Đọc truyện Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công – Chương 126: Quyển 3 –
Tạ Viễn từ trong xe jeep ra, đầu tiên mắt chú ý tới lại không phải là Lý Hổ.
Một đoàn quân nhân quần áo tả tơi, vết máu đầy người đứng bên đường, mở mắt nhìn một hàng công- voa chạy đến, lại mở mắt nhìn mọi người vây quanh Tư lệnh quân trang phẳng phiu, quân hàm phù hiệu đầy đủ mọi thứ, sửa soạn rạng rỡ sinh huy từ trong xe đi ra, lại không hề phản ứng.
Sau khi thắng lợi, nơi này từng có cuồng hoan ngắn ngủi. Sau đó, mọi người liền tập thể lâm vào một loại cảm xúc ngẩn ngơ như vậy.
Quân đội này ngay tại chỗ chiêu mộ người địa phương chiếm đa số. Thân huynh đệ ra trận, cha con lính đánh hổ, trong quân còn nhiều cốt nhục chí thân “đánh gãy xương cốt với gân”*. Mặc dù không phải, cũng có không ít mấy chiến hữu huynh đệ giao tình gửi mệnh.
*tuy xa nhau nhưng vẫn không đoạn tuyệt quan hệ.
Mỗi người đều vừa mới trải qua một trận thảm thiết tử biệt! Trong vết thương chồng chất vĩnh quyết với thân nhân hoặc là bạn thân !
Ngắn ngủi mừng như điên qua đi, bọn họ trở về hiện thực, đau đến mức tận cùng, là gần như chết lặng, chỉ còn lại từng đường mắt như du hồn, chằm chằm nhìn về phía Tạ Viễn.
Tạ Viễn đứng thẳng tắp, ánh mắt từ từng gương mặt mỏi mệt dơ bẩn, dính đầy máu bẩn trên mặt chậm rãi lướt qua, mày hắn hơi hơi nhăn lại.
Bước đi đến trước mặt mọi người, hắn quyết đoán mở ra đôi tay, ôm chặt người lính gần nhất.
Người này vừa đen lại gầy, trên đầu bọc một vòng băng gạc màu xám, còn ẩn ẩn có vết máu từ bên trong chảy ra. Lão nhìn qua chừng 50 – 60 tuổi, đầy mặt phong sương, ngay cả răng cũng bị mất hai cái.
Tạ Viễn vừa ôm lão, vừa dùng sức vỗ vai lưng lão.
– Hảo huynh đệ!
Binh lính ngẩn người, tiếp, bỗng mở miệng, lại giống như trẻ con nức nở khóc rống!
…
Trên đất khô cằn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Ở trong tiếng kêu rên đau thấu nội tâm, Tạ Tư lệnh ôm qua từng người quân nhân ở đây. Hắn quân trang không hề mới tinh, ở trên cũng dính đầy bùn đất, khói thuốc súng hòa máu tươi, hai tay của hắn thế nhưng lần đầu tiên bắt đầu phát run…
Khi ôm đến một người trong đó, Tạ Viễn dùng hết khí lực toàn thân siết chặt cánh tay, đem thân thể thon gầy mà cứng rắn của người nọ ôm vào trong lòng.
Hắn nghiêng đầu, đem cằm gác lên vai người nọ, hai gò hai người má dán sát vào nhau, hồi lâu vẫn không nhúc nhích