Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 32: Cuộc chiến bắt đầu


Đọc truyện Cuộc Đời Định Mệnh – Chương 32: Cuộc chiến bắt đầu

– Con về rồi! – nó đặt đôi giày lên trên giá

– Đi học có mệt lắm không con? – ba nó bước từ cầu thang xuống

– BA…. – nó hét lên, chạy lại ôm chặt ba nó – Ba về từ lúc nào vậy? Sao không nói con, để com ra sân bay đón ba? – giờ nó vui không thể tưởng
nổi, ba nó đi đóng phim ngoài Hà Nội cả tháng nay rồi

– Ba mới về hồi sáng… Thế nào con gái, học hành vẫn tốt chứ? – hai ba con bước tới sofa

– Tất nhiên là ổn rồi ba! Con gái ba mà lại! Ủa mà anh Lâm đâu ba? Anh có về cùng ba không?

– Có… nó đang ngủ như chết trên phòng ý!

– Anh ý là heo mà…

– À mà ba mẹ nuôi có gửi quà cho con đấy!

– Thật hả ba?

– Ừ, hôm kia ba tới thăm họ thì mẹ nuôi con nói là gửi cho con ít đồ, ba để trên phòng con ý

– Dạ, con xin phép lên phòng đây, học cả ngày mệt quá!

– Ừ, lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm

– Sướng quá đi! – đúng là không có gì sung sướng hơn khi được xả nước lạnh vào người sau một ngày học mệt mỏi cả

– Để xem mẹ tặng cái gì nào! – nó cẩn thận lấy hộp quà trong túi ra. Mẹ
nó chu đáo thật, biết nó cứ trái gió chở trời là căn bệnh viêm xoang của nó lại tái phát nên gửi cho nó ít thuốc và một hộp mứt hoa qua do mẹ nó làm. Mẹ vẫn là tâm lí nhất!

Cốc…cốc…cốc

– Vào đi! – tiếng Lâm từ trong phòng vọng ra

– Anh dậy rồi sao?- nó thò đầu vào phòng

– Ừ… vào đây đi

– Anh với ba đóng phim ở ngoài đó cả tháng trời, cả anh Long cũng đi luôn, ở nhà một mình buồn muốn chết – nó phụng phịu

– Biết em buồn nên anh có mua quà cho em nè! – Lâm lấy từ trong túi ra
một hộp quà. Hôm nay là ngày gì mà toàn được nhận quà thế này? Sướng
thật đó!


– Oa… cái này là anh mua cho em thật sao? – Ôi mẹ ơi, là 1 cái Ipad 4, cái máy tính bảng mà nó mong ước từ bấy lâu nay

– Không thích sao? Vậy chả đây – Lâm tính lấy lại

– Ai nói với anh là em không thích? Thích quá đi chứ! Cám ơn anh nhiều nha!

– Em thích là tốt rồi! Thôi, xuống ăn cơm đi…

– Ok… cùng xuống nào…

Công viên Thiên Bích

– Hẹn tôi ra đây có việc gì? – Huy ngồi xuống ghế đá

– … – Phương bất chợt ôm chặt lấy Huy

– … – Chắc do bất ngờ nên anh cũng bị đơ vài giây, nhưng rồi anh chợt tỉnh ra để rồi phũ phàng đẩy người con gái kia ra

– Tại sao anh lại như vậy?

– Bởi vì cô không phải là người tôi yêu

– Tại sao chứ? Có phải vì con nhỏ đó không?

– Ai?

– Quỳnh An lớp 10A1… nó có gì hay ho mà anh lại thích nó? Nhỏ đó thua xa em mà!

– Cô sẽ không bao giờ có thể bằng được em ý

– Tại sao?

– Em ý hồn nhiên, ngây thơ, đơn giản mà mạnh mẽ kiên cường chứ không phải là loại con gái toan tính và đỏng đảnh như cô

– Anh…

– Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô về vấn đề này, đừng để tôi nói lại. Cô không có lòng tự trọng sao?

