Cuộc gặp gỡ chí mạng

Chương 15 part 2


Bạn đang đọc Cuộc gặp gỡ chí mạng – Chương 15 part 2

Lâm Uyển bị hắn ức hiếp, sự khác biệt giữa người với người quả thật là trên trời dưới đất. Trước kia, Vương Tiêu có khó chịu đến mức nào cũng sẽ không nói ra những lời trắng trợn như thế, nhưng gã đàn ông này vừa mở miệng đã là những lời xấu xa bẩn thỉu, còn nói một cách rất hùng hồn, quả thật còn kinh khủng hơn cả rác rưỡi.
Một người đàn ông ở trần nửa người đè phía trên, toàn thân nóng hổi như lò lửa, Lâm Uyển ngột ngạt đến khó chịu. Cô nhẫn nhịn, nhưng cầm cự như vậy cũng không phải cách hay, thế là cô nhỏ giọng: “Anh có thể đi tắm.”
“Có đàn bà ở đây, bảo tôi dùng nước lạnh để giải quyết?”
Cuối cùng Lâm Uyển đã bị làm cho tức giận, không cần quan tâm có khiến hắn nổi cáu hay không, cô lớn tiếng gào thét: “Mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn thế nào? Hoặc là làm tên tội phạm cưỡng dâm lần nữa, hoặc là cút sang một bên cho tôi ngủ.”
Trần Kình phát hiện ra một quy luật, đó chính là lời mắng chửi lúc giận dữ của Lâm Uyển chưa hẳn đã khiến hắn nổi cáu. Điều hắn không thể chịu nổi nhất là sự căm ghét lạnh nhạt của cô. Cho nên sau khi bị cô mắng chửi, hắn bỗng bình tĩnh trở lại, nhớ ra sáng mai còn phải mở hội nghị thường kì, nếu cứ đối đáp qua lại thế này không biết sẽ cãi nhau đến bao giờ. Thôi bỏ đi, vốn hắn cũng chẳng muốn thế nào cả, chỉ gây thêm phiền toái. Nghĩ vậy hắn đứng dậy xuống giường, nhưng thua keo này ta sẽ bày keo khác, đừng sau hắn còn thêm một câu: “Hôm nay không tranh chấp với cô, coi như là tôi chiếu cố người tàn tật đi.”
Trần Kình đi tắm, tiếng nước chảy ào ào mơ hồ lọt ra ngoài qua cửa kính. Lâm Uyển đau đầu co lại trong chăn, hôm nay coi như cô tránh được một kiếp nạn, nhưng cô còn có thể bảo vệ mình đến khi nào đây? Cô như con thỏ trong hang sói, như con chuột bị mèo tóm được, cuối cùng vẫn không thể trốn thoát số mệnh bị xé toạc, bị nuốt chửng. Mà cô còn thảm hơn cả thỏ hay chuột, vì sự đau khổ khi bị xé toạc cô còn phải trải qua rất nhiều lần.
Trần Kình trong nhà tắm vừa xoa bọt xà phòng lên đầu vừa nghĩ, bốn chữ kia thật là khó nghe. Tuy da mặt hắn dày, trái tim hắn cứng như đá, nhưng nó vẫn giống như kim đâm vào tim hắn, không thể nói rõ là đau bao nhiêu, nhưng có gì đó không được tự nhiên. Trần Kình hắn muốn dạng phụ nữ nào không có, sao cứ nhất định phải chơi đến cùng với cô nàng vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh này? Lại thêm từng giờ từng khắc cõng theo tội danh như vậy. Nhưng hắn chợt nghĩ, quan tâm làm gì, lúc bắt đầu đã không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng, chỉ cần kết cục đúng như hắn muốn là được.
Người ta đều bảo dưa chín ép không ngọt, nhưng hắn nhất định phải ép, vì hắn đã từng nếm vị dưa kiểu này, rất ngọt là đằng khác, hơn nữa hắn còn đặc biệt thích hưởng thụ quá trình ép dưa.
