Cuộc gặp gỡ chí mạng

Chương 12 part 1


Bạn đang đọc Cuộc gặp gỡ chí mạng – Chương 12 part 1

Chương 6: Xé rách
Đến tầng trệt căn hộ, Lâm Uyển lại đột nhiên ôm lấy ghế ngồi, không chịu buông tay, gào lên: “Đừng có kéo tôi, tôi muốn đi ngủ.” Chắc chắn cô nàng đã coi xe như nhà rồi. Trần Kình sầm mặt cạy từng ngón tay Lâm Uyển, nổi cáu ôm ngang lấy người cô rồi ra khỏi xe. Nhưng “Rầm” một cái, đầu hắn đụng phải cửa xe. Lão Lý nghe thấy tiếng động nheo mắt xem, bị Trần Kình trừng mắt nhìn lại, ông vội vàng quay đi rồi lái xe chạy mất.
Đến khi Trân Kình đưa Lâm Uyển vào được cửa nhà, lưng hắn đã ướt đầm. Hắn chưa từng thấy cô gái nào ồn ào như vậy, rượu vào làm càn, còn liều mạng hơn cả đàn ông. Lâm Uyển vừa nãy chắc là bị đụng đầu vào đâu đó nên đã ngừng gây ồn, nhưng trải qua một trận giằng co vật lộn, chiếc váy đã hơi biến dạng, để lộ ra một bên vai. Mái tóc dài ban đầu búi lên đã bung ra lộn xộn, có vài sợi quấn lấy chiếc cổ mảnh mai. Nước da trắng như tuyết dưới màu tóc đen nổi bật gây kích thích thị giác một cách mãnh liệt, cùng với lồng ngực đang nhấp nhô hít thở kia càng khiến người ta không thể rời mắt. Trần Kình không nhịn được, yết hầu hắn chao đảo. Vừa rồi hắn còn cảm thấy cô gái này điên điên khùng khùng, vừa sa đọa vừa đáng ghét, bây giờ đã ngủ yên nên xem ra vô cùng hấp dẫn người khác. Dù sao thì vẫn phải tắm rửa sạch sẽ rồi tính sau, vả lại cô cũng đã ngủ mê mệt rồi, rất khó tỉnh giấc.
Trần Kình cởi sạch đồ Lâm Uyển rồi đặt cô vào bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm. Quá trình này quả thật tương đương với việc thử thách ý chí. Cô gái trước mặt như một quả vải bị bóc sạch vỏ, vẫn rất tươi ngon, nhìn là chỉ muốn nuốt chửng. Cũng may, tuy không thể lập tức nuốt chửng vào bụng, nhưng lợi ích mang đến từ quá trình này vẫn vô cùng to lớn.
Lâm Uyển không khóc lóc, không ồn ào, không mượn rượu làm càn thật là đáng yêu, hệt như nàng tiên cá đang say giấc. Mái tóc dài tản ra trong làn nước, giống như cây rong mềm mại bồng bềnh xao động. Nhưng do đèn phòng tắm quá sáng, nước trong bồn quá trong khiến Trần Kình không thể tiếp tục triển khai những liên tưởng đẹp đẽ. Tất cả sự chú ý của hắn đều ngừng lại trên cơ thể với những đường cong gợi cảm. Hắn thở dốc, ý chí mạnh mẽ cuối cùng vẫn bị phản ứng sinh lý khuất phục.
Hắn bắt đầu thấy sốt ruột, định vẩy ít nước qua loa lên rồi mang cô ra ngoài, nhưng không cẩn thận làm nước bắn vào tai cô. Lâm Uyển bắt đầu động đậy, sau đó bỗng nhiên nhoài người ra khỏi bồn tắm nôn ọe, làm hỏng cả ý đồ xấu xa của Trần Kình. Hắn thầm nghĩ, cô nàng ngốc nghếch này thật biết làm người ta cụt hứng. Hắn cáu kỉnh quan sát một lúc, rồi bóp mũi tìm thứ dọn dẹp.
Lâm Uyển đã nôn xong xuôi, nhắm mắt gào lên: “Vương Tiêu, em đau đầu.”
Câu nói này khiến Trần Kình mặt mũi vốn đã tối sầm phải nổi điên lên. Vương Tiêu, Vương Tiêu, trên đời chỉ có mỗi một người đàn ông như thế hay sao, không có anh ta thì trái đất không quay nữa à? Hắn cầm lấy vòi hoa sen ở bên cạnh phun nước lạnh thẳng vào mặt Lâm Uyển, nghiến răng phẫn nộ nói: “Nhìn rõ xem tôi là ai?”
