Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 74: Nụ hôn thứ bảy mươi bốn


Đọc truyện Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn – Chương 74: Nụ hôn thứ bảy mươi bốn

Hạ Lam thậm chí quên mang dép bông, cậu bước vào con đường nhỏ giữa hai hàng nến, chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên lồng ngực trần trụi của Cố Chinh, anh ngồi trên giường cậu, tư thế thả lỏng mà tao nhã, trông rất quyến rũ, nụ cười quen thuộc treo bên môi. Hạ Lam tần ngần đứng đó, cậu linh cảm rằng có một niềm vui rất lớn đang chờ mình, bỗng sợ rằng nếu vào phòng thì cậu sẽ khóc mất.

“Lại đây.” Cố Chinh đứng dậy, Hạ Lam tiến đến trước mặt anh, cậu sờ sờ mũi, cảm thấy giọng mình đã hơi khản đặc: “Anh làm gì thế, đâu cần phải lãng mạn vậy.”

“Sáng tạo tình tiết lãng mạn là nghề của anh mà.” Cố Chinh nắm tay Hạ Lam, kéo cậu vào lòng mình, “Nhưng anh thật sự muốn làm thử một lần ngoài đời, cảm giác thỏa mãn hơn lúc viết trên giấy nhiều.”

Hạ Lam ôm anh cười ngây ngô: “Ừm, em nên nói gì bây giờ, Giáng Sinh vui vẻ sao?”

Tay Cố Chinh lần theo đùi Hạ Lam, bóp bóp mông cậu mấy cái, Hạ Lam cứng người, ôm Cố Chinh không biết có nên cử động không. Sau đó, hình như Cố Chinh cầm vật gì trong tay, vật nọ hơi lạnh, nhẵn bóng, bị ngón tay anh lướt dọc xương sống Hạ Lam, làm cậu run bắn.

“Cái gì thế?” Hạ Lam thò ra sau, Cố Chinh lại luồn tay từ cổ áo Hạ Lam, áp vật kia vào má cậu: “Này, cho em.”

Hạ Lam buông anh ra, cầm lấy nó, hóa ra là một tấm thẻ. Hạ Lam hoài nghi Cố Chinh đưa thẻ ngân hàng cho cậu, rủa thầm: Đừng có cho em tiền nha!

“Là thẻ nhà.” Cố Chinh lập tức cười đáp, ánh lửa lấp lóa trên gương mặt anh tạo nên một vẻ đẹp độc đáo, ánh mắt làm người ta khó có thể kháng cự, “Thẻ nhà của anh đấy.”

Hạ Lam cầm tấm thẻ màu đen tuyền không kịp phản ứng. Cố Chinh khẽ hôn cậu, đuôi mắt cong lên, ngữ khí cũng rất nghiêm túc, anh nói từng chữ một: “Hạ Lam, em có muốn dọn đến cùng sống với anh không?”

Hạ Lam nghe mà ngây ngẩn, hồi lâu sau, cậu mới giật mình nhìn anh.

“Sáng sớm cùng anh thức dậy.” Cố Chinh thì thầm bên tai cậu: “Buổi tối cùng anh đi ngủ.”

“Những khi rảnh rỗi, chúng ta sẽ cùng nấu cơm, cùng dẫn Kevin và Tiểu Bạch đi dạo.” Cố Chinh nói một câu lại hôn cậu một cái, “Em có đồng ý không? Em có đồng ý bước vào cuộc sống của anh, cũng để anh bước vào cuộc sống của em, Hạ Lam, em có đồng ý không?”

Mũi Hạ Lam bắt đầu nghẹn ngào, trái tim từ từ căng tràn. Cậu buông Cố Chinh ra, hai tay cầm tấm thẻ kia, lật qua lật lại ngắm nhìn, mãi sau mới nói: “Này có phải… mang ý nghĩa trọng đại không?”

Cố Chinh xoa tóc cậu, gật đầu: “Ừ, gần như vậy, rất trọng đại, cũng không khác mấy so với…”

Hạ Lam có chút khẩn trương hỏi: “… So với cái gì?”

“À…” Cố Chinh cười cười rồi im lặng nhìn cậu, chẳng biết là ngại ngùng hay thật ra cũng chẳng cần nói thêm nữa.

Hình như là vế thứ hai.

