Bạn đang đọc Cuộc gặp gỡ chí mạng – Chương 58: Tập 2 – chương 10a
Chương 10: Người thân
Thời gian là thứ công bằng nhất, nó sẽ không vì có người sắp chịu giày vò mà tăng nhanh tốc độ, càng không vì người có sinh lòng lưu luyến mà bước chân chậm lại. Loáng một cái đã đến sinh nhật Lâm Uyển, ngày này chẳng có gì đặc biệt, mặt trời ló ra từ đằng Đông, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên giường, đồng hồ báo thức reo vang đúng sáu giờ rưỡi.
Đến khi Lâm Uyển vào phòng vệ sinh mới phát hiện ra một điểm đặc biệt, bàn chải đánh răng của cô vắt ngang cốc súc miệng, bên trên còn quẹt một vệt kem đánh răng. Cô ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi nhấc bàn chải lên, lúc súc miệng phát hiện nước trong cốc vẫn còn ấm.
Lâm Uyển lòng chất chứa tâm sự, súc miệng xong rồi đi thay đồ, lúc đến phòng ăn, Trần Kình đang ngồi cạnh bàn xem báo. Cô ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trước mặt bỗng sững người, trứng rán hơi già còn hình dạng rất khó coi, cháo gạo hình như đã nấu thành cơm khô rồi lại thêm nước, chỉ hai món rau trộn trông còn tạm ổn…
Trần Kình liếc nhìn Lâm Uyển, bỏ báo xuống xoa tay nói: “Đừng chê, tuy hình thức hơi khó coi nhưng mùi vị cũng được.”
Lâm Uyển khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Anh làm à?”
“Ừ.”
“Chẳng trách.”
Trần Kình mất thể diện ho một tiếng rồi nói: “Tự thỏa mãn đi chứ, cho em xem của tôi này.” Hắn nói rồi chỉ vào đĩa của mình, nói như thật: “So sánh là cội nguồn của hạnh phúc.”
Lâm Uyển nhìn qua, nhất thời không nhịn được nhếch miệng cười một cái, xúc một thìa cháo nếm thử, biết nói sao đây, chẳng còn thứ gì khó nuốt hơn thứ này. Cô nghĩ một lát vẫn nói: “Cái đó, tốt nhất đừng ăn, bị cháy khét rồi.”
Trần Kình dửng dưng, nghe lời cô dùng đũa gẩy một miếng trứng rán cháy ra. Hắn đang ăn dở bỗng dưng có điện thoại, Lâm Uyển ăn xong thu dọn bát đĩa của mình vào phòng bếp, lúc rửa bát thoáng thấy trong thùng rác cạnh chân có một đống vật thể đáng nghi. Cô cúi đầu nhìn cẩn thận, thì ra là hai quả trứng rán cháy.
Cô giữ nguyên tư thế, lòng rối bời quan sát một lúc lâu, mãi đến khi giọng nói của Trần Kình vọng đến từ phía sau cửa: “Đang làm cái gì đấy?”
Lâm Uyển giờ mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm một chiếc bát, vòi nước vẫn đang mở… Cô vội vàng khóa vòi, không ngẩng đầu hỏi: “Anh ăn xong rồi?”
“Ừ.”
“Đem bát qua đây.”
“Ờ.”
Dọn dẹp xong xuôi, Trần Kình đưa Lâm Uyển đi làm như thường lệ. Đang đi hắn bỗng dừng lại bên đường, Lâm Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hắn đi vào một cửa hàng hoa phía sau. Lúc ra ngoài, trong tay hắn là một bó hoa lớn, hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu đen trông vô cùng sang trọng và anh tuấn, Lâm Uyển nhìn hắn cầm bó hoa bước từng bước lại gần mà trong đầu xuất hiện những liên tưởng cũ rích.
Lúc hắn lên xe Lâm Uyển mới nhìn rõ thì ra là một bó hoa hồng trắng, hắn đưa hoa cho cô: “Cho em này, thấy cửa hàng hoa mới nhớ ra chưa từng tặng hoa cho em.”