Lâm Uyển bị nước lạnh bắn vào liền rít lên rồi mở to mắt. Nhưng đôi mắt ấy của cô vẫn cứ mơ hồ nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt. Trần Kình tức sôi máu, không nhớ ra chứ gì, hắn vứt vòi hoa sen sang một bên, nhấc Lâm Uyển ra khỏi nước. Hắn quăng Lâm Uyển đang ướt sũng lên giường, sau đó nới thắt lưng, vừa cởi vừa nổi nóng gầm lên: “Tôi phải dạy cho cô nhớ ra tôi là ai, tôi sẽ khiến cô cả đời này không thể quên được ngày hôm nay, không thể quên được tôi!”
Trần Kình cởi quần áo xong liền nhào lên người Lâm Uyển hôn một cách tàn nhẫn, chính xác mà nói thì là cắn. Lâm Uyển bị đau không ngừng kêu ầm ĩ, một lúc sau môi đã sưng lên, phần trước ngực đều có vết mút đỏ lựng. Cho dù là đầu óc không minh mẫn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, cô liền la hét kêu gào, ra sức vùng vẫy. Trần Kình đã chán việc phải phí sức với con ma men này, hắn lôi chiếc thắt lưng da trói tay cô vào đầu giường. Trước khi tiến hành bước tiếp theo, bỗng nhiên hắn nhoài người về phía ngăn kéo đầu giường, lục lọi rồi lấy ra một hộp Durex. Hắn vừa xé bao bì, vừa tức tối nghĩ “Lâm Uyển, để xem rốt cuộc cô có ma lực gì, hôm nay phải làm cho ra ngô ra khoai.”
Cảm giác xé rách đau đớn làm cho Lâm Uyển trở nên minh mẫn trong nháy mắt.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trần trụi phía trên mình, ngay lập tức ý thức được bản thân đang trải qua chuyện gì.
“Súc sinh, lui ra, cút đi.”

Cô hét lên, toan vùng ra, nhưng phát hiện hai tay đã bị trói chặt. Ngay khoảnh khắc đó cô muốn giết người, muốn nghiền nát kẻ đang ở phía trên mình, tất cả những căm hận trước giờ cộng lại đều không thể so bì với sự phẫn nộ ngay lúc này.
Trần Kình cũng ngạc nhiên, ai có thể nghĩ rằng một cô gái đã có vị hôn phu mà vẫn là trinh nữ đây? Nếu nói lời này với đám anh em, chúng không phải là cười ngất thì chắc chắn sẽ nói tên đàn ông kia có vấn đề, nếu không thì là cả hai người đều có vấn đề, một đôi lãnh cảm. Lại thêm vài tiếng trước, cô gái này còn vô cùng lẳng lơ ra vào nơi đó kèm theo dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể thuê phòng khách sạn cùng người khác. Khả năng này xưa nay chưa từng xuất hiện trong đầu hắn, cho nên hắn hành động không hề thương xót, thậm chí còn mang chút thô bạo ác ý. Hắn chỉ muốn khiến cô nhớ rõ tối hôm nay. Bây giờ nhìn vào ánh mắt muốn giết người kia, hắn biết mình đã thật sự đạt được mục đích, cô gái này giờ chỉ hận không thể nghiền hắn nát vụn.
Trần Kình trong lòng lo lắng, lúc này đây hắn mới cảm thấy mình hôm nay hơi thất lễ, tính logic, khả năng phân tích cùng với sự tự chủ, tất cả đều đem làm cỏ cho dê ăn sạch. Não hắn quay vòng suy nghĩ, hắn đem tất cả đổ lỗi tại vài lần không đoạt được Lâm Uyển, chuyện đã đến nước này, tiếp tục hành động mới là con đường đúng đắn.
