưu loát như thường.
Mọi người xem xong, vỗ tay rào rào. Âm nhạc được bật lên, mọi người uống rượu, chơi đoán số, nhiều người vây quanh lửa trại nhảy múa.
Bì Bì không rành nhảy múa khiêu vũ, biết rõ mình mà nhảy nhót sẽ trông buồn cười thế nào, như con khỉ ấy, thế nên thức thời đến bên cạnh bàn, tự rót ình một ly nước ngọt, giả vờ như muốn nghỉ ngơi. Vừa quay lại, đúng lúc gặp phải Hạ Lan Tĩnh Đình.
“Bì Bì, bộ thất tinh ‘chương’ lang quyền này em học ở đâu? Đánh không tồi.” Anh nói.
Bì Bì thiếu chút nữa là bị sặc nước ngọt vào phổi: “Không phải chương lang, là đường lang.”
“Em có chắc em học đúng bài không?”
“Chắc chắn.” Cô nói, “Tôi đánh khó coi như thế sao?”
“Không tệ, chỉ có điều không giống bọ ngựa, mà giống con gián.” [*]
[*] Chương lan nghĩa là con gián; Đường lang là con bọ ngựa.
“Phụt …” Bì Bì phun hết ngụm nước trong miệng ra.
Sau một lúc, cô đột nhiên hỏi: “Ca khúc anh hát khi nãy là được nghe từ đâu?”
Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Do chính tôi viết. Có vấn đề gì sao?”
“Vậy trước kia anh có thường hát nó không? Hay là, cũng từng lưu hành rộng rãi như Phố Chu Tước ấy?”
“Không có.” Anh nhìn cô đầy khó hiểu, “Đây là lần đầu tiên tôi hát trước nhiều người, tuyệt đối chưa từng truyền ra ngoài.”
“Không đúng,” Bì Bì nhẹ nhàng nói, “Tôi đã từng nghe qua khúc ca này. Từ khi còn rất nhỏ.”
“Không thể.”
“Là sự thật. Bài hát này theo tôi lớn lên. Là bà nội dạy cho tôi.”
Hạ Lan Tĩnh Đình ngây người ra: “Bà nội em?”
Bì Bì gật đầu: “Tôi không nhớ rõ lời lắm, nhưng chính là giai điệu này, tuyệt đối không thể sai. Bà tôi còn nói, khúc ca này tên là ‘ cây tầm gửi’.”
“Đây là tên làn điệu. Đúng nó gọi là cây tầm gửi.” Hạ Lan Tĩnh Đình ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Em chắc chắn là bà em dạy em chứ? Không phải là em dạy cho bà em?”
Bì Bì cười: “Sao tôi có thể dạy cho bà tôi được? Bài hát cổ xưa như vậy, ca từ cũng lạ như vậy, cho dù anh viết ra cho tôi xem, tôi cũng không hiểu.”
Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn cô bằng vẻ mặt kỳ quái, kế đó chẳng nói thêm lời nào, cúi đầu uống nước, rõ ràng là muốn lản tránh vấn đề này.
Bì Bì càng muốn truy hỏi đến cùng: “Nếu là anh viết, anh có thể cho tôi biết Đức sinh đường là nơi nào không? Còn ngõ Điềm Thủy là ở đâu? Tôi chưa từng nghe nhắc đến những địa danh này. Hồi bé từng hỏi bà nhưng bà tôi nói bà cũng không biết.”
“Ừm … tôi cũng không biết.” Anh nói.
“Anh có biết, lời hát là do chính anh viết.”
“Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước, tôi quên rồi.”
“Tộc Hồ các anh có trí nhớ rất tốt.” Bì Bì nhìn anh không chớp mắt, “Lời này do chính anh nói.”
“Được rồi, tôi biết.” Anh nói, “Nhưng cố tình không nói cho em. Ai bảo em lúc nãy gọi nhầm tên tôi chi.”
“Anh không cho tôi biết, tôi sẽ đi đến một chỗ.” Bì Bì nói.
