Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 179: Hai tên thợ săn


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 179: Hai tên thợ săn

Editor: Nguyetmai

Mimikyu mượn gió bẻ măng, động tác trôi chảy, thấy có thể làm con Staraptor bất ngờ tập kích ngã xuống đất sưng đầu.

Thế nhưng.

Lần này bộ móng ma thường ngày luôn rất hữu dụng của Mimikyu lại không thể phát huy tác dụng.

Đôi cánh của Staraptor giống như sắt thép bị móng ma bẻ một hồi lâu mà vẫn không chút sứt mẻ!

Ngược lại nó càng xòe rộng cánh ra, giẫy bay cả móng ma của Mimikyu.

“Cấp Tinh Anh!”

Lâm Châu hô lên một tiếng, biết được đây là đối thủ có thực lực ở cấp bậc nào, cậu biết mình không thể chần chừ thêm nữa.

Pokeball được ném ra, ánh sáng lóe lên.

Trên người Braixen bao phủ Sunfire, hai tay khống chế Will O Wisp, nện thẳng vào Staraptor!

“Bùm!” một tiếng.

Will-O-Wisp bắn lửa tung tóe khắp nơi.Advertisement / Quảng cáo

Staraptor bay ngược lại, nó là một con Pokemon hệ Bay thân hình to lớn ở trong khu rừng tầng thấp chật hẹp, nên liên tục gặp phải trở ngại về địa hình, hành động cực kì bất tiện.

Staraptor kéo giãn khoảng cách với Lâm Châu.

Đối mắt Lâm Châu lướt nhanh, nhìn thấy trên cổ của Staraptor đang đeo một cái camera.

Đang có huấn luyện viên chỉ huy con Staraptor cấp Tinh Anh này từ xa!

Trong lòng Lâm Châu đột nhiên sáng tỏ, suy đoán vừa rồi của cậu có lẽ là chính xác, quả nhiên có người nhằm vào các đội nhóm hái thuốc, muốn ngăn cản bọn họ tiến vào thung lũng Arche.

Vấn đề là… mình rõ ràng là đồng đội của hắn mà?!


Anh đánh tôi làm gì hả?!

Lâm Châu đúng là bị chơi rồi, quả là tai bay vạ gió.

Ở một vị trí cách nhóm Lâm Châu rất xa.

Có hai quả đầu máy bay* vô cùng giống nhau.

(*) Kiểu tóc có phần mái đằng trước rất dài, được vuốt lên như một cái sừng trên đầu, tóc phía sau ngắn hơn vuốt xuôi theo hộp sọ. Kiểu tóc rất thịnh hành thập niên 50, 60 thế kỷ trước.

Đang đeo tai nghe, quan sát cảnh tượng truyền đến từ camera, trong màn hình chính là hình ảnh nhóm của Lâm Châu.

Rõ ràng, hai cái đầu máy bay này chính là những thợ săn tập kích hội Lâm Châu.

“Anh trai, chúng ta lại tìm thấy người rồi.”

“Em trai, tầm nhìn Staraptor của em đúng là số một.”

“Anh trai, nếu không có đám cành cây đáng chết này thì Staraptor còn có thể làm tốt hơn.”

“Em trai, đừng để ý, có lẽ đây là đội hái thuốc cuối cùng rồi, tiêu diệt bọn chúng xong là hoàn thành nhiệm vụ.”

“Anh trai, anh nói đúng.”

“Em trai, anh nhớ hình như Lord dặn dò rằng có một viện binh quân mình, bảo chúng ta đừng đánh nhầm.”

Gã anh trai đầu máy bay lấy một tấm ảnh ra, người trong ảnh chính là Lâm Châu.

Gã em trai đầu máy bay cầm tấm ảnh trầm mặc một hồi rồi nói:

“Anh trai, hình như em đang đánh nhầm người rồi.”


“Em trai, em đúng là một cậu em trai.”

“Anh trai, làm thế nào bây giờ.”

“Em trai, giờ chỉ còn cách xử hết cả lũ thôi.”

“Anh trai, anh nói đúng.”

“Em trai, bảo Staraptor của em đối phó với người đó, mấy người còn lại để Pokemon của anh đối phó.”

Gã em trai đầu máy bay gật đầu, nhìn đám người Lâm Châu hiển thị trên màn hình, trên mặt lộ rõ nụ cười ác độc.

Hai anh em đầu máy bay hướng vào con Pokemon ở phía bên kia tai nghe và hạ mệnh lệnh.

“Làm thế nào, làm thế nào, chúng ta nên làm thế nào, Từ Ninh anh mau nghĩ cách đi!”

Một tay Tôn Linh Linh ôm Chimecho của mình, một tay kéo Từ Ninh, hai người mới dựa vào nhau mà run lên cầm cập.Advertisement / Quảng cáo

“Tôi… tôi làm sao biết được, tôi cũng đang rất tuyệt vọng đây.”

Từ Ninh nhìn con Staraptor ánh mắt hung tợn, thân hình khổng lồ cách đó không xa, nếu nói không sợ là nói dối.

Đó là một con Pokemon cấp Tinh Anh đấy.

Sức mạnh của nó vượt quá một cấp bậc năng lượng so với Pokemon của bọn họ.

Trong hệ thống phân cấp của Liên Minh Pokemon, tổng cộng cấp bậc năng lượng của Pokemon chỉ có vài mức, khoảng cách thực lực giữa mỗi cấp bậc đều vô cùng lớn.

Nếu không có gì xảy ra ngoài dự liệu, một con Staraptor này hoàn toàn có thể nuốt trọn tất cả bọn họ!