Trên thực tế, cho dù hắn muốn dừng cũng không dừng được, máu toàn thân đều dồn vào từng đoạn mô phần nhạy cảm. Hắn bây giờ hệt như chiếc tàu phá băng chạy trên Nam Cực, như tên lửa sắp phóng lên vũ trụ. Hắn là nhà thám hiểm, hắn là nhà chinh phục, không ai có thể ngăn cản nổi ý nghĩ tiến lên của hắn, huống hồ chỉ là lớp màng mỏng trong cơ thể kia. Hắn thở hổn hển, đưa tay xoa nhẹ mặt Lâm Uyển, hết sức dịu dàng nói: “Lâm Uyển, tôi không biết cô là lần đầu tiên, làm cô đau rồi…”
Hừ, Lâm Uyển nhổ vào mặt hắn, súc sinh vẫn chỉ là súc sinh. Mẹ nó chứ, ngay đến điều quan trọng đó hắn cũng không rõ.
“Súc sinh, mau buông ra.” Giọng cô khàn khàn.
Trần Kình bỗng nhiên nở nụ cười, hắn dùng đầu ngón khẽ véo má cô, giọng điệu hơi khốn nạn: “Cô nàng ngốc nghếch, muộn quá rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể tiếp tục, tôi sẽ hết sức dịu dàng, cô cũng phải học cách hưởng thụ đi…”
“Anh chết đi.” Hai mắt Lâm Uyển vằn đỏ, hệt như muốn bắn ra tia lửa, tức giận chửi rủa: “Loại người không bằng loài cầm thú, cút ra.”
Trần Kình hơi tiến người lên phía trước, lạnh nhạt đáp: “Cầm thú? Cô có biết bộ dạng tối hôm nay của mình hấp dẫn bao nhiêu cầm thú rồi không? Nếu không phải gặp tôi thì cô ngay đến bị ai đưa lên giường hay bị bao nhiêu người đưa lên giường cũng chẳng biết.”
Lâm Uyển đau đớn hít sâu, nói không suy nghĩ: “Là ai cũng được, chỉ cần không phải anh.”
Trần Kình nghe thấy vậy mặt mũi xám xịt, chế nhạo đáp: “Thế sao? Vậy thì khiến cô thất vọng rồi, bây giờ cô có đồng ý hay không cũng chẳng thể chọn lựa nữa.” Hắn hung hăng tiến lên, chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn dục vọng của bản thân, cuối cùng cũng chẳng để ý xem người yếu đuối như cô liệu có thể chịu đựng nổi hay không.
Lâm Uyển bỗng không lên tiếng nữa, vì cô biết mọi chuyện đã không thể nào trở về như cũ. Bây giờ cô chỉ hi vọng tất cả những điều này mau mau kết thúc, giống như bị chó dữ cắn, giống như trải qua một cơn ác mộng, cho dù mỗi đêm cô đều gặp phải ác mộng đi chăng nữa. Cô nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét kia. Cô thử lờ đi sự đau đớn thể xác, xóa bỏ cảnh tượng nhục nhã trong đầu. Thế nhưng, tất cả đều chỉ là uổng công vô ích.
Nơi mỏng manh nhất gặp phải sự xâm lược thô bạo nhất. Thứ đang nằm trên cô là một con thú khát máu, mùi máu tràn ngập chỉ có thể khiến dục vọng phá hủy của hắn càng thêm mãnh liệt. Cô cố nén không kêu không khóc, giữ lại cho bản thân chút danh dự cuối cùng. Nhưng cô quá đau đớn, đây là một hình phạt vô cùng tàn khốc. Cô từng nghe qua “Thập đại khổ hình” của nhà Mãn Thanh, không biết rốt cuộc nó tàn nhẫn đến mức nào, nhưng đối với một người con gái mà nói, đây mới là điều tàn nhẫn nhất trên đời. Đêm nay trôi qua, không còn gì hết.

Nghĩ đến đó, sự bi thương trong lòng Lâm Uyển che phủ cả sự đau đớn thể xác, nét mặt cô liền giãn ra, biểu cảm cũng không còn đau khổ như trước đó. Trong đôi mắt to tròn không hề có lấy một giọt lệ, ngay đến cả việc hô hấp cũng trở nên mong manh như có như không, linh hồn dường như đã thoát ra khỏi cơ thể.
Cô đã từ bỏ, Trần Kình lại không hài lòng, hắn ép mặt cô quay về đối diện với mình, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất tuyên bố: “Lâm Uyển, nhìn cho rõ, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, cô nhớ lấy cho tôi, sau này còn dám quên tôi, tôi dám chắc sẽ làm cho cô sống không bằng chết.”
