Cược Cho Anh Thắng

Chương 10: Cùng nhau tìm chốn yên bình!


Đọc truyện Cược Cho Anh Thắng – Chương 10: Cùng nhau tìm chốn yên bình!

Khi Thanh có thể đứng vững lại thì thấy mình đã cách rất xa điểm xuất
phát ban đầu, hồ bơi uốn lượn xinh đẹp này dường như chỉ còn khiến cô
hài lòng và phấn khích. Ba vũ công mặc những bộ đồ sặc sỡ, đang lắc lư
nhảy điệu samba quyến rũ ở ngay gần Thanh. Giữa tiếng nhạc rộn ràng,
khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy nước được ánh mặt trời chiếu vào, như hàng
ngàn viên lưu ly lấp lánh ngự trị đến sáng bừng cả không gian.

Duy nuối tiếc lấy khăn chấm nhẹ đi những giọt nước long lanh ấy, nhưng
đôi mắt lại như bị khóa chặt vào nụ cười rạng rỡ mãn nguyện kia. Cảm xúc hạnh phúc trào dâng khiến Duy ngẩn ngơ đặt tay lên ngực mình, tự nhiên
ngu ngơ nói:

– Nếu tim anh cứ tiếp tục đập ầm ầm như thế này, sớm muộn gì cũng bị suy tim mất thôi.

Thanh khựng lại bởi một câu bày tỏ rất tự nhiên của Duy, hơi nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt đang cố gắng che dấu cảm xúc bằng vẻ điềm tĩnh của
mình. Tủm tỉm nhận lấy chiếc khăn bông trắng mềm mại, lột chiếc mũ bơi
ra, vừa lau tóc và mặt vừa nói:

– Nếu sớm vậy đã bị suy tim, thì làm sao mà theo sau tôi được đây. Vậy
mới nói, bảo trì tim anh cho tốt. Để có thể tán tỉnh tôi, anh cần một
trái tim sắt đá hơn hiện tại nhiều lắm.

Nói rồi Thanh còn cầm cái khăn đập đập xuống phía ngực trái của Duy trêu chọc sau đó mới đứng lên đi về phía phòng thay đồ.

Duy cúi người xuống che đi nụ cười của mình, cô gái này thật không biết
ư? Vì cô ấy anh đã làm đến bao nhiêu cái chuyện ngốc nghếch mà bản thân
cũng không tưởng tượng nổi. Trái tim sao? Nó sớm đã thật mềm nhũn ra với cô ấy rồi chứ còn lại chút nào sắt đá nữa.

Thanh xách trên tay chiếc túi du lịch nhỏ màu rêu, cũng chẳng rõ là nhãn hiệu gì. Chỉ thấy khá nhẹ nhàng và thoải mái chuẩn bị đi loanh quanh ra bờ biển dài hơn một ki lô mét toàn cát mịn ở phía sau khu vui chơi.
Nhưng lúc này Thanh đã thấy Duy xuất hiện, vẫn bộ quần áo cũ lúc trên
tàu chỉ khác là tay anh có chiếc túi du lịch Vuitton nhỏ màu nâu, điềm
nhiên đợi bên cạnh chiếc cầu gỗ bắc qua hồ nước nhân tạo. Bóng anh đổ
dài mang chút gì đó phiêu dật, cô liêu, lặng lẽ in đậm trong tầm nhìn
của Thanh.

Thật sự Thanh chẳng biết giải quyết người đàn ông này như thế nào. Anh
là một người rất xa lại nhưng lại giống như thật quan trọng với cô.
Người ta thường nói sao nhỉ? Tình yêu là phải thật đúng lúc gặp đúng
người. Duy xuất hiện bên cạnh cô vừa đúng lúc cô buông bỏ thứ tình cảm
vô vọng kia. Không tính là quá rầm rộ nhưng lại cứ nhanh chóng xâm chiếm vào cuộc sống của Thanh khiến cô chẳng kịp định hình gì.

Đứng sau tấm lưng rộng và thân hình cao lớn mang chút bất cần của Duy, Thanh khẽ hắng giọng:

– Anh muốn đi ăn gì không?

Duy từ tốn quay lại đầu hơi nghiêng, ánh mắt sâu hun hút đối diện với ánh nhìn lơ đãng của Thanh hỏi lại:

– Em thì sao?

– Tùy tiện gì cũng được. Hay là mua bánh mì nhé. Tôi mời anh!

– Ồ mấy khi được em mời, anh sẵn sàng.

Vậy là Thanh mua một ít bánh mì ngọt, thêm mấy chai nước và cả vài gói
bim bim xanh đỏ để Duy xách rồi cùng nhau ngồi dưới chiếc chòi mát ngắm
biển. Thanh nằm ngửa người ra chiếc ghế xếp, cắn một miếng bánh mì nhìn
xa xăm về phía những người đang chơi trò cảm giác mạnh. Vài người đàn
ông mặc áo phao hò hét cùng nhau kéo dù bay, hai cô gái da trắng tóc
vàng đang rượt nhau bằng mô tô nước, còn có một nhóm người mặc đồ lặn
chuẩn bị ngắm san hô.