“Đến chỗ nào …”
Cô quay người chạy nhanh về phía rừng dâu.
Phía sau truyền đến tiếng la hét mừng rỡ hoan hỉ của mọi người.
Cô lao đi như bay, nhưng đã bị Hạ Lan Tĩnh Đình chặn lại ở bìa rừng, khẽ nói: “Bì Bì, hôm nay chúng ta không vào rừng dâu.”
“Vì sao không vào?” Cô giật tay anh ra, càng tiến sâu vào rừng, “Nơi này thật lãng mạn!”
Cô đi hơn trăm bước, phát hiện ra Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn luôn đi phía sau cô, nhưng không chịu đến gần, mà cố tình giữ một khoảng cách với cô.
“A!” Cô đột nhiên tỉnh ngộ, “Hạ Lan Tĩnh Đình, có phải vào đến rừng dâu, anh sẽ hiện nguyên hình? Biến thành một con cáo lớn?”
“Bì Bì, theo tôi ra ngoài!” Anh quát lên.
“Tôi không ra,” cô nói, “Trừ phi anh nói cho tôi biết Đức Sinh đường là gì, ngõ Điềm Thủy là gì, tại sao tôi lại biết ca khúc này? Chẳng lẽ từ bé anh đã chú ý đến tôi? Hạ Lan Tĩnh Đình, anh muốn có được gan của tôi, từ rất lâu rồi đúng không?”
“Nếu tôi biến thành hồ ly thật, em sợ không?”
Anh cười lạnh lùng.
“Tôi không sợ! Bởi vì tôi vốn không biết anh là ai! Cũng vốn không biết đây là đám người nào! Biết đâu anh không phải hồ ly, mà là sói, là rắn, hay là bất cứ loài động vật nào khác, anh muốn nói sao chẳng được, trừ việc anh hiện nguyên hình trước mặt tôi, còn không đừng nghĩ đến chuyện bắt tôi cứ hiển nhiên coi anh là người! Hoặc là hồ ly! Hoặc là ghế đẩu! Hoặc là bất cứ thứ gì tương tự! Bởi vì tôi không biết bản chất thật sự của anh!”
“Bản chất!” Hạ Lan Tĩnh Đình mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn trắng toát, “Sao thế? Bạn Bì Bì, bạn bị tình yêu dọa cho sợ mất mật rồi, cuối cùng cũng nổi lên lòng quan tâm đến bản chất con người như thế nào rồi sao? Cho em biết, tôi hoàn toàn đủ khả năng để lừa em, nhưng tôi chưa bao giờ lừa em! Tôi là hồ ly, đây là bản chất của tôi. Tôi có thể ăn hoa, có thể ăn gan, đây cũng là bản chất của tôi. Được thôi, Bì Bì, em chất vấn tôi như vậy, chừng như bản chất của em rất phong phú. Thế thì bản chất của em là gì? Thử nói nghe xem?”
Bì Bì nói: “Anh lại đây, tôi sẽ nói cho anh nghe.”
Anh bước đến trước mặt cô, phát hiện ra cô đang đứng trên một thân cây đổ, họ gần như đang ở cùng một độ cao.
Cô nói: “Em là một người xấu.”
Ánh trăng như làn mưa, len qua khe lá rơi xuống, từng giọt sáng nhàn nhạt đáp lên đôi gò má mịn màng của anh. Bì Bì nhận ra anh có một đôi môi vô cùng gợi cảm, vành môi đầy đặn, ánh mắt anh trong veo, dịu dàng lạ thường, pha lẫn chút triều mến và chờ mong. Cô vươn hai tay ra, ôm lấy khuôn mặt anh, bất ngờ hôn anh.