Suy nghĩ của Từ Ninh không thể nói là bi quan mà chỉ có thể nói là khi đối diện với tình huống này, trong anh đột ngột nảy sinh một cảm giác bất lực.

Thế nhưng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Âm thanh “Vù! Vù!” đột nhiên vang lên từ sau lưng mấy người bọn họ, một áp lực gió tỏa ra cái lạnh rùng mình áp thẳng vào lưng bọn họ!

Mấy người bọn họ vô cùng sợ hãi ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái “cưa điện” xoay tròn tốc độ cao đã tới ngay trước ngực của Bàng Nhiên!

“Phập!”

Da thịt cơ bắp bị xé toạc, máu thịt tung tóe khắp nơi! Chiếc “Cưa điện” giống như máy xay thịt, nghiền nát phần cơ thể mà nó xuyên qua!

Machoke của Bàng Nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể nó xuất hiện một lỗ máu khổng lồ, một mảng thịt lớn bị xé toạc bay ra, máu nóng cứ thế phun trào.

Anh bạn cơ bắp này vào đúng thời khắc quan trọng đứng chắn trước huấn luyện viên của mình, hứng trọn cú đánh chí mạng cho anh ta!

“Hự!…”

Bàng Nhiên nhìn con Machoke của mình trọng thương sắp chết, đôi mắt ngay lập tức đỏ ngầu, bất kể một ai nhìn thấy con Pokemon sớm chiều bên cạnh mình biến thành như vậy, phàm là người bình thường đều không thể chịu nổi.

Thế nhưng khi Bàng Nhiên quay đầu lại muốn tìm con Pokemon bất ngờ tập kích đó lại căn bản không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Sau pha tấn công như cưa điện nghiền thịt vừa rồi, đối phương gần như ngay lập tức biến mất.

Nhưng anh ta biết, kẻ địch chắc chắn vẫn còn ở gần đây để chuẩn bị lần tấn công tiếp theo.

“Xong rồi! Vẫn còn một con!”

Tôn Linh Linh sắp sửa bật khóc, đầu tiên là Lâm Châu bị Staraptor tập kích, sau đó lại là Bàng Nhiên bị đánh úp, như vậy rõ ràng là kẻ địch không cho họ con đường sống.

Nhìn xác chết vẫn còn đang nóng hổi bên cạnh, trong lòng Tôn Linh Linh đã bắt đầu sợ hãi cầu trời khấn Phật.

Cô nào biết trong mê cung lại nguy hiểm như vậy, trước đó cũng hay nghe thấy mọi người nói nguy hiểm, nhưng thực tế cô chưa từng đi ra ngoài khu vực kiểm soát xa như lần này nên cũng không để tâm.

Lần này quả thực đã triệt để lưu lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Tôn Linh Linh đã quyết định, nếu lần này có thể nguyên vẹn quay về cô nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ đi tìm công việc, sẽ không đến mê cung nữa.


Tiền lương, đãi ngộ không tốt thì thôi, còn hơn là bị con chim khổng lồ này rỉa thịt!

Trong lúc Tôn Linh Linh đang ở đó suy nghĩ lung tung về tương lai của mình thì nghe có tiếng hô hoán vọng đến từ chỗ Lâm Châu.

“Có cách nào chạy thoát không, chúng ta không đánh nổi!”

Thần sắc Lâm Châu nghiêm nghị hiếm thấy.

Bên phía cậu thả Braixen và Mimikyu ra cùng đối mặt với Staraptor cũng không hề dễ dàng, suy cho cùng đó cũng là đối thủ hơn hẳn Pokemon của cậu một cấp bậc.

Hơn nữa, vừa rồi cậu đã nhìn thấy hội Bàng Nhiên cũng gặp phải tập kích, biết được kẻ địch không chỉ có một con.

Như vậy thì phiền phức rồi.

Nếu chỉ có một con Pokemon cấp Tinh Anh Staraptor này, bọn họ người đông, Pokemon của Lâm Châu cũng nhiều, cũng không phải không thể thử đánh một trận.Advertisement / Quảng cáo

Thế nhưng kẻ địch lại có tới hai con.

Hơn nữa, trong đó có một con còn mai phục trong góc tối, sở hữu năng lực một chiêu tuyệt sát còn thông tin Pokemon lại không rõ ràng, là chủng loại nào cũng không biết.

Bạn nói phải đánh thế nào?

Căn bản là không thể đánh nổi.

Cho nên Lâm Châu đã chuẩn bị bỏ chạy thoát thân.

Bàng Nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lâm Châu, quay sang nhìn con Machoke bị thương nặng trước mặt, gắng kìm nén cảm xúc và lấy một quả Pokeball ra.

“Tôi có cách! Mọi người chuẩn bị tinh thần nhé!”

Bàng Nhiên hô lên một tiếng, ném Pokemon ra.

Ánh sáng trắng lóe lên, một con Koffing xuất hiện sau đó phun ra lớp sương mù dày đặc, sương mù tràn ngập xung quanh, tầm nhìn ngay lập tức trở nên mơ hồ không rõ.

Mấy người hội Lâm Châu nhân lúc sương mù bao phủ liền hành động trong màn sương dày, nhân cơ hội trốn thoát.

Starraptor ngay lập tức đập cánh muốn xua tan lớp sương đen, nhưng địa hình của Con Đường Sân Vườn chật hẹp rối rắm, căn bản không thể xua bỏ ngay lập tức.

Đợi đến khi Staraptor quạt hết đám khói đen ấy thì hội Lâm Châu cũng đã chạy mất dạng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.