Đây là tết đầu tiên cô một mình ra biển. Phải nói tết dương hay tết âm
gì Thanh cũng chưa từng có ý định sẽ ra biển. Bởi lúc đó thời tiết ở Hà
Nội không tính là quá lạnh, nhưng vẫn đủ để muốn đắp chăn bông chứ chẳng đủ mãnh lực mà đi đón gió. Nhưng năm nay thì khác, cô muốn trải nghiệm
và cảm nhận thật nhiều nhiều hơn nữa về cuộc sống này. Ít ra cuộc đời
cũng phải tươi đẹp thật đủ để giữ cô lại chứ, sống thì cũng phải có ý
nghĩa cho đáng sống chứ nhỉ.

– Lần đầu tiên được cảm nhận không khí tết đặc biệt như thế này đấy. Sao mà em cũng nghĩ ra được nghỉ tết thì đi biển vậy.

Thanh nhún vai nhìn về phía Duy, khuôn mặt nghiêng của anh khá ưa nhìn
với đuôi mắt mang theo ý cười và sống mũi hơi cao. Bàn tay với những
ngón tay thon dài đưa chai nước suối lên miệng uống một hơi. Hòn đảo này êm đềm đến nối gió chỉ hơi khiến sóng biển lăn tăn, mang theo mùi mặn
và bụi bặm của cát. Hài hòa quá khiến cho con người ta không cầm lòng
nổi. Bỗng dưng Thanh cũng muốn liên tưởng Duy giống như nơi này vậy. Vừa đẹp đẽ lại yên bình thanh tĩnh, hình như anh còn đang giấu đi những
sinh động của bản thân nữa.

– Đôi lúc thật hâm mộ cuộc sống tự tại của anh đấy.

– Vì sao em cho rằng anh tự tại?

Duy hơi buồn cười bởi ngữ điệu mang theo chút than thở của Thanh. Cô gái này luôn có cái nhìn rất mới lạ về đối phương. Anh không tin Thanh thật sự cho rằng anh tự tại như lời cô nói, nên mới cố tình hỏi lại.

Vẫn hướng ánh mắt tới một điểm xa xôi, nơi mà bầu trời trong veo và nước biển trong vắt giao nhau như hòa vào làm một. Khuôn mặt vừa khắc khoải
lại vừa như nhẹ nhõm, Thanh trả lời bâng quơ:

– Hồi nhỏ tôi luôn thắc mắc đâu mới là điểm cuối của biển. Nhưng sau này mới tự hiểu, bất cứ nơi nào là bờ, nơi đó chính là điểm cuối.

Hơi ngừng một chút Thanh chuyển ánh mắt, chăm chú gấp lại chiếc vỏ bánh mì vuông vắn trong tay.

– Tôi nói anh tự tại, bởi ít nhất anh có đủ khả năng khiến cho người đối diện cảm thấy điều đó từ anh. Có thể trước đây anh phải trải qua rất
nhiều nỗi đau khổ cùng cực, nhưng ở thời điểm này… dù chỉ có một mình đi chăng nữa, thì cuộc sống của anh vẫn luôn có ý nghĩa và không hề vô vị. Đó chính là điều khiến tôi hâm mộ.

Duy vẫn thủy chung hướng ánh mắt sâu thẳm hơn lòng biển kia, vào khuôn

mặt nghiêng phảng phất chút gì đó cô liêu chất chứa nhiều nỗi niềm của
Thanh. Cô gái này luôn là một ẩn số khiến anh không nắm bắt được. Duy
thật lòng thổ lộ:

– Em biết không? Anh luôn nhìn thấy sự bất cần ở em, nhìn thấy hiện tại
em đã không còn ràng buộc gì nữa. Cảm giác em sẵn sàng rời bỏ nơi này
bất cứ khi nào, nhưng từ ánh mắt em… không phải không đành lòng ra đi,
mà lại là không thể ra đi. Em luôn làm anh cảm thấy rất lo lắng.

Ánh mắt thảng thốt của Thanh ngạc nhiên đối diện với đôi mắt dường như
nhìn thấu sự đời của Duy… Anh là người đầu tiên biết được suy nghĩ thật
trong cô, suy nghĩ mà chính cô vẫn luôn lẩn trốn và cố gắng che giấu.
Tình cảm với Phong sớm đã là một hố đen trong cuộc đời Thanh, đó là thứ
tình cảm cô tuyệt vọng từ rất lâu rồi, nó không phải sợi dây ràng buộc
Thanh với cuộc đời này nữa… Là một người khác, người ấy vì cô mà không
thể tồn tại, trước khi bước vào nơi mà Thanh không thể chạm vào, anh đã
nói cô “phải sống thật tốt”. Chỉ vì ánh mắt dãy dụa của anh khi bị ngọn
lửa điên cuồng ấy nuốt trọn mà Thanh không dám ra đi. Cô sợ ở một nơi
nào đó, khi gặp lại anh… cô sẽ không thể đối diện với anh được. Người
ấy… cô nợ anh cả một mạng sống!

Duy đưa tay chạm nhẹ vào giọt nước mắt nặng trĩu bất giác tràn ra, chứa
đựng tất cả đau thương mà Thanh phải chịu đựng. Nó vừa như nóng bỏng,
lại chỉ như ấm áp tiếp xúc với bàn tay thô ráp của Duy. Tâm tình xáo
trộn và đau lòng hơn rất nhiều, anh nắm nhẹ lấy bàn tay cô mà nói:

– Thật sự đấy, anh rất cảm ơn rằng… ít nhất còn có thứ níu giữ được em!

