Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 181: Hợp tác
Editor: Nguyetmai
Hai anh em “đầu máy bay” quan sát những hình ảnh trên camera, khi nhìn thấy mặt đất từ từ khép lại, chúng biết rõ là mình đã đến muộn.
“Anh, chúng bỏ chạy rồi!”
“Em trai, bọn chúng không thoát được đâu.”
“Anh, nhưng mà chúng chạy xuống dưới lòng đất rồi.”
“Em trai, bọn chúng sẽ còn quay lại, em nhìn hình vẽ dưới bức tượng kia đi.”
“Đầu máy bay” em nhìn ký hiệu trên bức tượng mà anh trai mình chỉ, trên bề mặt bức tượng có một hoa văn năng lượng giống dạng chất lỏng, sau khi chảy tràn xuống dưới, lấp đầy bức vẽ phức tạp xong, nó lại bắt đầu từ từ chảy ngược trở lại.
“Em trai à, cánh cửa này sẽ còn mở ra nữa, nên chúng ta chỉ cần đợi ở đây thôi.”
“Anh, anh nói đúng, em sẽ chờ sẵn ở đây.”
Hai anh em “đầu máy bay” rõ ràng không định buông tha cho nhóm Lâm Châu. Bọn chúng chỉ huy Pokemon mai phục sẵn ở lối vào thung lũng Arche.
Advertisement / Quảng cáo
…
Tại thung lũng Arche
Đoàn người của Lâm Châu đi dọc theo các bậc thang bằng đá bồng bềnh giữa không trung. Hai bên các bậc thang là vách đá dựng đứng ở hai bên. Phía trên các vách đá ấy chằng chịt những ký hiệu thần bí.
Lâm Châu quan sát kĩ chúng. Những ký hiệu này giống như nhưng chữ cái tiếng Anh. Nhưng nó lại dường như có đôi mắt, tựa như một vật thể sống… Lâm Châu bất giác vươn tay ra chạm vào những con chữ ký hiệu trên vách núi.
Một cảm giác nhột nhột xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Lâm Châu kinh sợ vội rụt ngay tay lại. Vừa nhìn vào lòng bàn tay thì thấy một ký tự đã “bị” dính trên tay cậu.
Ký tự đó mở đôi mắt to tròn dễ thương, nhìn Lâm Châu chớp chớp.
Là Pokemon Unown…
Lâm Châu nhướng mày.
Ở chốn này mà lại bắt gặp loại Pokemon Unown hiếm có ư.
Unown thường xuất hiện ở những khu vực tàn tích, chúng tượng trưng cho sự huyền bí và đi theo một nhóm.
Lâm Châu nghĩ tới đây bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên.
Một số lượng lớn các “ký tự” bắt đầu dịch chuyển, chúng tách ra khỏi bức tường, tạo thành một dòng chảy ký tự màu đen đang bay liệng trong không trung.
Tất cả các ký tự trên những bức vách xung quanh đều là các Unown đang bám vào.
“Ối! Cái gì đấy?”
Tôn Linh Linh yếu bóng vía, thần hồn nát thần tính nên khi nhìn thấy sự lạ thường xảy ra xung quanh mình thì căng thẳng tột độ. Cái dòng ký tự màu đen đó nhìn quả thật rất ghê người.
“Là Unown?”
Bàng Nhiên hiểu biết hơn Tôn Linh Linh, hắn từng nghe người ta nhắc đến loại Pokemon Unown này như một loài pokemon đặc biệt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở những di chỉ, di tích.
Bất cứ nơi nào xuất hiện các Unown chứng tỏ nơi đó có một vài điều thần bí hoặc lịch sử chưa được biết tới.
Bàng Nhiên cũng biết rằng chỗ này chắc chắn không phải là một điểm thu thập dược liệu đơn giản.
Nhiệm vụ được ủy thác lần này ngay từ đầu đã để lộ ra những điểm kỳ lạ. Yêu cầu hái thuốc và Phiến Thạch Plates vốn là những thứ rất hiếm gặp. Nếu như không phải vì khoản thù lao hậu hĩnh thì bọn họ sẽ không dễ dàng nhận nhiệm vụ này đâu.
Thế rồi họ vô tình bắt gặp thi thể của một kẻ hình như cũng nhận nhiệm vụ tương tự mình, rồi sau đó còn gặp phải sự truy sát của đám Pokemon cấp Tinh Anh của lũ thợ săn nữa.
Và cuối cùng là lạc vào khu di tích bí ẩn này.
Tất cả những thứ này đều không phải là những thứ mà một nhiệm vụ thông thường nên có.
Trong lòng Bàng Nhiên lờ mờ nhận ra rằng, e là đội nhóm của mình đã bất cẩn để bị cuốn vào một trận tranh đấu vốn không liên quan đến bọn họ.
Đám Unown vẫn bay lượn trên bầu trời và không hề có ý định sà xuống.
Dường như chỉ là do sự xuất hiện của nhóm Lâm Châu đã kinh động đến chúng mà thôi. Sau khi bay lượn một hồi, chúng lại lũ lượt quay về bức vách, xếp hàng thành những dòng ký tự.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Châu và mọi người thấy vậy thì mới yên tâm hơn, họ men theo những bậc đá nổi để đi xuống, sau một lúc thì chân cuối cùng cũng chạm được xuống mặt đất.
Dưới chân họ là đất đá khô, cả hai bên và phía sau đều là vách đá, ngẩng đầu nhìn bên trên chỉ hở ra một đường dài và hẹp để thấy được bầu trời.
“Cái gọi là thung lũng Arche này nó hẹp một cách nhỏ mọn thật đấy.”
Lâm Châu không nhịn được phải nói tục.
