Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 3: Cáo Lửa có khiếm khuyết bẩm sinh
Translator: Nguyetmai
Tại giảng đường của tòa nhà A, đại học Tân Chử.
Giáo sư Diêm giảng dạy môn toán cao cấp đeo đôi kính lão, bước đi run rẩy, nói chuyện đã không còn lưu loát nữa, nhưng vẫn kiên trì giảng bài cho sinh viên.
Tiết toán cao cấp của Giáo sư Diêm lúc nào cũng khô khan, vừa nhàm chán lại vô vị.
Nhất là vào thời điểm còn chưa tỉnh ngủ như tiết học đầu tiên vào buổi sáng như thế chẳng khác nào ru sinh viên vào giấc ngủ.
Thế nhưng tất cả sinh viên ngồi bên dưới lại không dám ngủ trong tiết học của thầy ấy.
Bởi vì hễ là tiết học của Giáo sư Diêm, bên cạnh bục giảng luôn có một con Pokemon Thét Đêm Misdreavus lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện, biết ăn giấc mơ.
Misdreavus là Pokemon thuộc hệ ma, từ cái tên có thể nhận ra nó liên quan đến những giấc mơ của con người.
Chiêu thức ăn giấc mơ của Misdreavus có thể ăn hết cảnh tượng trong mơ, khiến con người đang chìm trong giấc ngủ say sẽ rơi vào ác mộng!
Đại học Tân Chử trước giờ vẫn rỉ tai nhau một truyền thuyết đã được lưu truyền từ lâu.
Trong lớp của Giáo sư Diêm, từng có một bạn sinh viên ngủ trong giờ học mơ phải ác mộng, bị dọa són ra quần!
Chẳng ai dở hơi đâm đầu đi thử xem việc đó có thật hay không cả. Dù sao ai cũng có sĩ diện của mình, giữ chút mặt mũi vẫn hơn.
Giáo sư Diêm không phải là vị giáo sư nghiêm khắc. Nhưng ông lại có một con Pokemon nghiêm khắc vô cùng.
“Cọt kẹt…”
Cửa sau của giảng đường bị đẩy ra một cách khẽ khàng.
Lâm Châu rón ra rón rén bước vào, sau lưng cậu là con Cáo Lửa đang ló đầu ra khỏi mũ trùm, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Lâm Châu mò đến được hàng ghế cuối cùng trong giảng đường, tiện thể tìm luôn một chỗ ngồi.
Quả nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang tí toáy chơi Pubg trên di động, nghe giảng cũng như không.
“Có thùng thính, có thùng thính, tao đi nhặt, Totodile, mau yểm trợ cho tao.”
“Tao hết thuốc rồi! Totodile, mau chia cho tao một túi cấp cứu!”
“Chết tiệt! Ai đang đánh tao đấy, tao ngã rồi, Totodile mau đỡ tao!”
“Thôi xong, lại tèo rồi.”
Một người một Pokemon ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng trong giảng đường, hai mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại màu xám với vẻ mặt rầu rĩ cùng lúc thở dài.
Cậu ta vừa quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc khi phát hiện ra có người ngồi bên cạnh mình.
“Ấy, Lâm Châu, cậu đến từ lúc nào vậy?”
Cậu ta tên Lưu Lạc, là bạn thân của Lâm Châu, cũng chính cậu bạn A trong bản tin bạn bè Wechat của Lâm Châu.
“Mới đến thôi.”
Lâm Châu nhấc Cáo Lửa từ trong mũ trùm phía sau ra, đặt lên bàn, nó ngoan ngoãn ngồi im.
“Ồ, cậu còn đem nó đến trường nữa, định nuôi thật à?”
Lưu Lạc ló đầu nhìn Cáo Lửa.
Totodile bên cạnh cậu ta cũng đặt điện thoại xuống, vô cùng hiếu kỳ ngồi bật dậy, trèo lên bàn, rồi giơ chân ra muốn sờ vào đôi tai nhỏ đỏ rực kia.
“Tớ không thể cứ để nó ở nhà như vậy, chị tớ bảo hôm nay tớ phải đi làm giấy phép kiểm dịch và nhận nuôi.”
“Vì chị cậu không biết tình hình của con Cáo Lửa này thế nào nên mới vậy. Chẳng lẽ trong lòng cậu không tính toán gì sao? Hôm qua tụi mình nhặt nó ở con hẻm sau cửa hàng tạp hóa, lúc đưa nó đến trung tâm điều trị Pokemon, chúng ta gặp được một huấn luyện viên tốt bụng còn gì. Chẳng phải ông ấy đã nói rất rõ với cậu rồi sao, con Cáo Lửa này từ khi sinh ra đã có tính cảm ứng năng lượng hệ lửa rất yếu, năng lực tương tác cũng rất kém. Đối với loài Pokemon chỉ dựa vào chiêu thức năng lượng hệ lửa như Cáo Lửa mà nói, năng lực tương tác không đủ đồng nghĩa với việc vô dụng bẩm sinh, chiêu thức nào cũng kém cỏi không có uy lực. Về cơ bản chỉ có thể làm thú cưng mà thôi. Chẳng phải sau này cậu muốn thi tuyển tư cách huấn luyện viên sao? Nuôi một con Pokemon không có sức chiến đấu như vậy, sau này cậu lấy gì để tham gia thi đấu đây?”
Thi tuyển tư cách huấn luyện viên.
Không đơn thuần chỉ kiểm tra kiến thức về phương diện nuôi dưỡng và thi đấu Pokemon, mà còn sử dụng Pokemon mà bản thân đã nuôi dưỡng dưới hai năm, để tiến hành khảo sát năng lực thực chiến.
