Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 277: Chiêu thức atavism* và hồi ức


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 277: Chiêu thức atavism* và hồi ức

Nguyetmai

(*) Atavism (tiến hóa lùi) hay còn gọi là hồi tổ, lại giống, là một khái niệm gây tranh cãi trong sinh học. Do một lý do nào đó mà một sinh vật có lại các đặc điểm của tổ tiên chúng. Quá trình này có thể là để chuẩn bị cho quá trình tiến hóa đi lên trong tương lai.Lâm Châu và Bảo Đệ chia tay nhau ở Urumqi.Lâm Châu muốn ngồi máy bay quay về Tân Chử.Còn Bảo Đệ thì ở lại đây chờ Liên minh Pokemon liên lạc tiếp, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho giáo sư nhờ ông giúp phái Triệu Thiến qua đây.Mặc dù Bảo Đệ chỉ là một streamer, một người hành nghề tự do có nộp thuế và không liên quan gì đến nội bộ trong hệ thống của Liên minh. Thực ra cũng không có bất cứ trách nhiệm rằng phải đối mặt với người ngoài hành tinh cả, nhưng Bảo Đệ vẫn tự mình chọn cách hỗ trợ Liên minh chống lại những kẻ xâm lược đến từ không gian Ultra này.Đây cũng được coi là ý thức và trách nhiệm được hình thành từ ảnh hưởng của cha mẹ là những quan chức cao cấp trong Liên minh, cho nên Bảo Đệ luôn tự hào mình là một phần của Liên minh.Ngược lại, một người có xuất thân dân thường như Lâm Châu thì chẳng có trách nhiệm gì với Liên minh Pokemon cả, lại cũng chẳng có tinh thần giác ngộ cao gì hết. Cậu là một người ngoài.Hơn nữa, Lâm Châu chưa bao giờ muốn làm một anh hùng…..Tại sân bay.Lâm Châu vừa lấy vé ở máy bán vé, vừa nói với Bảo Đệ đang đứng bên cạnh:”Tôi đi đây, đàn anh ở lại chăm sóc tốt bản thân nhé, nhớ cẩn thận mọi việc.””Yên tâm, cậu lại không rõ thực lực của đàn anh cậu à!”Lâm Châu cười mỉa: “Tôi lại rõ khả năng “chán sống” của anh quá đi ấy chứ!””Làm gì có chuyện đấy. Tôi đáng tin lắm đấy, yên tâm, lần này hành động cùng với huấn luyện viên cấp Thiên Vương, có cao thủ là họ rồi thì không có chuyện gì đâu.”Thực ra câu nói này chẳng có tí logic nào ngoài việc dễ nghe. Muốn hành động cùng huấn luyện viên cấp Thiên Vương thì chỉ có thể nói là gia tăng thêm mức độ nguy hiểm mà thôi.”Hơn nữa, ngay cả khi không được như ý, chúng tôi có rơi vào nguy hiểm thật thì chẳng lẽ Liên minh lại không phái quân cứu viện đến, đến lúc đó cậu lại không tới mở cửa cứu đàn anh của mình chắc!””Anh đang tự vả vào mặt mình đấy à? Anh thuộc dạng thích “ăn hành” hả?”Lâm Châu trợn mắt há mồm nhìn anh ta đến ngơ người.Bảo Đệ dang hai tay.”Cậu biết đấy, những tình huống bất ngờ sẽ luôn xảy ra, chẳng hạn như ăn thứ gì đó không tốt rồi bị đau bụng nhưng lại hết giấy ý…””Không có tình huống bất ngờ, tôi cũng sẽ không đến cứu anh, và cũng sẽ không đưa giấy cho anh đâu. Tôi nói này, anh tự mình vào đó thì tự mình đi ra. Tôi sẽ không đến nơi này nữa đâu.”Lâm Châu “long trọng” cảnh báo Bảo Đệ, sau đó quay người đi vào cửa kiểm soát an ninh, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Bảo Đệ.Bảo Đệ nhìn một lúc rồi quay đi.Chuyến bay cất cánh.Lâm Châu nhìn xuống thành phố nhộn nhịp và sa mạc bí ẩn bên dưới dần dần khuất sau những đám mây. Cậu dựa vào lưng ghế và day day trán.Mặc dù phong cảnh ở đây rất độc đáo và khác biệt khiến người ta không khỏi lưu luyến, nhưng cậu không mong sẽ phải quay lại đây sớm đâu……Cửu Nguyệt Ốc.Đã là ngày thứ ba sau khi Lâm Châu quay lại Tân Chử.Lâm Châu cầm cái chổi rế và đang quét dọn vệ sinh trong tiệm.Cảnh tượng này đã không thấy cả nửa năm nay rồi.Kể từ khi trở thành huấn luyện viên rồi theo học tại Đại học Pokemon, Lâm Châu rất ít có cơ hội đến cửa tiệm để “làm việc” nữa.Tiếp sau đó khi cậu được nghỉ hè thì lại phải bận rộn việc kịp tiến độ xây dựng phòng gym, còn có việc ở ngành sữa Mầm Non nữaRồi sau đó là đi xuôi đi ngược đủ nơi đủ chỗ.Về cơ bản là cậu lúc nào cũng trong trạng thái bận bù đầu.Lần này quay về từ Tarim, Lâm Châu mới được coi là có thời gian rảnh rỗi để đến thăm Cửu Nguyệt Ốc.Tất nhiên, mục đích của Lâm Châu