Lâm Uyển nhận lấy, khẽ nói: “Cám ơn.”
Nhìn hoa hồng trắng kiều diễm, cô bất giác nhớ đến bó hoa tử uyển ở Tây Sơn kia, hắn đã từng tặng hoa cho cô. Cô chợt thấy thất vọng, trí nhớ của mình lại còn tốt hơn hắn, chẳng qua là một bó hoa dại mà thôi. Nhưng cô chẳng thể ngăn cản mạch suy nghĩ của bản thân, rất nhanh đã liên tưởng từ hoa dại sang nhiều thứ.
Cô nghĩ đến cái đêm hôm đó, âm nhạc khơi gợi lòng thương cảm khiến cô muốn dựa dẫm vào hắn, coi hắn như chiếc phao cứu mạng nên đáp lại một cách nồng nhiệt… Và rồi hắn thật sự đã trở thành chiếc phao cứu mạng của cô, hắn lôi cô trở lại từ bàn tay tử thần, đến tận hôm nay cô vẫn nhớ rõ sắc mặt trắng bệch của hắn…
Khi xe dừng, Lâm Uyển mới vùng vẫy thoát ra khỏi chuyện cũ, Trần Kình nói: “Buổi trưa tôi đón em đi ăn.”
Cổ họng Lâm Uyển hơi nghẹn ngào “ừ” một tiếng rồi vội vàng xuống xe, như thể đang hốt hoảng trốn chạy điều gì đó.
Lâm Uyển bồn chồn bất an cả buổi sáng, bó hoa hồng trắng ở góc bàn luôn có thể dễ dàng bẻ ngoặt sức chú ý của cô. Tiểu Tạ lo lắng: “Tại sao bạn trai cậu không tặng cậu hoa hồng đỏ nhỉ, nhưng hoa hồng trắng cũng rất đẹp, tượng trưng cho sự thuần khiết, cao quý và ngây thơ…”
Lâm Uyển nghe thấy, tự cười bản thân, “thuần khiết” ư?
Buổi trưa. Còn chưa tới mười một giờ, Trần Kình đã gọi điện bảo đang ở ngoài tòa soạn. Hắn đưa cô đến một nhà hàng lớn ở khu vực yên tĩnh, trang trí không quá lộng lẫy nhưng rất có tiếng ở vùng này, nghe nói muốn đến đây ăn cơm đều phải đặt trước ba ngày. Xuống xe, hắn nắm lấy tay Lâm Uyển một cách tự nhiên, nói: “Uyển Uyển, lát nữa phải gặp một người.”
Bước chân Lâm Uyển bỗng ngừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Ai thế?”
“Một người rất muốn gặp em.” Thấy vẻ mặt do dự của cô, hắn liền bổ sung: “Yên tâm, tôi sẽ không hại em.”
Lâm Uyển không khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng cũng không đoán được nguyên do.
Phục vụ dẫn họ đi qua hồ nước có quái thạch đứng sừng sững ở đại sảnh tầng một, lên gian phòng bốn người trên tầng hai, bên trong đã có một người ngồi. Người đó thấy họ bước vào lập tức đứng dậy, là một người đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh đen không thắt cà vạt, dáng người gầy nhom, sắc mặt nhợt nhạt, dung mạo tuấn tú, nhưng trên trán đã hằn rõ những vết sầu muộn. Lúc Lâm Uyển nhìn rõ gương mặt người này, cô lập tức chết lặng tại chỗ. Người đàn ông thấy vẻ mặt vô cùng phức tạp của cô, mở lời có chút khó khăn: “Uyển Uyển…” Giọng nói khàn khàn, dường như muốn nói nhiều hơn nữa nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Lâm Uyển cũng chẳng để ông có cơ hội, sau vài giây đờ đẫn, cô quay người xông ra ngoài.
Trên gương mặt người đàn ông hiện rõ sự thương cảm sâu sắc, Trần Kình nói với ông: “Bác đợi chút, cháu đi xem thế nào.”