Đối với Lâm Uyển mà nói, có thể giữ được mình hay không hoàn toàn quyết định bởi Trần Kình có để cho cô giữ mình hay không. Hắn muốn nói lý lẽ cứ việc nói, hắn không nói cô cũng chịu. Căn phòng có lớn nữa cũng mấy chục mét vuông, giường có rộng nữa cũng mấy mét vuông, cãi qua cãi lại, cuối cùng quyết định thắng bại chỉ có thể phụ thuộc vào thể lực, cô gái nửa tàn phế và gã đàn ông khỏe mạnh đọ sức với nhau, kết quả chỉ có một.
Sau mấy ngày “giao lưu” thân mật như vậy, Lâm Uyển cũng đã hiểu rõ thêm về con người tên Trần Kình này. Ví dụ như, thể lực của hắn thật sự rất tốt. Thêm nữa, hắn không chỉ cặn bã, mà còn rất hèn hạ. Vốn cô nghĩ, cho dù không giữ nỗi thân thể, cũng phải giữ được cái mồm, thấy hắn mà như không, coi hắn là một con chó hoang cắn người bừa bãi. Nhưng hắn lại rất thích thú giao lưu ngôn ngữ với cô, hơn nữa hắn luôn có biện pháp thúc ép cô lên tiếng.
Ví dụ như, sau khi xong việc, hắn sống chết cũng không chịu ra khỏi cơ thể cô, cô vừa khó chịu vừa bối rối, cuối cùng buộc phải mở miệng, sau đó hắn thản nhiên nói không chút xấu hổ: “Nếu cô ‘trục xuất’, tôi mới có thể ‘xuất cảnh’ được.”
Có một lần cô bị hắn ép đến suýt ngạt thở, cô buột miệng nói: “Anh phải giảm cân đi.”
Kết quả là hắn bỗng trở nên hăng hái, trơ tráo hỏi: “Vậy cô nói xem tôi nên giảm ở đâu?”

Hắn còn vô lại kéo tay cô sờ lung tung khắp nơi trên người hắn, nói: “Đây? Hay là đây?”
Sau đó hắn lẩm bẩm: “Không phải chỗ nào cũng có thể giảm được, ví dụ như là chỗ này của cô”, hắn liếc mắt nhìn vào phía trước ngực cô, ngay sau đó hắn ấn tay cô xuống phía dưới: “Hoặc là chỗ này của tôi.” Lúc ngón tay chạm phải thứ không nên chạm, cô xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm cây kéo “cắt” cho hắn một nhát, khiến hắn không bao giờ có thể gây họa cho người khác nữa.
Hắn còn thích đặt biệt danh cho cô. Đương nhiên đối với hắn, đó là cái tên thân mật, vì mỗi lần hắn đều gọi hết sức dịu dàng, ví dụ như “bé thọt”, “bé tàn phế”, gọi mà chút trở ngại tâm lý cũng chẳng có, không mảy may cảm thấy đó là hậu quả do mình gây nên.
Điều đáng hận nhất là lúc ve vãn hắn luôn thích vuốt nhẹ chân phải của cô, từng cái từng cái giống như con sâu róm bò qua. Cô ngứa ngáy khó chịu nhưng lại không thể vùng vẫy, hắn thì mang vẻ mặt hưởng thụ nhìn cô chau mày âm thầm chịu đựng, còn nói những câu khiến người ta căm ghét: “Đây là tôi giúp cô hoạt động phần cơ chân nhé, nếu không thì hoại tử rồi.” Mà cô chỉ có thể chửi mắng hắn biến thái ở trong lòng, nguyền rủa hắn có một ngày cũng sẽ như thế. Không đúng, phải là gãy xương vỡ vụn, bên trong thêm chiếc đinh thép, chân lớn chân bé tất thảy đều bị hoại tử.