“Nói đi.” Hạ Lam thúc giục, cậu lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm tấm thẻ, cảm thán hô, “A!”

“A cái gì?” Cố Chinh nhướng mày, “Thích phát ngốc rồi?”

“Không có.” Hạ Lam đáp, rồi lại kêu lên, “A!”

Cố Chinh nghi hoặc nhìn cậu, vừa định mở miệng, Hạ Lam đã nhảy mạnh lên ôm cổ Cố Chinh, hai chân quắp ngang eo anh siết chặt, thiếu chút nữa làm Cố Chinh vấp ngã. Cố Chinh vất vả lắm mới đứng vững, không để hai người nhào xuống giường, anh nhịn không được cười phá lên.

“Đây là… đây là cái em đang nghĩ đúng không? Kiểu như… bọn mình chuẩn bị kết hôn ấy?!” Hạ Lam kích động hỏi, “Anh theo chủ nghĩa yêu kiểu Mỹ chứ gì?! Sống chung có nghĩa là… chuẩn bị kết hôn đúng không, đúng không?!”

Cố Chinh bị cậu ảnh hưởng, thành ra hơi xấu hổ, nhưng anh kiềm nén không thể hiện ra ngoài, cố gắng bình tĩnh đáp: “Ừ, cũng gần như thế.”


“Woa woa woa!” Hạ Lam hò hét, một tay ôm cổ Cố Chinh, tay kia giơ tấm thẻ lên cao, ngắm nghía nó dưới ánh trăng, “Ngày mai dọn luôn hả anh? Bắt đầu từ ngày mai em sẽ được ở cùng với anh?”

Sau đó, đột nhiên Hạ Lam kịp phản ứng, cậu sợ hãi kêu to, “Vậy từ nay trở đi bọn mình sẽ về chung một nhà?! Ăn cơm cùng bàn, ngủ cùng giường?!”

“Đúng!” Cố Chinh thở dốc, nâng đùi Hạ Lam đặt cậu xuống giường, “Bị em phát hiện rồi!”

“A a a!” Hạ Lam lại nhào qua đu lên người anh, “Ngày nào cũng được gặp anh, dù bận đến đâu vẫn có thể liếc nhìn anh một cái!”

Cố Chinh cởi cả quần trong lẫn quần ngoài xuống, lấy món đồ mua ban nãy tự đeo lên, anh đè Hạ Lam xuống giường, khẽ vuốt ve giữa hai chân cậu. Hạ Lam lập tức run rẩy, bên dưới vô cùng phối hợp mà đứng thẳng, trong lúc dạo đầu thậm chí suýt không kiềm được.

Hạ Lam ngượng ngùng tựa vào giường, do lúc nãy bị giày vò một hồi nên chiếc áo duy nhất trên người cậu đã cuốn lên tận ngực. Nhìn Cố Chinh đã không còn mảnh vải, Hạ Lam cảm thấy vóc người anh thật đẹp, quả thực nhìn mãi không chán, nhỏ giọng nói: “Này, mình chưa bàn xong việc chuyển nhà mà, sao bỗng dưng lại…. Anh định đốt nến cả đêm sao?”

“Ừ.” Cố Chinh kéo Hạ Lam tới, đè lên người cậu, “Anh cố tình mua nến màu đỏ.” Dứt lời, người đàn ông chép miệng, nhay cắn vành tai cậu, cười nói, “Đêm động phòng hoa chúc mà.”

Hạ Lam càng thêm thẹn thùng, đưa chân vòng lấy eo Cố Chinh, hùa theo động tác của anh.

Cố Chinh nhấc người cậu lên, mu bàn tay lướt qua những chỗ nhạy cảm, ngón tay vuốt ve cậu. Chân anh đè chặt chân Hạ Lam, nửa người dưới cọ xát giữa hai đùi đối phương, vật cứng thỉnh thoảng lại đưa đến ngay trước cửa huyệt. Cố Chinh đẩy người, phần đầu lọt vào, thấy cơ bắp Hạ Lam bắt đầu căng cứng liền chậm rãi rút ra ngoài. Cố Chinh hôn Hạ Lam rồi xoay người cậu lại, luồn tay xuống dưới vuốt ve ngực cậu, ngón tay dính gel như có như không quét qua lưng Hạ Lam.