Lâm Uyển bước thoăn thoắt xuống tầng, đi đến đại sảnh bỗng dừng chân, chỉ về phía gian phòng, chất vấn Trần Kình đang đuổi theo: “Chuyện này là thế nào?”
Trần Kình bình tĩnh trả lời: “Cha em rất muốn gặp em, tôi có sắp đặt một chút.”
Lâm Uyển nghe thấy “hừ” nhạt một tiếng, nghiến răng mỉa mai nói: “Anh quan tâm nhiều quá đấy, ngay đến việc gia đình tôi cũng phải nhúng tay vào.”
Trần Kình không tỏ thái độ gì, Lâm Uyển lúc này như một con nhím xù lông, những chiếc gai nhọn ấy khiến người ta phải đau lòng. Hắn thầm thở dài, đi đến gần cô thành thật giải thích: “Uyển Uyển, không phải tôi cố tình can thiệp chuyện riêng của em, chỉ là tôi hi vọng sau này em có một chỗ dựa, cho dù ông ấy hoàn toàn không đúng nhưng dẫu sao vẫn là cha ruột của em, cũng là người thân nhất với em trên thế giới này.”
Lâm Uyển khịt mũi, nản lòng: “Không phải tôi không muốn gặp ông ấy, là ông ấy không chịu gặp tôi.” Cô cười gượng, “Đã bốn, năm năm tôi chưa gặp ông ấy, vừa mới nhìn thấy ông ấy tôi đã cảm thấy rất xa lạ, thậm chí tôi không biết nên mở lời với ông ấy ra sao.”
Trần Kình đặt tay lên vai cô, đau lòng nói: “Uyển Uyển, tôi có thể hiểu tâm trạng của em…”
Lâm Uyển cười khổ, “Anh không thể hiểu đâu.” Cô gạt tay hắn xuống nói: “Người nắm mọi thứ trong tay như anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”
Trần Kình im lặng một lúc, dịu giọng hỏi: “Nhưng hiện tại cha em đã hối hận thật lòng, em không thể cho ông ấy thêm một cơ hội sao?”
Lâm Uyển sững người không lên tiếng, một tia đấu tranh lướt qua trong mắt, liền nghe hắn nói: “Em cũng thấy cha em rồi đó, bây giờ sức khỏe của ông ấy không tốt…”
Lâm Uyển bỗng ngẩng đầu hỏi: “Ông ấy sai rồi?”
Trần Kình nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Tiểu đường loại 2 dẫn đến ung thư não.”
Lâm Uyển trợn trừng mắt không dám tin, lẩm bẩm nói: “Ung thư? Sao lại như vậy?”
Trần Kình thở dài: “Năm trước tôi đi tìm cha em, mong rằng mọi oán hận giữa hai cha con sẽ tiêu tan, lúc đó tình trạng của ông rất nghiêm trọng, luôn phải ở bệnh viện để theo dõi.”
Lệ hoa hiện lên trong mắt Lâm Uyển, cô vặn hỏi: “Tại sao anh không nói với tôi?”
“Uyển Uyển, lúc đó cảm xúc của em không ổn định, tôi lo em bị kích động, cha em cũng nghĩ như vậy, mấy năm nay ông ấy luôn hổ thẹn, nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trước kia ông ấy càng không có mặt mũi nào đối diện với em…”
Lâm Uyển bỗng cười khẩy thành tiếng, “Đây là logic gì thế? Cứ giấu tôi như vậy, nếu ông ấy thật sự…” Cô không thể nói tiếp, giơ tay bịt miệng, nước mắt tuôn trào.
“Uyển Uyển!” Trần Kình lấy trong túi ra một chiếc khăn tay giúp cô lau nước mắt, an ủi: “Em đừng lo, cha em sau đó đã làm phẫu thuật, rất thành công, bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục.”
Lâm Uyển lắc đầu nói nhỏ: “Mọi người không nên như vậy.”