Bì Bì từng tưởng tượng cả nghìn lần về nụ hôn đầu tiên của mình sẽ như thế nào. Có vài lần, cô và Gia Lân cũng đứng gần nhau như vậy, cô cũng đã gợi ý động viên anh, nhưng không thành công. Thầm nghĩ, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, bản lãnh nhất định phải đủ. Có bao nhiêu kỹ thuật được học được trong tiểu thuyết ngôn tình cô mang ra dùng hết, có thể xem là đang cưỡng hôn anh. Nhưng Hạ Lan Tĩnh Đình chẳng hề phối hợp, thậm chí còn có hơi hướng muốn trốn chạy. Cô bất chấp tất cả, ôm lấy đầu anh thật chặt không cho thoát.
Phần 2
Anh quay đầu sang hỏi Bì Bì: “Chúng ta hôn nhau bao lâu?”
“…..” Bì Bì trừng anh, “Anh nói cái gì thế! Anh là đầu heo hả! Làm chuyện này em lại đi bấm đồng hồ sao!”──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Hơi thở anh gấp gáp, mang theo hương hoa thoang thoảng. Có thể thấy anh cũng rất khát khao, rất háo hức, nhưng không thành thạo lắm, cả người anh run rẩy, còn căng thẳng hơn cô! Bì Bì thầm đánh cược trong lòng, lúc này tim anh nhất định đập nhanh hơn ba nhịp, thậm chí là hơn ba trăm.
Tất cả những điều này diễn ra trong khoảng thời gian chỉ vài giây, nhưng cô thấy cơ thể mình đã nhanh chóng nổi lên phản ứng, cô gắt gao ôm lấy cổ anh, cả người cô gần như tựa vào người anh. Cơ thể Hạ Lan Tĩnh Đình đột nhiên chấn động, ngay sau đó, liền mạnh mẽ đẩy cô ra.
“Bì Bì,” Ánh mắt anh tràn ngập rối rắm và mờ mịt, dường như vẫn chưa tin được chuyện vừa mới xảy ra, “Có phải, em vừa mới … hôn tôi?”
Bì Bì rất hào phóng gật đầu thật mạnh, nhìn bộ dạng nghiêm trang rất buồn cười của anh: “Vâng, Anh đã mấy trăm tuổi rồi, đây không phải là lần đầu tiên chứ?”
Nhưng là, sau khi nghe những lời này, vẻ mặt anh càng thêm kinh hãi, quả là rất hoảng sợ.
Anh bỗng giữ chặt tay cô, giọng run run: “Bì Bì, chúng ta phải lập tức đến một nơi!”
Ngay sau đó, không nói thêm lời nào, liền kéo cô chạy đến bìa rừng, lao đi với tốc độ rất nhanh, Bì Bì gần như không thể theo kịp. Cô vừa chạy, vừa thở hổn hển: “Chuyện gì mà gấp vậy! Em … em không chạy nỗi nữa!”
Họ đã chạy ra khỏi rừng dâu, Hạ Lan Tĩnh Đình bế cô lên, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, chạy thẳng đến bãi đậu xe, đặt cô vào trong xe, cài dây an toàn, sau đó khởi động động cơ.
Ô tô lao vút đi ra khỏi công viên, lướt nhanh trên đường cao tốc. Hạ Lan Tĩnh Đình nhấn chân ga gần hết cỡ, khi rẽ sang vài khúc quanh cũng không hề giảm tốc. Bì Bì vô cùng căng thẳng, hai tay giữ chặt lấy thanh vịn ghế. Cửa xe đã hạ kính xuống, bóng cây phía bên ngoài chạy ngược về phía sau như sóng gợn, gió lùa vào xe rít lên những tiếng vù vù. Cô nhìn bảng điều khiển, tốc độ đã vượt qua 180 km/h.
Đi với tốc độ hết sức mạo hiểm như vậy, thế nhưng Hạ Lan Tĩnh Đình lại chỉ dùng một tay giữ vô lăng, một tay khác đang bận cầm điện thoại!
Bì Bì muốn nhắc nhở anh, nhưng đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Trong những thời điểm thế này, một sơ xuất nhỏ thôi là sẽ hy sinh oanh liệt, cô chỉ có một con đường là tin tưởng vào việc, người lái xe chính là một hồ ly đại tiên.