Tục ngữ có câu “Mắng người không đau, lời thề không linh”. Hàng ngày Trần Kình vẫn cứ sống vui sướng, lúc làm chuyện xằng bậy với cô càng đâu ra đó, cô chắc chắn tên này không chỉ là kẻ biến thái, mà còn là loại biến thái cao cấp. Vì mỗi lần, bất luận xúc động bao nhiêu, điên cuồng bao nhiêu, hắn đều chỉ làm khổ cái chân trái của cô. Trước đó cô lo hắn sẽ làm thương chân phải của mình, nhưng thực tế chứng minh sự lo lắng của cô là thừa thãi. Trí nhớ của gã đó tốt đến lạ thường, có thể nói là lí trí đến mức quái đản, ngay cả lúc ngủ cũng chỉ nằm ở phía bên trái cô, hơn nữa sẽ nằm cách xa đúng nửa thước.
Cô không cho rằng hắn quan tâm đến mình, có lẽ chỉ là hắn không hi vọng cô lại bị thương, làm trì hoãn việc “hưởng dụng” cô mỗi ngày. Sau này, cô mới phát hiện ra, hắn xưa nay lúc ngủ không quen ở quá gần người khác.
Người quen của Lâm Uyển mười người thì phải có đến chín người rưỡi sẽ bảo cô là người tốt, nhưng trước mặt Trần Kình, những tính cách tốt đẹp của cô hoàn toàn không tồn tại. Tục ngữ nói phải, con thỏ lúc nóng nảy còn cắn quàng được, huống chi là con người? Trần Kình không phải thích hành hạ cô, bỡn cợt cô sao? Sức cô không bằng hắn, chẳng thể nào hành hạ lại hắn được, nhưng cô có vũ khí riêng của phụ nữ.
Ban ngày cô mài móng tay thật nhọn, sau đó đợi hắn hành sự lúc đêm tối, cô không nằm cứng đờ, hai tay liều mạng cào ga trải giường nữa, mà cô với tay ôm lấy hắn. Trần Kình thấy vậy rất vừa lòng, kết quả là trên lưng hắn lập tức xuất hiện cảm giác đau rát. Lúc rảnh rỗi vươn tay sờ thử, mẹ kiếp, dính đòn rồi.
Nhưng Lâm Uyển đã tính toán không chu đáo, vì đối với loại động vật giống đực da dày thịt béo mà nói, sự đau đớn vừa phải trái lại còn kích thích dục vọng chinh phục của nó, chỉ có thể khiến nó càng điên cuồng hơn. Cô không hiểu, cô cảm thấy nhất định vẫn chưa đủ đau, cô bèn ngẩng đầu dậy cắn vào bả vai hắn một miếng. Cô có hai chiếc răng nanh nhọn nên lúc cắn sẽ rất mạnh, một lúc sau đã nếm thấy vị máu tanh, lại còn có chút vị ngọt.
Trần Kình nắm lấy cô gái như con sói nhỏ kéo ra, khàn giọng nói: “Mẹ kiếp, đau thế! Có điều tôi lại thích mặt mạnh mẽ này của cô, tốt hơn nhiều so với bộ dạng cá chết mấy ngày trước đó.”
Nhìn khóe miệng nhuộm đỏ máu của cô, màu đỏ tươi càng thêm cám dỗ người khác, hắn đưa mắt ra hiệu, lặng lẽ cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Để tôi nếm thử máu của mình xem có vị gì nào.”
Nói rồi hắn liền hôn một cách cuồng dại, dường như muốn hút hết tất cả dưỡng khí trong phổi cô.
Lâm Uyển hít thở khó khăn, trong đầu một mớ hỗn độn, chỉ còn lại ý nghĩ thoáng hiện: Phải làm hắn đau. Cô chuyển động tay từ sau lưng hắn tìm lên bả vai, móng tay sắc nhọn đâm vào vết thương còn dính nước bọt và máu tươi ở đó, rồi cô mãn nguyện nghe thấy một tiếng rên đau đớn.