Hạ Lam hồi hộp lắm, đột nhiên cảm giác thân thể mình trở nên vô cùng nhạy cảm, ngón cái người nọ vừa miết một cái, cậu đã nhịn không được rên rỉ thành tiếng, Hạ Lam vội vàng cắn chặt môi, hơi thở dồn dập.

“Thả lỏng.” Cố Chinh hôn lên tai cậu, đầu lưỡi vói vào trong liếm mút lung tung, một tay xoa nắn đầu ngực cậu, tay kia nhẹ nhàng mở rộng phía sau cho Hạ Lam. Bên dưới anh hình như cũng có gel trơn, nhẹ nhàng ma sát Hạ Lam, Hạ Lam cảm thấy sau lưng mình dính dấp, cậu chịu không nổi, khẽ gọi: “Anh Chinh, anh…”

“Anh đây, bảo bối.” Cố Chinh nhẹ nhàng hôn liếm hõm vai cậu, lại lật Hạ Lam qua, môi lưỡi ngậm lấy đầu ngực cậu, đầu ngón tay vân vê bên còn lại, khẽ hôn lên môi người nọ, “Hạ Lam.”

“Dạ?” Hạ Lam không dám mở mắt nhìn anh, cậu tưởng như ánh nến trong phòng đang bao vây mình, nóng như thiêu đốt, chợt thấy Cố Chinh nhếch môi cười: “Anh phải bỏ tay ra sau, em tự sờ ngực được không?”

“… Cái gì?” Hạ Lam vừa định nói chuyện, Cố Chinh lại chẳng chút do dự trượt một ngón tay vào, sau khi bôi trơn và mở rộng, ngón tay đi vào khá dễ dàng, khác hoàn toàn với lần ở khách sạn.

Hạ Lam “A” một tiếng, hơi ngửa đầu, cậu có chút khó chịu, nhưng chủ yếu là hồi hộp, cảm giác tay còn lại của Cố Chinh đang vuốt ve đằng trước của cậu, đầu ngón tay vòng quanh trêu đùa lỗ nhỏ phía trên khiến Hạ Lam suýt nữa đã không kiềm nổi.

“Cố Chinh.” Hạ Lam chẳng thể nào nói liền một hơi.

Cố Chinh thở dốc thì thầm: “Anh muốn hôn chỗ khác của em.” Dứt lời, anh kéo một tay Hạ Lam đặt lên ngực cậu, “Sờ đến khi nào cứng lên thì thôi.”

Hạ Lam muốn phản kháng: “Đừng…Em không…”

Cố Chinh lại đưa thêm một ngón tay, bắt đầu ra ra vào vào: “Tự sờ đi.”

Đầu ngón tay Hạ Lam vuốt ve làn da trên ngực mình, cơ thể không chịu được di chuyển theo động tác của Cố Chinh, “Em…”

Không biết Cố Chinh đụng phải chỗ nào, Hạ Lam chưa từng bị chạm vào sâu như thế, giật bắn mình. Cậu thét lên, cảm giác tê dại kỳ lạ: “Đừng chạm vào chỗ đó!”

“Vậy sao được.” Cố Chinh cười cười, bỗng nhiên lại ấn ngón tay xuống. Hạ Lam hổn hển thở dốc, muốn lui ra sau, Cố Chinh căn bản không cho cậu trốn, dùng chân kẹp Hạ Lam lại, “Tự sờ. Nếu không thì đừng trách anh.”

Hạ Lam nhịn không được cắn môi, Cố Chinh hôn cậu, ép cậu há miệng, tay lại thúc mạnh một cái, toàn thân Hạ Lam run rẩy, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “D…Dạ. Em sẽ làm mà. Em…”


Cố Chinh thơm lên má Hạ Lam, thấy ngón tay Hạ Lam chỉ đặt lên ngực, dường như quên mất, anh hung bạo đẩy tay vào bên trong: “Sờ đi, không được ngừng.”

Hạ Lam nức nở, ngón trỏ và ngón cái vân vê đầu ngực, xoa cạnh xung quanh, thậm chí còn bị ép tự kéo ra, hai bên ngực nhanh chóng sưng lên, để lộ sắc đỏ mê hoặc. Cố Chinh nhìn động tác của cậu, cực kỳ xúc động, bên dưới anh đã cứng như sắt, cảm giác Hạ Lam cũng ướt sũng, tựa hồ đang hút chặt ngón tay mình. Cố Chinh rốt cuộc nhịn không được, rút tay ra, đè lên người cậu: “Anh muốn vào.”

