Bạn đang đọc Cuộc gặp gỡ chí mạng – Chương 63: Tập 2 – chương 12a
Chương 12: Lựa chọn
Lâm Uyển đờ đẫn suốt nửa ngày trời mới nhớ ra một chuyện quan trọng, cô cầm điện thoại gọi đến một số, bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Uyển Uyển? Con không lên máy bay à?”
“Cha, con không đi được rồi, ở đây xảy ra chút chuyện.”
Bên kia hốt hoảng: “Chuyện gì? Con làm sao?”
“Trần Kình bị tai nạn giao thông.”
Bỏ điện thoại xuống, Lâm Uyển mệt mỏi dựa trên sofa, lần này cô định tới thành phố W, nhân tiện tới thăm họ, thăm ngôi nhà trong lời cha nói. Muốn xoa dịu quan hệ luôn phải bước bước đầu tiên, đây cũng coi như là nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, cô không muốn con mình lớn lên cô đơn giống mẹ nó.
Chẳng ngờ, chiều ngày thứ hai, cha cô đã xuất hiện trước cửa nhà cô. Cô còn tưởng đang nằm mơ, líu ríu hỏi: “Sao cha lại đến đây?”
Ông Lâm thở dài: “Uyển Uyển, lúc này cha nên ở bên con.”
Trái tim cô bỗng thấy ấm áp, hai mắt đỏ hoe. Cha cô thấy con gái gầy hơn rất nhiều so lần gặp trước, còn có cả quầng thâm mắt rõ ràng, ông vừa đau lòng vừa áy náy, cẩn thận vương cánh tay ra, thấy cô không tránh liên nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi: “Uyển Uyển, con yên tâm, A Kình sẽ không có chuyện gì đâu, ở hiền gặp lành…”
Vừa nghe thấy câu này, Lâm Uyển lập tức bật khóc thành tiếng, nếu theo logic ấy, e rằng Trần Kình không sống nổi rồi.
Trần Túy từ khi trở về không rời bệnh viện nửa bước, nếu không phải ngồi trên sofa phòng nghỉ ôm đầu trầm mặc thì là đờ đẫn đứng ngoài phòng ICU nhìn người bên trong. Mẹ hắn xót con trai, bảo hắn về ngủ một giấc, hắn không chịu, bảo hắn ăn cơm hắn nói không đói, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước, cứ như vậy khiến hắn tiều tụy đi rất nhiều, râu trên cằm cũng mọc chẳng ra sao.
Hai người già trông chừng ở đây một ngày một đêm đã được đưa về nhà nghỉ ngơi, những người khác chia thành mấy tốp luân phiên chăm sóc. Sáng sớm hôm sau Trần Tây đến đổi ca, thấy Trần Túy vẫn đứng đó như cây khô, cô đi đến khuyên nhủ hắng bằng giọng mũi: “Anh bé, anh đừng như vậy, anh Ba sẽ tỉnh lại thôi.”
Ánh mắt Trần Túy dán chặt vào thế giới sau mặt kính, khàn giọng hỏi: “Tiểu Tây, em biết tại sao anh ấy lại nằm đó không?”
Trần Tây nhìn hắn không hiểu, hắn cười khổ: “Là vì anh, đấy là báo ứng.”
“Đừng nói bậy, đây là ngoài ý muốn.”
Trần Túy giơ tay vò hai má cứng đờ, lắc đầu nói: “Không phải, không phải.”
Cuối cùng Trần Túy vẫn phải về nhà theo yêu cầu của bác sĩ, vì mô hôi bẩn thỉu đầy người không thể vào thăm bệnh nhân. Hắn về nhà tắm rửa, cạo râu, thay quần áo sạch rồi đến phòng của anh trai. Vừa nhìn đã thấy khung ảnh trên giá sách, bên trong là hai đứa bé trai, một đứa bảy tám tuổi, để đầu húi cua, sơ mi trắng, quần ngắn xanh, hình tượng học sinh tiểu học mẫu mực; đứa còn lại chỉ mới hai ba tuổi, trên đầu đội vỏ quả dưa, mặc quần yếm rộng thùng thình, cười híp cả mắt.
