Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 8


Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 8


Cái tên yếu mềm này suýt chút nữa làm cho tôi xuân tâm nhộn nhạo, trầm mê mỹ sắc không thể tự thoát ra được, giống như ngâm mình bên trong tiểu cầu chứa đầy mật hoa, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại… cũng may Ngư Ngư ở bên cạnh kích động kéo tôi trở về thực tại.

Cậu ấy cúi đầu nhặt cái ly giấy duy nhất trên mặt đất, Hà Trừng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, tiếng hát của học muội cũng tiến vào hồi cuối.
“Không phải không tới sao?” Hà Trừng ngồi xuống xong liền hỏi tôi một câu.
Tôi cười ha ha:
“Ký túc xá quá chán.”
Em ấy gật đầu, chúng tôi lại không nói gì, người chủ trì bắt đầu một vòng trò chơi mới.
Trò chơi trong tiệc tối khoa Lý rất vui còn rất nhiều trò nữa, thực ra lúc là tân sinh viên vào trường, phần lớn cũng không muốn xem người khác biểu diễn, mọi người đều thích làm chủ trò chơi, ai nguyện ý ngồi liên tục không ngừng trong khán phòng xem những gương mặt nửa sống nửa chín biểu diễn những tiết mục không quá đặc sắc.
Ví dụ như chương trình biểu diễn của khoa chúng tôi, hợp xướng ký túc xá, tấu nói vườn trường, múa quảng trường trên nền nhạc Tiểu Bình Quả, nhìn thôi cũng làm người ta không có hứng thú.
Thời gian chơi trò chơi, toàn bộ đèn trong phòng học sáng lên, chính điều này, bạn cùng phòng của Hà Trừng chợt bước một chắn trước mặt tôi, bộ dạng như học tỷ bảo vệ tận tâm còn đối với tôi gật đầu.
Khóe miệng tôi giật giật.
Có lẽ em ấy không biết không phải em ấy nghĩ rằng vì sự ngăn cản của em ấy thì người khác sẽ không nhìn thấy tôi thì sẽ không nhìn thấy.
Lượt thứ nhất của trò chơi là em ấy khoa chân múa tay tôi đoán, đó là một tiết mục làm người ta nôn nóng, nôn nóng không chỉ có người tham gia, ngay cả khán giả cũng hết sức nôn nóng, nhao nhao cảm giác như chính mình đi lên nhất định có thể biểu hiện tốt hơn.
Đương nhiên, tôi cũng nôn nóng, tôi nôn nóng liền thích ăn cái gì đó, một lượt nữa qua đi, ăn không ít quýt, sau khi kết thúc tôi mới bừng tỉnh thì ra tôi không có bóc vỏ quýt.
Tôi nhìn Ngư Ngư ở bên trái, cậu ta cũng là bộ dạng gấp gáp cắn hạt dưa, miệng thì hô to Ái chà, trời ơi.
Tôi liếc nhìn bên phải, Hà Trừng đang lột quýt.
Tôi nuốt nước bọt, thấy em ấy vô cùng tự nhiên đem quýt đã lột xong đưa cho tôi, dĩ nhiên tôi cũng không biết xấu hổ, vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy.
Bỗng nhiên tôi dừng lại, nói câu cảm ơn.
Em ấy mặt mày rạng rỡ như nói không cần cảm ơn.
Sau khi ngồi xuống, tôi phát hiện học muội vừa vặn ngăn cản tầm mắt của tôi.
“Triệu Giai, cậu xích qua bên kia một chút.” Hà Trừng đưa tay vỗ vỗ vai học muội kia, học muội quay đầu nhìn thoáng qua, le lưỡi xích qua bên kia một chút.
Đây thật sự là chuyện tốt, tầm mắt của tôi đã rõ ràng, nhưng mấy giây sau, biến thành chuyện xấu.
Người chủ trì ở trong phòng cùng tôi đối diện trực tiếp, sau đó hướng về phía tôi hô to:
“Chị dâu! Lên đây đi!”
Tôi:…
Lời hắn thốt ra trực tiếp đưa cho mọi người một đề tài thảo luận nhiệt liệt sau khi yên tĩnh, tiếp theo tiếng thảo luận lớn hơn, líu ríu.