– Còn hôn lễ của chúng ta? Anh muốn làm con bất hiếu sao? Đừng quên rằng Văn thị đang cần nguồn đầu tư từ đâu đấy?

– Đồ đê tiện! Cứ đợi đấy, nhất định tôi sẽ hủy được hôn lễ này… – Huy nói rồi bỏ đi


– Quỳnh An.. tao sẽ cho mày sống không bằng chết vì đã dám cướp người yêu của tao – Phương nghiến răng (t/g: thật là đáng sợ, người ta trở nên
như vậy chỉ vì một chữ “yêu” thôi sao?)

– Chiều mày rảnh không An? – bà Manh từ đâu chui ra làm nó giật bắn cả mình, xém nuốt luôn hạt ô mai vào họng

– ảnh… ó iệc ì ao? (Có việc gì sao?)

– Mày ăn hết ô mai đi rồi nói chuyện, thấy ớn quá!

– Đây! Có việc gì?

– Giảng toán cho tao, sắp kiểm rra 1 tiết rồi mà tao chả hiểu gì cả!

– Đức đâu? Ảnh không giảng cho mày sao?

– Anh ý có ở nhà đâu mà hỏi! Thế rốt cuộc là mày có giúp tao không?

– Tất nhiên là có rồi! Nhưng mà học ở nhà tập trung nhé! Chiều nay tao có lớp tập võ

– Không sao đâu… – Mai Anh cười thầm. Lại chả sướng quá đi chứ, ai
trong cái hội đấy lại không biết chuyện Mai Anh theo đuổi Minh Trí suốt
gần 3 năm trời cơ chứ? Chỉ tiếc là Trí lạnh quá, cưa mãi mà chẳng đổ

– Chào em… – mọi người trong nhóm chào nó

– Mày tới đây làm gì hả Mai Anh? – Đức cau mày, không biết đứa em gái này lại có kế hoạch gì đây!

– Này… anh nói chuyện với khách của em như thế hả? – nó đập vào người Đức

– Nhưng nó tới đây làm cái gì? Trí chiều nay bận nên nó không tới đâu… – Đức nói

– Thật vậy sao? Anh ý bệnh hả? Anh ý có làm sao không? Nhỡ đâu bị tai
nạn? Hay xe đâm? Chết rồi! Anh ý mà chết thì em biết phải làm sao? – Mai Anh gào ầm lên, khác gì con điên không?

– Mới tới đã nghe thấy tiếng ai trù ẻo rồi! Bộ em ghét anh lắm hả Mai? – Trí đặt cặp xuống bàn

– A… anh Trí! Anh có sao không? Anh ở đây rồi… làm em lo muốn chết –
lợi dụng cơ hội để ôm trai luôn mà, thế mà cứ bảo mê trai là bả nổi

khùng lên

– Hai người tình tứ xong chưa? Mau đi ôn lại bài đi, lần này ai bét bảng thì 50 vòng quanh sân ha! – nó dọa

– 50 vòng??? – cả lũ há hốc mồm ra, ai cũng lo sợ vì chưa thuộc bài, chỉ
có 3 lãnh đạo cũ là Đức, Hải và Trí là sướng thầm thôi vì đây là lúc mà
mấy chàng thể hiện mà

– Nào, đầu tiên… Văn với Tú vào vị trí…
Chuẩn bị… bắt đầu… – hai người đó không biết là đang đấu hay đang
múa đây? Õng a õng ẹo…

Cuối cùng thì là trận đấu cân tài cân sức giữa Đức và Trí

– Anh Trí cố lên… – Giờ thì nó đã hiểu tại sao mà cứ tuần nào nhỏ đó
cũng đòi tới nhà tập trung, nói là học đấy nhưng thật ra là để ngắm dzai mà… haizz

– Sẵn sàng chưa? – nó hỏi

– Sẵn sàng… – Đức và Trí đồng thanh

– Bắt đầu…

Quả đúng như nó dự kiến, một cuộc đấu bất phân thắng bại

– Dừng.. vẫn như mọi khi, hòa, hai người làm tốt lắm, đạt chỉ tiêu… –
nó ra hiệu dừng trận đấu, nhưng nó sẽ để lâu hơn nếu như không có cái
con đứng cạnh nó cứ hò hét cổ vũ như mới từ trại tâm thần ra … – Nghe
đây… Văn, Tú 50 vòng quanh sân, thi hành mau