Hắn cầm khung ảnh quan sát cẩn thận, cố gắng trở lại. Lúc đó hắn quá nhỏ, đại khái chỉ có chút ấn tượng, hằng ngày thò lò mũi xanh theo sau anh trai, anh trai không thích đưa hắn đi chơi, chê hắn phiền phức. Nhưng mỗi khi hắn té ngã hoặc bị đứa trẻ khác bắt nạt, cho dù anh chơi vui đến đâu cũng biết hết mọi chuyện như mọc mắt sau gáy, sẽ chạy tới chỗ hắn trước tiên…
Trở lại bệnh viện, được sự cho phép của bác sĩ, Trần Túy thay trang phục chống khuẩn đến phòng ICU, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, lòng hắn càng đau như cắt. Gương mặt người trên giường đã bị mặt nạ thở oxy che quá nửa, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, chẳng có chút sinh khí, chỉ có thiết bị theo dõi kêu tít tít bên giường chứng tỏ sinh mạng này vẫn đang được duy trì.
Nhớ lại tấm ảnh ở nhà kia, quang cảnh đẹp như vậy, hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn. Tất cả những điều này, tất cả đều là tội lỗi hắn gây ra.
Trần Túy mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên giường, sụt sịt mũi, mãi mới lên tiếng: “Anh, anh đã ngủ ba ngày rồi, phải tỉnh thôi. Anh xem, bây giờ anh gầy quá, em…” Hắn đang nói bỗng nghẹn lời, khó khăn tiếp tục: “Em không nhận ra nổi anh nữa rồi.”
Hắn ép mình bình tĩnh trở lại, giọng trầm thấp: “Mấy ngày nay em nghĩ mãi chuyện ngày trước.” Hắn lắc lắc đầu, nói: “Không đúng, là nó tới tấp chui vào đầu em, dù ngày hay đêm cũng cứ ập tới không biết mệt mỏi. Có lúc nghĩ mãi nghĩ mãi liền cười, có lúc xót xa trong lòng, còn có lúc rơi nước mắt.”
Trần Túy vừa nói vừa day day thái dương đau nhức, bắt đầu hổi tưởng: “Anh, anh còn nhớ không? Có một lần em về nhà nói cô giáo ở nhà trẻ không tốt với em, cho em ít bánh gato hơn bạn khác, còn thường hung dữ quát nạt em, sau đó anh liền tìm người thả chó săn trên đường về nhà của cô ta để dọa nạt. Sau khi xảy ra chuyện anh bị đánh đòn, cha hỏi anh biết sai chưa, anh nói anh không sai, không thể để người khác bắt nạt em trai mình.”
Nói tới đây, hắn tự cười nhạo mình: “Thật ra khi đó em nói dối, cô giáo kia cũng tốt, chỉ là em không muốn đến nhà trẻ mà thôi. Lúc cha đánh anh, em muốn nói ra sự thật, nhưng lại sợ bị đánh. Anh xem, người em trai này của anh từ nhỏ đã là thằng khốn nạn, ích kỉ, xấu xa lại nhát gan…”
“Có một năm ngày mấy tháng Giêng, em và anh họ chơi trong phòng lớn làm đổ bình hoa cổ mà ông ngoại thích nhất, lúc đó em sợ chết mất. Từ nhỏ ông đã không ưa em, lần này chắc chắn càng ghét em hơn. Anh đã biết được liền nói đó là do mình không cẩn thận làm vỡ, em vẫn còn nhớ, lúc đó anh bị phạt không được ăn cơm một ngày, sau đó em lén đưa anh một chiếc bánh mì, chiếc bánh lớn như vậy mà anh cắn hai miếng đã hết sạch…”
Rõ ràng vô cũng mệt mỏi, thần kinh cũng đang đau đớn giật từng hồi, nhưng trí nhớ của Trần Túy lại tốt đến khác thường. Những chuyện cũ kia giống như bản thảo đã đóng dấu bày trước mặt hắn, từng chuyện từng chuyện theo trật tự thời gian bật ra rõ ràng.