Tôi hốt hoảng nắm tay người bên cạnh, giọng vô cùng lo lắng nói:
“Hà Trừng, cứu chị.”
Cách em ấy cứu vớt tôi vô cùng đơn giản mạnh mẽ, không phải dẫn theo tôi chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Các người không được phép cười nhạo chị ấy! Ai cũng không được qua!” cũng không phải che chở người thụ thương như tôi, hung hăng nói với mọi người: “Chị ấy như vậy, các người vui sao?!” càng không phải vì hồng nhan nổi giận, đưa tay đánh dập tàn nhẫn tên kia.
Sao tôi lại yêu thích dâm ý vậy chứ.
Em ấy chỉ đơn giản cầm ngược lại tay tôi, không nói hai lời liền dẫn tôi đi, rời khỏi phòng học.
Quyến luyến bữa tiệc và một đi không trở lại, tôi lựa chọn vế sau.
Sau khi ra khỏi phòng học không lâu, tay của chúng tôi cũng đã buông ra, lúc này chúng tôi đang trên đường trở về ký túc xá, thoạt nhìn tâm trạng của Hà Trừng khá tốt.
Nhưng biểu hiện này sao có thể nhìn ra được, tỉ mỉ quan sát em ấy cùng với trước đây cũng không có gì khác nhau cả, bước chân vẫn là bước chân ấy, vẻ mặt vẫn là biểu tình ấy, lời cũng không nói một lời.
Có lẽ tôi có thể cảm nhận được tâm tình của em ấy rất tốt.
Tôi giương mắt nhìn đôi gò má của em ấy, hỏi:
“Trước đó em ở trong lớp lúc sau đi đâu vậy?”
Em ấy nói:
“Trở về ký túc xá tắm.”
Tôi tiếp tục hỏi:
“Sau đó tại sao lại đến lớp?”
Hỏi xong câu này, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên một đáp án miêu tả sinh động, đáp án này làm cho tôi có chút hôn mê, tôi đang nghĩ, nếu như thật như em ấy nói, tôi phải làm gì.
Cũng may Hà Trừng nói:
“Trở về phòng lấy đồ.”
Cắt đứt ý tưởng tự cho là đúng của tôi, tôi ồ một tiếng.
Lại a một tiếng, dừng bước, chỉ chỉ về hương giáo lầu:
“Vậy… vậy em lấy được chưa? Có muốn trở lại không?”
Em ấy lắc đầu, cười với tôi:
“Lấy rồi.”
Chúng tôi vui vẻ nhìn nhau không nói gì rồi trở về ký túc xá của mỗi người, đun nước xong vừa mới ngồi xuống chốc lát, chợt nghe dưới lầu vang tiếng rộn ràng nhốn nháo, tôi vội vàng uống hớp nước, đặt ly xuống sau đó bước qua mở cửa, kéo cửa sổ hành lang nhìn xuống dưới.
Ah trò hay.
Lúc này bên cạnh chỉ thiếu mỗi Ngư Ngư.