“Anh…” Hạ Lam cúi đầu nhìn, sao mà lớn quá, ba ngón tay còn thua xa, nếu làm thật… chắc rách mất. Hạ Lam nghĩ đoạn, khẽ đẩy Cố Chinh, “Chờ một chút, em…”

Hai tay Cố Chinh tách mông Hạ Lam, chậm rãi cắm vào, phần đầu vừa tiến đến, Hạ Lam đã sợ hãi siết chặt. Một luồng khoái cảm đột ngột ập tới khiến Cố Chinh suýt chút nữa mất kiểm soát: “Em thả lỏng đi, nếu không thì anh không kiềm được.”

Hạ Lam nâng eo lên, nhắm chặt mắt không dám nhìn: “Anh… anh chậm thôi.”

“Ừm.” Cố Chinh dang rộng chân Hạ Lam, xâm nhập từng chút từng chút một. Anh khó khăn nén nhịn, đến giữa chừng, Hạ Lam lại bắt đầu hít sâu: “Đ… đau.”

Cố Chinh đầu đầy mồ hôi, khẽ hôn cậu: “Anh sẽ nhẹ nhàng.” Nói rồi, anh tiếp tục ấn xuống, Hạ Lam giãy giụa: “Không được, lớn quá. Em đau lắm, đừng…”

“Cố gắng một chút.” Cố Chinh dỗ dành cậu trong khi bản thân còn không chịu nổi, anh gom hết động lực thẳng tiến, Hạ Lam càng không ngừng rên rỉ kêu đau. Cố Chinh nghiến răng, đè chặt hai tay cậu, dùng chân ghìm cứng Hạ Lam không cho phản kháng, hung bạo đẩy hết vào trong.

Hạ Lam khó khăn thở hổn hển, phía dưới vừa căng vừa xót, dần dần biến thành đau đớn khó chịu, cảm giác của dị vật trong cơ thể hết sức rõ ràng, nhưng cậu lại cảm nhận được một sự xúc động kỳ lạ.

Bọn họ đã làm đến bước này rồi, thật ngạc nhiên làm sao.

Lần đầu tiên Hạ Lam gặp Cố Chinh, đối phương mặc Âu phục, đeo kính không gọng, lạnh lùng mà lịch sự nói: “Tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu.”

Lúc này đây, thái dương Cố Chinh đẫm mồ hôi, toàn thân trần trụi, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn cậu chăm chú, dường như sắp chìm sâu trong đó, gợi cảm vô cùng.

Cậu có tài đức gì, mà có thể khiến người đàn ông này lộ ra biểu cảm như vậy.

Người Hạ Lam nóng bừng, mềm nhũn như sắp tan chảy, không khỏi đưa chân siết chặt eo Cố Chinh.

Cố Chinh đang tập trung khống chế bản thân, không nhận ra sự chủ động ấy của Hạ Lam, anh nắm mông cậu, tiến vào càng sâu, Hạ Lam “Ư” một tiếng, hơi thở dồn dập nặng nề. Cậu khẽ gọi: “Anh…”

Cố Chinh cúi xuống, kề sát bên cậu: “Ừ? Em đau à?”

“Không phải, anh…” Hạ Lam cắn răng, nhắm mắt lại, “Anh… cử động đi.”

Gân xanh trên cổ tay Cố Chinh bỗng dưng hằn lên, anh không dám tin điều mình vừa nghe thấy, xúc động dâng trào lấn át lí trí, cơ thể hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, ấn chặt Hạ Lam bắt đầu đưa đẩy.

Hạ Lam rốt cuộc không chịu nổi, tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra từ khóe miệng, Cố Chinh cúi xuống hôn lên môi cậu, một tay vuốt ve hạ thân cậu, tay kia lần lên hai bên ngực Hạ Lam.

Hạ Lam cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, lúc đầu tuy còn đau nhưng cậu vẫn nhịn được, dần dà, sự khó chịu đã bị từng đợt khoái cảm thay thế. Ở phương diện này Cố Chinh rất ác liệt, vừa tìm thấy điểm nhạy cảm của Hạ Lam liền đâm thẳng vào đó. Hạ Lam cảm giác nước mắt mình không kiềm được ứa ra, chỉ cần không bị hôn là vô thức muốn chạy trốn, đương nhiên lần nào cũng bị bắt lại.