“Sinh nhật hai mươi tuổi anh tặng em chiếc xe, anh nói con người đang sống cũng như lái xe, em phải học cách nắm vững vô lăng của cuộc đời mình. Em biết, anh luôn kỳ vọng vào em… nhưng em…” Hắn nói đến đây bắt đầu nghẹn ngào, “Ngay đến một chiếc xe em cũng lái không ra hồn, trong thời gian ngắn ngủi đã đâm phải người khác, một lần nữa giao cho anh một đống hỗn loạn, bản thân lại trốn biệt, bây giờ đã báo ứng rồi, nhưng lại rơi xuống đâu anh…”
Trần Túy ôm đầu khóc không thành tiếng, đến khi y tá vào nhắc hắn thời gian thăm nom đã kết thúc hắn mới lau mặt đứng dậy, nói với người đang yên lặng trên giường: “Anh, không phải anh luôn nói em cần trưởng thành sao, mấy tháng nữa thôi em đã hai mươi tám rồi, người khác mười tám tuổi thành người, em trai anh khốn nạn, hai mươi tám mới muốn làm người một cách tử tế. Anh, đợi khi anh tỉnh lại, em phải cho anh thấy một nam tử hán chân chính.”
Người thăm bệnh rời khỏi, y tá đóng cửa lại, quay đầu phát hiện số liệu trên màn hình có gì khác thường, chạy qua kiểm tra bệnh nhận, chỉ thấy khóe mắt anh ta hơi phát sáng, là nước mắt.
Lâm Uyển ốm nghén ngày càng nặng, nôn khan chẳng có giờ, ăn uống rất kém, thường xuyên ăn nửa bữa lại chạy đi nôn, lần nào cũng nôn ra nhiều hơn ăn vào. Ngoài ra cô còn rất dễ mệt mỏi, buồn ngủ giữa ban ngày, nhưng cứ ngủ lại nằm mơ không dứt. Có một lần mơ thấy mình tham gia lễ truy điệu, lúc nhìn thấy tấm ảnh đen trắng treo trong linh đường, cô chợt bừng tỉnh. Cô gọi cho Đàm Hy Triết xác nhận đây chỉ là mình sợ bóng sợ gió, nhưng cô vẫn đứng ngồi không yên, ai biết liệu ngay giây sau có trở thành sự thật hay không.
Mấy ngày ngắn ngủi tiếp theo cô gầy rạc đi, ông Lâm để ý thấy cũng đoán ra tám chín phần, nhưng ông tự biết mình không có tư cách xen vào, đích thân xuông bếp phụ trách một ngày ba bữa của con gái. Thời trẻ ông Lâm từng chuyên nghiên cứu nghệ thuật bếp núc, đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, Lâm Uyển sớm đã quên mất mùi vị trước kia, nhìn thấy thức ăn đầy bàn khó tránh có chút thất thần. Cha cô hổ thẹn trong lòng, chỉ có thể không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, đồng thời giới thiệu giá trị dinh dưỡng của từng món.
Lâm Uyển nhìn món ngon trên bàn, phát hiện thực đơn trùng khớp với những món dành cho thai phụ cô từng tra trên mạng, một dòng nước ấm áp dâng trong lòng, cô chân thành nói cảm ơn cha.
Ông Lâm hơi lúng túng, vội nói, cha mới phải cảm ơn con, cho cha cơ hội bù đắp cho con, không để cha mang tiếc nuối này vào trong quan tài.
Người dì kia chủ động gọi điện thoại tới, nhiệt tình thăm hỏi ân cần, khẩu âm phương Nam mềm mại, nghe ra chắc là phụ nữ dịu dàng hiền lành, cha cũng từng nhắc tính tình bà ấy rất tốt. Còn em trai trong điện thoại mở miệng là “chị”, đòi số QQ của cô, còn hỏi nghỉ hè có thể đến đây chơi với cô không. Được người khác gọi là “chị” cô thấy rất lúng túng, cũng rất lạ lẫm, hình như hoàn toàn không tồi tệ như trong tưởng tượng.
Từ sau khi mang thai, Lâm Uyển phát hiện mình trở nên khoan dung hơn rất nhiều. Cô tình cờ nhìn thấy tấm ảnh trong ví của cha, là tấm ảnh chụp lúc cô trong một trăm này tuổi, cũng chính là ảnh ba người hòa thuận vui vẻ, cô nghĩ một lát rồi nhắc nhở ông rằng như vậy không ổn, dì nhìn thấy sẽ đau lòng,
Vừa nói đến vấn đề này, cha cô bỗng ủ rũ, nói rằng kiếp này người phụ nữ duy nhất ông từng yêu chính là mẹ cô. Vậy nên khi bà tuyệt tình rời đi, ông mới mãi không thể mở lòng, yêu càng nhiều thì hận càng sâu.