Dứt lời, cô liền chạy nhanh đến gian phòng vừa nãy. Trần Kình nhìn bóng cô vội vàng rời đi, hắn mỉm cười rồi thở dài. Dạo này hút thuốc quá nhiều, tự nhiên ngừng hút lại thấy hơi thèm, nghĩ rằng cha con họ lâu ngày gặp mặt, chắc chắn sẽ nói chuyện rất lâu, hắn liền tìm ngay một nơi thanh tịnh để hút thuốc.
Ông Lâm suy sụp tinh thần đang ngồi đó, nghe thấy tiếng cửa liền ngẩng đầu, thấy Lâm Uyển mắt ông bỗng sáng rực, đứng dậy vui vẻ gọi: “Uyển Uyển!”
Lâm Uyển chợt dừng bước, cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc kia lại bùng lên lần nữa. Cô khụt khịt, nói bằng giọng mũi: “Cha…”
Ông Lâm vừa vui vừa bất ngờ, vẫy tay nói: “Uyển Uyển mau lại đây.”
Lâm Uyển mừng mừng tủi tủi bước đến, do dự một lúc rồi ngồi xuống đối diện, nhìn gần thế này quả thật trông ông đã già đi nhiều lắm, cô nghẹn ngào một lát rồi nói: “Con xin lỗi, con không nên giận dỗi cha, con nên tới thăm cha…”
Mắt ông Lâm bỗng đỏ hoe, nắm chặt bàn tay đặt trên bàn của con gái nói: “Uyển Uyển, là cha không tốt, cha không xứng làm cha, con gặp phải chuyện lớn như vậy mà cha không thể ở bên con.”
Lâm Uyển lắc đầu nói: “Đã qua rồi.”
Ông Lâm áy náy: Uyển Uyển, cha xin lỗi con, khi nằm viện hai năm cha coi như đã hiểu ra rồi, đây đều là báo ứng…”
Lâm Uyển liền nắm lấy tay ông nói: “Cha đừng nói vậy.”
“Người xưa nói cấm sai, người làm có trời biết. Cha và mẹ con không làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ, vứt bỏ đứa con của chính mình, bây giờ ông trời đã báo ứng tất cả. Thân thể này của cha coi như đã tàn, nếu không phải A Kình giúp đỡ tìm được chuyên gia ngoại quốc làm phẫu thuật thì ngay cả năm nay cha cũng không vượt qua nổi. Mẹ con cũng phải nhận một cái chết oan uổng…”
Lâm Uyển nghe thấy tên Trần Kình bỗng sững sờ, còn chưa kịp nghĩ cẩn thận lại bị kinh hoàng bởi câu tiếp theo của ông, ông vẫn xót xa nói tiếp: “Bà ấy còn trẻ như vậy…”
Lâm Uyển môi run run hỏi: “Cha nói gì cơ? Mẹ làm sao?”
Ông Lâm kinh ngạc một lúc, hình như do dự có nên nói hay không, Lâm Uyển lại gặng hỏi: “Rốt cuộc mẹ làm sao?”
“Mẹ con đã qua đời từ năm năm trước rồi.” Ông Lâm trầm giọng, “Mười mấy năm trước bà ấy đi theo tên Hồng Kông kia di dân sang Mỹ, tên đó làm ăn kinh doanh đắc tội với người ta, bị người ta đặt bom trong xe ô tô…” Ông nói đến đây thì nghẹn lời, mãi lâu sau mới trở lại bình thường, nhìn vào mắt con gái, thương cảm nói: “Uyển Uyển, mẹ con chết thảm, đến xác cũng không thể giữ lại toàn vẹn, con đừng trách bà ấy, được không?”
Lâm Uyển không lên tiếng, cô vẫn chưa tiếp nhận nổi tin tức này, “bom”… Cách giết người này cô mới chỉ thấy trong phim, tại sao có thể xảy ra với bà ấy… Cô cũng không thể nói rõ hiện giờ cảm giác của mình là gì, cứ như nghe thấy tin tức phát trên ti vi, thông báo một vụ tai nạn do con người gây ra, vừa thổn thức lại vừa đau khổ.
Đúng. Là đau.
Không biết ngóc ngách nào đó trong cơ thể đã bắt đầu âm ỉ.