Thanh nhìn khuôn mặt chân thành của Duy cảm thấy gần gũi đến mức ngạc
nhiên. Ánh mắt anh chứa đựng tất cả tình cảm, sự quan tâm, đau lòng và
cả lo lắng nữa. Chưa từng có một ai quan tâm cô theo cách anh đang làm.
Cô tưởng rằng anh vội vàng xâm nhập vào cuộc sống của cô, nhưng hình như không phải vậy. Duy để ý đến từng cử chỉ, nét mặt, dáng vẻ hay sở thích của cô. Có lẽ anh là người duy nhất dụng tâm nhiều đến thế chỉ vì một
ánh mắt của cô.

Trước đây Thanh đã quen với cuộc sống chấp nhận dày vò, bởi cô biết bản
thân mình không hề tốt đẹp. Nhưng hiện tại người đàn ông mặc chiếc áo
xanh còn nhẹ hơn cả màu trời kia, mái tóc gọn gàng cắt ngắn để lộ vầng
trán rộng và khuôn mặt ưu tú. Người đàn ông ấy đang nắm bàn tay cô, vừa
đủ chặt để Thanh cảm nhận được sự tồn tại của anh, lại vừa đủ nhẹ nhàng
để cô biết anh đang lo lắng và nâng niu cô như thế nào. Dường như Duy
đang muốn truyền tới trái tim cô hơi ấm của cuộc sống này bằng nhiệt
huyết của chính trái tim anh.

Mặc tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, mặc cả tiếng gió nhẹ nhàng đưa
sóng biển xô bờ. Thanh vô thứ lạc thật sâu vào đôi mắt thăm thẳm của
Duy, nơi ấy vừa bí ẩn lại vừa như tường tận… chỉ ngập tràn một bóng hình Thanh. Bỗng như giật mình, lại không biết phải đối diện với ánh mắt đầy yêu thương bao bọc ấy như thế nào, ngại ngùng nhìn đi nơi khác để sắp
xếp lại cảm xúc của bản thân. Nhưng dường như Duy nhanh chóng nhận ra sự ấp úng trên khuôn mặt xinh đẹp kia nên chỉ đành cười cười cố tình mở
lối đi.

– Anh định nói là tối nay ở đây bắn pháo hoa em có muốn ở lại không.
Nhưng anh cho rằng em vẫn nên quay về thành phố thôi. Anh có đặt trước
rồi, chúng ta ra đi ca nô về rồi đi ăn sau nhé. Được không?

Thanh cũng không ý kiến gì nữa, dù còn nuối tiếc hòn đảo xinh đẹp này
nhưng bản thân quả thật khá mệt rồi. Điều cần làm là trở về khách sạn,
tắm nước nóng và nghỉ ngơi một hồi. Vì vậy Thanh chẳng hơi sức nào mà
phản kháng ý tốt của anh chàng này nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái
cùng Duy thong thả đi dần ra bến đợi.

Đường về có lẽ là êm đềm hơn, Duy đưa cho Thanh một chút gừng, cũng tự
tay dán miếng chống say ra sau tai cô và còn rất chu đáo dặn dò:

– Em biết đấy, chỉ bảy phút là em đã ở đất liền rồi. Anh luôn đứng cạnh em, hít sâu thở đều nhé.

Thanh thấy Duy căng thẳng vậy lại hơi buồn cười, vì thật ra bản thân
Thanh đây cảm thấy tinh thần rất thoải mái. Dường như gánh nặng tâm lý
cũng đã được bỏ xuống quá nửa, nên chỉ gật đầu một cái lấy lệ và cùng
Duy bước lên ca nô. Nhưng vẫn là cô quá đề cao bản thân hoặc đánh giá
quá thấp tình trạng bệnh sợ nước lâu năm này của bản thân. Bởi bảy phút
trôi qua, là bảy phút trống ngực cô đập rộn ràng, tay chân vẫn vô thức
run rẩy. Chỉ đến lúc Duy giữ chặt lấy bờ vai Thanh từ phía sau, cô mới
có thể dần điều hòa lại nhịp thở và vững tin hơn. Khi tới đất liền rồi
vẫn phải dựa vào Duy đưa trở về khách sạn, mở cửa phòng giúp, sắp xếp
cho cẩn thận rồi anh mới dặn dò:

– Anh ở cách em hai phòng. Có gì thì gọi anh nhé.

Thanh chẳng quan tâm được Duy đang truyền tải thông tin gì nữa, vì ý
thức của bản thân đang dần chìm vào giấc ngủ chập chờn nào đó rồi.

Duy ghi lại số điện thoại của mình ở mẩu giấy nhớ dán ở gần điện thoại
để bàn, đặt một ly nước ở bàn gần giường, vặn chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh
sáng vàng nhạt xuống số nhỏ nhất, lại chỉnh điều hòa về hai mươi hai độ. Đi về phía phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt mầu trắng nhúng nước ấm, lau
mặt cho Thanh thật nhẹ nhàng… lặng ngắm khuôn mặt đang hiện rõ sự khó
chịu kia thêm một lúc, rồi mới lưu luyến đi ra ngoài đóng cửa lại.