Di động reo lên vài hồi chuông đợi, rồi như có người bắt máy, Bì Bì nghe thấy anh nói: “Khoan Vĩnh, là tôi, Hạ Lan.”
….”Tôi gặp rắc rối.”
….”Ừ. Tôi đang chạy đến chỗ cậu, rất gấp.”
….”Không nghiêm trọng thế … không thể nói … chỉ là một nụ hôn.”
….”Thời gian?”
Anh quay đầu sang hỏi Bì Bì: “Chúng ta hôn nhau bao lâu?”
“…..” Bì Bì trừng anh, “Anh nói cái gì thế! Anh là đầu heo hả! Làm chuyện này em lại đi bấm đồng hồ sao!”
Anh phớt lờ những lời của cô, nói với người trong điện thoại: “Tôi nghĩ, có thể là hơn năm giây. Trong khoảng năm đến mười giây.”
…”Đúng vậy.”
….”Được.”
Trông vẻ mặt anh rất hoảng loạn, tắt máy xong, lại nhấn một dãy số khác.
Rõ ràng chủ nhân dãy số ấy đi vắng. Đợi rất lâu, bên kia vẫn không có hồi âm, hình như có tiếng hộp thư thoại vang lên. Bì Bì nghe Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Alo, Hưu Nhàn. Là tôi, Hạ Lan Tĩnh Đình. Dậy nghe điện thoại đi, có việc gấp tìm cậu.”
Anh đợi thêm một lúc, đầu bên kia liền kết nối. Bì Bì nghe người bên đó nói: “À, Khoan Vĩnh đã kể chuyện của cậu rồi. Tôi sẽ không nhiều lời nữa. Hiện giờ cậu có thể đến bệnh viện ngay không? Hai người cùng lúc tôi sẽ yên tâm hơn.”
… “Cám ơn. Lát nữa gặp.”
Anh đặt điện thoại xuống, chẳng nói một lời, tập trung tinh thần lái xe.
Bì Bì nhìn anh mà chẳng hiểu mô tê gì, thấy đôi mày anh như chau lại, tựa hồ đang vô cùng căng thẳng, cảm thấy tình hình hơi nghiêm trọng, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải đến bệnh viện?”
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Bì Bì, em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Rồi anh chạm nhẹ vào mặt cô, khẩn thiết nói: “Bì Bì, em có thể cam đoan với tôi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Dù em có mệt mỏi thế nào, cũng không được nhắm mắt lại.”
“Em chỉ hơi mệt, nhưng không đến mức buồn ngủ đâu.” Cô mỉm cười, tinh nghịch nháy mắt với anh.
Thế nhưng, trong chớp mắt, cô liền cảm thấy phiền muộn, mí mắt cô bắt đầu đánh lộn với nhau: “Thật kỳ lạ, anh không nhắc thì thôi, anh nhắc rồi, bây giờ em lại muốn ngủ. Em ngủ một giấc ngắn thôi.”
Anh đưa tay cô lên miệng mình, cắn mạnh một cái.
“Á!” Bì Bì ăn đau, hét to một tiếng.
“Bảo em đừng nhắm mắt, có nghe không?” Anh quát lên.
“Em buồn ngủ!”
Anh lại cắn tay cô một cái nữa, lần này, cắn thật sự là cắn, tay cô chẳng những in dấu răng mà còn rướm máu: “Nếu em dám nhắm mắt, tôi sẽ tiếp tục cắn em.”
Bì Bì nổi giận, kêu lên: “Anh bị thần kinh hả! Em chọc giận gì anh hả?”
“Bì Bì, em không thể tùy tiện hôn tôi. Nếu muốn hôn tôi, phải cho tôi biết trước. Ít nhất phải báo trước ba ngày, chúng ta sẽ lên kế hoạch trước.”
“Cái gì?” Bì Bì đần người ra, đời này mới chỉ nghe nói đến việc sinh đẻ có kế hoạch, chứ chưa từng nghe hôn cũng phải có kế hoạch, “Anh nói gì?”