Lâm Uyển trừng trừng nhìn vào mặt hắn, cô thầm nghĩ “Sống không bằng chết ư, anh đã đang làm rồi đây không phải sao?” Cô trước kia chỉ biết thế gian đầy rẫy những điều xấu xa, nhưng không biết “xấu xa” đến mức độ như thế này. Cô biết kẻ trước mắt không phải loại người lương thiện gì, mà nói chính xác hơn thì hắn là kẻ độc ác, nhưng không cách nào ngờ được hắn lại độc ác đến mức này. Mỗi lần hắn xuất hiện là mỗi lần hắn làm những điều tàn nhẫn, lần sau luôn luôn tàn nhẫn hơn lần trước. Sao thế giới này lại tồn tại hạng người như thế? Cô nhìn vào mắt hắn, nhìn vào sâu bên trong, cô muốn biết nơi đó rốt cuộc còn có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhưng cô thất bại, từ sâu thẳm trong đôi mắt đó, cô chỉ thấy mình, thảm hại, nhục nhã, không thể nào chấp nhận nổi.
Sự đày đọa vĩnh viễn không ngừng lại, thì ra việc này không hề có cái gọi là “đau nhất” mà chỉ có “đau hơn”. Lâm Uyển nhắm chặt mắt, lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn chết, cô thầm nhủ “Trần Kình, hoặc hôm nay anh giết tôi, bằng không Lâm Uyển tôi xin thề, nhất định phải bắt anh trả giá tất cả những thứ anh nợ tôi, gấp bội.”
Cho dù cả quá trình chẳng hề có sự hỗ trợ của đối phương, Trần Kình vẫn rất mãn nguyện, không thể không nói rằng, cơ thể Lâm Uyển thật sự rất quyến rũ. Hắn nhớ lại hình ảnh quả vải mà mình liên tưởng khi nãy, thật ra hắn không thích vị vải cho lắm, nó quá nhạt nhẽo, không đủ hấp dẫn hắn. Nhưng quả vải trước mặt đây, lại cực kỳ hợp ý hắn, tươi ngon, ngọt mà không ngấy, chỉ cần ăn một lần là nghiện.
So với việc nhìn ngắm cơ thể cô thì điều khiến hắn sung sướng hơn là cảm giác đạt được thành tựu xuất hiện khi hắn chinh phục được con người cô. Việc quan sát biểu cảm biến đổi thất thường của cô từ không cam lòng cho đến chấp nhận số phận, quả là sự hưởng thụ vô cùng thú vị. Lúc kết thúc, hắn thở dài một hơi, sau đó cởi đôi tay đang bị trói lại của Lâm Uyển, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên làn da trắng nõn nà hằn lên từng vết đỏ, nhìn thật khiến người ta đau lòng, nhưng lại mang chút vẻ đẹp thê lương khiến người khác phải rung động.
Hắn đưa tay nhẹ vuốt gương mặt cô, gò má cô vẫn còn man mát. Hắn bật cười, xem ra mình vẫn chưa dốc hết sức, không thể khiến cô nóng lên triệt để. Ngón tay hắn chạm vào trán cô, hắn hơi ngừng lại, ở đó có một vết sẹo nhỏ, giống như tì vết xuất hiện trên món đồ gốm sứ thượng đẳng, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp vốn có, trái lại còn biến nó thành độc nhất vô nhị. Hắn cúi đầu hôn vào vết sẹo đó, sau đó dịch xuống phía dưới một chút, hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt, hôn lên chiếc mũi xinh xắn, hôn lên bờ môi mềm mại, còn có cả chiếc cằm nhọn nữa, cuối cùng hắn vùi đầu vào vai cô, khẽ gọi: “Uyển Uyển.”
Lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy, không ngờ nghe thật êm tai.
Đợi cho đến khi người bên cạnh thở sâu và đều, Lâm Uyển mới mở mắt, ánh mắt trống rỗng như giếng khô nghìn năm. Cô vẫn luôn tỉnh táo từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Cô hi vọng biết bao giá như mình không được tỉnh táo như vậy, có lẽ ký ức về sự đau đớn kia cũng mờ nhạt đi phần nào. Nhưng điều đó là không thể, đầu cô giống như bị ai đó đặt vào một chiếc máy, nó ghi chép rõ nét mỗi lần hắn tiến đến, rút lui, thậm chí còn tính toán cả tần suất và độ mạnh yếu. Cô thấy mình điên mất.