Ông Lâm thấy con gái thẫn thờ ngồi đó bèn rút từ trong túi áo khoác một thứ gói trong khăn vuông, cẩn thận mở ra rồi cầm lấy một tấm ảnh đưa đến: “Đây là thứ còn giữ lại khi nhà họ thuê người thu dọn di vật.”
Lâm Uyển dùng ngón trỏ dịch ảnh qua xem thử, tấm ảnh này không hề xa lạ với cô, ngày trước trong quyển album gia đình cũng có một tấm, chỉ có điều đã bị xé thành ba phần. Tấm ảnh chụp lúc cô tròn 100 ngày tuổi, cũng là tấm ảnh gia đình duy nhất trong nhà cô. Trong ảnh, người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ dịu dàng, trong tay hai người bế đứa bé trắng trẻo mũm mĩm…
Cha cô giọng run run, tiếp tục nói: “Mấy năm nay cha cứ không hiểu ra, cha thù oán mẹ con, hận bà ấy tuyệt tình, còn liên lụy cả con, mãi đến dạo trước A Kình cho người tìm bà ấy mới biết bà ấy đã không còn. Nhìn thấy thứ này mới biết, ít nhất trong lòng bà ấy vẫn có chúng ta…”
Lâm Uyển ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh, nghe thấy một tiếng “lách tách” vang lên mới ý thức được mình đã rơi lệ, giọt lệ đó vừa hay rơi lên gương mặt của người phụ nữ trong ảnh, cô vội vã lau đi. Cô nhìn dung mạo của người phụ nữ đó, trông bà ấy và mình giống nhau đến vậy, nhưng bà còn xinh đẹp hơn mấy phần.
Một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt, bàn tay cầm chiếc khăn gầy gò nhợt nhạt, mạch máu xanh hằn trên làn da lấm tấm vết đồi mồi. Lâm Uyển thấy vậy mà xót xa trong lòng, vội vàng nhận lấy. Chưa lau khô nước mắt cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, hai cha con cùng ngẩng đầu nhìn, thì ra Trần Kình đã quay lại.
Hắn bước nhanh tới, nhìn thấy tấm ảnh trước mặt Lâm Uyển, cau mày nói: “Bác trai, không phải chúng ta đã nói…”
Ông Lâm hậm hực: “Ta nhất thời xúc động nên không nhịn nổi.”
Ánh mắt Trần Kình lại hướng về gương mặt Lâm Uyển, trên má cô còn vương hạt lệ óng ánh, hắn đau lòng hỏi: “Uyển Uyển, em vẫn ổn chứ?”
Lâm Uyển gật đầu, hắn dùng luôn ngón tay quệt nước mắt cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn ông Lâm nói: “Bác trai, sức khỏe bác vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, phải tránh hao tổn tinh thần. Hôm nay là sinh nhật Uyển Uyển, hai cha con đã lâu không gặp, chúng ta nói chút chuyện thoải mái nhé, được không?”
Ông Lâm thu lại tấm ảnh, gật đầu: “Phải đó, Uyển Uyển, cha còn chưa chúc con sinh nhật vui vẻ kìa.” Dứt lời, ông lấy từ trong túi bên cạnh ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cô, xúc động nói: “Cha nhớ ngày trước con thích ăn chocolate hạt dẻ loại này, mỗi lần đi công tác về cha đều mang cho con một hộp, còn con thì rất vui, bây giờ vẫn thích chứ?”
Nhắc đến chuyện xưa, Lâm Uyển không tránh khỏi có chút thất thần. Hồi nhỏ đúng là cô thích ăn chocolate, nhưng sau khi nghĩ lại, chocolate khi ấy đối với cô chỉ là một sự chứng minh, chứng minh rằng cha vẫn yêu thương cô, vẫn nhớ đến cô. Từ đó về sau cô dần hình thành thói quen thích ăn đồ ngọt, bởi nó mang lại cho cô một cảm giác hạnh phúc. Nhất thời những cảnh tượng ảm đạm ấy đều bị phơi bày, cô bỗng không chú ý đến ánh mắt mong đợi của người đối diện.