Giấc ngủ nặng nề đưa Thanh dong duổi về nơi thật lâu thật lâu trước đây, thật sâu thật sâu nơi nào đó trong miền kí ức mờ nhạt… Nơi ấy có cây cổ thụ già cỗi với những tán cây to lớn, có một chiếc ghế gỗ anh tặng
riêng cho Thanh. Anh nói anh sẽ là anh trai, mang lại cho Thanh thứ tình cảm mà cô chưa từng có. Nhưng bỗng một ngày người anh trai như tượng
đài hi vọng ấy sụp đổ. Cô biết được rằng anh cũng yêu thích Phong… thứ
tình yêu giống như tình yêu tuyệt vọng mà cô mang theo vậy. Liệu anh
tiếp cận cô có mấy phần thật lòng? Hay chỉ đơn giản là sự đồng cảm? Hoặc giả lại là một sự thám thính tình địch chẳng hạn? Thanh thất vọng đến
mức nào? Không thể kiềm chế được bản thân, sao chỉ vì những quan tâm đời thường kia mà kì vọng đến mức ấy?


Dù trong giấc mơ ngắn ngủi đứt đoạn, Thanh cũng nghe thấy tiếng sóng
biển đang ầm ào dội lại, điên cuồng như chính cõi lòng cô. Nhưng sóng
biển không dập tắt được ngọn lửa dữ dằn năm ấy, và không đánh tan nổi
cơn ác mộng hiện giờ. Ánh mắt sâu thẳm dịu dàng và day dứt, an nhiên
chịu đựng đau đớn tột cùng của anh như đang đối diện với Thanh. Nụ cười
mờ nhạt của anh cắn nuốt tan tành cả trái tim lẫn lý trí cô. Dàn âm
thanh nặng nề tựa như bóng tối chết chóc đè lên thân hình cao lớn. Ánh
sáng chớp lóe hòa cùng ánh lửa hung hãn nuốt chửng mọi thứ, mùi cháy
khét lẹt làm đặc quánh tất cả không gian, khói mịt mù che lấp hết tầm
nhìn hạn hẹp…

Cô muốn nắm lấy bàn tay ấy mà kéo anh lại phía mình, nhưng ngọn lửa cứ
hung hăng chẳng chừa bất cứ điều gì, nó nuốt trọn ánh mắt sâu thẳm, nụ
cười bất diệt và rồi một tượng đài hi vọng chưa kịp sống dậy đã hoàn
toàn sụp đổ không dấu vết… Thanh hốt hoảng nắm lấy không trung và bật
dậy hô to một tiếng “anh” như cô đã từng gọi. Nhưng hổn hển mở mắt ra
chỉ là không gian lặng ngắt, tiếng điều hòa ù ù tỏa ra hơi mát nhè nhè
khiến cô run rẩy không thôi.

Bờ vai buông thõng cảm nhận một hơi ấm vừa như xa lại lại thật quen
thuộc. Hình ảnh bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng bao bọc lấy đôi tay trắng
bệch của mình, chầm chậm lạc vào ánh mắt hoang mang vô định của Thanh.
Khuôn mặt Duy hiện rõ từng nét lo âu, tay còn lại anh nhẹ nhàng lau hết
nước mắt ướt đẫm, chảy tràn trên gương mặt cô gái đáng thương. Rốt cuộc
là đau khổ đến mức nào mới có thể thành được hình dáng hiện tại đây?

Chứng kiến Thanh bị cơn ác mộng hành hạ hơn một tiếng trời, Duy không
cầm lòng được mà cúi mặt che đi đôi mắt sắp muốn rơi lệ của mình. Trời
đã tối mịt mà vẫn không thấy Thanh có động tĩnh gì, Duy đành phải nhờ lễ tân mở cửa liền phát hiện cô gái này đang sốt cao, ú ớ nói điều gì đó,
đầu thì lắc liên tục, mướt mát mồ hôi và nước mắt dàn dụa. Đã biết là
khi điều trị vượt qua chướng ngại tâm lý cô sẽ bị sốt một chút, nhưng
Duy không ngờ rằng lại có thể nguy hiểm đến mức này. Ánh mắt lạc lõng
của Thanh như hàng ngàn mũi dao chích thẳng vào phía ngực trái khiến Duy đau lòng ôm cô vào. Vuốt tóc Thanh thật nhẹ nhàng mà nói:

– Tất cả mọi chuyện của quá khứ, em đừng nghĩ tới nữa? Hãy sống cho em của hiện tại một chút được không?

Thanh mơ hồ nhìn vô định vào không gian tĩnh mịch. Phải rồi, quá khứ cô
chẳng thể quay lại… cũng đã bao lâu rồi không mơ tới anh nữa, không gặp
giấc mơ ấy nữa. Thanh tưởng rằng anh đã hoàn toàn biến mất, nhưng đột
nhiên hôm nay bất ngờ quay lại khiến cô không lường trước nên hoang mang cực độ. Thanh thở dài dụi mặt thật sâu vào bờ vai Duy… xin hãy cho cô
có thể tìm kiếm một chút yên bình và tự tại của người đàn ông này được
không?