Lâm Uyển dựng người dậy, chầm chậm bò xuống giường, toàn thân đau nhức, hai chân rã rời như không có xương, bước một bước thôi cũng thật gian nan. Một chân giẫm phải thứ gì đó dinh dính khiến cô suýt trượt ngã, cúi đầu xem thử, thứ khó coi kia trong đêm tối phát ra ánh sáng nhỏ li ti như đang thị uy rõ sức mạnh. Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt từ trong dạ dày Lâm Uyển trực trào ra ngoài…
Cô tìm thấy chiếc váy đã bị vò nát đến biến dạng ở cửa phòng tắm, thoáng thấy vệt nước đầy trên sàn, chính là tội chứng để lại của việc khi nãy kẻ cặn bã kia bế cô vào đây tắm rửa. Lúc xỏ giày trước cửa, tay cô bỗng ngừng lại một chút, sau đó cô đặt giày xuống, quay người trở lại phòng ngủ.

Các loại mùi hỗn hợp ập vào mũi làm cho dạ dày Lâm Uyển lại không yên, nhưng cô đã nôn nhiều đến mức không thể nôn được nữa, chỉ còn cách ôm ngực nôn khan. Kẻ nằm trên giường vẫn đang ngon giấc, dưới ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ chưa kéo rèm, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo sự thỏa mãn sau khi đạt được ý đồ xấu xa. Lâm Uyển khẽ thở sâu, cô không biết tại sao mình phải quay lại, theo lý mà nói thì cô nên lập tức chạy trốn, càng xa càng tốt. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, trong cô bỗng xuất hiện một giọng nói, “không thể đi như vậy”…
Cô liếc nhìn chiếc gối ban nãy mình vừa nằm, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, làm chính bản thân cô cũng giật mình. Theo sau đó là thái dương bắt đầu giật lên đau nhói, máu trong huyết quản bắt đầu sục sôi, nóng nảy kêu gào. Làm đi, làm đi…
Lúc cô đặt tay lên gối, bàn tay đó vẫn đang run rẩy, thì ra cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không thì sao lại hành động điên rồ như thế. Nhưng căn bản cô không có cách nào ngăn lại sự điên rồ ấy.
Lúc Lâm Uyển xem tivi thấy cảnh có người bị chết ngạt, cô từng nói đùa rằng kiểu chết này là kiểu khó chịu nhất, uất ức nhất, đổi lại là mình thì thà rằng phải ăn một phát đạn cho thoải mái còn hơn là nghẹt thở mà chết. Cô không biết lúc này Trần Kình cảm thấy ra sao. Dưỡng khí dần dần cạn kiệt? Yếu đuối bất lực? Hay là tuyệt vọng chờ chết? Cô chỉ biết mình nhất định là bị điên rồi, cô và bọn họ chẳng có gì khác nhau, đều là tội phạm. Nhưng nếu điều này có thể kết thúc tất cả mọi hận thù, cô nguyện xuống địa ngục vĩnh viễn không thể đầu thai kiếp khác, còn hơn là sống trên nhân gian mà bị thù hận giày vò.
Lâm Uyển quỳ gối trên giường, sức lực toàn thân tập trung hết vào đôi tay. Cô cảm thấy dưới tay bắt đầu run bần bật. Cô sợ. Ngay đến một con gà cô còn chưa từng giết, bây giờ lại đang giết người, giết một người đang khỏe mạnh… số phận trớ trêu biết bao. Nhưng điều trớ trêu không chỉ dừng lại ở đó, đúng lúc cô cảm thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, tay chân bắt đầu cứng đờ, cứng đến mức cô lo rằng mình sẽ hóa thạch, thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Cô bất ngờ bị một đạp mạnh, cả người cộng thêm chiếc gối đang giữ chặt trong tay từ mép giường rơi phịch xuống mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Uyển trong giây phút đó không phải buồn chán vì thất bại, mà là thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề từ phía trên truyền đến. Một lát sau, đèn đầu giường bật sáng, rồi cô nhìn thấy người kia bước xuống giường, tiến về phía mình. Hắn chỉ mặc một chiếc quần ngủ, trên cơ thể trần trụi lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn hiện lên những đốm sáng lấp lánh. Từ vị trí của cô nhìn lên, trông hắn lại càng cao lớn khôi ngô, hệt như những vị thần trong Thần Thoại Hy Lạp. Cô không cảm giác được có phải mình ngã đau lắm hay không, chỉ nghe trái tim mình đập liên hồi, giống như tiếng trống với những tiết tấu rõ ràng dứt khoát trong đại hội thể dục thể thao: Tùng, tùng, tùng. Chỉ có điều, nhịp trống này không phải để trợ giúp cho vận động viên, mà là tuyên bố thời gian chết của cô đã tới…