Thế nhưng, cô lập tức hiểu ra: “Có phải em hôn anh, sẽ bị … sẽ bị nguy hiểm đến tính mệnh?”
Đối với vấn đề này, anh không trả lời thẳng mà nói: “Yên tâm, tôi có quen hai bác sĩ rất giỏi.”
Cô không dám hỏi thêm, bởi vì tốc độ lái xe hiện giờ của Hạ Lan Tĩnh Đình đã vượt quá hai trăm, cô không dám quấy rầy anh, đành cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ đang từ từ kéo tới. Đấu tranh gian khổ hơn hai mươi phút, tim cô đập càng lúc càng nhanh, cả người túa mồ hôi không ngừng, cảm thấy sắp sụp đổ đến nơi, cơ thể không chịu đựng nỗi nữa, nghiêng sang, tựa đầu vào vai Hạ Lan Tĩnh Đình.
“Hạ Lan Tĩnh Đình, em … em có phải sắp chết không?” Cô không kiềm được thổn thức, “Tại sao em luôn xui xẻo như vậy? Lúc nào cũng làm sai?”
Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Đây không phải lỗi của em. Là tại tôi không nói cho em biết. Hãy tin tôi, em chắc chắn không sao!”
“Vậy nhân lúc em vẫn sống, anh hãy nói cho em biết, Đức Sinh đường và ngõ Điềm Thủy là thế nào?”
“Tôi không nói cho em. Bởi vì em chắc chắn sẽ sống.” Giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngay lúc đó, tốc độ xe đột ngột giảm, Bì Bì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy ô tô đang dừng trước lối vào của một bệnh viện.
Chính là, khi cô trông thấy tấm biển bệnh viện, đầu lại muốn nổ tung.
“Bệnh viện Thiên Mỹ”
Đây là bệnh viện chuyên khoa chỉnh hình lớn nhất thành phố C, nghe nói, từ trang thiết bị kỹ thuật đến tập thể y bác sĩ ở đây đều đứng nhất nhì trong cả nước. Không ít những ngôi sao ca nhạc và diễn viên nổi tiếng đều ngưỡng mộ danh tiếng ở đây, từng đến phẫu thuật tận mấy lần. Ngay cả Bội Bội cũng từng đưa em họ của cô ấy đến đây cắt mí mắt.
Nhưng Bì Bì nghĩ, bệnh mình dù nguy kịch thế nào, cũng không cần phải đi phẩu thuật chỉnh hình. Niềm kinh ngạc này quả không phải nhỏ, cô nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tĩnh Đình, giọng run run: “Hạ Lan Tĩnh Đình, không phải anh tuyệt vọng quá nên cái gì cũng thử cả đấy chứ? Đây là bệnh viện phẩu thuật thẩm mỹ!”
“Tôi biết.” Anh nói. Nói xong, không thèm phân trần đã ôm cô ra khỏi xe. Có ba nhân viên y tế vội vàng đẩy xe ca tới, hết thảy đều ba chân bốn cẳng ném cô lên giường, phủ lên một tấm chăn mỏng, dùng đai cố định lại.
Dẫn đầu là một bác sĩ tuổi chừng ba mươi, vóc người to cao, gương mặt anh tuấn, cằm ân ẩn lớp râu quai nón xanh, miệng nở nụ cười điềm tĩnh. Anh ta bước đến vỗ vai Hạ Lan Tĩnh Đình, gọi: “A Tây.”
“Khoan Vĩnh.” Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm.
Lòng Bì Bì nao nao, thì ra anh còn có tên khác, gọi là ‘A Tây’, nghe như là biệt danh.
Khoan Vĩnh có vẻ ngoài rất hòa nhã, cười lên lại càng quyến rũ, anh ta cầm tay Bì Bì nói: “Chào em, anh là Triệu Khoan Vĩnh, là bác sĩ ở đây, cũng là bạn của A Tây.”