Cố Chinh xoay người Hạ Lam qua, giành quyền điều khiển, khí lực cực lớn, căn bản không cho phép cậu phản kháng, thô bạo bóp nắn cơ thể cậu, để lại vô số dấu hôn.

“Cố Chinh…” Hạ Lam đứt quãng gọi, “Anh Chinh…”


Cố Chinh nhay cắn vành tai cậu: “Sao thế?”

“Em thích anh…”

“Anh biết.” Cố Chinh bỗng nhiên đưa đẩy càng sâu, cảm giác Hạ Lam đã tiết ra bèn hung ác thúc mấy cái, “Anh cũng thích em.”

“Em thích anh…” Hạ Lam hổn hển nói tiếp, “Em thích anh thế này lắm…”

Cố Chinh giật nảy mình, cảm thấy bên dưới cũng sắp lên đỉnh, người đàn ông gần như điên cuồng mà di chuyển, chỉ muốn quên đi tất thảy mọi thứ xung quanh. Không có nỗi mệt mỏi, không có mồ hôi dính dấp, không có cơn nóng ngột ngạt, chỉ có khoái lạc mãnh liệt cùng sự hiện diện của người nọ. Vẻ mặt của Hạ Lam, thanh âm của Hạ Lam, nơi đó của Hạ Lam đang siết chặt lấy anh.

Cố Chinh bỗng nhiên xoay Hạ Lam lại, để cậu đối mặt với mình, anh nâng mông cậu lên, liên tục đâm vào rút ra, nhìn cửa huyệt bị va chạm đến mức không khép lại được, đỏ hồng và ướt át hệt như hoa hồng đẫm sương. Cố Chinh chợt ấn mạnh xuống, Hạ Lam gần như ngất đi, chỉ lên cao trào theo bản năng.

Một khi đã cùng người mình thương gắn kết thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảm giác đó, thật chẳng cách nào diễn tả nổi. Chỉ biết là thích, là sung sướng nhất, chỉ biết là nếu có thể, anh sẽ lại tiến vào nơi ấy vô số lần.

Cố Chinh “Hừ” một tiếng, bắn ra, ôm chặt Hạ Lam.

“Bảo bối.” Cố Chinh hôn lên thái dương đẫm mồ hôi cùng đôi mắt thất thần của cậu, khẽ nhếch miệng, “Em thật xinh đẹp.”

“Anh yêu em.” Anh nói, “Em có biết không?”

“Anh yêu em.” Người đàn ông không ngừng thì thầm, “Anh yêu em…”

Hạ Lam nắm chặt ga giường, cơ thể dần dần khôi phục tri giác sau khoái cảm, cũng nghe thấy thanh âm của Cố Chinh.

“Em cũng yêu anh.” Cậu thấp giọng đáp, “Yêu anh nhất…”

“Em yêu anh nhất trên đời, Cố Chinh…”

Hạ Tiểu Lam bị *beep*.

Cậu bị lật qua lật lại làm rất nhiều tư thế khác nhau, hơn nữa trong lúc đó, cậu hoài nghi mình thậm chí mất ý thức, hoặc là sướng đến độ đầu óc trống rỗng, tựa hồ đã quên đi một phần ký ức. Tóm lại, cậu chỉ nhớ mỗi chuyện mình bị chịch, bị chịch, bị chịch nguyên một đêm.

Cơ mà Cố-cuồng-sạch vẫn rất có trách nhiệm, đêm hôm khuya khoắt còn bế Hạ Lam đi tắm, rửa ráy sạch sẽ, bôi thuốc, thay ga giường xong rồi mới ngủ.

Xem ra, dù ở phương diện nào Cố Chinh cũng là siêu nhân.

Ngày hôm sau, khi Hạ Lam tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Cố Chinh nằm ngay bên cạnh, anh không mặc quần áo, ôm chặt lấy cậu. Không biết người nọ đã thức từ bao giờ, dường như vẫn luôn ngắm cậu, thấy Hạ Lam mở mắt liền cười hôn cậu. Hạ Lam nhất thời hạnh phúc muốn chết, cũng ôm Cố Chinh, dụi dụi vào ngực anh, qua hồi lâu mới chịu buông tay.

Vừa thức dậy, người yêu đã không mảnh vải che thân nằm ngay bên cạnh.