Sau khi họ đi xuống đến hẻm núi, những bậc thang nổi bắt đầu hóa tro bụi từ trên xuống dưới, từng viên một.
Trên vách đá phía sau bọn họ xuất hiện một hình vẽ giống ở lối vào, hơn nữa còn bắt đầu có dòng năng lượng từ từ chảy vào, hoa văn biểu tượng sáng dần lên.
“Thế này nghĩa là sao? Bức vẽ này được lấp đầy thì cánh cửa sẽ lại mở ra à?”
Từ Ninh hỏi với vẻ mặt ngơ ngác.
“Chắc là vậy đấy. Cái này vừa nhìn đã biết là do con người thiết kế, dù vào rồi nhưng vẫn phải ra. Một khối đá mở ra hai lần, đúng giờ cửa sẽ tự động mở ra.”
Lâm Châu nói không nên lời, cậu cũng không biết cái kiểu “Kỹ thuật đen”* này là do ai tạo ra, và tạo ra như nào, có phải kẻ đó “não tàn” hay không vậy?
(*) Có thể hiểu nôm na là những khoa học – kỹ thuật, công nghệ hiện đại vượt xa khả năng của con người ở hiện tại, gần như những phép màu, hoặc là những KH-KT ngầm mà các nước giấu đi.
Cậu chỉ thấy hình vẽ chứ không nhìn thấy bức tượng nào, nghĩa là cửa này không thể mở theo ý muốn. Đây là cánh cửa một chiều!
Như vậy có nghĩa là nếu cánh cửa tự động mở ra mà họ không đi, trong thung lũng này sẽ không còn lối thoát nào nữa, khác nào bọn họ phải chờ chết ở đây?
Nhưng nếu đi ra từ cánh cửa này thì sẽ có một chuyện phiền phức khác dành cho bọn họ.
Vì đám thợ săn vẫn ở bên ngoài.
Cánh cửa này không chịu sự điều khiển của ai, nên đến lúc nó mở ra thì họ sẽ chẳng khác nào “cá nằm trên thớt”.
“Phải làm gì đây? Nhìn tốc độ lấp đầy biểu tượng kia thì chắc nhiều nhất là một ngày, cánh cửa kia sẽ lại mở ra.”
Từ Ninh bây giờ đang rất hoảng loạn.
Vốn định trốn ở đây dể lánh nạn với nghĩ cách trốn thoát, kết quả lại là tự ép mình vào con đường chết.
Chia nhau ra chạy trốn ở bên ngoài may còn có đường sống, giờ ở lại đây chẳng khác gì tự “chui đầu vào rọ”.
“Còn một ngày thì một ngày, đến lúc đó hẵng tính.”
Bàng Nhiên tuyệt nhiên không quá kinh sợ mà ngược lại còn quay đầu nhìn Lâm Châu. Tạm thời đã thoát khỏi sự truy sát, xung quanh cũng đã yên tĩnh lại, rốt cuộc hắn đã có cơ hội để hỏi.
“Cậu có điều gì muốn nói không? Hay là để tôi hỏi trước đi, cậu trà trộn vào trong đội của tôi để làm gì vậy?”
Nhiệm vụ được ủy thác lần này xảy ra biết bao chuyện, họ lại còn bị người ta truy sát. Thân là đội trưởng như Bàng Nhiên dù có ngốc cũng nhận ra được cái người tên Lâm Châu này trà trộn vào đội của hắn chắc chắn có vấn đề.
Ban nãy Bàng Nhiên thấy Lâm Châu đã thả một con Braixen ra để đối chiến với Staraptor, thêm cả một con Mimikyu nữa. Hai con Pokemon cấp Nhập Môn lại có thể chống đỡ được với con Staraptor kia.
Cậu ta sở hữu hai con Pokemon chủ chiến với trình độ huấn luyện cao. Một huấn luyện viên bình thường sao có thể làm được điều này?
Lâm Châu này hẳn là không đơn giản chút nào.
Bàng Nhiên không biết danh tính của cậu ta, nhưng với thực lực như vậy mà nói là chỉ “quá giang” đội của hắn thì không thể tin nổi.
Advertisement / Quảng cáo
Trong này không có ẩn tình gì thì mới lạ đó.
Hơn nữa, Lâm Châu đã sớm thu thập tất cả các Phiến Thạch Plate trong tay thi thể và cả Phiến Thạch mà chính anh vứt xuống đất, rõ ràng cậu ta hiểu rất rõ tác dụng của những vật đó.
Người này chắc chắn biết rõ nhiệm vụ hái thuốc của bọn họ, hơn nữa còn cố tình tiếp cận họ nữa.
“Chuyện này nói ra thì rắc rối lắm, nên tôi mới lười giải thích với mọi người.”
Lâm Châu nhún vai, lật bài ngửa chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Từ lúc chống lại Staraptor và để lộ thực lực của mình thì đã không thể giấu giếm thêm được nữa.
Nhưng cũng không sao và cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao toàn bộ Phiến Thạch Plate đều đang nằm trong tay cậu.
Hơn nữa lúc này bọn họ đều đang đối mặt với một rắc rối giống nhau.
Cái đám thợ săn “đánh cả quân mình” ngu dốt kia rõ ràng không có ý định buông tha cho bọn họ, vậy nên cậu ắt phải đánh trả rồi…
“Ba người không cần quan tâm xem tôi là ai đâu. Các người cũng thấy thực lực Pokemon của tôi rồi đấy, không phải không thể đối phó với lũ thợ săn kia đúng không?”
“Ba người muốn sống sót thì không thể thiếu được tôi. Cho nên thay vì lãng phí thời gian đứng đây hoài nghi nhau, chi bằng suy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào đối phó với kẻ địch chung của chúng ta đi.”