Điều nực cười là lúc này cô lại vẫn còn sức dịch chuyển cơ thể về phía sau. Đang đấu tranh trước lúc hấp hối sao? Con người quả nhiên đều sợ chết, nhưng sự di chuyển của cô còn chậm hơn cả những cảnh quay chậm. Cuối cùng cô đau lòng phát hiện ra phía sau mình là bức tường, không có chỗ để trốn. Còn hắn cũng đã đến gần, ngồi xuống trước mặt, lúc này cô mới thấy trán hắn đầy mồ hôi, nhưng nét mặt lại bình tĩnh lạ thường. Tuy nhiên, cô biết đó nhất định là sự yên ả trước bão tố, vì cô để ý thấy thái dương hắn đang nổi gân xanh…
Quả nhiên một giây sau đó, một bàn tay lướt nhanh qua rồi đáp xuống má trái, kèm theo đó là tiếng hét của cô và tiếng chửi rủa của kẻ đang nổi điên kia: “Tiện nhân.” Đầu cô nghiêng đi, cơ thể lệch hẳn sang phía bên phải, ngay sau đó tai liền kêu ong ong, cảm giác có thứ chất lỏng nóng ấm từ trong mũi chảy xuống, gương mặt bắt đầu đau rát. Đây mới thực sự là đánh người, so với điều này thì việc lúc trước cô gây ra cho hắn quả thật không đáng nói…
Giây tiếp theo, tóc cô bị túm ngược lên, lực mạnh đến mức như muốn dứt nó khỏi da đầu. Cô nhìn thấy gương mặt dữ tợn của hắn, nghe thấy giọng nói tàn bạo của hắn: “Không biết sống chết là gì!” Ngay sau đó hắn quăng mạnh cô ra, đầu cô đập vào phía sau, trong chốc lát trời đất mịt mù, trước mắt đầy sao. Lần này thật sự phải chết ư?
Nhưng mạng cô đúng thật rất lớn, không biết bao lâu sau, cô mới tỉnh táo lại. Cô mở mắt, trước mắt vẫn là gương mặt phẫn nộ của người đàn ông đó, mà sự đau khổ của cô vẫn mãi chưa chấm dứt…
Trần Kình giơ tay phải đặt lên trên cổ Lâm Uyển, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Có phải rất đáng tiếc không? Suýt chút nữa đã thành công rồi.”
Không đợi cô trả lời, hắn tiếp tục: “Cảm giác nghẹt thở, cô có muốn thử không?”
Dứt lời, bàn tay hắn chầm chậm siết lại, hắn tự tin chỉ cần một tay cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của cô gái này. Vừa rồi hắn ngủ quá ngon giấc, lúc bắt đầu cảm thấy ngột ngạt hắn vẫn còn tưởng rằng do mình nằm mơ nên không để ý đến. Mãi cho tới khi hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, cảm giác mạng sống sắp bị mất đi giống như một mảng kí ức nào đó trong hắn, hắn mới nghĩ đến chuyện phải vùng dậy. Không sai, dù là trong giấc mơ, hắn cũng vẫn sợ chết.
Vùng vẫy tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhất thời hắn vẫn hơi hoảng hốt, nhìn quanh căn phòng tối đen như mực, rồi nhìn lại bản thân, lúc này hắn mới nhớ ra mình đã không còn là đứa trẻ sức trói gà không chặt. Sau đó, hắn bật đèn, lúc hắn nhìn thấy cô gái đang co lại trên sàn nhà, hắn bỗng giật mình, sau đó là kinh hoàng, và tiếp đó, hắn nổi điên…
Không có tiếng xin tha, chẳng có tiếng kêu cứu, trong cổ họng chỉ có tiếng thở gấp đang dần tan biến. Gương mặt Lâm Uyển ngày càng đỏ, hơi thở nhẹ gần như không có. Hai tay cô vùng vẫy một hồi, cuối cùng mệt mỏi buông xuống, đôi mắt to đen láy trống rỗng lướt qua hắn, nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Trần Kình bỗng nới lỏng tay, hắn cười khẩy nói: “Chết là việc cực kì vô vị, tôi đã nói sẽ khiến cô sống không bằng chết thì tuyệt đối không nuốt lời.” Nói xong, hắn đứng dậy lắc lắc cổ tay tê cứng, từ trên cao nhìn xuống, Lâm Uyển đang thở sâu như vừa chết đi sống lại, sau đó ho khù khụ. Cũng chẳng thèm chờ cô ho xong, hắn đá vào chân cô, ra lệnh: “Dậy.”
