Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 242: Teleport


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 242: Teleport

Editor: Nguyetmai

(*) Teleport (chiêu thức): Dịch chuyển tức thời

“Đây là tư liệu liên quan đến tế đàn hiện tại đã được công bố mà tôi thu thập được, cậu có thể xem qua.”

Trong phòng tiếp khách của khuôn viên phòng gym Mầm Non, Lâm Châu ngồi trên ghế sofa, Bảo Đệ ngồi đối diện đặt một xấp tài liệu giấy lên bàn rồi mở ra.

Có năm tập tài liệu, trên mỗi tập đều có phần nội dung miêu tả bằng chữ và hình ảnh, bức ảnh chụp hình dáng của tế đàn.

Đó là năm cái tế đàn khác nhau, cảnh vật xung quanh đều có sự khác biệt, trong đó Lâm Châu phát hiện có một cái nhìn rất quen.

Đó là tế đàn đi từ đầm nước di chỉ Pallet Towm xuống, nơi mà cậu đã gặp Servine.

Quả nhiên, nơi này đã bị Liên Minh tìm thấy.

Khi ấy ở nơi đó cậu còn đụng phải người dị giới.

Lâm Châu nhìn thấy bức hình liền liên tưởng đến rất nhiều thứ.

“Trước mắt những hồ sơ tư liệu mà tôi có thể tìm thấy từ Liên Minh chỉ có năm tập này, liệu có còn nhiều hơn hay không tôi cũng không rõ, tế đàn mà cậu tìm thấy Servine có ở trong đó không?”

“Không.”

Lâm Châu lắc đầu đáp.

Cậu không thể nói thật chuyện này với Bảo Đệ, chỉ là do tế đàn và Servine không có vấn đề gì nhưng điều cậu lo lắng lại là hạt giống quả thần kỳ.

“Vậy xem ra còn có tế đàn khác rồi.”


Bảo Đệ gật đầu không chút nghi ngờ.

“Cho nên, anh nói với tôi chuyện này là muốn làm gì?”

Lâm Châu hỏi.

Cậu không biết mục đích đến đây của Bảo Đệ là gì, chỉ vì muốn xác nhận với cậu, Pokemon của hai người đều có được từ tế đàn?

“Tế đàn này, cậu thấy bức tượng hình hươu này không? Dựa vào điều tra của tôi, đó là một con…” Bảo Đệ dừng lại một lát rồi nói, “Pokemon.”

“…”

Khóe miệng Lâm Châu giật giật, anh không thấy đó là những lời thừa thãi sao!

Tôi còn biết nó gọi là Xerneas, loại Pokemon trong truyền thuyết có thể hủy diệt cả một thành phố chỉ bằng một cái giậm chân, anh thấy tôi khoe khoang với anh chưa?

“Ừm, nó là Pokemon, thì sao?”

Lâm Châu nhếch miệng hỏi Bảo Đệ.

“Ý của tôi là, nó không phải là Pokemon bình thường, rất có khả năng nó là một loại Pokemon tồn tại từ thời cổ đại, sở hữu sức mạnh đặc biệt thần bí. Cho nên mới để lại thứ như di tích, còn những Pokemon sinh sống quanh tế đàn sở hữu đặc tính thần kỳ có lẽ chính là do con Pokemon này tạo nên, rất có khả năng nó sở hữu năng lực đặc biệt thay đổi gen di truyền của Pokemon.”

Bảo Đệ bắt đầu nói, ngữ khí có chút kích động.

Lâm Châu nhướng mày.

“Chỉ dựa vào bức ảnh này anh đã tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy?”

Bảo Đệ nói không đúng sao?


Không, Bảo Đệ nói rất đúng, cực kỳ đúng, đúng đến nỗi khiến Lâm Châu cảm thấy anh ta giống như là một người xuyên không đến đây!

Xerneas, Thần X, Hươu Sinh Mệnh.

Là một Pokemon cấp Thần xuất hiện trong phiên bản có nội dung chủ yếu xoay quanh vấn đề gene, Xerneas có năng lực đặc biệt là “mang lại sự sống”.

Lâm Châu cảm thấy, bất kể thế nào thú thần cũng nên có chút địa vị của mình, cho nên nó có thể trao cho một số Pokemon những đặc tính đặc biệt cũng không lấy gì làm lạ.

Nhưng sao Bảo Đệ lại biết?

“Tất nhiên không phải tưởng tượng từ bức hình, tôi có một người bạn bên ngành khảo cổ, anh ta có cung cấp cho tôi một số tư liệu, nói là đã từng nhìn thấy những thứ như tượng và cả ghi chép bằng chữ ở trong một ngôi mộ cổ từng khai quật.”

“Chỉ có điều khi đó bên phía anh ta không ghi chép lại những tư liệu này, cho nên tôi phải đích thân đi một chuyến, nhưng một mình tôi đi có chút không tiện. Lần này đến tìm cậu là muốn nhờ cậu đi cùng tôi một chuyến.”

Bảo Đệ giải thích lý do anh ta đến đây tìm Lâm Châu, đồng thời đưa ra lời mời.

Thế nhưng.

Lâm Châu chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn.

“Không đi.”

Đùa à, Pokemon trong truyền thuyết có sức mạnh khủng khiếp thế nào, nó cử động bừa một cái cũng có thể nghiền chết cậu. Bộ dạng con Lugia tức giận nhấn chìm một hòn đảo lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt cậu.

Đối với Lâm Châu mà nói, phàm là việc dính líu đến Pokemon trong truyền thuyết, cậu tránh còn không tránh kịp kia kìa chứ không hề có ý muốn chủ động tham gia.

