Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 28


Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 28

Học kỳ sau năm mới, sinh viên mới bị ảnh hưởng tương đối ít, các học trưởng đồng thời cũng bắt đúng mục tiêu của chính mình, có vài người thậm chí đã thỗ lộ hết mấy lần, đồng thời thông qua thời kỳ thích ứng nửa năm, mọi người hầu như đều tìm được bạn của chính mình, tôi và Ngư Ngư trước đây cũng như vậy mới tới được với nhau.

Học kỳ này còn có một chuyện đáng mừng hơn, chính là ngày nghỉ nhiều, ngày Quốc tế lao động, tiết thanh minh, tết Đoan ngọ, tuy đều là kỳ nghỉ ngắn hạn nhưng ít ra cũng có hi vọng, tháng này rồi đến tháng kia cứ thế mà chờ mong, thời gian trải qua cũng sẽ không quá khó khăn, khai giảng đến cuối kỳ sẽ không còn xa.
Mặc dù là mùa xuân, nhưng vẫn như cũ lạnh thấu xương, bầu trời âm âm chừng mấy ngày rốt cuộc vào một buổi sáng tuần lễ thứ 6, trời bắt đầu mưa.
Tôi cầm ly sữa nóng đứng ở bên cạnh ban công, lúc không có việc gì ở ký túc xá, tôi liền thích đứng ở ban công, cũng không phải bất chợt ôm ấp tình cảm giống trên phim ảnh gì, mà cái chuyện ngây người này thực sự cũng không phải thoải mái gì.
Nếu như điều kiện cho phép, tôi cũng nguyện ý phát ngốc cả đời.
Lúc ngẩn người, cũng không phải trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mà vẫn sẽ nhìn một vài thứ bên trong phạm vi tầm mắt, nhưng vài thứ kia cuối cùng có thể giữ được bạn hay không thì còn xem mức độ nhàm chán của nó.
Tỷ như bạn nhìn thấy con kiến leo từ đầu lan can này đến đầu lan can kia, rồi lại từ đầu kia đến đầu này, chuyện này nhất định sẽ không bao giờ được nhớ kỹ, nhưng nếu như bạn nhìn thấy dưới lầu có một đôi tình nhân hôn nhau trong mưa, chuyện này nhất định sẽ được nhớ kỹ, cũng có thể tùy tâm mà cảm thán một câu Ah thông suốt.
Đôi tình nhân ở dưới lầu thành công đem ánh mắt của tôi chuyển tới trên người họ, tôi không đeo kính nên không nhìn rõ lắm, một tóc dài một tóc ngắn, bên cạnh là một cây dù màu đỏ, người tóc ngắn thoạt nhìn không cao lắm, nhìn không rõ là nam hay nữ.
Tôi uống ngụm sữa, tiếp tục quan sát.
Em gái tóc dài cao hơn một chút, em ấy ôm chặt người tóc ngắn, mà người tóc ngắn vẫn đang giãy dụa.
Mà kiểu giãy dụa này, thể lực không thành công, chỉ dẫn tới đối phương chỉ muốn thực hiện hành vi hôn môi, sau đó trực tiếp diễn biến thành hôn cả mặt người ta, hơn nữa không có cảnh quay đặc tả, thoạt nhìn không quá mỹ cảm.
Sau khi mặt của hai người chặt chẽ không thể tách rời, tôi thấy cửa sổ lầu đối diện ào ào bị mở ra, thậm chí có mấy cô em gái mặc đồ ngủ hình phim hoạt hình, trên tay cầm hạt dưa kéo ghế, dù sao cảnh tưởng này cũng coi như phim diễn ra mỗi năm.
Mấy đồng học tâm tình có chút kích động, thậm chí còn hét lên OA AH với bên dưới, nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, không biết hai người bên dưới có nghe được không.
Tóm lại toàn bộ đám người xem náo nhiệt đều không ảnh hưởng đến cảnh kích tình của đôi trẻ, cũng tốt, đây mới là điều diễn viên cơ bản rèn luyện hàng ngày.
Đại khái quá vài phút, tóc ngắn kia rốt cuộc cũng đẩy được em tóc dài ra, cũng tới bây giờ, tôi mới phát hiện tóc ngắn là nữ, bởi vì tóc ngắn đang mang đôi giày cao gót.
Sau đó, em gái tóc ngắn thưởng cho em gái tóc dài một cái tát.