Thấy vẻ mặt và bộ dạng kinh hoàng của cô, giọng anh trở nên rất an ủi và cũng rất tự tin: “Yên tâm, A Tây đã đưa em đến kịp thời, em sẽ không sao đâu. Có điều, trước tiên anh phải vài thủ tục kiểm tra.”
Anh xem mắt Bì Bì, rồi bắt mạch cho cô, quay mặt sang nói với y tá: “Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật.”
Bì Bì vốn đã buồn ngủ đến không chịu được nữa, gục đầu xuống, vô tình phát hiện ra một chuyện rất lạ.
Người bác sĩ Triệu này mặc áo blue trắng không tỳ vết, khắp người không chỗ nào không sạch sẽ, nhưng chân trần, mang một đôi xăng-đan y như của Hạ Lan Tĩnh Đình, lộ ra bàn chân trắng muốt.
Đây là tác phong của một nhân viên chuyên nghiệp đó sao? Mang dép như vậy cũng vào phòng phẫu thuật được sao? Đầu Bì Bì bất giác tê dại.
Ngay lúc này, cô lại phát hiện ra một chuyện càng kỳ lạ hơn.
Trên cổ chân phải của người bác sĩ này có đeo một vòng lụa màu đen, trên đó có một hạt châu màu xanh thẳm.
Nếu như, anh ta là một thanh niên nổi loạn ở độ tuổi mười bảy mười tám, cách ăn mặc như thế đương nhiên chẳng có gì lạ lùng. Song, nhìn anh ta, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành chững chạc, mà còn là một chuyên gia có sự nghiệp thành công, mặc và mang những thứ này, không phải thật quái lạ ư.
Thêm nữa, màu sắc của hạt châu kia và hạt châu trên cổ tay Bì Bì rất khác nhau, nhưng kích cỡ và hình dạng lại y hệt.
Đó là một viên mị châu.
Tại cửa phòng mổ, cô lại gặp một người đàn ông xinh đẹp mặc tây trang màu đen khác, gương mặt anh ta trắng như tuyết, toát ra thần thái cao quý. Có một mái tóc dài đến vai, bóng bẩy như dải lụa. Bì Bì nghĩ, người đàn ông này trông còn đẹp hơn cả Hạ Lan Tĩnh Đình, hơn nữa còn có một sự quyến rũ ma mị. Anh ta lại càng tùy tiện hơn, ngay cả xăng đan cũng không mang, mà mang một đôi dép lê, trên cổ chân trái cũng đeo một viên mị châu màu sắc tương tự người kia. Có thể thấy địa vị của anh ta trong bệnh viện rất cao. Y tá vừa đẩy xe vào trông thấy anh ta, ngay lập tức dừng lại chào hỏi.
Người này đến trước mặt Bì Bì, dùng đôi mắt mơ màng đánh giá cô, sau đó, khinh thường hừ một tiếng, nói: “Sao lại là cô?”
Bì Bì không chịu được giọng điệu của hắn ta, nhíu mày hỏi: “Anh biết tôi?”
“Tất nhiên.”
Bì Bì nói: “Xin hỏi ngài là ..”
“Tôi họ Tu, tên Tu Nhàn.”
“Hưu Nhàn,” Cô cũng hừ một tiếng, “Một cái tên thú vị.”
“Không phải hưu trong hưu tức, là tu trong tu dưỡng. Cũng không phải nhàn trong nhàn nhã, là chữ nhàn thêm một chữ điểu đứng bên cạnh.”
“Nói cách khác, anh là một con nhàn điểu?”
Anh ta không thèm đáp lại, bởi xe ca đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Bì Bì trông thấy anh ta và anh chàng mặt trắng râu xanh cùng ở đó. Sau đó, Tu Nhàn xoay người, mở ngăn kéo, muốn lấy dụng cụ gì đó ra.
Bì Bì nhìn bóng lưng anh ta, lòng lại càng thêm hoảng sợ.
Sau lưng bộ âu phục anh ta đang mặc, có vẽ hình một con điểu màu trắng.
End chương 20