Cô hỏi: “Thế tại sao cha lại kết hôn nữa rồi?”
Cha cô xấu hổ: “Vì cuộc sống.”
Phải rồi, cuộc sống luôn cần tiếp tục, sự trống rỗng cần được lấp đầy, vai diễn còn thiếu cần có người bổ sung.
Cô nói: “Vậy thì cha yêu thương họ nhiều vào, không được qua vài năm rồi lại hối hận vì điều này.”
Chiều hôm nay Lâm Uyển nhận được một cuộc điện thoại, là số máy lạ. Giọng nói đối phương khản đặc nhưng không bớt phần nghiêm trọng, hắn nói: “Tôi là Trần Túy, tôi muốn gặp cô.”
Mấy phút sau, Lâm Uyển nhìn thấy Trần Túy trong một quán cafe yên tĩnh gần đó, địa điểm là do hắn đề nghị.
Hắn thay đổi rất nhiều, không chỉ so với hai năm trước, so với mấy ngày trước lúc nhìn thoáng qua trong bện viện cũng đã vô cùng khác biệt, cái xác thì vẫn còn đó, nhưng con người bên trong dường như đã biến thành người khác.
Trần Túy ngồi xuống, nhìn vào mắt cô, chỉ điều này đã khác hẳn so với ngày trước, ngày trước hắn không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cô như thế. Hắn nói: “Lâm Uyển, tôi biết bây giờ xin lỗi là quá muộn, một câu xin lỗi của tôi chẳng đáng gì so với những tổn thương mà cô đã chịu, nhưng tôi vẫn phải nói, xin lỗi.”
Dứt lời hắn liền làm tư thế cúi đầu, Lâm Uyển nghẹn họng, dịch chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
“Vừa nãy tôi đã đến sở công an.”
Nghe thấy câu này, cô lập tức thu lại ánh mắt, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn đối diện.
Trần Túy cười khổ, cúi mặt: “Nói ra cô có thể không tin, hai năm nay mặc dù tôi không thể nói hằng ngày đều sống trong áy náy, nhưng cứ nhớ lại chuyện đó tôi lại…” Hắn nói đến đây, nắm chặt cốc nước trên bàn, đầu lông mày hơi cau lại, ngón tay siết mạnh, hình như đang đắn đo dùng từ, thật ra là đang chống lại sự căng thẳng.
“Tự trách mình, trong lòng rất khó chịu.” Trần Túy nói xong khẽ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vò tóc, tiếp tục nói: “Nhưng, con người có thói hư tật xấu, mỗi lần tôi đều tự an ủi mình, sự việc đã đến nước này không thể sửa chữa, về sau chú ý là được.”
Mắt hắn bỗng đỏ ngầu, thở dài một tiếng, nói: “Nhưng không ngờ, ông trời vẫn nhớ, nhanh như vậy đã đến đòi nợ rồi.”
Lâm Uyển không lên tiếng, như đã mất đi khả năng phản ứng, ngồi im cứng đờ, ánh mắt ngừng lại trên bình hoa cạnh bàn.
Trần Túy cầm cốc nước uống một ngụm lớn, như muốn ném thứ gì xuống, đồng thời ra sức chớp mắt, đẩy lùi dòng nước mắt sắp trào ra. Hắn đặt cốc xuống, tự nói với mình: “Lần này, dù gì cũng không thể để anh ấy chịu phạt thay tôi.”
Điều chỉnh lại cảm xúc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển lần nữa, nghiêm túc nói: “Lâm Uyển, hôm nay tôi tìm cô có hai mục đích, một là xin lỗi cô, hai là, lỗi lầm tôi phạm phải tôi sẽ tự mình gánh vác.”
Trần Túy rời khỏi, ánh mắt Lâm Uyển vẫn dừng nguyên chỗ cũ, rất lâu sau cô mới nhìn rõ một bó hoa màu xanh tím trong bình, là hoa “Đừng quên tôi”[1], cô luôn cho rằng, trong số những loài hoa cô biết, cái tên này nghe hay nhất.
