Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 211: Rút đao chém
Editor: Nguyetmai
“Thế mà lại đánh bại được giám khảo thật à? Người của anh là thần thánh phương nào vậy?”
Lữ Lạc nghe được cuộc gọi thông báo từ người bên ban giám khảo, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, không ngờ có người thực sự đã lấy được tư cách huấn luyện viên trung cấp rồi.
“Được rồi, tư cách huấn luyện viên trung cấp cũng phải trao rồi, lần này anh hài lòng rồi chứ?”
“Tất nhiên là hài lòng rồi, cảm ơn anh rất nhiều. Tối nay anh muốn ăn gì cứ thoải mái, tôi mời.”
Châu Thạc bây giờ tâm trạng thoải mái thấy rõ.
Vốn bọn họ còn đang phải tìm một huấn luyện viên trung cấp để đứng tên làm chủ phòng gym.
Giờ thì tốt rồi, Lâm Châu đã giành được tư cách huấn luyện viên trung cấp, bọn họ cũng không cần tìm người đứng tên làm chủ phòng gym nữa rồi.
“Thôi thôi, không rảnh ăn cơm với anh đâu. Buổi tối còn phải về nhà với vợ nữa.”
Lữ Lạc cũng lười nhiệt tình với Châu Thạc, anh ta yêu cầu bên dưới đưa cho một bản sao thông tin về kỳ thi quốc gia tại tỉnh Nam Giang.
Thực ra anh ta chẳng liên quan gì đến một việc ngoài chuyện của Liên minh như chiêu sinh trong kỳ thi quốc gia tại các nước như này. Công việc của Ban Giáo dục rất nhiều và anh ta cũng không hề phụ trách mảng này.
Nhưng anh ta rất quan tâm đến thí sinh có thể đánh bại giám khảo và còn nghe nói tỉnh Nam Giang có tận tám người thi đỗ. Chuyện này hiếm khi xảy ra nên anh ta muốn xem thêm thông tin.”
Tuy nhiên.
Là… Lâm Châu?
Lữ Lạc vừa nhìn thấy cái tên thì ngơ người, sao cái tên này mình cứ thấy quen quen?
Ra là…
Lữ Lạc hít một ngụm khí lạnh.
Mình nhớ ra rồi!
Bài đánh giá nội bộ ba tháng trước!
Là cậu thí sinh mất tích sau khi gặp phải lũ người dị giới!
Cậu ta vẫn còn sống!
…
Tại võ đường Kyudo Mộc Hiêu.
Lâm Châu mặc bộ trang phục môn Kyudo, cầm một cây cung trong tay. Cây cung mảnh khảnh, mũi tên được kéo căng trên dây cung.
Bình ổn hơi thở, tâm thế vững vàng, ánh mắt khóa chặt vào mục tiêu ở phía xa, ngón tay khẽ rung lên.
“Vút!”
Mũi tên rời khỏi dây cung, lao ra như một con thoi nhỏ trong không trung, cắm phập vào chính giữa hồng tâm.
Lâm Châu thu cung lại, đứng thẳng người rồi thở ra một hơi dài.
Vút! Phập!
Lại là tiếng cung tên cắm trúng bia.
Mimikyu đứng bên cạnh Lâm Châu chìa đôi móng vuốt màu đen hóa thành hai cái tay to màu đen, cũng nắm lấy cung tên và giơ lên bắn, mũi tên cũng cắm chuẩn xác vào chính giữa hồng tâm.
Sau đó, tên nhóc này học theo Lâm Châu, chớp chớp đôi mắt “hạt đậu” của nó, thở ra một hơi y hệt Lâm Châu.
Điệu bộ thế này mới khí chất chứ.
“Người hiền từ giống như xạ nghệ, nhìn đạo đức người hãy nhìn vào cách người bắn tên.”*
(*) Nhân giả như xạ, dĩ xạ quan đức.
Kính tiên sinh gật đầu nhìn Lâm Châu và Mimikyu.
“Phong cách bắn cung của nó rất giống với cậu. Xem ra quá trình trưởng thành của nó ảnh hưởng rất nhiều từ cậu.”
Lâm Châu lắng nghe, có chút xúc động, cậu nhìn xuống Mimikyu.
Đối với một Pokemon, người huấn luyện viên vừa là cha mẹ vừa là người thầy, bên cạnh nó mỗi ngày, dạy nó kiến thức, dạy nó thói quen và dạy nó mọi thứ.
Lúc cậu bắt được Mimikyu, nó vẫn còn rất nhỏ, chưa biết gì về thế giới nên nó lớn lên với sự ảnh hưởng nhiều thứ đến từ cậu.
Lâm Châu tự hỏi liệu mình đã dẫn dắt đứa bé này đi đúng đường hay chưa.
“Qua đây ngồi đi.”
Kính tiên sinh mỉm cười gọi Lâm Châu. Ông ngồi xuống bên chiếc bàn trà thấp được đặt trên sàn. Ông cầm ấm trà lên, rót ra hai chén trà nhạt và đưa cho Lâm Châu cùng Mimikyu.
Lâm Châu đón lấy một cách lịch sự, Mimikyu cũng duỗi móng vuốt ma ra, cẩn thận đỡ chén trà.
Nó hạ chén trà xuống dưới, nhét cả ly và nước trà vào trong vạt áo, khi lấy ra, nước trà trong chén đã được uống cạn.
Mimikyu đặt chén trà lên bàn, móng vuốt ma bé xinh nhẹ nhàng đẩy cái chén về phía trước. Nó chớp hai mắt như hai “hạt đậu” của mình, ý bảo muốn uống thêm.
Điệu bộ này khiến ai nhìn cũng đều sẽ yêu mến. Kính tiên sinh mỉm cười rót thêm một chén khác cho cậu nhóc.