Tiếp theo, hai người giống như đang phân tranh cao thấp. Tên họ Trần nào đó trước nay tâm địa hẹp hòi, không chịu thua kém ai bao giờ, liền cắn vào đầu lưỡi cô. Cô thì dùng toàn bộ sức lực cơ thể tập trung vào bốn chiếc móng tay đó. Hắn ra sức hút lấy, dường như muốn hút cạn tất cả máu trên cơ thể cô qua vết cắn này. Cô thì dốc sức điêu khắc da thịt của hắn, tốt nhất là thấy xương rồi lại đâm xuyên qua, sau đó làm rỗng tủy của hắn.
Hai người ai cũng không thể tiếp tục, nhưng ai cũng không chịu nhận thua trước, đồng thời lại có vẻ cảm nhận được một loại khoái cảm của sự đau đớn và ngược đãi. Lâm Uyển bức thiết hít thở lấy luồng dưỡng khí mỏng manh, ánh mắt vượt qua nửa gương mặt đang dán vào mình, rồi rơi vào khoảng không hư vô phía sau, trong đầu chợt lóe lên mấy chữ: Đi với ma mặc áo giấy.
Sau trận cắn xé ngày hôm đó, Lâm Uyển rất vui sướng, cái giá phải trả cho sự vui sướng đó là một tuần lễ húp cháo loãng nguội. Trần Kình cũng rất vui sướng, cái giá phải trả cho sự vui sướng đó là bả vai đã bị cào nát, không để ý một chút dính phải nước còn cảm thấy đau, chưa nói đến việc tiêm một mũi uốn ván rồi mấy ngày sặc mùi thuốc mỡ, lại còn làm trò cười cho y tá bệnh viện. Trần Kình là người kinh doanh, luôn suy tính thiệt hơn, còn là kẻ tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi. Hắn cảm thấy so với việc Lâm Uyển có thể giấu giếm người khác uống cháo mấy ngày, giảm mất mấy lạng thịt mà nói, hai mặt thiệt hại về thể xác và tinh thần mà hắn phải chịu thật sự quá thiệt thòi, thế là trong lòng hắn thấy không công bằng.
Mà một khi hắn thấy không công bằng là lập tức Lâm Uyển liền gặp họa. Thứ phải đứng mùi chịu sào chính là hung khí đó của cô, không những bị Trần Kình tự tay giải quyết hết, mà quá trình có thể gọi là cực kỳ tàn ác. Trần Kình cầm bấm móng tay, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có, dứt khoát cắt nhẵn thín mười móng tay sắc nhọn của cô, sau đó còn dùng giũa mài cho nhẵn bóng. Cảm thấy cô gái dáng vẻ cau có, hắn còn không bằng lòng, nói mát: “Bị cô dọa đến nông nỗi này, tôi lại không cắm tăm trúc vào móng tay cô là…”
Lâm Uyển bị hắn ép nằm bò trên giường, vốn đã vừa bực vừa tức, lại nghe thấy mấy chữ kia, lập tức toàn thân run rẩy, cảm giác hoảng sợ giống như thật sự bị cắm tăm trúc vào vậy, cảm xúc kì dị từ đầu dây thần kinh nhanh chóng truyền đến tim, chóp quả tim giật giật run lên. Cô oán hận nghiến răng, trong lòng nói, có bản lĩnh thì anh ngày ngày cắt móng tay cho tôi, nếu không tôi làm cho anh cứ một tuần tiêm uốn ván một lần.