Suýt chút nữa tôi nhịn không được cũng Oa lên, lại nghe bên cạnh có người thay tôi Oa rồi.
Là Triệu Giai, em ấy lôi kéo một người bạn cùng phòng thò đầu ra, dầm mưa ướt cũng không để ý.
Sau khi Oa xong em ấy nhìn thấy tôi, ra sức vẫy tay với tôi:
“Học tỷ, chị cũng ở đây à.”
Tôi cười Ha ha đáp lại, cũng vẫy tay với người bạn cùng phòng kia.
Triệu Giai nói:
“Học tỷ, chị biết người tóc dài kia không?”
Bởi vì trời mưa, em ấy nói như hét, nhưng tới tai tôi có chút lớn, tôi cực kỳ sợ hai vị ở dưới lầu đang ngươi tới ta đi nhìn thấy chúng tôi.
Tôi len lén đem ly sữa che khuất mặt, sát tới nói cho em ấy là tôi không biết.
Triệu Giai rống:
“Sao chị không biết, là học muội khoa chị đó học tỷ, người ta còn từng tỏ tình với chị, sao chị lại không nhận ra?”
Tôi cả kinh, lập tức cúi đầu nhìn xuống, lúc này tiết mục đã tới tập 25 rồi, em gái tóc ngắn ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nức nở, em gái tóc dài ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nhưng dừng lại trong không trung, không dám chạm vào, bên cạnh đều là nước đọng, có lẽ là cảm thấy dù sao đều ướt, dơ thì dơ.
Bị Triệu Giai nói, nhìn xa xa, em gái tóc dài hình như có chút giống bóng dáng học muội, điều này không khỏi làm tôi nhớ tới cảnh em ấy tỏ tình, cực kỳ khoa trương cực kỳ giống phim, còn mở nhạc điện thoại đặt trong túi làm nền.
Là một bài hát tôi rất thích, làm cho tôi mấy tháng nghe thấy liền sợ hãi.
Đầu tiên em ấy đọc bài thơ hiện đại của Tịch Mộ Dung, sau đó dùng những thương cảm của chính mình mà đọc làm cho tôi nghe thơ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy như bị ung thư mà tự chôn mình.
Làm cho lúc đó tôi tưởng rằng học muội cong đều không bình thường như vậy, cũng may sau này Ngư Ngư dạy cho tôi một khóa, cũng thuận tiện đề cử cho tôi vài minh tinh coi như ra quỹ ngầm, mới khiến cho tôi nhìn thẳng lại con gái.
Bất quá, vì sao Triệu Giai lại biết chuyện này.
Tôi mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn qua em ấy, mà em ấy chỉ trừng mặt nhìn chằm chằm biến hóa dưới lầu, thỉnh thoảng vẫn thảo luận với bạn cùng phòng.
Phim hay dưới lầu kết thúc khi học muội tóc ngắn chạy nhanh như khói, em gái tóc dài nhanh chóng đuổi theo. Rất rõ ràng, tốc độ chạy của em gái tóc ngắn không phải chạy bộ, giống như thật sự muốn buông bỏ, nên vọt như chạy trăm mét.

Cho nên nói, có thể bị đuổi kịp, đều là do bạn muốn người ta đuổi kịp.
Sau khi hết phim, sữa của tôi cũng uống hết, tạm biệt Triệu Giai liền trở vào phòng, vừa vặn Ngư Ngư từ bên ngoài trở về, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện vừa rồi, cậu ấy thất vọng tủi thân, nói bỏ lỡ thật đáng tiếc.
Lần trước cũng bỏ qua, lần này cũng bỏ qua, tại sao vậy chứ, bởi vì hẹn hò!– từ một độc thân cẩu oán niệm.
Cậu ấy trở về không khóa cửa, trong lúc cậu ấy ôm tôi bi thảm kêu gào, chúng tôi nghe tiếng cửa, quay đầu nhìn, Hà Trừng đứng ở cửa.
Tư thế Ngư Ngư ôm tôi là chôn đầu ở xương quai xanh, cộng thêm đôi giày cao gót cậu ấy đang mang, lúc này nhất định chổng mông lên, nhất định rất xấu.
Chúng tôi bình tĩnh liếc nhau, sau đó buông đối phương ra.
Ngư Ngư cười ngây ngô nhìn Hà Trừng, nói:
“Thật ngại quá.”
Hà Trừng mỉm cười, gọi Ngư Ngư một tiếng học tỷ, rồi nhìn tôi, từ trên xuống dưới.
Tôi cười Ha ha sau đó lập tức mở tủ quần áo, cũng mở điện thoại xem giờ.
Nghỉ đông hẹn với Hà Trừng, nếu như tôi lấy được học bổng sẽ mời em ấy ăn cơm, đương nhiên tôi không có nói cho em ấy, học bổng ở trong cái khoa không biết tiến thủ của chúng tôi, đối với tôi mà nói, đơn giản hơn chút.
Loại tâm tư nhỏ nhặt này sao có thể để cho em ấy biết, lui một bước, nếu để em ấy biết thì cũng phải để cho người khác lén nói cho em ấy biết.
Thời gian còn sớm, tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy có lẽ nhìn thấu được thắc mắc trong mắt tôi, vừa đi vào tìm ghế ngồi xuống, vừa nói:
“Hôm nay cuối tuần, phải ra ngoài sớm.”
Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu, vì vậy bắt đầu chọn quần áo.
Chọn quần áo đối với người vội ra ngoài mà nói thực sự quá khó khăn, rõ ràng quần áo chất đầy tủ nhưng đều không biết mặc gì.
Trong lúc tôi đang lo nghĩ, một cánh tay chợt đưa ra phía bên trái, chỉ vào chiếc áo len cùng cái áo khoác ngoài treo trong tủ quần áo.