Gần mười phút sau, Duy chủ động tách cô gái này ra khỏi bờ vai đã ẩm ướt của mình, anh thở dài đặt cô nằm xuống giường rồi về phía phong tắm lấy khăn ấm ra lau mặt cho Thanh. Duy nhẹ vén ít tóc mái của Thanh lên như
một việc anh vẫn thường làm, lại pha chút nước ấm cho cô uống sau đó mới hỏi ý kiến Thanh:

– Em muốn ngủ một giấc đợi anh mua đồ ăn về, hay cùng anh ra ngoài ăn chút cháo hải sản?

– Nghỉ một chút, rồi tôi đi cùng anh.

Thanh nhắm mắt nghiêng đầu nói lại càng làm Duy đau lòng. Anh ước mình
có thể chạm sâu vào suy nghĩ của cô, hi vọng mình có thể đồng điệu với
tâm hồn cô. Có thể không xóa đi được những kí ức thương tâm ấy, nhưng ít nhất có thể cùng sẻ chia với Thanh. Anh không nghĩ mình sẽ chịu đựng
được ánh mắt cô đơn và lạc lõng ấy, anh không muốn bắt gặp khuôn mặt
Thanh thảng thốt và hoảng sợ thêm một lần nào nữa…

Mặc chiếc đầm ren dài màu đen và khoác chiếc áo mỏng, Thanh cùng Duy
lững thững đi giữa thành phố Nha Trang sáng đèn và nhộn nhịp. Phía bên
tay trái là sóng biển đang dữ dội xô về bờ, gió biển lồng lộng mang theo cả hơi nóng ùa lại. Hai người dừng trước một quán cháo hải sản đông
người ra vào và tìm chỗ ngồi. Duy tỉ mỉ lau đi lớp cát bụi trên mặt bàn
và ghế sau đó mới gật đầu ý bảo Thanh ngồi.

Mùi cháo thơm phức của hành ngò và hạt tiêu tràn ngập khứu giác, nóng
hổi khiến tâm tình người ta dễ chịu hẳn. Vị cháo thanh ngọt khiến Thanh
hài lòng ăn hết một tô đầy, mồ hôi lấm tấm trên trán làm Duy bật cười
lấy chiếc khăn giấy bóc ra và đưa cho cô. Thanh thoải mái nhận lấy và
nói:

– Hôm nay phiền anh nhiều quá, bữa này để tôi mời nhé.

Duy nhún vai cho thêm ít ớt vào tô cháo của mình không ý kiến gì, cô gái này muốn sòng phẳng thì anh cũng chẳng ngại tạo ra nhiều cái nợ nần cho cô trả.

Khi thanh toán xong xuôi, Thanh cùng Duy đi dạo chợ đồ lưu niệm và thức
ăn, sau cùng là vào siêu thị gần đó chọn chút đồ ăn vặt rồi cả hai đi
dọc bãi biển trên đường về. Thanh dừng bước nghe nhóm học sinh vừa hát
bè nhau vừa đàn vừa trống cảm thấy rất thích thú. Duy thấy Thanh mải lẩm nhẩm theo lời hát người hơi lắc lư bèn lên tiếng hỏi:

– Muốn làm một bản không?

Dùng ánh mắt dò hỏi, Thanh hướng về khuôn mặt thản nhiên của Duy, anh
cười rất lãng tử đi lại phía cậu thanh niên đang cầm cây ghi ta mầu nâu. Không biết anh nói gì mà tốp thanh niên cả trai cả gái đều cười cười và nhường cho anh một chỗ còn đưa cả cây ghi ta cho anh mượn.

Duy nhận lấy chiếc ghi ta, ngồi trên bậc tam cấp đằng sau Tháp Trầm
Hương. Chân thấp chân cao đỡ lấy cây ghi ta một cách chuyên nghiệp. Đèn
đường vàng trải một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đủ để soi rõ từng đường nét
phong trần trên khuôn mặt Duy. Gió biển thổi lại, giọng hát anh như gần
như xa:


– Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.

Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.

Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi

Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài

Một tràng nhạc đệm dài cùng tiếng trống Cajon cậu thanh niên bên cạnh
đập đập gõ gõ theo. Duy lắc lư người chân nhịp nhịp, ngón tay thon dài
thì gẩy dây đàn, giọng anh trầm ấm tiếp tục vang lên theo giai điệu ngọt ngào của bài hát Lời yêu thương (Đức Huy):

– Lần đầu gặp, gặp em trên phố.

Anh ngẫn ngơ, thẫn thờ như người ngủ mơ

Chỉ một lần nhìn vào đôi mắt,

Em đã cho anh quên, quên đi tất cả.

Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.

Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.

Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi

Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài

Duy say sưa hát và ánh mắt vẫn sâu thẳm nhìn Thanh. Đuôi mắt anh ánh lên ý cười vui vẻ nào đó khiến Thanh cũng cảm thấy nhộn nhịp theo. Một cô
bé trong tốp đứng dậy chủ động nắm lấy tay Thanh nhảy múa, lắc lư theo
từng nhịp và cười đùa làm cô cũng phấn chấn thả mình vào tuổi trẻ đầy
nhiệt huyết này.