[1] Tên tiếng Việt là hoa lưu ly.
Nhớ lại câu cuối cùng Trần Túy nói: “Lâm Uyển, tôi không mong cô tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong cô đừng ghi nhớ sai lầm của tôi lên anh trai tôi. Anh ấy, chính miệng anh ấy từng nói với tôi, anh ấy yêu cô.”
Nét mặt cứng đờ cuối cùng xuất hiện một vết nứt, có chất lỏng ấm áp chảy qua khóe môi, trong vị mặn mang theo chút cay đắng.
Lâm Uyển đi hơi vội, lúc ra thang máy còn thở gấp, hỏi y tá xem Trần Kình đang ở phòng nào rồi vội vàng tìm theo số phòng. Một tiếng trước Trần Tây gọi điện nói Trần Kình tỉnh rồi, đã từ phòng ICU chuyển sang phòng bệnh cao cấp. Lúc đó cô đang tản bộ bên ngoài, nghe thấy tin này tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hẳn, giờ mới ý thức được mấy ngày nay thần kinh của mình luôn căng thẳng.
Cô chẳng nghĩ ngợi gì liền ra bên đường gọi xe tới đây, đến khi đứng trước cửa phòng bệnh mới đột nhiên ngừng lại, mình tùy tiện chạy tới thế này liệu có thích hợp không?
Đang lúc do dự, cửa phòng bật mở từ bên trong, một người bước ra, là Phương Chính. Anh ta nhìn thấy cô liền kinh ngạc: “Lâm Uyển?”
Lâm Uyển rụt bàn tay đang giơ lên lại, hỏi: “Anh ấy tỉnh rồi?”
“Ừ, phải, tỉnh lúc sáng.”
Thấy mắt Lâm Uyển vẫn nhìn chăm chú cánh cửa khép hờ phía sau, Phương Chính hỏi: “Vào không? Bây giờ rất đông người.”
Lâm Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Thôi, biết anh ấy không sao là tôi yên tâm rồi.” Trước khi quay người lại xác nhận thêm lần nữa: “Anh ấy không sao thật chứ?”
Phương Chính không trả lời ngay tức khắc mà hơi cau mày, Lâm Uyển thấy vẻ mặt này của anh ta, vừa mới yên lòng đã lại thấp thỏm, nghi ngờ hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Phương Chính chỉ về phía sảnh nói: “Chúng ta qua bên đó nói chuyện nhé.”
Tầng này là phòng bệnh cao cấp, rộng rãi mà ít người, sảnh chờ thênh thang, ánh sáng rất tốt, xung quanh bày nhiều chậu cây cảnh. Phương Chính đi thẳng tới trước cửa sổ, đầu tiên anh ta liếc nhìn ra ngoài rồi mới quay đầu đối diện với Lâm Uyển. Thấy vẻ mặt cô căng thẳng nhìn mình chằm chằm, anh ta đắn đo một chút, nói: “Tiểu não của hắn bị thương hơi nặng, hiện tại nửa người bên phải không thể cử động, cảm xúc cũng thay đổi, nóng nảy khác thường…”
Lâm Uyển mở to mắt, mãi sau mới hiểu câu này, một bên người không thể cử động, vậy chẳng phải liệt nửa người sao? Dường như có thứ gì đó nhanh chóng lấp đầy cổ họng cô, loáng chốc đã ứ nghẹn, không nói nổi một câu.
Phương Chính thấy vậy vội tiếp lời: “Cô đừng lo, bác sĩ đang bàn phương án chữa trị, chỉ là tinh thần chống đối của hắn lúc này rất mạnh mẽ, từ lúc tỉnh đến giờ không đồng ý gặp người khác, cũng không chịu phối hợp…”
Lâm Uyển đăm chiêu một lát, ngẩng đầu kiên quyết nói: “Tôi phải gặp anh ấy.”
“Bây giờ?”
“Tiện không?”
Phương Chính bị chấn động bởi sự kiên quyết của cô, gật đầu đáp: “Được. Đi, tôi đưa cô đi.”