Trần Kình ôm vai cô, cười nói với ông Lâm: “Cô ấy bây giờ vẫn thích ăn đồ ngọt kiểu này, may mà ăn thế nào cũng không béo, nếu không nhất định sẽ biến thành heo con béo ú.”
Nét mặt ông Lâm giờ mới thoải mái đôi chút, lại rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ đặt lên trên hộp, hơi áy náy nói: “Cũng không biết con gái các con thích gì, con muốn gì thì tự mình mua nhé.”
Lâm Uyển bừng tỉnh, vội từ chối: “Không cần đâu, tiền cha gửi ngày trước vẫn còn rất nhiều, lương của con bây giờ cũng đủ dùng rồi.”
Ông Lâm kiên trì: “Cầm lấy đi, bây giờ cha cũng chỉ có thể bù đắp cho con về mặt này thôi, người trẻ tuổi các con cần tiêu nhiều thứ, giao tiếp, du lịch, vui chơi, cái gì cũng cần tiền. Bây giờ có bạn trai rồi còn phải trang điểm ăn mặc đẹp đẽ cho mình chút chứ?”
Lâm Uyển bỗng nóng bừng, cũng không tiện chọc phá, Trần Kình ở bên tương kế tựu kế: “Bác trai, câu này bác nói sai rồi, cháu lại mong Uyển Uyển đừng mặc đẹp quá, như thế cháu sẽ bị áp lực lắm.”
Ông Lâm thấy con gái cúi đầu lặng thinh còn tưởng cô đang xấu hổ, ông vui vẻ cười phá lên, gương mặt nhợt nhạt cũng trở nên sinh động hơn nhiều.
Bầu không khí chuyển biến tốt đẹp, Trần Kình bảo người tới gọi món, hắn chăm sóc đến cả sức khỏe của ông Lâm, món rau chủ yếu gọi những thứ dễ tiêu. Trong bữa ăn, ông Lâm hỏi thăm tình hình gần đây của con gái, vì Trần Kình có mặt nên ông tránh hỏi những chuyện không vui, đa số chỉ hỏi về công việc và sinh hoạt thường ngày. Lâm Uyển thì hỏi một câu đáp một câu, trong thời gian ngắn mà cô phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên tâm trạng rất nặng nề, đối với tình hình lúc này lại càng thấy khó chịu hết sức.
Trần Kình quả rất quen với ông Lâm, dù Lâm Uyển không trò chuyện cũng sẽ không tẻ nhạt. Hai người dần dần nói tới chuyện làm ăn, ông Lâm kinh doanh một nhà máy may mặc tầm trung, làm theo đơn đặt hàng cho mấy nhãn hiệu nước ngoài, kể rằng hiện giờ lợi nhuận càng ngày càng thấp. Trần Kình kiến nghị ông đi theo con đường độc lập thiết kế, thành lập nhãn hiệu của riêng mình, còn về thủ tục liên quan hắn có thể giới thiệu người quen giúp đỡ.
Lại bàn đến hoàn cảnh khó khăn của Chí Thành hiện nay, ông Lâm thành thật: “A Kình, nếu cháu cần gì cứ việc nói, tuy bác không có nhiều tiền nhưng ít ra vẫn có thể giúp cháu đôi chút.”
Trần Kình vội vàng từ chối: “Tấm lòng của bác cháu xin nhận, chút vấn đề này tự cháu có thể giải quyết.”
Lâm Uyển nghe hai người nói chuyện thân thiện cảm thấy hết sức khó chịu, nghe đến chủ đề này liền liếc nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi: “Anh thật sự không cần?”
Mấy ngày trước cô đọc báo mạng biết được Chí Thành trong tình thế nước sôi lửa bỏng đã bán một mảnh đất để giải quyết tài chính. Có bình luận nói rằng đây là kế sách tạm thời không có gì đáng trách, cũng có người nói kinh doanh bất động sản mà bán đất là đã đến bước đường cùng, quả là xót xa. Nhưng thấy hắn hằng ngày đều phải đãi khách đến tận đêm muộn là cô biết khó khăn của công ty hắn vẫn chưa hoàn toàn lắng dịu.