chắc chắn không đơn thuần chỉ có vậy rồi.”Sao hả cô chủ? Dọn vệ sinh cửa tiệm như này cũng được đấy chứ nhỉ? Tay nghề không bị mai một chút nào nhé!”An Khả lườm Lâm Châu.”Hừ, lúc này mới nhớ tới tôi hả? Mới đây cậu còn đi chơi khỏe lắm mà! Đang yên đang lành lại chơi trò mất tích, tôi còn tường cậu chết dí ở đâu rồi cơ đấy!””Làm gì có chuyện đấy, tôi vẫn nợ cô rất nhiều tiền, sao tôi chết được chứ, tôi còn phải làm việc trong cửa tiệm để trả nợ nữa chứ.”Lâm Châu lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết.An Khả xua tay và nói:”Đừng, đừng, một chủ phòng gym như cậu làm trong cửa tiệm của tôi, tôi không đỡ nổi đâu. Bây giờ cậu có tiền rồi chứ? Có tiền rồi thì trả cho tôi. Chúng ta thanh toán hết nợ nần.”.”Làm gì có, bây giờ tôi không có tiền thật. Cho tôi làm ở đây đi. Tôi thích làm việc này lắm.”An Khả cười híp mắt rồi nói:”Không có tiền? Không có tiền thì thôi, không cần trả lại nữa, xóa nợ cho cậu, được chưa?””Đừng mà, đừng xóa nợ. Hay là thế này, cộng thêm hai mươi triệu nữa, tôi lại nợ cô thêm hai mươi triệu nữa. Cô chủ, cô thấy thế nào? Tóm lại là tôi thấy được đấy! Rất phù hợp!”Khi một “cái đuôi” nói những lời “mặt dày” thì sức sát thương căn bản là không gì địch nổi.Khuôn mặt An Khả méo mó vì phải nhịn cười mà không được.Kể từ khi Lâm Châu rời đi, cửa tiệm thiếu mất một nhân viên. Tuy có rất nhiều điều bất tiện nhưng An Khả vẫn chưa chịu tuyển người mới.Vị trí nhân viên này lúc đầu là bà ngoại để lại cho Lâm Châu, đến nay An Khả cũng vẫn luôn giữ nó lại cho cậu.Thực ra cô đã xem Lâm Châu như một phần của Cửu Nguyệt Ốc này và ở đây luôn coi cậu như người một nhà.Tuy nhiên, Lâm Châu lâu không về cửa tiệm này, cũng không đến thăm chủ tiệm là cô, nên An Khả có hơi khó chịu.”Này, cậu thật sự có việc mới nhớ tới tôi à.”An Khả ngừng cười, nhìn Lâm Châu rồi với lấy cái lọ nhỏ đựng cánh hoa và hoa lộ của bông Hoa Thời Gian mà cô đã hóa nghiệm xong, đưa cho Lâm Châu.”Nó bị héo hơn nửa rồi, tuy đã ướp lạnh để giữ độ tươi nhưng sức sống của nó bị mất đi rất nhanh. Cơ bản đã chết khô rồi nên không còn lại bao nhiêu hiệu quả.””Tuy nhiên, loại Hoa Thời Gian này dường như có tác dụng khá kỳ diệu. Hiện giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn được mà chỉ đưa ra một dự đoán.”Lâm Châu lắng nghe rồi hỏi:”Tác dụng gì?””Chắc là “lại tổ” hoặc cái gì đó. Tóm lại là nhìn biểu hiện hiện giờ của Serperior nhà cậu, sau khi nó ăn thứ hoa này xong thì có thể sâu trong cấu trúc gen có kích hoạt một thứ tự gen nào đó nguyên thủy hơn, có thể là đến từ tổ tiên của nó hoặc một thứ gì khác.””Khả năng biến đổi gen của Serperior nhà cậu đã được kích hoạt trong chuỗi gen của nó sau khi nó chịu ảnh hưởng của bông Hoa Thời Gian.”An Khả giải thích lại kết quả nghiên cứu của mình cho Lâm Châu bằng một cách đơn giản và dễ hiểu nhất.Heart Scale*???(*) Heart Scale: Một dạng đạo cụ giúp Pokemon có thể tăng cường chiêu thức quay ngược hồi ức.Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Châu.Các khái niệm và chức năng thực sự rất giống nhau.Lâm Châu hỏi:”Nhưng nếu không thể tự sử dụng nó, thì vẫn không thể biết tác dụng cụ thể của nó à?”Cậu biết một thứ lập lờ, mơ hồ như này mà lại dựa vào các thí nghiệm để suy đoán từng chút một thực ra không phải là một cách chuẩn xác và có hiệu quả cao.Còn về phương pháp như nào mới có hiệu quả cao?Tất nhiên là…”Cậu chắc không định tự mình ăn, tự trải nghiệm đấy chứ? Tôi phải cảnh báo cậu rằng Pokemon ăn nó hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng người ăn thì chưa chắc đâu. Ăn xong nếu có chết thì cũng đừng chết ở trong tiệm, mai sau khó làm ăn được lắm.”An Khả nhìn Lâm Châu và thốt lên.Lâm Châu tròn mắt.”Dở à! Tôi có ngu đâu, tất nhiên là tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”Lâm Châu vừa nói vừa lấy chiếc hộp hàng chuyển phát mà cậu vừa nhận được, sau đó lấy một viên bí ngọc từ bên trong ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.