Ai da, thật viên mãn.

“Có khó chịu chỗ nào không?” Cố Chinh hỏi, chuẩn bị đi nấu bữa sáng.

“Chắc…” Hạ Lam ngóc dậy, thử lắc lư hai cái, “Chắc không sao?” Cậu bò từ trong chăn ra, cũng trần như nhộng, ngồi trên giường vươn vai, “Hơi xót với nhức một chút, hình như không chảy máu.”

“Không thảm lắm nhỉ!” Cậu vui mừng kể, “Trên mạng nói lần đầu tiên đau lắm, làm em sợ muốn chết.”

“Vốn không nên chảy máu.” Cố Chinh nhìn cơ thể Hạ Lam, anh chịu không nổi cậu cứ trần truồng mà vặn vẹo, bước qua đè cậu xuống giường, hôn lên môi, ngực, cả bên dưới của Hạ Lam nữa, sau đó vỗ vỗ mông cậu, “Em đi đánh răng đi, từ từ thôi, anh sẽ nấu bữa sáng. Hôm nay anh rảnh cả ngày, lát nữa gọi dịch vụ chuyển nhà dọn đồ của em sang chỗ anh.”

“Ui da!” Hạ Lam lăn một vòng trên giường, không biết đụng vào đâu mà đột nhiên đau nhói. Xem ra cậu không phải hoàn toàn bình yên, vẫn hơi buốt buốt, lúc ngồi dậy cũng không thoải mái, rõ ràng do “sử dụng quá độ”.

Hạ Lam không khỏi đỏ mặt: “Em qua bên kia ở với anh, bọn mình củi khô lửa bốc, lỡ mà cháy nguyên ngày thì… em còn có thể bíp bíp tiếp, còn có thể bò xuống giường sao?”


Cố Chinh phì cười, nhịn không được lại nắn bóp cậu: “Em không muốn xuống giường cũng chẳng sao, cho em nằm chơi trên đó một, hai năm nhé?”

“Thôi khỏi.” Hạ Lam nhanh chóng đáp, “Em còn phải kiếm tiền, còn phải nổi tiếng, cố gắng bao dưỡng anh, đầu tư cho phim của anh chứ.” Cậu trùm chăn lên đầu, sợ mình sơ sảy cái lại bị chịch, “Với cả em sẽ chết mất, suốt ngày làm, anh mạnh quá.”

Lòng tự trọng đàn ông của Cố Chinh được thỏa mãn ngút ngàn, thiếu chút nữa mặc kệ tình trạng phía sau của Hạ Lam, ấn cậu xuống giường làm hiệp hai.

Nhưng Hạ Lam đương nhiên sẽ phản kháng, thầy Cố cũng biết tiết chế, náo loạn một hồi rồi buông tha cậu đi chuẩn bị đồ ăn. Hạ Lam chậm rãi lết vào wc, ngồi chết gí trên bồn cầu không muốn nhúc nhích, vất vả lắm mới đứng dậy nổi, chợt phát hiện hai chân mình nhức đến độ run lẩy bẩy. Cậu dè dặt hỏi: “Ngày mai được không anh? Em sắp đứng hết nổi rồi.”

Cố Chinh để trần nửa thân trên, anh đeo tạp dề bước đến, thấy Hạ Lam chỉ mặc mỗi cái áo thun hôm qua, để lộ chân và không mặc quần lót, nhủ thầm Hạ Lam đúng là không sợ chết, rõ ràng đang quyến rũ anh.

“Em không cần nhúc nhích.” Cố Chinh nhéo mông cậu, “Anh dọn đồ rồi ‘dọn’ em qua luôn.”

Hai người ăn sáng, gọi dịch vụ, Hạ Lam chọn những đồ vật cần thiết, công nhân phụ trách di dời chúng đi. Hạ Lam phát hiện mình cũng chả có bao nhiêu, nhanh chóng thu dọn xong, cậu bước lên xe Cố Chinh, quay đầu lại nhìn căn phòng mình từng thuê.

Hạ Lam đã ở đây gần một năm, giờ lại sắp chuyển đi rồi.

Cậu từng ngụp lặn trong hồ bơi cùng các ông các bà, từng bị mấy chú chó quấn chân khi đang đi dạo xung quanh, từng đánh nhau trước cổng chung cư, từng ngồi trong căn phòng tối mịt ngắm nhìn trăm ngàn ánh đèn rực rỡ ngoài kia, cảm nhận nỗi cô đơn chẳng thể chia sẻ với ai.

Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, cậu sẽ dọn đến nhà Cố Chinh, cùng sống với người cậu yêu thương, mê đắm, kính trọng, ngưỡng mộ, người mà cậu mắc nợ, luôn mong muốn được đền đáp. Từ nay về sau, lúc nào cậu cũng có thể trò chuyện cùng anh, vui cười bên anh, ôm hôn anh.

Thấy Hạ Lam yên lặng hồi lâu, Cố Chinh hỏi: “Không nỡ à?”

“Hình như… có một chút?” Hạ Lam nhìn khung cửa sổ đã từng thuộc về mình, “Nhưng không phải em không bỏ được, lúc đó em chỉ là một tên tứ cố vô thân, không danh không tiếng, không ai quan tâm chăm sóc, chỉ có thể hút thuốc uống bia, hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Tuy em không nhớ, nhưng cũng hơi cảm khái.”

Trái tim Cố Chinh khẽ nhói, anh nắm chặt tay cậu: “Em đã có anh rồi, hơn nữa em sẽ càng lúc càng thành công, em sẽ không bao giờ phải chịu những tháng ngày cô đơn vô vọng như thế nữa.”

“Ừm.” Hạ Lam cười cười rồi chợt nhớ đến điều gì, cậu lấy trong túi ra một bộ văn kiện, “Đúng rồi, hôm qua em định đưa cái này cho anh.”

Cơ mà dính phải chuyện kia nên quên mất tiêu. Câu đó Hạ Lam chưa nói.

“Cái gì vậy?” Cố Chinh nhận lấy, hóa ra đó là một bản hợp đồng – hợp đồng giữa quản lý và nghệ sĩ. Bên A là Cố Chinh, bên B là Hạ Lam, điều khoản rất tiêu chuẩn, ngoại trừ chuyện thù lao chia 1:9.

“Thế này là sao?” Cố Chinh cau mày, “Anh có thể làm tất cả vì em, nhưng anh thật sự không thể chia 1:9 với em được.” Anh đọc tiếp, “Hơn nữa lại không có ngày tháng, hợp đồng chỉ kết thúc khi anh không muốn làm quản lý của em nữa? Điều khoản này rất mơ hồ, lỡ mai mốt anh lấy nó làm cớ chèn ép em thì sao? Luật sư Vương soạn cho em đúng không? Không được, thật vô lý…”

Hạ Lam nắm lấy tay anh, nở một nụ cười rạng rỡ. Cố Chinh nhìn cậu, nếp nhăn giữa đôi chân mày dần dần giãn ra, không hiểu sao chợt quên mất mình định nói gì.

“Tiền của em đều đưa anh hết, đây là tấm lòng của em.” Hạ Lam nói đoạn, lại cong môi cười, “Cho em lấy thân báo đáp, thuận tiện tặng luôn ví tiền, được không thầy Cố?”

Cõi lòng Cố Chinh dịu đi, nhíu mày suy nghĩ một hồi, siết chặt tay cậu: “Ừ.” Anh bổ sung, “Nhưng hợp đồng vẫn phải sửa, để vậy không được.”

“Dạ dạ.” Hạ Lam ôm anh, “Thầy muốn sửa sao cũng được.”

Cố Chinh cười cười đẩy Hạ Lam lên xe, Hạ Lam quay đầu lại nhìn anh, “Sao vội thế? Mình chưa thu hết đồ mà.”

“Vội chứ.” Cố Chinh ngồi vào ghế lái, “Về nhanh lên, anh muốn hôn em.”

Hai má Hạ Lam ửng hồng, rướn người qua thơm má anh, nhỏ giọng nói: “Dù sao bên ngoài cũng không nhìn thấy trong xe.” Cố Chinh xoa đầu cậu: “Trước khi anh đổi được một bộ nệm ghế êm hơn, tuyệt đối không nhún xe.”

Mặt Hạ Lam đỏ bừng như cà chua chín, ấp úng chống chế.

Cố Chinh khởi động máy: “Về nhà nhé?”

“Ừ.” Hạ Lam gật đầu, trong lòng ngập tràn dịu dàng lưu luyến, ấm áp vô cùng, “Chúng ta về nhà thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.