Trần Kình là người thông minh, hắn biết mình không thể ngày ngày đều cắt móng tay cho Lâm Uyển, càng không muốn một tuần đi tiêm uốn ván một lần rồi tiện thể bị người ta chế giễu. Vậy nên lúc thân mật, việc đầu tiên chính là khống chế chặt hai tay Lâm Uyển, nếu quá thực bận rộn, thì lấy thắt lưng da hay cái gì đó trói rồi chốt lại ở đầu giường, làm một mẻ mà khỏe cả đời. Nhìn thấy cô tức đến mức đôi mắt đỏ rực giống hệt dáng vẻ của rồng phun lửa, hắn không cần nói ra mình thoải mái bao nhiêu, hơn nữa kẻ biến thái như hắn rất nhanh sẽ phát hiện ra điều này càng tăng thêm khoái cảm.
Lâm Uyển thấy mình thôi khỏi cần ăn cơm, hàng ngày đối mặt với tên ác ôn ấy, tức đủ no rồi. Tính tình cô cũng càng ngày càng nóng nảy, có lúc bị hắn quấy nhiễu, cô mở miệng là mắng: “Cút ra, muốn làm thì tìm người khác.” Cô biết những người giống như hắn thì chẳng lo không có ai làm ấm giường, suy cho cùng cũng chẳng có mấy người phụ nữ “không thức thời” như cô.
Đối phương lại cười đùa ứng phó lại: “Không có người khác, bây giờ chỉ có cô.”
Thấy vẻ mặt cô hoài nghi, hắn giải thích: “Tôi thật sự không có sở thích nuôi cùng lúc cả đám phụ nữ giống như Phương Chính, bọn họ còn phải sắp xếp Hai Tư Sáu, Ba Năm Bảy, thật quá mệt óc. Mà xếp không đúng, gọi nhầm tên còn phải tốn tâm tư xin lỗi lấy lòng, thật là không có tự trọng.”
Lâm Uyển lập tức bắt lấy phần mà mình chú ý, “không cùng lúc nuôi một đám”, vậy là cứ đổi từng em một? Đối với cô mà nói thật là tin tốt, cô liền buột miệng hỏi: “Vậy tôi còn bao lâu nữa thì đến hạn đổi?”
Trần Kình đang hứng thú nghe vậy bỗng ngẩn người, sau đó hắn nở nụ cười, véo má cô nói: “Lâm Uyển ơi là Lâm Uyển, cô thật giỏi làm cụt hứng, có điều cái này tôi nói chưa rõ, tất cả đều do tâm trạng của tôi.”

“Thời gian cùng với anh dài nhất là bao lâu?” Lâm Uyển bất chấp việc chọc tức hắn, mạo hiểm tiếp tục hỏi.
Vậy mà Trần Kình lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi hắn nói: “Không nhớ rõ, chắc không quá một năm.”
Lâm Uyển nhẩm tính trong lòng, một năm á, đối với người khác mà nói có lẽ rất ngắn, nhưng với cô thì quả thực là tù không thời hạn. Còn Trần Kình đồng thời cũng đoán ra suy nghĩ của Lâm Uyển, hắn bỗng lạnh mặt, nhổm dậy từ trên người cô, giọng hờ hững nói: “Cô yên tâm, không hợp tôi thì quá hai ngày là chán ngấy rồi, cô cũng không cần nghĩ nhiều về chuyện đó, có điều Lâm Uyển cô nhớ lấy, trước khi tôi báo dừng thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn, đừng nghĩ đông nghĩ tây, cất mấy cái suy nghĩ lệch lạc đó đi cho tôi.” Nói xong hắn lật mình qua, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo.
Lâm Uyển đương nhiên sẽ không suy nghĩ về lời cảnh cáo của Trần Kình, với cô bây giờ, ý nghĩa cuộc đời chính là chống đối hắn, cho dù đấu không lại hắn cũng phải khiến hắn khó chịu, khiến hắn phát điên. Vì vậy, đợi sau khi chỗ gãy xương khỏi hẳn, ý chí chiến đấu cũng đã quay về, cô lại bắt đầu chuẩn bị những kế hoạch lớn nhỏ.