Đến khi Duy kết thúc bài hát mọi người cùng vỗ tay tán thưởng, anh hài
hước trả lại đàn còn đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội. Sau đó đưa cả
túi đồ ăn vặt Thanh vừa mua ở siêu thị cho các bạn trẻ, chỉ ‘xin phép’
cầm lại một chai nước suối. Tạm biệt tuổi trẻ sôi động, hai người thong
thả đi dọc bờ biển tràn đầy sóng và cát, Duy mở nắp đưa chai nước cho
Thanh và hỏi:

– Mệt không?

– Rất thoải mái.

– Vậy thì tốt. Vận động một chút, tí nữa về tắm qua bằng nước ấm, ngày mai tỉnh dậy sẽ thoải mái hơn.

Chẳng biết Duy có nhìn hay không nhưng Thanh vẫn gật đầu nhận lấy chai
nước, thuận thế uống một ngụm. Đi bên cạnh Duy cô mới nhận ra đúng là
mình quá nhỏ bé thật. Duy dấu tay vào túi quần ka ki lửng, mặc chiếc áo thun rộng thoải mái vàng nhạt, chân đi đôi dép xỏ ngón màu đen đơn
giản, mặt vẫn nhìn thẳng phía trước. Dường như anh đã chắn hết cả gió
biển và sóng lớn đang cồn cào ngoài kia. Có vài đôi tình nhân hoặc vợ
chồng trẻ tay trong tay qua lại, Thanh nghĩ chắc chỉ có anh và cô tuy đi cạnh nhau, nhưng lại là mối quan hệ khác biệt như vây, Thanh lên tiếng
hỏi:

– Mình ngồi đây một lúc nhé.

– Được thôi. Em có muốn ăn gì không?

Thanh cười lắc đầu, một tay cầm chai nước một tay kéo gọn vạt váy của
mình lại, ngồi xuống ôm lấy đầu gối mặt hướng ra biển. Duy cũng chẳng
ngần ngừ, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Thanh. Dưới ánh sáng mờ nhạt của
đèn đường hắt lại, anh nghiêng đầu nhìn Thanh. Cảm thấy cô giống đóa
hồng đen gai góc, tưởng chừng không hề rực rỡ và nổi bật nhưng lại lặng
lẽ giao hòa với màn đêm huyền bí, tạo nên một khung cảnh kì diệu và mị
hoặc tới nỗi đối phương dứt không ra nhưng chạm lại không tới. Tóc dài
màu nâu uốn nhẹ phía đuôi được thả tự nhiên, bị gió biển làm cho lộn
xộn. Duy khẽ chìa tay ra, một chiếc cặp tóc có đính vài viên ngọc trai
nhỏ, chẳng hề lấp lánh lộng lẫy, nhưng vẫn nhìn ra được sự đơn giản trầm lắng yên bình lại cũng không hề mất đi vẻ đẹp vốn có của bản chất,
khiến Thanh khá ngạc nhiên nhìn anh. Duy cười cười:

– Vừa nãy vào chợ lưu niệm thấy cái này ưa nhìn, chọn cho em đó. Thử xem hợp không.

Thanh chầm chậm lấy chiếc cặp tóc từ lòng bàn tay Duy, túm lại mái tóc
xoăn hỗn loạn của mình, cặp lên đó rồi quay phía sau lại cho Duy nhìn,
miệng thì thành thật hỏi:

– Hợp không?

– Rất đẹp!

Thanh quay người đối diện và nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm như lòng đại dương của Duy giọng nhẹ nhàng:

– Cảm ơn anh nhé!

Duy chỉ cười không nói gì, anh hướng mắt về một nơi xăm nào đó mà Thanh
không định hình được. Sườn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Duy ẩn hiện
chút nuối tiếc nào đó tuy phảng phất nhưng hẳn là rõ nét lắm. Thanh
không biết anh đang phân tâm bởi điều gì. Đôi mắt anh cũng không hề êm
ả, chút gì đó gầm gào dữ dội như sóng biển ngoài kia, môi anh khẽ mím
lại dường như để trấn định bản thân.

Bao lâu rồi anh mới ra biển? Thậm chí còn đón giao thừa trên biển cơ
đấy. Duy biết chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng vẫn không thể tin rằng ngay đến em trai mình cũng lại ra đi chóng vánh như thế. Cho đến cuối
cùng anh mới chính là cô đơn và một mình. Em trai Duy tên Hải vậy mà lại sợ nước, nên mới nói trước đây Duy gắn liền với các hành trình leo núi
chỉ để phục vụ Hải. Ngày Hải bị điều gì đó kích động, cùng một đám bạn
dẫn nhau đi Phú Quốc lênh đênh ra đảo, Duy đang bận rộn với công việc ở
gara. Nhưng chỉ vừa nghe tin anh liền vứt hết cái gì mà cờ lê ốc vít để
đặt vé bay ra Phú Quốc. Đến nơi lại nhận được tin Hải đang cấp cứu ở
viện, anh phải hộc tốc chạy vào, sau đó là thời gian hai tuần tự chăm
sóc nhau của anh em Duy.