Dựa theo pháp luật Trung Quốc, công dân đủ mười tám tuổi sẽ được phép sở hữu Pokemon, sau hai mươi tuổi có thể tham gia thi tuyển tư cách huấn luyện viên và đào tạo viên.
Cuộc thi tuyển tư cách huấn luyện viên rất nghiêm ngặt.
Bởi vì liên quan đến khả năng thi đấu của Pokemon, nên đã quy định một yêu cầu hạn chế, đó là Pokemon chiến đấu thực tế phải được nuôi dưỡng từ hai năm trở xuống.
Điều này hạn chế rất nhiều số lần một người có thể tham gia kỳ thi kiểm tra tư cách.
Vậy nên, bình thường nếu một người chuẩn bị cho cuộc thi đều sẽ giống như nhóm Lâm Châu, sau khi đủ điều kiện tham gia thi tuyển ở tuổi hai mươi, mới bắt đầu nuôi con Pokemon đầu tiên. Như vậy có thể tăng thêm vài cơ hội tham gia thi tuyển!
Hơn nữa, con Pokemon đầu tiên cực kì quan trọng!
Bởi vì đám sinh viên giống như Lâm Châu, chỉ có quyền nuôi dưỡng hợp pháp một con Pokemon!
Trừ phi trở thành huấn luyện viên, đào tạo viên hoặc là người đã tốt nghiệp đi làm có thu nhập ổn định.
Về những hành vi chỉ muốn nuôi dưỡng trước một thời gian, không thỏa mãn lại đổi một con Pokemon khác về nuôi là hành vi nghiêm cấm trong “Dự luật bảo vệ Pokemon”.
Hành vi thông qua bất kỳ thủ đoạn nào để mưu đồ vứt bỏ Pokemon của mình, một khi bị phát hiện sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.
Nghiêm trọng hơn còn có thể bị tước quyền nuôi dưỡng suốt đời!
Vậy nên Lưu Lạc mới khuyên Lâm Châu phải suy nghĩ kĩ càng.
Con Cáo Lửa này được huấn luyện viên chuyên nghiệp phán rằng bị khiếm khuyết bẩm sinh.
Nếu Lâm Châu thực sự muốn nhận nuôi, chẳng khác nào trong hai năm trước khi tốt nghiệp, cậu sẽ không có cơ hội tham gia thi tuyển tư cách huấn luyện viên!
Lâm Châu nghe xong chợt cau mày.
Khiếm khuyết bẩm sinh?
Tính cảm ứng năng lượng hệ lửa rất yếu?
Lực tương tác kém?
Việc… việc này sao có thể nhìn ra được chứ?!
Cậu không hiểu cách nói ấy, trước đây lúc chơi game đâu có đề cập đến những vấn đề này. Tất cả đều là những số liệu rất rõ ràng, như tấn công, phòng thủ hay giá trị sinh mạng chẳng hạn. Giờ cậu ta đề cập đến tính cảm ứng năng lượng này sao cậu hiểu nổi chứ.
“Sao huấn luyện viên đó có thể nhìn ra Cáo Lửa tương tác với năng lượng hệ lửa kém…?”
“Tớ cũng không rõ lắm. Có điều nghe nói trong tay của huấn luyện viên có Pokedex do Liên Minh Pokemon cung cấp. Loại Pokedex này hình như có thể thông qua phương pháp scan để kiểm tra các tiềm năng thể trạng của Pokemon.”
“Còn có thứ như vậy nữa à?”
Lâm Châu chẳng lạ lẫm gì Pokedex. Có điều cậu không nghĩ quyển sách ấy ở trong thế giới này lại có giá trị đến vậy, chỉ huấn luyện viên mới có được.
“Ừ, tớ cũng nghe từ chú thôi. Bình thường nếu chúng ta muốn hiểu rõ tiềm năng thể trạng Pokemon của mình, phải đến trung tâm Pokemon chi tiền làm kiểm tra thể trạng trọn gói. Tuy nhiên nếu sở hữu Pokedex thì có thể kiểm tra tiềm năng thể trạng của Pokemon bất cứ lúc nào. Pokedex có thể tạo điều kiện thuận lợi cho huấn luyện viên nuôi dưỡng và lựa chọn các Pokemon.”
Đúng là đặc quyền giai cấp, Lâm Châu không nhịn được cảm thán.
“Cho nên mới nói, lát nữa tụi mình cứ mang nhóc con này đến trung tâm Pokemon thì hơn. Trung tâm Pokemon sẽ miễn phí nhận nuôi loại Pokemon vô chủ có khiếm khuyết sinh lý này.”
“Sau đó chúng sẽ được đưa đến đâu?”
Khuôn mặt Lâm Châu hững hờ như không, chỉ lấy tay vuốt ve cái tai đầy lông của Cáo Lửa.
“Có lẽ sẽ đưa đến trung tâm nghiên cứu. Với những Pokemon có khiếm khuyết bẩm sinh thế này, khả năng cao sẽ được đưa đến trung tâm nghiên cứu làm các nghiên cứu bệnh lý.”
“Ừm…”
Lâm Châu nhìn đôi mắt to tròn hoạt bát đang ngắm mình.
Cậu do dự một lúc rồi gật đầu.
“Được, buổi chiều tụi mình đi trung tâm Pokemon.”
Lưu Lạc cười khì khì.
“Nghĩ thông rồi à?”
“Ừ, nghĩ thông rồi, đi làm giấy chứng nhận kiểm dịch và nhận nuôi, tiện thể mua một quả bóng Pokeball.”
“…”