Trở lại phòng bệnh, Phương Chính đẩy cửa, hai người lần lượt bước vào, người bên trong đang khẽ trò chuyện, lúc này ai nấy đều ngạc nhiên nhìn qua. Đa số là những người cô từng gặp, Hướng Dương và mấy người bạn của Trần Kình, còn có anh họ của hắn cô đã gặp mấy ngày trước, chỉ có một cặp vợ chồng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi trên sofa là chưa từng gặp bao giờ, cô thầm đoán, đây chắc là cha mẹ Trần Kình.
Phương Chính giới thiệu cô với cặp vợ chồng: “Bác trai, bác gái, đây là Lâm Uyển.”
Từ khi cô bước vào hai người đã đoán ra, cha Trần Kình không tỏ vẻ gì, hay đúng hơn là không biết nên tỏ ra như thế nào, mẹ hắn thì xúc động đứng dậy, bà còn chưa kịp lên tiếng đã nghe một tiếng loảng xoảng vọng ra từ trong phòng, cả tiếng gào thét “Cút”.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng gào thét tức giận cực độ mà vô cùng quen thuộc này bỗng thấy thân thiết, sau đó lại có chút đau lòng. Mẹ Trần Kình lau nước mắt, Phương Chính vội nói: “Bác gái, hay để Lâm Uyển vào khuyên xem sao.”
Hướng Dương cũng hùa theo: “Đúng đó, bây giờ A Kình cũng chỉ có thể nghe lời Lâm Uyển thôi.”
Mẹ Trần Kình đi tới nắm chặt tay Lâm Uyển, nói: “Tiểu Lâm, vậy phải nhờ cháu khuyên giải A Kình rồi, bây giờ nó không chịu tiêm cũng không chịu uống thuốc, thế này sao được chứ…”
Lâm Uyển gật đầu, nắm lại tay bà một lát để động viên.
Phòng bệnh là phòng kép, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng sinh hoạt của bệnh nhân. Lúc cô đi đến, y tá bên trong đang đẩy cửa bước ra, tay còn cầm một nắm thủy tinh vỡ vụn, thấy cô đi vào, ý tá nhỏ tiếng nhắc nhở: “Bây giờ cảm xúc của bệnh nhân không tốt, cô cẩn thận chút.”
Lâm Uyển cảm ơn, đẩy cửa tiến vào, đầu giường hướng về phía cửa sổ được nâng lên một chút. Người trên giường đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tư thế rất tốn sức, gương mặt nghiêng gầy gò như được khác bằng dao. Tuy không nhìn thấy ánh mắt của hắn nhưng có thể cảm thấy đó chắc chắn là sự chán ngán. Lâm Uyển bỗng xót xa, lại nghe hắn lạnh lùng ném ra hai chữ mà chẳng thèm quay đầu: “Ra ngoài!”
Lời này còn dứt khoát hơn cả tiếng gào thét ban nãy, càng khiến Lâm Uyển khó chịu trong lòng, không những chẳng ra ngoài, trái lại còn thuận tay đóng cửa. Trần Kình cau mày quay đầu lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, một ngọn lửa cháy lên trong hắn, vô cùng sáng rõ, lời trách mắng suýt bật ra biến thành tiếng gọi dịu dàng: “Uyển Uyển?”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng. Cô đã từng thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn nhưng chưa từng thấy hắn mặc đồ bệnh nhân, quần áo nhạt màu khiến gương mặt hắn càng thêm trắng bệch, môi hắn cũng tái, so với người đàn ông bình thường hô mây gọi gió kia quả là hai người khác hẳn. Phòng rộng như vậy, cô bước từng bước lại gần mà như đang vượt qua trăm núi ngàn sông, ánh mắt hắn cứ dõi theo cô, bình tĩnh mà tha thiết. Đến trước giường, thấy chân trái đang bó thạch cao của hắn, cô khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Khóe môi Trần Kình hơi nhếch lên, lắc đầu.
Vẻ mặt quen thuộc lại hơi dễ thương này khiến tâm trạng Lâm Uyển dễ chịu hơn một chút, vừa ngồi xuống cạnh giường liền nghe hắn nói: “Em gầy rồi.”
Lâm Uyển thấy mũi cay cay, ánh mắt nhìn sang tay phải đang đặt bên giường của hắn, từng mạch máu trên mu bàn tay rõ ràng đến vậy, bên trên còn có mấy vết tiêm và thuốc từng dán ở đó. Chính là bàn tay này không thể cử động ư? Trái tim cô bắt đầu co rút đau đớn, lẩm bẩm nói: “Anh cũng gầy rồi.”