Kể từ ngày Hải đi, Duy chẳng dám ra biển lần nào. Anh rất sợ cái cảm xúc thê lương như hiện tại, nó xót xa giống như chưa từng quên đi, nhắc anh nhớ về từng đợt đớn đau trong quá khứ thảm khốc. Hải trẻ quá, cả một
chặng đường dài phía trước biết bao nhiêu tươi đẹp vậy mà lại vội vàng
dừng chân. Biển khơi bao là rộng lớn là vậy, dường như có thể ôm trọn
được tất cả đau thương của đời người. Nhưng tất cả là giới hạn bao
nhiêu, hay cứ vô bờ bến như người ta thường nói, và nỗi đau vẫn vô bờ

bến không diễn tả được như vậy.Trước biển tâm tình Duy sẽ tệ hại lắm,
trái tim tê tái chẳng còn biết đó là thứ cảm xúc gì. Gia đình tan nát
chỉ còn lại một mảnh duy nhất là anh. Anh muốn lắm được một lần đoàn tụ, và hẳn một lần sẽ là mãi mãi. Nhưng lại không dám… anh chưa giúp ba rửa oan nhục, chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ, và cả việc Hải đột
ngột ra đi vậy. Tất cả như những ẩn số ép Duy phải gồng mình để tự tại
được như Thanh nói.

Bằng chứng anh có được cũng đã tương đối, chỉ đợi đúng thời cơ để đánh
tới là đối phương sẽ gục, nhưng lại chưa biết thời cơ đó là lúc nào. Duy chẳng phải người tốt đẹp gì, thay thiên hạ dẹp loạn anh không ham.
Nhưng vùi dập nhân cách của ba anh, tước đi mạng sống của mẹ anh… thì
Duy không thể tha thứ. Chẳng cần biết lương tâm họ có day dứt có hối hận hay không, nhưng chính tay anh sẽ khiến những con người giả nhân giả
nghĩa ấy đứng trước vành móng ngựa, chịu sự trừng trị cho những tội lỗi
đáng khinh kia.

– Anh từng nói tôi muốn ra đi, chỉ là không thể ra đi. Anh phát hiện ra hay là anh đồng cảm?

Duy nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi quay lưng lại với thứ
ánh sáng rực rỡ phía đô thị phồn hoa nhộn nhịp và xô bồ kia. Vậy mà ánh
mắt ấy vẫn sáng rực trầm ngâm phân tích biểu cảm của Duy, anh tỏ vẻ
thành thật:

– Phát hiện ra và đồng cảm. Thực ra hai chúng ta đều như nhau. Tưởng
chừng như chẳng còn gì níu kéo, nhưng lại quá nhiều điều níu giữ lại.
Vậy nên mới nói, hay là mình cứ kéo nhau lại đi.

Duy cố tình nói nửa đùa nửa thật cho không khí bớt căng thẳng. Đôi môi
anh khẽ tạo một đường cong mờ nhạt, hoàn hảo che giấu đi cảm xúc của bản thân. Mỗi người đều có những khoảng lặng riêng của chính mình, có những khu vực chỉ dành cho một mình mình mà thôi. Cô luôn tôn trọng những
điều riêng tư đó, nên chẳng cố tìm tòi làm gì. Chỉ là bỗng trào lên một ý muốn… san sẻ cùng ánh mắt u sầu, có phần mất phương hướng và tuyệt vọng kia. Đúng là Duy đã che giấu rất thành công cảm xúc và suy nghĩ trong
anh, khiến người đối diện luôn nghĩ anh bất cần và có một cuộc sống tự
tại. Nhưng Thanh vẫn cảm nhận được, cuộc sống của Duy chưa bao giờ là dễ dàng như bề ngoài cả. Trong lòng anh là vô vàn đau đớn, sóng gió và
trầm luân.

– Nếu như có thể, anh thật mong muốn chúng ta sẽ trở thành sợi dây để kéo đối phương ở lại và yêu thích cuộc sống này.

Đôi mắt thất thần của Duy vừa rồi bỗng dấy lên vài tia hi vọng rất nhỏ
nhoi làm Thanh hơi choáng váng và hoảng loạn. Cô biết rõ bản thân mình
không hề bài xích anh, cũng thật lòng nhìn thấy tình cảm của anh rồi.
Nhưng để cùng anh tạo một sợi dây níu kéo thì cô chưa đủ dũng cảm và
mạnh mẽ ấy. Nhận thấy sự phân vân trên nét mặt Thanh, Duy hài lòng thản
nhiên quay mặt ra hướng biển khơi cuộn sóng nói:

– Ít nhất em cũng không từ chối anh. Đừng ép bản thân mình quá, anh chỉ
muốn em sống thật thoải mái thôi. Bước đầu, chúng ta cứ yên lặng làm
những người bạn tri kỷ của nhau đi. Tuy với em anh không muốn chậm trễ
giây phút nào nhưng với em anh luôn có thời gian để chờ đợi. Cứ bình
tĩnh bên cạnh anh là cảm ơn em lắm rồi.

Sau đó Duy quay sang nở một nụ cười với Thanh, không hề rạng rỡ hay chói chang, mà là một nụ cười hiền lành rất an nhiên, thêm chút khí chất
chững chạc và điềm đạm. Duy dường như hiểu rõ sự rung động nhẹ nhàng này của Thanh, chưa đủ tạo nên một niềm tin sắt đá để cô dấn thân bước thêm một bước. Thanh là người tổn thương rất sâu, cô lại càng không phải
người buông thả gặp dịp thì chơi. Nên lẽ dĩ nhiên cô cần một tình cảm
chắc chắn, ít nhất có thể hiểu và cho Thanh một chỗ dựa mà cô cần. Không sao, Duy biết rõ vị trí của mình hiện tại ở đâu. Anh sẵn sàng cố gắng
và để Thanh có thời gian nghỉ ngơi sau một trận chiến dày vò miệt mài
không ngừng nghỉ ấy. Chỉ cần cô biết khi nào nhìn sang bên cạnh cũng có
anh đứng đó là được.