Kế hoạch lớn đa số là thất bại từ trong trứng nước. Ví dụ như lúc cô ở phòng bếp nhìn thấy bình ga, trong lòng đã nghĩ nếu như thực hiện chút thủ đoạn ở đây, tên kia có thể sẽ chết bất giác trong giấc ngủ. Lúc nhìn thấy dao kéo, cô cũng sẽ tưởng tượng trong đầu bộ dạng toàn thân đầy máu của hắn, thậm chí còn lên mạng tra những chỗ hiểm trên cơ thể con người, động mạch cổ là chỗ đơn giản nhất cũng là chỗ hả giận nhất, không biết cảnh máu tươi phụt ra có giống suối phun không nhỉ?
Cô ý thức được tâm lý mình đã hơi lệch lạc, nhưng cô giống như bị trúng tà, hàng ngày cứ nghĩ như vậy lại cảm thấy cực kì hả giận. Chẳng nhẽ đây cũng là một phương pháp thành công về mặt tinh thần chăng? Cô nghi ngờ đối chiếu lại với trạng thái tinh thần hiện nay của mình, chưa biết chừng nửa đêm hôm nào đó bật dậy, ra phòng bếp xách con dao bầu, rồi cứ “mộng du” như thế mà kết liễu Trần Kình, vậy là thành công cả về vật chất và tinh thần.
Có lẽ kế hoạch nhỏ vẫn dễ thực hiện hơn, ví dụ như, cô cố ý trang điểm thật đậm để mình trông lòe loẹt hoặc kì dị, nói tóm lại là khiến người ta ngán ngẩm. Hôm trước là cả mặt xanh xanh đỏ đỏ hệt như một bảng màu di động, hôm qua là trát lớp phấn dày sắm vai Geisha Nhật Bản, hôm nay lại trang điểm mắt khói na ná gấu trúc, mang theo chút đau thương của phong cách Gothic… Ngày mai? Cô định trở thành quỷ hút máu cả ngày không dám nhìn ánh mặt trời…
Sau đó cô mãn nguyện thấy Trần Kình mắc ói như nuốt phải ruồi, kinh hãi như gặp phải quỷ, sắc mặt xám xịt lại như bị quét mực lên. Chỉ là kết cục mọi lần đều bị hắn nói kháy, kéo vào phòng vệ sinh trực tiếp dùng nước lạnh rửa sạch sẽ. Tuy cô cũng phải nếm trải vô vàn đau khổ, nhưng biểu cảm kịch hóa kia của hắn vẫn cứ khiến cô thực hiện kế hoạch của mình một cách say mê không mệt mỏi. Trần Kình đã hơn một lần mắng cô ấu trĩ, phiền phức, cô nghĩ mình có thể đã nghiện tự ngược đãi bản thân rồi.
Lại ví dụ khác, Trần Kình đã hơn một lần bộc lộ sự yêu thích của hắn đối với mái tóc dài của cô. Cô cũng biết mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên nuôi suốt nhiều năm nay của mình không hề tồi, rất nhiều người xung quanh đều thích nó, bao gồm cả Vương Tiêu, nhưng đến bây giờ, mái tóc này đối với cô đã không còn chút giá trị. Vì thế, cô dứt khoát chạy đến tiệm làm đầu đòi cắt ngắn, càng ngắn càng tốt. Thợ cắt tóc nâng mái tóc đẹp của cô lên, xót xa mãi, tiếc rằng sau đó vẫn phải thỏa mãn yêu cầu của cô. Nhìn cô gái trong gương mang mái tóc ngắn nhanh nhẹn hoạt bát, lạ lùng tới mức khiến cô hơi mất hồn, ngay sau đó lại tự nói với bản thân một cách tiếc nuối, nếu như ngắn thêm tí nữa, xấu thêm tí nữa thì tốt rồi, kết quả bị thợ cắt tóc mặt mũi hầm hầm đuổi thẳng ra ngoài.
