Đọc truyện Cuộc Đời Định Mệnh – Chương 41: Chớm nở một tình yêu (3)
– – Ai da, sao đầu đau quá vậy? – nhỏ Phương ngồi dậy, đập đập cái đầu. Chắc là dư âm của mấy “thau” rượu tối qua đây mà
– – Mà khoan đã… đây là đâu? Quần áo…
đây đâu phải là quần áo của mình… chết tôi rồi! Tối qua… mấy bọn dê già… không lẽ đây là… – ngồi được một lúc rồi nhỏ hốt hoảng khi nhìn xung
quanh, sao chỗ này lạ quá vậy? Không phải là bọn khốn kia chúng nó đã
làm trò gì đồi bại rồi chứ? Một cảm giác sợ hãi và bất an trào dâng mãnh liệt trong lòng nhỏ lúc này
– -Dậy rồi sao? – Hải mở cửa phòng bước vào
– – A…a…a…a – nhỏ la thất thanh
– – Làm gì mà hét lớn thế? Có ai làm gì cô đâu? – Hải bịt tai lại
– – Anh là ai? Làm gì ở đây? Anh… anh làm gì tôi rồi? Khốn khiếp thật… dám giở trò dê xồm hả? Có tin là tôi kiện cả nhà anh không? Nói
đi… khốn nạn… @#[email protected]%** – nhỏ văng ra một tràng, rồi vơ vơ cái chăn che
người
– – Khoan đã… cô làm gì mà chửi xối xả thế hả?
Đã ai làm gì cô! Đừng có vui oan giá họa cho người tốt nhá! Đây là phòng tôi, cô đang ngủ trên giường tôi đấy… – Hải thanh minh
– – Đây là… phòng anh??? Không phải là… khách sạn sao? – nhỏ ngập ngừng hỏi lại
– – NÀY… cô nghĩ tôi là loại người đó sao? Có cho cũng không
thèm nhớ! – mặt Hải đỏ bừng, hôm qua mình cứu cô ta mà giờ lại bị nghi
oan thế này có khổ thân tôi không cơ chứ lại!
– – Làm
sao mà tôi biết được anh có làm gì tôi không? Mà nói đi… tại sao tôi lại ở trong phòng anh… rồi quần áo, quần áo tôi đâu?
– – Bình tĩnh đi… tôi không làm gì có lỗi hay xúc phạm cô đâu… quần áo cô là do An thay đấy!
– – An? An nào? Có phải là Quỳnh An lớp tôi không? – nhỏ ngạc nhiên, cái đứa không đội trời chung với mình á!
– – Phải, nó đấy, chính An là người ra tay cứu cô tối qua đó…
– – Cứu tôi? Anh nói rõ sự tình ra xem nào… đau đầu quá đi!
– – Cô không nhớ gì sao? Tối qua cô uống rượu say… bị một đám
con trai trêu ghẹo, không phải An nó kịp thời nhận ra và cứu cô thì chắc cái điều mà cô nghĩ tới thành sự thật rồi đấy!
– – Một
mình nó… đánh nhau với bọn côn đồ? Nhỏ đó bánh bèo thế thì làm ăn được
gì? Mấy người có nói quá không đấy? – nhỏ cười, nực cười thật, cái An
thì đánh đấm gì (t/g: chị lầm to rồi Phương ơi, nó không chỉ biết đánh
mà còn siêu đẳng võ thuật là đằng khác, không chỉ có võ mồm thôi đâu)
– – Nhóm côn đồ đấy đối với An chỉ là lũ tép riu thôi, hôm qua
nó còn nhẹ tay đấy, chỉ có gãy tay hoặc gãy chân, chứ chưa có tên nào đi chầu Diêm Vương… Mà cô còn nguyên vẹn là may rồi…mới sáng sớm vừa dậy,
chả cảm ơn người ta tiếng nào đã chửi bới om sòm rồi! – Hải thở dài, cái số anh sao mà nó hẩm hiu thế không biết
– – Thì tại tôi bất ngờ quá… đừng có giận nhé!
– – Con gái mấy người phiền phức thật đấy!
– – Thế mà đàn ông vẫn phải xuống nước, nhẫn nhục để theo đuổi
đấy! Lạ nhỉ? – nhỏ đá xoáy, làm cho Hải cứng họng, không cãi được. Lại
chả đúng quá, không phải tối qua anh cũng lén hôn má nhỏ sao? Thế mà lúc nãy cái An hỏi thì cứ trối bay trối biến
– – Không cãi với cô nữa… đói chưa? Muốn ăn chút gì không? Chắc tối qua cô cũng chưa ăn gì phải không?
– – Anh nói tôi mới nhớ… từ tối hôm qua có nhét được cái gì vào
miệng đâu… toàn nốc rượu không nên giờ đói quá đi! – nhỏ xoa xoa cái
bụng, mải cãi nhau mà nhỏ vứt luôn cái bụng đang réo ầm ĩ qua một bên
– – Thế thì xuống nhà đi, tôi chuẩn bị đồ ăn xong rồi…
-Thiệt hả? Mà khoan đã… quần áo tôi anh để đâu rồi?
