Đọc truyện Cuộc Đời Định Mệnh – Chương 72: Hóa ra đây là
– Nè, dừng đây được rồi… tôi tự bắt taxi – Phương nói
– Thôi, để tôi làm người tốt, chở cô về tận nhà – Hải ra tay nghĩa hiệp
– Ai mượn? Lúc nãy ai chảnh cơ mà? – nhỏ dội cho anh nguyên gáo nước lạnh
– Cô chứ ai?
– Anh… – nhỏ sôi máu định cãi thì ngẫm lại, hắn nói đâu có sai đâu – Tùy anh, nói trước, tôi chưa muốn về nhà đâu
– Thế định đi đâu? Vào bar hả?
– Ý kiến hay đấy
– NÀY… Cô có bị làm sao không mà vào đấy? Bộ lần trước bị vậy mà không chừa hả?
– Làm gì ghê thế? Không đi thì thôi, với lại hôm nay mặc bộ này không hợp để vào đó – nhỏ nhìn xuống dưới cái váy màu sữa và đôi giày búp bê của mình – Ơ mà này… chuyện của tôi mắc gì anh quản? Đi đâu là quyền của tôi chứ?
– Tôi thích đấy! Chưa muốn về nhà hay đi chơi cùng tôi đi!
– Cũng được, mà đi đâu?
– Đi đi rồi biết!
.
.
– An này – Huy Anh gọi nó
– Dạ?
– Em sợ anh tới nhà làm phiền sao?
– Dạ? Sao anh lại hỏi vậy? – nó ngạc nhiên
– Tại…
– Có những chuyện em không thể nói cho anh được. Anh thông cảm nhé! Anh dừng ở đây được rồi. Cám ơn anh nhé! – nó mở cửa bước xuống xe
.
.
Kít… – xe của Đạt dừng trước cửa nhà Trang
– Cám ơn anh! – nhỏ trả lại Đạt cái mũ bảo hiểm
– Không có gì – anh nhận lại cái mũ – Anh về trước nhé
– Dạ…tạm biệt anh – nhỏ vẫy tay chào
Kính coong…kính coong…
.
Kính coong…kính coong
– Ủa? Mẹ đâu ta? Sao bấm chuông nãy giờ chẳng ai ra vậy?
– Alo, mẹ ạ? – nhỏ gọi điện cho mẹ
– Có chuyện gì thế cô nương?
– Mẹ đi đâu vậy? Không có ai ở nhà ạ?
– À ừ, mẹ qua nhà cô Vân có chút việc
– Bao giờ mẹ về? Con có đem chìa khóa đâu?
– Sao bất cẩn thế? Vậy con chịu khó ra quán cà phê đầu ngõ ngồi đợi ba về nhé!
– Dạ vâng ạ – nhỏ chán nản cúp máy – Thôi xong…hôm nay không mang ví, trời ơi – nhỏ hốt hoảng
– Bé Trang… – đang thầm than số oán phận thì có một người đập nhẹ vào vai nhỏ
– Ơ… con chào cô – ra là cô Hoa, mẹ của đứa bé nhỏ cứu hôm trước
– Sao ngồi ngoài này vậy con?
– Dạ… tại quên không đem theo chìa khóa mà nhà con lại không có ai ở nhà
– Vậy à…vậy về nhà cô chơi đi! Sẵn cô làm vài món đãi con luôn
– Dạ thôi ạ, con ngồi đây đợi ba con về được rồi ạ!
– Ngại gì nữa không biết? Thằng Minh nhà cô cứ nhắc con mãi… qua nhà cô chơi đi – cô Hoa cứ thế mà kéo nó đi
.
– A… mẹ về – nhóc hôm trước chạy ra ôm chầm lấy mẹ
– Con xem hôm nay ai tới chơi nhà mình này! – cô Hoa xoa đầu Minh rồi đứng tránh qua một bên
– Chào em… nhớ chị không?
– Dạ nhớ! Chị Trang đúng không ạ? – thằng nhóc đó cười hớn hở
– Đúng rồi! Vẫn nhớ chị sao? – Trang cười
– Tất nhiên là nhớ rồi ạ!
– Con ngồi đây chơi với em nhé. Để cô vào bếp làm mấy món – cô Hoa nói
– Thôi ạ, để con vào phụ cô, Minh ngoan, ngồi đây chơi một mình nha
– Dạ… – nói chứ, nhóc đó ngoan thật
.
– Thơm quá! – nhỏ lóa mắt với tài nấu ăn của cô Hoa. Chỉ có một tí mà cổ làm được bao nhiêu là món ngon
– Thật không? – cô Hoa mừng rơn người
– Thật mà cô – nhỏ gật đầu lia lịa
– Cám ơn con. À Trang này, con vào bếp pha giúp cô thêm một bát nước sốt nữa được không?
– Tất nhiên là được ạ – nhỏ cười rồi nhanh chân bước vào bếp
– Trời đất ơi, sao hôm nay mẹ làm nhiều món thế? Bộ hôm nay kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ ạ? – một người con trai đi về phía bàn ăn
– Cái thằng…đợi mọi người ra hết đã chứ! – cô Hoa đánh ngay vào tay người đó ngay khi anh có ý định “nhón” một miếng thịt rán
– Mọi người? Làm gì còn ai đâu mẹ? Ba đi công tác mai mới về cơ mà! Đừng như vậy chứ, cho con thử 1 miếng đi – lại tính “nhón” cái miếng thịt đang lì lợm nằm trong đĩa kia
– Có muốn ăn đòn không? Nhà mình có khách đấy, cư xử cho nó lịch sự vào!
– Khách á? Khách của ai? Bạn gái của nhóc Minh ạ?
– Khách của mẹ
– Khách của mẹ? Lạ thật, từ trước tới nay mẹ có mời ai tới nhà chơi đâu? Mẹ dạo này có bị sao không?
– Có đấy! Mẹ đang tự hỏi tại sao lại có một đứa con như cậu đấy!
– Kìa mẹ, mẹ nói gì kì vậy? Ủa mà ai vậy mẹ, tên gì, nhà đâu?
– Cô ơi, có nước sốt rồi ạ! – Trang bê bát nước sốt đi ra từ bếp
– À, cám ơn con. Trang này…giới thiệu với con, đây là con trai lớn của cô
– Con trai? Hóa ra anh…anh là con trai cô Hoa sao? – nhỏ ngạc nhiên, mém làm rơi chiếc bát đang cầm trên tay
– Trang? Em là người đã cứu em trai anh sao? – Đạt cũng bất ngờ chẳng kém, há hốc miệng
– Hai đứa quen nhau sao? – cô Hoa hỏi
– Dạ… tụi con hay đi chơi chung với nhau – Đạt trả lời
– Vậy tốt quá rồi! Đúng là “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” mà, Trái Đất tròn thiệt, toàn là người quen cả – cô cười híp mắt
– Dạ… – Trang mặt mày đỏ tái tía
– Thôi, ngồi xuống ăn luôn đi cho nóng mấy đứa. Minh, rửa tay chưa con?
– Dạ con rửa rồi! – thằng nhóc gật đầu
– Ngoan, hai đứa ngồi đi… tính đứng nhìn nhau hoài vậy đó hả?
– Hơ…dạ dạ… – nhỏ vội vàng ngồi xuống, Đạt cũng vậy
…