Tiếp theo, thấy Lâm Uyển định nói gì đó, hắn lại ác ý đạp cô một cái, lúc này đổi lại là tiếng hét khàn khàn của cô. Hắn thầm nghĩ, cô nàng chết tiệt này không phải rất cứng đầu sao, bây giờ đã biết chịu thua rồi? Hắn bực mình ra lệnh thêm lần nữa: “Tự mình đứng dậy.”
Lâm Uyển khẽ nức nở không cựa quậy. Đây là đang cáu à? Sự tức giận của Trần Kình vừa mới hạ xuống đôi chút lại phun trào, hắn quát: “Bảo cô đứng dậy, không hiểu tiếng người hả?” Dứt lời, hắn đạp vào bụng dưới của cô một cái, cũng không mạnh lắm, nhưng cô theo phản xạ có điều kiện ngửa về phía sau. Một tiếng “bốp” trầm đục vang lên, lại bị cộc đầu.
Tình hình lúc này có vẻ hơi nghiêm trọng, vì cơ thể của Lâm Uyển mềm mại nên trượt theo bức tường rơi xuống đất, cũng chẳng hề gây tiếng động. Trần Kình thờ ơ nhìn một lúc, thầm nghĩ chắc cô đang giả chết. Một cô gái thủ đoạn độc ác, bụng dạ còn nham hiểm như thế này quả là đáng giận. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nằm sấp yếu đuối của cô, những bực tức trong hắn lại tiêu tan gần hết, hoạt động cả đêm nên sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Bàn tay hắn dinh dính, cúi đầu nhìn, thì ra chạm phải máu mũi cô. Hắn phiền chán rút khăn giấy lau đi lau lại, mệt mỏi chẳng thèm quan tâm đến cô đang nằm đó, về giường ngủ tiếp.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Trần Kình phát hiện Lâm Uyển vẫn giữ nguyên tư thế nằm từ đêm hôm qua, sắc mặt phờ phạc. Lúc này hắn mới cảm thấy hơi hoang mang, không phải chết thật rồi chứ? Hắn vội tiến lại gần xem cô còn thở hay không, may quá hơi thở vẫn ấm áp, gương mặt nóng đến bỏng cả tay, hình như là sốt cao hôn mê rồi.
Lúc Lâm Uyển tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt đã loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, cô lập tức cau mày lại, khẽ nhấc mi mắt, quả nhiên sự thật không làm cô “thất vọng”. Tuy căn phòng này rất lớn, thoạt nhìn có vẻ giống khách sạn, nhưng vẫn có thể nhận ra là phòng bệnh, một căn phòng bệnh rất cao cấp.
Cô đảo mắt một vòng, cuối cùng nhìn vào ghế sofa, có một y tá đang ngồi đó, tay cầm quyển tạp chí màu sắc rực rỡ, xem một cách say mê. Có lẽ cô y tá cảm nhận được ánh mắt Lâm Uyển đang nhìn mình, lập tức ngẩng đầu, để lộ gương mặt trái xoan xinh đẹp. Cô ta ngạc nhiên nói: “A, cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
“Sao tôi lại ở đây?” Lâm Uyển hoang mang hỏi lại.
“Đương nhiên vì cô bị ốm.” Y tá cười ha ha lại gần, cầm chiếc điện thoại bên cạnh giường, chuẩn bị bấm số, miệng lẩm bẩm: “Phải báo cho anh Trần biết…”
“Đợi chút, tôi bị làm sao?” Lâm Uyển bây giờ mới phát hiện ra cơ thể không thoải mái, phía sau đầu cũng rất đau.
“Cô bị cảm cúm, não chấn động nhẹ, gãy xương ống chân bên phải, ừm, còn nữa…” Cô y tá kể lể một hồi, sau đó vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Sao cơ?” Lâm Uyển vừa nghe thấy hai chữ “gãy xương” liền giật mình, ai gãy xương? Cô ngẩng đầu nhìn, đừng nói bàn chân bọc lớp thạch cao đang bị treo lên kia là của cô.
-còn nữa-
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.