Lần trước đi Thái Lan gặp phải con Lugia đã phải nói dối Giáo sư Trọc, ai mà ngờ sẽ gặp phải Pokemon trong truyền thuyết ở Thái Lan chứ.


Tuy lần đó được con Lugia con bám đuôi theo nhưng Lâm Châu thực sự chỉ có thể nói là may mắn chỉ đến một lần và không có lần thứ hai. Cậu cảm thấy khi đó mình có thể sống đều là do may mắn cả.

Lúc đó nếu con Lugia mẹ nổi điên thêm chút nữa, có lẽ cậu đã chẳng giữ nổi mạng.

Sống yên ổn không tốt à, sao ngày nào cũng phải đi đụng chạm đến mấy quả đạn hạt nhân hình Pokemon có tính tình lẫn đầu óc đều không tốt chứ. Lâm Châu cảm thấy việc chê đời dài mà gí đầu vào mũi súng này ngu ngốc vô cùng.

Tất nhiên, Bảo Đệ chỉ nói đi tìm tư liệu di tích gì đó mà thôi, nhưng dù có là vậy, Lâm Châu cũng không muốn tham gia.

Theo Định luật Murphy*: Bạn chỉ cần đi tìm đường chết, vậy thì việc tồi tệ nhất rồi cũng sẽ xảy ra.

(*) Định luật Murphy (hay còn gọi là định luật bánh bơ): là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: “Việc gì có thể sai thì sẽ sai”.

“…”

Bảo Đệ bị lời cự tuyệt nhanh như chớp của Lâm Châu làm cho á khẩu, anh ta gõ ngón tay lên bàn và nói:

“Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ rất để tâm đến chuyện này, suy cho cùng Servine của cậu cũng có liên quan đến Pokemon thần bí chưa biết tên này…”

“Nhưng nếu cậu đã không muốn, thế thì tôi đi tìm người khác vậy, sinh viên của thầy Liêm Câm vẫn còn một sinh viên tên là Triệu Thiến mà. Trong tay cô ấy hình như cũng có một con Pokemon gần giống với chúng ta.”

“Đúng vậy, anh có thể rủ cô ta đi cùng.”

Lâm Châu gật đầu, tùy Bảo Đệ tìm ai thì tìm, miễn không tìm mình là được. Cậu rất rõ về những Pokemon trong truyền thuyết này nên chẳng có chút tò mò nào về chúng cả.

“Vậy thì đáng tiếc rồi, tôi vốn còn muốn chuẩn bị cho đàn em cậu một món quà cảm ơn nhưng bây giờ xem ra vẫn là giữ lại cho sư muội kia thì hơn.”

Bảo Đệ làm ra vẻ tiếc nuối, nhưng lại lấy một viên bí ngọc chiêu thức từ trong túi áo ra rồi đặt lên bàn.

Lâm Châu nhướng mày, mắt nhìn sang hướng khác để bản thân không chú ý đến viên bí ngọc đó, không muốn tiếp tục câu chuyện này.

Thế nhưng, Lâm Châu không tiếp lời có tác dụng không? Bảo Đệ lấy đồ ra là để cho cậu nhìn mà.

“Đây là một viên bí ngọc chiêu thức Teleport…”


Bảo Đệ giới thiệu, thế nhưng anh ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Châu cắt ngang.

“Được rồi, anh không cần phải nói nữa, anh tưởng tôi là loại người sẽ thay đổi cách làm chỉ vì một viên bí ngọc chiêu thức hiếm có hay sao?”

Lâm Châu liếc nhìn viên bí ngọc rồi cười khẩy.

Cậu đứng dậy, cầm viên bí ngọc và đi đến trước mặt Bảo Đệ, cậu đứng trước mặt anh ta…cất viên bí ngọc vào trong túi áo của mình đồng thời nói một cách vô cùng nghiêm túc:

“Anh là đàn anh của tôi, chúng ta là anh em đồng môn thì nên giúp đỡ lẫn nhau, chút chuyện nhỏ này anh cứ mở lời là được. Cho tôi thời gian, địa điểm, có cần tôi lái xe đến đón anh không?”

Trong lòng Bảo Đệ thầm rủa một vạn câu chửi, coi như anh ta đã biết rõ Lâm Châu vô liêm sỉ thế nào.

Chẳng trách trước khi anh ta đến đây, Giáo sư Liêm Câm đã bảo anh ta chuẩn bị trước thù lao đầy đủ, nói là cậu Lâm Châu này trước giờ chưa từng làm những việc không có lợi cho mình.

Vừa mang thứ này ra đã lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.

“Thời gian xuất phát khoảng một tháng sau, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với cậu, cậu chuẩn bị kĩ trước là được.

Bên phía nhà trường, cậu đến nói với Giáo sư Liêm Câm một tiếng, thầy cũng đã biết việc tôi đến tìm cậu nhờ giúp đỡ rồi.”

Bảo Đệ đã quyết định xong chuyện này với Lâm Châu.

Thực ra, anh ta cũng không có quá nhiều lựa chọn.

Có một số lời anh ta không nói, hành động lần này anh ta bắt buộc cần hành động cùng một huấn luyện viên có Pokemon được nở từ trứng trên tế đàn giống với anh ta.

Và anh biết chỉ có hai người đủ điều kiện.

Một là Lâm Châu, hai là Triệu Thiến.

Sau khi hỏi Giáo sư Liêm Câm, thầy ấy đã không khuyên anh ta tìm Triệu Thiến vì gia thế của Triệu Thiến khá nhạy cảm, dễ gây ra rắc rối cho nên anh ta đành tìm đến Lâm Châu.

Nếu thầy đã nói cậu đàn em này đáng tin cậy vậy thì cứ coi như cậu ta đáng tin đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.