– Chị/An – hai người đồng thanh

– Hai người đấu võ hay là múa hả? – nó gắt, mau thi hành trước khi hình phạt nặng hơn

– Đức à… cứu em… – hai người nhìn Đức với cái ánh mắt cầu cứu

– An này… anh thấy em nên… – Đức nói

– Anh giám sát họ hộ em nhé! Nếu phát hiện ra ai gian dối, tăng hình phạt lên gấp đôi – nó nói rồi bỏ đi. Biết kiểu gì Đức cũng xin tha nên nó
chặn đầu luôn vì đây đâu phải là lần đầu ổng xin tha cho 2 người kia
đâu? Riết rồi 2 người đó không biết trời cao đất dày là gì, lúc nào lên
cũng như tập dưỡng sinh

– Mày thích anh Trí hả? – nó hỏi Mai Anh khi hai đứa đang trên đường xuống căn tin

– Phải… đã gần 3 năm rồi đấy! – Mai Anh gật đầu


– Mày muốn biết sở thích của người ta không?

– Mày có hả?

– Nhưng mà xem ra đối với mày hơi khó đấy!

– Nhưng mày cứ cho tao biết đi… tao làm được mà! An… – Mai Anh lay lay tay nó

– Thôi được rồi, tối tao đưa cho mày…

– Yêu mày lắm cơ…. thích quá đi – Nhỏ nhảy tưng tưng như khỉ trên hành lang, quả là sức mạnh của tình yêu

– Á… – nhỏ cứ nhảy giật lùi nên bị đụng phải người khác khiến nước đổ
ra người người đó, mà sao không phải ai lại đúng mấy con đanh đá như bộ
ba Phương – Chi – Trang cơ chứ?

– Mày muốn gì đây? Thích gây sự hả? – nhỏ Phương nói to, làm mọi người xung quanh xúm lại

– Xin lỗi … cậu có sao không? – nó hỏi han, dù gì cũng là tại Mai Anh mà nhỏ bị như vậy?

– Xin lỗi là xong sao?

– Thế cậu muốn gì?

– Một đứa nghèo nàn như mày lại được vào học trường này sao? Mày sẽ không có đủ tiền để mua cái áo này đâu! – nhỏ nói làm nó chột dạ, quả là từ
trước tới nay chưa bao giờ nó tiết lộ thân phận của mình cũng như sồn
giản dị, không xa hoa cầu kì nên tụi trong lớp nghĩ nó là con nhà nghèo

Bốp… nó tát nhỏ, không phải vì nó, mà vì cho những người nhỏ đã, đang và sẽ sỉ nhục như vậy

– Cậu đừng tưởng mình là con gái của chủ tịch tập đoàn Jewelly là hay ho. Một đứa con gái đua đòi, không chịu học hành, sống dựa dẫm vào bố mẹ mà không biết nhục sao?

– Mày… – Phương nghiến răng

– Tôi làm sao? – nó thách thức

– … – vì quá tức giận mà Phương tiện tay đẩy nó ra, lại hai người đang
đứng gần cầu thang nên nó ngã xuống, lăn cầu thang xuống tầng 1

– AN… – Mai Anh hét lên chạy xuống cầu thang

– Mày tính làm gì vào tham quan chưa? – đúng lúc Đức đang đi trên hành
lang tầng 1 thì nó lăn xuống trong trạng thái bất tỉnh, đầu chảy máu

– AN… – Mai Anh hét lên khi thấy nó

– An à… em làm sao vậy? Tỉnh dậy đi – Đức hoảng sợ, kịp ngó lên cầu
thang thấy bóng 3 người con gái cũng lo lắng không kém gì anh, không
chần chừ, anh bế nó vào phòng y tế

(Còn tiếp)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.