Trần Kình tỏ ra hơi khó chịu, liền nói: “Thật sự không cần, tôi có cách.”
Kết thúc một bữa cơm tốt đẹp, người hài lòng nhất là ông Lâm, tiếp đó là Trần Kình, cảm nhận của Lâm Uyển thì có thể bỏ qua không tính. Lúc ra khỏi gian phòng, ông Lâm còn vỗ vai Trần Kình nói: “A Kình này, có cháu chăm sóc Uyển Uyển thì bác yên tâm rồi.”
Trần Kình mỉm cười đồng ý, Lâm Uyển cúi đầu không lên tiếng. Hai người họ càng thân thiết cô lại càng khó chịu, bực bội, hoảng loạn như kẻ nói dối tày đình bị lật tẩy. Cô cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ họng mình, ngay đến hít thở cũng trở nên khó khăn, cuối cùng cả mí mắt cũng gây thêm phiền phức cho cô, giật giật từng hồi không chịu ngừng lại.
Ba người đi đến cửa chính vừa hay gặp phải một nhóm người tiến vào, Lâm Uyển trong lúc hoảng hốt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Cô chầm chậm ngẩng đầu, khi nhìn rõ người trước mặt cô như bị sét đánh, nhấc chân lên cứ như không biết làm thế nào để hạ xuống đất, cả người run lẩy bẩy, Trần Kình đi song song vội vươn tay đỡ lưng cô.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu rọi đáp lên gương mặt Lâm Uyển, cả người cô phơi bày dưới ánh nắng, không có cách nào lánh mình. Cô chợt muốn cười, thứ phải đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Mấy người đối diện càng tiến gần thêm, Trần Kình và ông Lâm cũng đã dừng lại. Rõ ràng chỉ cách có mấy bước chân nhưng Lâm Uyển cảm thấy mình đã đi qua cả dãy núi non trùng điệp. Cô như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể mở lời, tuy khó khăn nhưng rõ ràng: “Bác trai, bác gái.”
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, ông Lâm lên taxi về khách sạn. Đến tận khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, Lâm Uyển vẫn ngơ ngác đứng trước cửa nhà hàng, toàn thân mềm nhũn cực độ, dường như đã bị người khác rút cạn sinh khí, lại như một cây nhỏ bị ánh nắng gay gắt phơi héo khiến người khác tiếc thương. Trần Kình đặt tay lên vai cô gọi: “Uyển Uyển?”
Cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng.
Trái tim Trần Kình nhói đau, trầm giọng nói: “Để tôi nói với họ.”
Lúc này trong mắt Lâm Uyển mới xuất hiện chút cảm xúc nhưng giọng nói hết sức bình tĩnh: “Không cần, đây là việc của riêng tôi.”
Thái độ điềm tĩnh của cô khiến Trần Kình không hiểu nổi, bàn tay cũng tăng thêm lực, xoay cô về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Uyển Uyển, em hãy nhớ, đây không phải lỗi của em, từ đầu đến cuối em đều là người chịu tổn thương, em không cần hổ thẹn với bất cứ ai.”
Lâm Uyển vẫn chẳng chút biểu cảm như không nghe thấy lời hắn, Trần Kình chợt chuyển giọng châm biếm: “Hơn nữa không phải họ đã vứt bỏ quyền lợi truy cứu để bảo vệ bản thân ư, họ có tư cách gì mà đòi hỏi em?”
Lâm Uyển nghe thấy câu này cuối cùng đã mở miệng, giọng hơi khàn: “Anh đừng nói vậy, họ cũng khó khăn…”
“Phải, ai cũng có khó khăn, tất cả đều là lỗi của tôi.” Trần Kình hơi nổi giận, trách móc: “Nhưng tôi chẳng phải vô duyên vô cớ đi hại người khác, không phải đều do dòng đời xô đẩy sao?”