Trong lòng nghĩ, đâu chỉ gầy chứ, rõ ràng là thành cái xác ve rồi. Nhìn thấy một chiếc khay ở đầu giường, trong một tờ giấy có hai viên thuốc, lại thấy một vũng nước trên sàn, cô hỏi: “Phải uống thuốc này à?”
Trần Kình không lên tiếng, cô ra vẻ đừng dậy, miệng nói: “Tôi đi hỏi y tá…”
Trần Kình “ừ” một tiếng không cam lòng, cô hơi buồn cười, tìm được một chiếc cốc mới trong tủ bên cạnh, ra lấy nước ấm rồi quay lại đưa cho hắn: “Uống thuốc đi, nghe lời bác sĩ mới có thể sớm hồi phục.”
Nghe tiếng “hừ” như có như không của hắn, tay trái đón lấy cốc nước uống một ngụm, Lâm Uyển thấy hắn bất tiện, đưa tờ giấy đựng thuốc đến trước miệng hắn: “Há miệng.”
Trần Kình ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô, cô giục hắn: “Mau lên!”
Hắn sững sờ, liền nghe lời há miệng ra, còn hơi ngửa đầu phối hợp để cô đổ thuốc trong giấy vào, vốn định đổ từng viên, kết quả là đổ vào hết chỉ trong một lần.
Trần Kình uống mấy ngụm nước dẫn thuốc, hình như uống thật rồi, mấy ngụm mà đã uống sạch nước. Lâm Uyển đón lấy cốc, nói: “Có muốn uống thêm chút không?”
Nhưng hắn bỗng nắm chặt tay cô, Lâm Uyển nhìn hắn, hắn cũng nhìn vào mắt cô, trong gang tấc dường như có mạch nước ngầm đang dâng trào, lặng lẽ mang theo thứ gì đó. Cô dùng tay còn lại cầm cốc đặt vào chỗ cũ, còn bàn tay này cứ mặc cho hắn nắm.
Trần Kình cũng không nói, đưa mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô, dáng vẻ im lặng lại ngang bướng giống như trẻ nhỏ đang cáu kỉnh. Lúc mới bắt đầu còn có thể cảm thấy sự hung dữ và nóng nảy phả ra từ trên người hắn, nhưng dần dần tản đi, giờ hắn giống như một chú mèo ngoan ngoãn… À không, phải là một chú hổ.
Trái tim Lâm Uyển càng trở nên mềm mại hơn, đồng thời còn có chút xót xa, cay đắng. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, cô nhẹ nhàng khuyên: “Ngày trước khi tôi mắc bệnh, anh đã nói với tôi thế nào, bây giờ có cần tôi nói lại những lời đó cho anh nghe không?”
Trần Kình vẫn im lặng, trước giờ chưa từng thấy hắn im lặng đến vậy, im lặng khiến người khác không quen, cũng khiển họ đau lòng. Lâm Uyển cảm thấy mình nên làm gì đó, thế là cô thầm suy tính một lát rồi nhỏ tiếng: “Tôi có thai rồi.”
Trần Kình đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lại ánh lên sáng ngời, hỏi: “Em sẽ sinh nó chứ?”
Lâm Uyển gật đầu.
Đôi mắt hắn lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em.”
Lúc này y tá thò đầu vào qua cửa, hết sức cẩn thận hỏi: “Bây giờ có thể truyền nước chưa?”
Lâm Uyển không hỏi ý kiến của Trần Kình, tự quyết định, đáp: “Có thể rồi.”
Y tá nói trong dịch có thành phần an thần, truyền được một nửa Trần Kình đã ngáp dài, đợi hắn ngủ Lâm Uyển mới rời khỏi. Nhưng cửa vừa đóng, hắn liền mở to mắt, hắn cũng muốn ngủ, bởi như thế có thể tạm thời quên đi phiền muộn. Có điều hắn không ngủ nổi, bảy ngày bảy đêm trước hình như hắn đã ngủ hết cả nửa đời còn lại rồi, bây giờ hắn lúc nào cũng tỉnh táo, tỉnh táo để mà cảm nhận hiện trạng bất lực thật tàn nhẫn này.