Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 201: Kyudo* (2/2)


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 201: Kyudo* (2/2)

Editor: Nguyetmai

(*) Kyudo: Cung đạo, nghệ thuật bắn cung của Nhật Bản.

“Cậu muốn học “Rút đao chém”?”

Tô Bạch có chút ngạc nhiên.

“Rút đao chém” của Grovyle nhà cậu ta quả thực là một cách vận dụng chiêu thức rất đặc biệt.

Nguyên lý của nó chính là cộng dồn sức mạnh của nhiều chiêu thức trong một lần tấn công, rồi cuối cùng tung ra một đòn với sức mạnh vô địch.

Nó thuộc một nhánh của thể loại chiêu thức tăng biên độ và là một dạng kỹ năng chiến đấu.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì hình như Pokemon của Lâm Châu là một con Braixen rất đặc biệt, chuyên về siêu năng lực, không hề thích hợp với kiểu vận dụng chiêu thức như thế này.

“Đúng vậy, muốn học “Rút đao chém”.”

“Học thì cũng được… nhưng mà tại sao?”

“Học cho vui.”

“???”

Tô Bạch ho một tiếng rồi nghiêm túc nói.

“”Rút đao chém” của Grovyle cũng phải theo học sư phụ mới biết. Nếu cậu có hứng thú tôi có thể dẫn cậu đi gặp sư phụ.”

“Sư phụ?”

Lâm Châu không hiểu nên hỏi.

Tô Bạch nhìn thời gian.

“Chắc giờ này võ đường vẫn chưa đóng cửa đâu. Bây giờ chúng ta đi chắc vẫn có thể gặp được sư phụ.”

Lâm Châu vô cùng hiếu kỳ về người sư phụ mà Tô Bạch nhắc tới, Grovyle “vui vẻ”* còn có một sư phụ dạy, vậy há chẳng phải niềm vui nhân đôi hay sao?

(*) Tên tiếng Trung của Grovyle là Thằn Lằn Vui Vẻ.


“Vậy thì đi thôi.”

Lâm Châu nói xong liền đứng dậy.

“Tôi cũng đi.”

Kim Ân Tĩnh ở bên cạnh vội vàng nói.

Lâm Châu ra vỗ vỗ Lưu Lạc rồi nói với cậu ta một tiếng, bảo bọn họ ở lại đây chơi vui vẻ, cậu có việc đi trước.

Lưu Lạc và hai em gái xinh đẹp nói chuyện đang high. Tên trọng sắc khinh bạn này nào có để ý tới Lâm Châu chỉ xua xua tay tỏ ý biết rồi.

Lâm Châu, Tô Bạch còn có Kim Ân Tĩnh dắt theo Manh Manh, bốn người cùng ra khỏi quán bar, gọi một chiếc taxi đến nơi mà Tô Bạch nhắc đến.

Cả chặng đường ánh đèn sáng rực, thành phố về đêm ồn ào náo nhiệt.

Cuối cùng, chiếc taxi dừng lại trước một tòa nhà nhìn giống nhà thi đấu.

Lâm Châu trả tiền rồi xuống xe, bước đến phía trước tòa nhà và nhìn thấy tấm biển trên cánh cổng tòa nhà – Võ đường Kyudo Mộc Hiêu.

Võ đường Kyudo?

Lâm Châu lơ ngơ đi theo Tô Bạch vào bên trong.

Trên giá trưng bày sản phẩm tại khu vực tiếp đón của sảnh trước đặt đủ các loại cung dài, cung ngắn và mũi tên lông vũ, họ đi xuyên qua hành lang mở cánh cửa gỗ ra.

Võ đường cổ xưa trải rộng phía sau cánh cửa, phía xa là gò cát và bia bắn bằng cỏ trắng đen, trên chiếc kệ gần hơn là một hàng cung wakyu*, dưới chân là mặt sàn gỗ sơn sáng bóng, phải cởi giầy xong mới được giẫm lên.