Trần Kình nửa đêm hôm sau mới về nhà, lúc sờ lên giường hắn giật thót, còn tưởng mình uống say lên nhầm giường. Hắn định thần, sau đó tóm lấy Lâm Uyển đang say giấc nồng lắc mạnh khiến cô tỉnh lại, sầm mặt hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Lâm Uyển đương nhiên biết chuyện gì, nhưng cô ngáp ngủ giả ngốc: “Ờ, cái này á, ghét nóng thì cắt thôi.”
Trần Kình nghiến răng, mẹ kiếp, giờ mới tháng mấy mà đã nóng rồi, lừa nhau cái quái gì thế? Ngay sau đó hắn liền hiểu ra ý đồ thật sự của cô, chẳng nói năng gì, thở hổn hển đè cô xuống giường, loáng cái đã xé nát bộ đồ ngủ mỏng manh. Cách hắn trừng trị cô bao giờ cũng thô bạo mà đơn giản như vậy, chính là giày vò, giày vò một cách nghiêm khắc.
Ngày trước lúc thân mật, hắn thích vuốt ve mái tóc dài mượt mà của Lâm Uyển, luồn qua mái tóc đen rồi lại quấn vài vòng trên đầu ngón tay. Nhìn thấy mái tóc dài xoăn nhẹ của cô trải trên gối, vài sợi quấn quanh trước cần cổ và khuôn ngực trắng như tuyết, chỉ cần hiệu quả thị giác đó đã có thể khiến cho mạch máu hắn phun trào, còn tốt hơn cả uống Viagra. Đương nhiên đây chỉ là một so sánh chứ hắn xưa nay không cần dùng đến món đồ chơi đó.
Bây giờ, cô đã cắt tóc ngắn, vậy hắn mà vẫn cố chấp nắm lấy mái tóc ngắn của cô, dù sao cũng ngắn rồi, chẳng qua là nhổ trọc rồi nuôi lại từ đầu. Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, tóc ngắn cũng có thể khiến hắn hưng phấn, hoặc là vò loạn lên một hồi nhằm thoả mãn dục vọng phá hoại, hoặc là túm lấy nó ép cô ngẩng đầu tiếp nhận cái hôn sâu của mình. Tóm lại, đối với hắn, đây là một thu hoạch không ngờ, còn đối với Lâm Uyển, lại là một lần hành động thất bại.
Người ta đều nói đàn ông có một nửa là trẻ con, đàn ông trưởng thành đã hơn ba mươi tuổi phát hiện đồ chơi mới cũng không tài nào ngủ được. Cho đến khi trời sáng, Lâm Uyển mới được thả ra, cô vô cùng sợ hãi nhưng cũng không khóc lóc, không trách móc, chỉ lạnh lùng mỉa mai: “Anh ngoài việc ức hiếp phụ nữ ra, còn có thể làm gì?”

Trần Kình vẻ mặt thỏa mãn, không giận dữ, cười đáp: “Việc tôi có thể làm nhiều lắm, có điều đối phó với cô một chiêu này là đủ rồi.”
Lâm Uyển lườm hắn một cái, tức giận quay người đi.
Trần Kình lúc trước đã mời khách suốt cả tối, về nhà lại “giày vò” cả đêm, dù sức khỏe có tốt mấy thì lúc này cũng đã thấm mệt. Nhưng không giống với ngày trước, sau khi phóng túng xong lập tức chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do vừa rồi quá mức phấn khích nên lúc này một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, hắn bèn tựa vào đầu giường, châm điếu thuốc, thong thả ung dung nhả ra một vòng khói.