Dưới lầu trên sân bóng rổ, xếp thành hình một trái tim lớn, tôi hơi cận, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc có cánh hoa hồng hay không.
Trước không nói hành động này có quê mùa hay không nhưng ít ra là có lòng.
Độc thân cẩu vừa nhìn liền hiểu, hiện trường tỏ tình là đây.
Tiếp theo mấy phút, cửa sổ hành lang ào ào mở ra, mọi người bộ dạng chưa từng thấy qua cảnh đời toàn bộ đều nhô đầu ra, thậm chí, còn hướng về phía bên dưới hô vài câu Bên nhau.
Đây là khu ký túc xá nữ, phía dưới đơn giản có 2 dạng tình huống, một dạng là nam sinh trà trộn vào cùng nữ sinh tỏ tình, một dạng là nữ sinh cùng nữ sinh tỏ tình.
Tôi không phải nói nhảm sao ha ha ha.
Đương nhiên, từ lúc nhìn thấy là nữ sinh cùng nữ sinh tỏ tình, nếu như là nam sinh hiện tại đã bị bảo vệ lôi ra ngoài chém rồi.
Nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy được bên cạnh có người, tôi quay đầu nhìn, hướng về phía em ấy cười.
“Hà Trừng, tới tới tới.”
Không nghĩ tới em ấy cũng thích góp vui, cũng cùng tôi chia sẻ một cái cửa sổ.
Tôi híp mắt vỗ vỗ vai em ấy, làm tư thế chuẩn bị chạy, nói:
“Tới chỗ cao trào thì ngay lập tức nói cho chị biết, chị đi đeo kính.”
Nói xong tôi chạy về ký túc xá, nhào lên giường cầm mắt kính lên, tùy tiện chùi chùi rồi đeo lên đi tới, vô cùng may mắn còn chưa bắt đầu cao trào.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, phát hiện ánh mắt sáng quắc mặt bên, tôi quay đầu, quả nhiên thấy Hà trừng đang nhìn tôi.
Tôi thắc mắc:
“Làm gì nhìn chị như vậy?”
Em ấy quay đầu qua sau đó quay lại, nói:
“Lần đầu tiên thấy chị đeo kính.”
Tôi cười hì hì:
“Không quá nặng, bình thường không có gì không đeo.”
Thế giới bên trong mắt kính đều rõ ràng hơn rất nhiều, điều này không chỉ làm cho tôi biết bên trong những ngọn nến không có cánh hoa hồng, mà còn làm cho tôi nhìn rõ một màn tỏ tình của một nữ sinh cùng một nữ sinh.
Nữ sinh tóc ngắn ở bên cạnh ái tâm nói, nữ sinh tóc dài ở bên cạnh nghe, quần chúng vây xem đều hiểu chuyện nên tất cả đều ngậm miệng lại, nhưng không may khi khoảng cách quá xa, họ không có dùng mic, hoàn toàn không nghe được.
“A thật là đáng tiếc.” Tôi cảm thán.
Hà Trừng ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
“Đó là đang tỏ tình sao?”

Tôi xì một tiếng bật cười, quay đầu nhìn em ấy:
“Nếu không…thì sao? Khả năng có chuyện gì có thể làm người ta dựa vào như vậy.”
Nói xong tôi mới bừng tỉnh, Hà Trừng đối với tình yêu giữa người cùng giới… có thể tiếp thu bao nhiêu, dù sao em ấy cũng mới là một tiểu cô nương từ Cao trung lên, hơn nữa dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc của thiếu nữ , vì vậy tôi quyết định không nói lời nào.
Ngộ nhỡ em ấy không tiếp thu được thì sao, tôi cũng không cần biểu hiện rõ quan điểm của tôi đối với cùng giới có chút thoáng, dù sao con thuyền nhỏ tình bạn của chúng tôi chỉ mới xuất phát, tôi không muốn bị lật.
Tôi có thể không nói lời nào, không có nghĩa là cục cưng hiếu kỳ kia sẽ không hỏi nha.
Hai đồng chí ở lầu dưới đang trong lúc mọi người reo hò còn ôm nhau, nhìn kỹ còn đang hôn môi, tôi nghe Hà Trừng ở bên cạnh hỏi một câu:
“Chị thích như vậy phải không?”
Câu hỏi này của em ấy còn có nghĩa khác, rốt cuộc là hỏi thích dựa nhau như vậy hay là thích cùng giới?
Nhưng cũng may là cả hai tôi đều không thích.
“Không thích.”
Một lát sau, em ấy lại hỏi tôi:
“Cảm mạo đã hết rồi chứ?”
Điều này làm tôi không khỏi nghĩ tới đêm hôm đó bất chợt chảy nuốc mũi, tôi xấu hổ cười nói:
“Hết rồi.”
Em ấy gật đầu ừ một tiếng.
Ngư Ngư 10 giờ mới trở về, nếu không phải cậu ấy vừa vào cửa vẻ mặt liền phấn khích, thì suýt chút nữa tôi cho rằng tối nay cậu ta đi hẹn hò.
Cậu ấy nói:
“Trời ạ, khoa Lý quả nhiên chơi rất vui, cậu nói xem nếu bây giờ mình và người chủ trì thương lượng đổi tiết mục liệu còn kịp không?”
Tôi với khuôn mặt đáng thương lắc đầu với cậu ấy.
Cậu ấy trưng khuôn mặt khóc tang.
Tôi cười cười:
“Mình đi rồi cậu còn ở lại đó à.”
Khuôn mặt khóc tang của cậu ấy lập vui vẻ trở lại, sau đó cười to ba tiếng, nói với tôi: “Cậu biết cậu đi rồi, người chủ trì nói gì không?” nói xong cậu ấy lại cười ha ha ha: “Hắn nói, chị dâu thiệt là có mị lực, không bị hệ cỏ* mang đi thì cũng là được hoa khôi của khoa mang đi.”
*Đã giải thích rồi :v
Tôi không biết mắc cười chỗ nào, nhưng Ngư Ngư cười đến nổi co chân co lưng, còn nói:
“Người chủ trì quả là một boy có EQ thấp, nhưng thật sự buồn cười.”
Tôi: Ha ha ha.
Nên cười phối hợp với cậu ấy, cười không nổi.
Ngư Ngư cười 1 phút đồng hồ sau đó từ dưới đất bò dậy, chợt giữ lấy cổ tay tôi, sự thay đổi bất chợt này làm cho tôi bất ngờ, sợ hơn là tôi còn sát cậu ấy, làm cho cậu ấy ra tay nặng hơn một chút.
Sau đó cậu ấy ngay lập tức buông tay tôi ra, liếc mắt nhìn chung quanh, cầm cây thước kề lên cổ tôi, hung ác nói:
“Nói! Tại sao dưới tình thế cấp bách, kêu Hà Trừng cứu chị mà không phải là Ngư Ngư cứu mình!”