(*) Hay yumi, loại cung Nhật Bản dùng trong môn Kyudo.

Bây giờ đã hơn mười giờ tối, người không phân sự đều về hết, bên trong võ đường Kyudo không còn người ngoài nữa.

“Chị Ân Tĩnh, nơi này… tuyệt quá!”

Đây là lần đầu tiên Manh Manh đến võ đường Kyudo, suy nghĩ dùng từ cảm thán nào cả hồi lâu, cuối cùng vẫn là dùng từ “tuyệt” để miêu tả.

“Để giày lên giá giày bên kia là được.”


Tô Bạch dẫn mấy người bọn họ bước vào võ đường, đi thẳng đến cánh cửa trượt bằng gỗ bên cạnh phòng trà rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

“Sư phụ, người có đó không.”

Phía trong cánh cửa không có chút động tĩnh nào.

Khi Lâm Châu tưởng rằng bên trong đó không có ai thì cánh cửa lại bất ngờ mở ra.

Một ông cụ mặc một bộ Hakama, mắt đeo kính lão, tóc hoa râm hơi hói tay cầm cốc giữ nhiệt bước ra ngoài.

“Là A Bạch à, sao muộn thế này vẫn tới võ đường, có chuyện gì sao?”

Có vẻ như ông lão đã có tuổi rồi, nhưng khi nói hơi thở vẫn đều đặn đủ sức, cơ thể rất khỏe mạnh.

“Sư phụ, một người bạn của con có hứng thú với chiêu thức “Rút đao chém” của Grovyle, rất muốn để Pokemon của cậu ấy theo học, cho nên con mới dẫn cậu ấy đến chỗ người.”

Tô Bạch nghiêng người hướng về phía Lâm Châu và nói.

“Đây là Kính tiên sinh, sư phụ Kyudo của tôi, cũng là sư phụ của Grovyle, “Rút đao chém” của Grovyle chính là nhờ Kính tiên sinh dạy.”

Kính tiên sinh cười khiêm tốn nói:

“Ta chỉ hiểu về nghi thức bắn cung, Aoyi là do đứa nhỏ đó tự mình lĩnh ngộ chứ không phải do ta dạy. Đây là bạn con à?”

“Chào ông, Kính tiên sinh.”

Lâm Châu lễ phép chào hỏi một câu.

Kính tiên sinh cũng chào hỏi một câu như vậy rồi hỏi:

“Cậu muốn học Kyudo hay là Pokemon của cậu muốn học?”

Lâm Châu lấy Pokeball rồi thả Mimikyu ra.

“Cháu muốn để cậu nhóc này lĩnh hội được kỹ xảo “Rút Đao Chém” ạ.”


Mimikyu vừa được thả ra, Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch đều vô cùng ngạc nhiên.

Sao lại là một con Pokemon khác?

Con Braixen kia đâu?

Con Pokemon này, rõ ràng không giống một con Pokemon cấp phổ thông… lại một con Pokemon cấp huấn luyện viên nữa sao?!

Trên mặt cả hai người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ chẳng thể ngờ được, Lâm Châu lại mang ra một con Pokemon cấp huấn luyện viên khác!

Đó là Pokemon cấp huấn luyện viên đấy, sao có thể lấy ra dễ ợt được vậy?

Hai người họ vẫn không hiểu về thế giới của huấn luyện viên, cho nên không biết Lâm Châu sớm đã nhờ vào thân phận huấn luyện viên dự bị để đến đảo nhân tạo, tiến vào mê cung bắt Pokemon.

Bọn họ không hề biết hiện giờ toàn bộ năm con Pokemon trên người Lâm Châu đều đã đạt cấp huấn luyện viên!

So với hai người nội tâm phong phú như Kim Ân Tĩnh và Lâm Châu thì biểu hiện của Manh Manh ngây thơ lại đơn giản hơn nhiều, hai mắt cô sáng lên, cảm thán:

“Oa! Đáng yêu quá!”