Tác dụng quan trọng của việc hút thuốc là hưng phấn tinh thần, người vừa tỉnh táo, lí trí trước đó bị tách rời bởi dục vọng liền dồn dập quay về. Hắn hồi tưởng lại căn nguyên của sự việc này, cơn giận dữ lúc ban đầu lại bùng phát. Cô gái này một lòng một dạ đối chọi với hắn, hôm nay đã cắt tóc thế này, ngày mai thì sao đây? Hắn còn thích cả bộ ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài của cô nữa, lẽ nào phải cắt hết đi? Mẹ kiếp, quả chưa từng gặp cô nàng nào kém thông minh thế này.
Trong ánh sáng mờ ảo, hắn thoáng thấy phía sau gáy mịn màng, mảnh dẻ của cô gái đó, nghe nhịp thở đều đặn, dường như là ngủ say rồi. Hắn nổi cáu, tung chiếc chăn trên người cô ra. Lâm Uyển bị giày vò đến gần chết, lại bị ép phải hít mấy hơi khói thuốc, oán hận đã chất đầy trong lòng, sau khi nhận thêm sự khiêu khích liền phát cáu, ngồi bật dậy vô cùng phẫn nộ hét lên: “Đã xong chưa? Có để cho người khác ngủ không?”
“Cô dựa vào cái gì mà ngủ ngon thế hả?” Trần Kình chậm rãi phả ra từ miệng làn sương mù, hùng hồn hỏi lại.
Lâm Uyển bực tức thở gấp, đột nhiên nắm lấy gối dốc sức đập vào mặt kẻ nào đó, trong lòng tiếc nuối đây chỉ là cái gối chứ không phải đá. Vừa thấy bộ mặt làm chuyện xấu xa rồi còn dương dương đắc ý của hắn, cô liền nén giận, hận không thể cầm tờ giấy dán vào miệng hắn, không, là tìm xi măng trét lên mặt hắn, làm cho nó đông cứng lại.
Kẻ nào đó liền cướp lại chiếc gối, ném xuống đất, sau đó cánh tay dài vươn ra kéo cô vào lòng, lại dùng sức hít lấy một hơi thuốc rồi bỗng nhiên hôn vào miệng cô.
Một luồng chất kích thích đậm đặc tràn vào trong khoang miệng, rồi cứ thế xộc thẳng vào phổi, nồng đến mức Lâm Uyển ho sặc sụa, nước mắt cũng chảy ra, cô dùng sức đẩy Trần Kình, gào lên: “Đồ biến thái!”
Trần Kình mãn nguyện quan sát phản ứng của cô, cười một cách nham hiểm: “Chẳng qua là đòn cảnh cáo nho nhỏ, tôi mà thật sự biến thái, thì phải ấn vào đây rồi.” Vừa nói hắn vừa đồng thời ôm chặt lấy cánh tay Lâm Uyển, tay kẹp thuốc chỉ vào ngực cô. Lâm Uyển kinh hoàng trốn về phía sau, nhưng vì biên độ quá lớn, dẫn đến việc động tác giả của Trần Kình biến thành động chạm thật, cô thấp giọng kêu lên, trên nước da trắng nõn nà lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Lâm Uyển vội vàng che ngực lại, tức giận mắng: “Đồ điên.”
Ánh mắt Trần Kình trầm lắng, nhưng lại cười lỡ đễnh, lạnh nhạt nói: “Nếu cô còn càn quấy nữa, tôi chẳng lẽ lại không ngại mà ‘biến thái’ một lần. Đàn bà thì có cả mớ, chơi chán rồi cùng lắm thì đổi người khác.” Dứt lời, hắn cũng không đếm xỉa tới biểu cảm của cô, dập điếu thuốc, đứng dậy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Lâm Uyển mệt mỏi ngồi đó, tay phải dừng trước ngực, ánh mắt vô cảm nhìn gạt tàn thuốc pha lê kia, cho đến khi chút đốm lửa hoàn toàn biến mất. Lúc này cô mới cảm thấy trước ngực đau rát, nhưng không thể rõ là vết bỏng ngoài da hay trái tim bên trong đang đau nhức, không phải đã tê liệt rồi? Tại sao còn biết đau.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.