“Mấy cái này.”
“Hả? Tại sao?”
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Khoảng cách quá gần, làm tôi sợ nên theo bản năng lui ra sau một bước, nhưng mà cũng không giống phim chiếu trên tivi em ấy đỡ lấy thắt lưng của tôi, gắt gao ôm lấy tôi, tuy tay em ấy cũng giơ lên nhưng hoàn toàn không giống vì tôi bị hộp đựng giày làm cho có khuynh hướng té xuống, vì vậy tôi nhanh như khói trượt xuống đất, không chỉ đụng phải đầu, cả người té vào trong tủ quần áo, tiếng xương sọ cùng với gỗ chạm nhau, cực kỳ buồn cười.
Tiếng Ngư Ngư cười sang sảng từ xa truyền tới, tôi ló đầu từ trong đống quần áo ra, Hà Trừng cũng lui ra sau mấy bước, trên mặt cũng mang theo ý cười, hỏi tôi:
“Không sao chứ?”
Tôi vừa lắc đầu vừa nói không sao.
Chính là mông có chút đau…
Lúc xếp quần áo, Hà Trừng bước tới giúp tôi chỉnh lại tóc, tôi thuận tay lấy quần áo em ấy nói ra, ôm trước ngực, hiếu kỳ hỏi:
“Em thích mấy cái này?”
Hà Trừng không trả lời, quần chúng buôn dưa ở bên cạnh Ái chà một tiếng, giọng không chịu thua kém nói:
“Chẹp, bộ này với đồ của Hà Trừng thật hợp.”
Bị tên kia nói, hình như cũng đúng, vì vậy tôi hí hửng chạy vào phòng tắm thay đồ.
Sau khi ra ngoài đứng trước gương, quả nhiên rất xứng, đặc biệt giống như đồ cho khuê mật, mà khuê mật gì gì đó, xu thế chung gần đây không phải biến thành.. quan hệ kỳ quái sao, hũm?
Tôi vui vẻ tìm đôi giày mang vào, giám sát Hà Trừng mang khăn quàng cổ vào, đang chuẩn bị đeo bao tay, chợt nhớ tới một việc, vì vậy tôi ngồi xuống ghế, vừa kéo ngăn kéo, vừa nói với Hà Trừng:
“Mấy hôm trước mua được chai dưỡng da tay, rất dễ chịu.”
Nói xong tôi lấy nó ra, nặn ra giữa lòng bàn tay sau đó vội xoa xoa vài cái rồi xoay người ngẩng đầu nhìn em ấy, giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía em ấy.
Em ấy nghe vậy đã nhích tới gần tôi, hai tay cắm trong túi áo lớn, bởi vì hơi cúi người cho nên khăn quàng cổ rơi lên đầu gối tôi.
Là khăn tôi tặng em ấy, thật sự trăm phần trăm.
Lúc em ấy ngửi, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay tôi, tôi chợt thích loại nhiệt độ bất đồng từ bên ngoài này, hoặc so với bạn lạnh hơn, hoặc là ấm hơn, chạm vào trong nháy mắt, tản ra cảm giác mê người.
Rất nhanh em ấy liền tách ra, nói:
“Mùi dễ chịu.”

Tôi cười ha ha, ăn được kẹo rất vui vẻ, tôi đứng lên cầm chai dưỡng da, đặt vào tay em ấy, sợ bị từ chối, vội vàng xịt ra.
Nhưng em ấy cũng chỉ cười bất đắc dĩ nói:
“Chị làm em bôi tới 2 lớp.”
Tôi nhướng mày, vô thức liền giơ tay em ấy lên, ngửi ngửi mu bàn tay của em ấy, quả nhiên hai loại mùi hương không giống nhau, bất qua cũng may thơm thơm dễ ngửi.
“Không nên khách sáo.”
Tôi vỗ vỗ vai em ấy, sau đó lấy bao tay đeo vào, cũng từ trong tủ lấy ra một chai dưỡng da chưa dùng giống như đúc chai kia, mở túi của Hà Trừng ra, ném vào.
Nói:
“Mua 1 tặng 1, nhiều quá, cho em.”
Ném xong, nhìn Ngư Ngư sau lưng Hà Trừng vẻ mặt sâu xa nhìn tôi.
Hà Trừng đã đi trước rồi, tôi quay đầu trừng Ngư Ngư, cậu ấy che miệng cười, chợt hướng về phía bóng lưng Hà Trừng gọi tên em ấy.
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy không có hảo ý, trong miệng cá nhả ra không phải thứ tốt gì, cho nên thừa dịp cậu ấy còn chưa kịp nói, tôi phóng tói, bụm miệng cậu ấy, nghe cậu ấy ưm ưm ưm vài tiếng.
Hà Trừng ngoảnh lại nghi ngờ nhìn chúng tôi.
Tôi cười ha ha:
“Ngư Ngư, mùi dễ chịu không dễ chịu không!?”
Ngư Ngư trong miệng nhét đầy bao tay len, hừ một tiếng, mang theo nụ cười nhìn tôi, nói:
“Cút đi hẹn hò đi!”
Tôi thè lưỡi với cậu ấy.
Được, tôi cút đây.
————————-
Ps. Cuối tuần vui vẻ :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.