Kính tiên sinh cúi xuống quan sát Mimikyu, cũng cười thân thiện và khen:

“Cậu nhóc rất đáng yêu.”

Lâm Châu thầm nghĩ ông cụ này khá giản dị dễ gần, có vẻ như rất dễ nói chuyện.

“Kính tiên sinh, có thể nhờ ông chỉ dạy cho nó một chút được không.”

Kính tiên sinh mỉm cười lắc đầu.

“Ta không dạy nổi.”

Lâm Châu sững sờ, không ngờ ông cụ lại từ chối.

“Tại sao?”

“Ta chỉ hiểu về Kyudo cũng chỉ biết dạy Kyudo chứ không hề hiểu Aoyi mà cậu nói, nên không có cách nào dạy nó được.”

“Ơ kìa…”

Lâm Châu quay sang nhìn Tô Bạch, có chút không hiểu ông ấy có ý gì. Vị Kính tiên sinh này nói ông ấy không hiểu Aoyi gì đó, vậy Tô Bạch dẫn cậu tới đây làm gì?

“Quy luật của Kyudo và “Rút đao chém” tương thông với nhau, Grovyle đã học được từ đây. Nếu cậu muốn cho Pokemon của mình học có thể để nó ở đây bắt đầu học từ Kyudo.”


Tô Bạch giải thích cho Lâm Châu.

Lâm Châu nghe vậy thì có chút “hạn hán lời”.

Học môn Kyudo có thể giúp Pokemon lĩnh hội được kỹ xảo.

Vi diệu vậy sao?

Lâm Châu cứ cảm thấy việc này sao mà giống “âm mưu” tuyển sinh cho võ đường Kyudo của bọn họ vậy…

Có điều, thử học Kyudo thì cũng được.

Dù sao sau khi kết thúc kỳ thi quốc gia lần này, Lâm Châu cũng có một kỳ nghỉ rất dài.

Nếu Tô Bạch đã nói có thể khiến Pokemon lĩnh hội được Aoyi thì chắc sẽ không lừa cậu đâu.

Sau kỳ thi quốc gia, cậu dứt khoát dẫn theo Mimikyu ở lại Giang Thành một thời gian để cùng nhau học Kyudo.

Thực ra Lâm Châu rất có hứng thú với môn thể thao kiểu này.

“Kính tiên sinh, cháu muốn dẫn theo cậu nhóc này cùng học Kyudo ở đây.”

“Được thôi, Võ đường Kyudo Mộc Hiêu luôn chào đón các học viên mong muốn đến tiếp xúc, tìm hiểu và học tập Kyudo.”

Ông lão cười không chút toan tính mà chỉ đơn thuần là niềm vui khi có học viên mong muốn đến học Kyudo.

Tô Bạch nói:

“Sư phụ, một lát nữa con sẽ giúp cậu ấy đi làm thủ tục đăng ký học viên, hôm nay cũng muộn rồi, thầy nghỉ sớm đi ạ.”

“Được, A Bạch, con làm xong việc này cũng về nghỉ ngơi sớm nhé.”

Ông lão gật đầu.

Tô Bạch dẫn hội Lâm Châu chào tạm biệt ông lão, ra khỏi võ đường rồi đi đến quầy lễ tân.

Tô Bạch đăng ký thông tin cho Lâm Châu trên chiếc máy tính ở quầy lễ tân, sau đó nói:

“Võ đường Kyudo Mộc Hiêu của chúng tôi có quy chế hội viên, thẻ tháng năm trăm tệ, thẻ nửa năm hai nghìn tệ, thẻ năm ba nghìn tệ, cậu muốn làm thẻ nào?”

Lâm Châu nghệch mặt, thế này…

Ý bảo cậu béo quá rồi, để bọn tôi giúp giảm cân cho nhé à?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.