Tôi:…
Tôi:
“Cậu đang ăn giấm chua?” (Ý chỉ là ghen tỵ)
Ngư Ngư cắt lời:
“Ăn em gái cậu.”
Nói xong cậu ấy còn bổ sung:
“Nhưng quan hệ của cậu và Hà Trừng so với mình nghĩ tốt hơn nhiều, chị tới em đi, trong chị có em trong em có chị, phu xướng phụ tùy, tình thâm ý trọng, thường xuyên qua lại…”
“Cút đi, MB*” tôi cắt đứt đại hội thành ngữ của cậu ấy, cũng đem những điều chúng tôi nhìn thấy vào buổi tối đơn giản trình bày, còn cả đoạn nói chuyện cùng Hà Trừng cũng nói cho cậu ấy nghe.
Đầu tiên Ngư Ngư cảm thán vì không có mặt ở hiện trường, sau đó cùng tôi phân tích những giả thuyết về con người Hà trừng.
Nửa tiếng sau, học muội trở về lý túc xá, thành công cắt dứt cuộc bàn luận sôi nổi của chúng tôi, ngay sau đó chúng tôi nhìn nhau, im miệng.
Không khí thật vi diệu, đến khi học muội cầm quần áo vào phòng tắm, chúng tôi lại mở miệng nhưng đã không bắt được cảm giác nói chuyện trời đất trước đó.
Ngư Ngư hỏi:
“Cậu nói coi cậu quan tâm Hà Trừng như vậy có nhận hay không hay?”
Tôi ngẩn người:
“Không phải vậy thì sao.”.
Cậu ấy nhướng mày:
“Ơ ơ ơ?”
Tôi liếc mắt:
“Không phải như cậu nghĩ.”
Cậu ấy nhướng mày cái nữa:
“Mình nghĩ cái gì, hả hả hả?”
Cậu ấy nói xong đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi, nói:
“Tiểu Dĩ, cậu nghĩ…”
Chữ cuối của cậu ấy rất mập mờ, nghe không ra được cuối cùng là muốn trốn hay là muốn cong, nhưng tôi cũng không có ý muốn hỏi thêm, tôi hiểu rất rõ, truy đến cùng chẳng phải bị cậu ta tính kế à.
————–
Ngư Ngư tỷ, lâm nguy tất nhiên gọi vợ giúp. chị rất tốt nhưng Chu tỷ rất tiếc
Ps. Tối vui vẻ!^^
À, bộ này thật sự có nhiều chỗ rất là khó hiểu, tui đã cố gắng hết sức. Mấy thím đọc có gì thông cảm hoặc chỉ dạy thì tui chỉnh sửa.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.