Đã hơn một tháng kể từ khi kết thúc kỳ thi quốc gia. Một tháng này Lâm Châu đã dẫn Mimikyu theo học Kính tiên sinh học về Kyudo tại võ đường này.
Kyudo khác với những môn bắn cung thông thường. Nó đặc thù ngay từ hình dáng của cây cung được sử dụng cho bộ môn này. Đây không phải là một kỹ năng chiến đấu, mà là một môn thể thao tu thân dưỡng tính.
Vào ngày đầu tiên học về Kyudo, Kính tiên sinh đã dạy cho Lâm Châu bài học đầu tiên như thế này.
Kyudo là một chuỗi những nghi thức bắn cung, có lễ nghi, có kỹ thuật thì mới được gọi là Kyudo. Lễ nghi luôn phải đặt lên trước, không câu nệ hình thức, quan trọng là xuất phát từ tấm lòng.
Lâm Châu đã đắm mình một tháng trong nghệ thuật Kyudo mới hiểu sơ sơ rằng đây là một dạng rèn luyện về tinh thần.
“Kyudo là một cuộc chiến không có đối thủ, thứ mà cậu phải thắng là chính bản thân cậu.”
Bạn đang cầm cung, kéo tên, nhắm bắn, cho dù có bao nhiêu quá trình chuẩn bị thì cũng chỉ có một mũi tên được bắn ra.
Đây cũng là lý do tại sao học Kyudo là phải học tu tâm, bởi Kyudo dựa theo triết lý: “Chỉ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mới mang đến kết quả tốt nhất”.
Kính tiên sinh sẽ “lên lớp” với Lâm Châu mỗi ngày, hoặc đôi khi chỉ giống như một cuộc trò chuyện. Nhưng trong quá trình trò chuyện, ông sẽ dẫn dắt cậu vượt thoát khỏi trần thế phù dung để tịnh tâm suy nghĩ, tự xét.
Câu nói của Kính tiên sinh thật sự khiến Lâm Châu nhận ra rằng, chiêu thức Rút Đao Chém của Grovyle nhà Tô Bạch, chiêu thức cậu vẫn luôn muốn học được đó thực ra có mối liên hệ với nghệ thuật Kyudo.
Cả hai thứ đều cần chuẩn bị từ tâm thế, sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy thì sức mạnh xuất ra sẽ là mạnh nhất.
Điều này giống như Kính tiên sinh nói, chỉ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mới mang đến kết quả tốt nhất.
Kính tiên sinh nhìn biểu cảm của Lâm Châu thì biết rằng cậu đã lĩnh ngộ được điều đó, ông lên tiếng:
“Cậu có thể để nó thử xem sao, sau một tháng chắc cũng có kết quả rồi.”
Lâm Châu gật đầu và đứng dậy, chỉ cho Mimikyu mục tiêu ở phía xa rồi nói với nó:
“Mày hãy thử chinh phục tấm bia kia từ khoảng cách này, nghĩ lại về những kinh nghiệm về Kyudo mà mày đã học được trong thời gian qua, cố gắng nghiền ngẫm kĩ các kỹ năng, chuẩn bị kĩ rồi mới tung đòn, không cần vội đâu.”
Lâm Châu đưa ra mệnh lệnh, Mimikyu lại chớp đôi mắt “hạt đậu” của mình, nhìn tấm bia phía xa rồi gật đầu kiểu như hiểu mà không hiểu.
Móng vuốt ma vươn ra, nó trầm ngâm bất động rất lâu, cuối cùng mới nắm chặt nắm đấm lại rồi vung đòn!
Nắm đấm vung lên, đánh vào không khí, hình như có một cột lốc gió vô hình bắn ra.
“Bộp!”
Tấm bia bằng cỏ ở phía xa vỡ tan tành!
Trong võ đường Kyudo, khoảng cách đến các tấm bia là 25 mét.
Ở khoảng cách 25 mét, lực gió từ cú đấm của Mimikyu thật sự đã đập vỡ được mục tiêu và để lại một dấu ấn nắm đấm trên đó, nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến xung quanh.
Kiểu điều khiển sức mạnh chuẩn xác này, đã tận dụng đến cực hạn tất cả các lực đạo của cú đấm!
Lâm Châu biết rằng Mimikyu đã chạm ngõ chiêu thức mà cậu mong đợi – “Rút Đao Chém”.
“Chúc mừng.”
Kính tiên sinh cũng nhìn ra Mimikyu đã có sự lĩnh ngộ và đã đi vào đúng con đường.
“Cậu nhóc này thông minh lắm, mới có một tháng mà đã lĩnh ngộ được rồi. Lúc đầu Pokemon nhà Tô Bạch còn phải học suốt ba tháng mới được đó.”
“Sau này cậu phải cho nó luyện tập nhiều, lĩnh hội nhiều thì có có thể tiến bộ được. Nhớ không được để hoài phí công sức đó.”
Kính tiên sinh dặn dò.
Lâm Châu gật đầu, Mimikyu chỉ vừa mới nhập môn, còn phải luyện tập nhiều lắm.
“Kính tiên sinh, cảm ơn ông, ông đúng là một giáo viên giỏi.”
Lâm Châu chân thành cảm ơn Kính tiên sinh, một ông lão tuy không hiểu biết gì về thế giới Pokemon, song lại có thể đem những triết lý về nghệ thuật Kyudo truyền đạt thiết thực cho Pokemon, dạy dỗ và gây ảnh hưởng tới chúng. Điều này thật sự rất vĩ đại.
Kính tiên sinh chỉ mỉm cười, khoát tay và nói
“Tôi chỉ là một ông già thích nghệ thuật Kyudo mà thôi.”