-Tối qua cô lăn lê bò toài dưới đất nên cái váy đó bị bẩn rồi! Vẫn muốn mặc chứ?
– Tất nhiên là không rồi! Nhưng tôi mặc quần áo của anh vậy… không sao chứ?
– Cứ thoải mái đi… cô làm vệ sinh cá nhân đi ha! Tôi xuống hâm nóng lại chút đồ ăn… – Hải mở cửa xuống nhà
Xuống dưới bếp, mở bọc đồ ăn mà nó đưa bắc lên trên bếp hâm lại… trời ơi,
ông làm điệu nghệ dễ sợ. À mà quen, tới đồ ăn cũng không hâm nóng được
thì ăn được gì
– Món gì vậy? Nghe có vẻ là spaghetti phải không? – nhỏ ngồi xuống ghế, hít hít vài cái rồi hỏi
– Mũi tinh đấy! Sườn xào chua ngọt và mì Ý… – Hải bưng ra bàn 2 đĩa Mỳ
-Oa… thơm thật đấy! Cái này là anh làm hả? Anh biết nấu ăn sao? – nhỏ ăn thử một sợi mỳ
-Thế cô nghĩ là ai làm? Không những biết mà còn rất giỏi là đằng khác (t/g:
nói dối trắng trợn ghê không? Ông này nấu được bát mì tôm trứng là xuất
sắc lắm rồi… Cái An nó mà biết bị đâm sau lưng thế này thì mai nó lột
da ổng)
-Anh đảm đang nhỉ… mà ngon thật đấy!
– Vậy thì
ăn nhiều vào! – Hải cũng thử một miếng mà phải công nhận là ngon thật,
đợt trước đi tham quan cũng ăn ké đồ ăn của nó nhưng lại nghĩ ai nấu hộ, nhưng mà hôm nay được thử lại…không còn từ nào để diễn tả (t/g: tất
nhiên là vậy rồi. Mẹ nuôi của nó là một đầu bếp nhà hàng 5 sao mà lị. Ở
với bà mười mấy năm thì cũng phải học được chút tay nghề chứ!)
– Ngon quá đi… – nhỏ cười rồi bất chợt lặng người
– Sao vậy? Món đó không hợp khẩu vị hả?
-Không có… tại lâu lắm rồi tôi chưa có lại được cảm giác như thế này…. – 5 năm, hình như là lần cuối cùng gia đình nhỏ ngồi ăn chung vơi nhau
– Cảm giác gì? – Hải hồi hộp… không phải là nhỏ thích mình đấy chứ? (t/g: ông này bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi)
– Không có gì… tại lâu rồi chưa được ăn đồ ăn do người quen nấu… nên hơi xúc động một chút…
– Cô ở một mình sao?
– Uhm… ba mẹ tôi ở bên Pháp, bọn họ chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền và
hàng tháng gửi cho tôi thôi, chứ có cần quan tâm tôi sống chết thế nào
đâu? Ở một mình riết rồi cô đơn cũng quen, nên giờ nhìn thấy mọi người
được ba mẹ ôm ấp chở che tôi thấy ngứa mắt vô cùng… – nhỏ kể mà như có gì vướng trong họng, giọng kể có chút ngẹn lại
-… – Hải không hồi đáp, hoàn cảnh của nhỏ sao mà cũng tượng tự như mình vậy?
– Xin lỗi anh nhé! Tự nhiên lại kể chuyện không vui… – nhỏ gạt vội giọt nước mắt
– Không sao đâu! Tôi hiểu mà, tôi cũng ở một mình như cô thôi. Nhưng hạnh phúc hơn cô vì ba mẹ tôi, họ vẫn quan tâm tới tôi…
– Thiệt hả? Anh cũng ở một mình sao? – nhỏ vừa ăn vừa nói. Cái con nhỏ
này buồn tới mức nào chứ chỉ cần ăn vào là hết buồn ngay lập tức
– Phải… nếu cô không ngại thì khi nào rảnh qua đây, 2 đứa mình cùng ăn
cơm… – ổng tận dụng cơ hội cua gái luôn mới sợ chứ (t/g: xem chừng
không chỉ An đâu, mà cả Đức cũng sẽ cạo trọc đầu ông rồi! Ảnh ở một mình thì vứt Đức ca ở góc nào rồi?)
– Được luôn hả… Cám ơn anh
nhiều nha… Anh tốt thật đấy – nghe tới đồ ăn là mắt nhỏ sáng hơn cả
đèn pha. Ai chứ con nhỏ này chỉ cần lấy đồ ăn ra dụ thì chuyện gì cũng
thành công
– Không có gì! Hôm nào qua thì nhắn 1 tiếng là được… nè… ăn thêm đi… – Hải gắp một miếng sườn để vào bát nhỏ
-Cám ơn anh…. – nhỏ cười, một nụ cười làm cho ai kia đơ mất vài giây nhưng rồi cũng kịp trấn tĩnh
….
– Đợi em lâu chưa?