Thanh hướng ánh mắt ra phía con sóng bạc đầu đang ầm ầm xô lại, trong
lòng thì yên bình đến lạ. Cô hiểu rất rõ ý Duy nói, anh chàng này lúc
nào cũng trực tiếp như vậy, không cần quá hoa mỹ và vòng vèo. Có lẽ cô
thích cách nói chuyện tự nhiên mà lại cực kì tinh tế như thế. Hoặc giả
bởi vì anh cho cô thấy, cuộc đời này chẳng có gì quá quan trọng với anh
nữa nên nếu đã dành tình cảm cho cô, anh còn có thể vì cô nhiều hơn hiện giờ rất nhiều, rất nhiều nữa. Cái cô cần là thời gian và sự chân thành, thì anh có dư thời gian và đủ chân thành đó cho cô.

Khi hai người về tới khách sạn, đứng lấy thẻ phòng Duy mới hỏi Thanh:

– Ngày mai em muốn trở về chưa? Hay còn định đi Vinpearl nữa?

Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt chờ đợi của Duy, cô bỗng cảm thấy nuối
tiếc thời gian yên bình này quá. Quay trở về là chồng chất công việc và
chồng chéo cảm xúc. Hay là cứ cùng anh trải qua cuộc sống êm ả này thêm
một ngày đi…

– Ngày mai bảy giờ ba mươi mình đi taxi tới đó nhé. Đi sớm một chút cho
chơi được nhiều. Anh trả tiền taxi tôi trả tiền cáp treo nhá.

Nói xong Thanh nhận chìa khóa trước và đi lên phòng để lại Duy còn hơi
ngơ ngẩn phân tích dữ liệu. Vậy sẽ không còn là anh đi sau Thanh nữa,
hiên ngang đi cùng cô rồi cơ đấy. Biến chuyển bất ngờ và nhanh chóng này khiến anh hơi chao đảo. Vội định hình lại chạy theo hỏi Thanh:

– Vậy em muốn ăn gì nào? Ngày mai bảy giờ gặp nhau đi ăn sáng uống cà phê xong thì mình đi được không? Anh mời.

– Cũng được. Ngủ ngon nhé!

Tuy thản nhiên đóng cửa phòng lại, nhưng trong lòng Thanh thì hỗn loạn,
hai tay ôm lấy mặt nóng bừng. Cô tựa lưng vào cánh cửa hít thở mấy hơi
để bản thân bình tĩnh lại. Cái cảm giác gì mà lạ lẫm thế này…

Có vẻ Duy cũng không khá hơn là mấy, anh vẫn còn ngần ngừ, cười tủm tỉm
đứng nghiêng người tựa vào cánh cửa phòng Thanh. Mắt thì không rời con
số mười hai trước mặt. Hay thật, đúng là chỉ cô gái này mới có thể khiến anh bộc phát mấy hành động ngây ngốc ngớ ngẩn, như hiện tại chẳng hạn
này. Đến cả mười phút trôi qua, Duy mới lấy một tay xoa xoa phía sau gáy mình, một tay vẫn xỏ trong túi quần, ánh mắt tràn ngập ý cười không rõ
là lướt qua cánh cửa hay con số mười hai thêm lần nữa. Sau đó hai tay
mới cho lại vào túi quần, vừa huýt sáo vừa về phòng mười lăm của mình.

Hôm sau, bảy giờ năm phút mở cửa ra Thanh đã thấy Duy tươi tỉnh đứng đợi mình, hai người y hẹn đi ăn sáng uống cà phê sau đó mới gọi taxi tới
đón đi. Tuy lúc đầu không khí có vẻ hơi ‘e lệ’ nhưng chỉ bắt đầu ngôi
vào cáp treo một cái là hai người thi nhau chọc cười đối phương, nên
không gian dù chật hẹp cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Duy lăm lăm
chiếc Canon trên tay, chụp Thanh mọi lúc mọi nơi khiến cô phải chiến đấu hết mình để giành lấy máy ảnh, hăm hở xóa hết mấy cái mang tính chất
‘dìm hàng’ đi.

Thanh rủ rê Duy chơi mấy trò cảm giác mạnh, bắn súng xem phim kinh dị đủ cả. Chỉ thiếu vài cái trò nằm úp lên ván, dốc ngược đầu xuống, thả
người trên cầu trượt dài loằng ngoằng, đâm mặt vào hồ hơi bên dưới là
Thanh không dám dính líu. Phương châm sống hiện tại của cô là biết mình
biết ta, không nên vùi dập bản thân bằng yếu điểm của mình. Đang chơi
vui vẻ tội gì mà xông vào nơi khó khăn thử thách, cứ đi đường bằng phẳng cho an toàn. Thanh nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc của Duy, cầm khẩu AK
nhựa ngắm vào màn hình giật giật mấy cái mà buôn cười tự nhủ, nếu cuộc
đời cứ yên bình và vui vẻ như vậy, cô còn muốn hưởng thụ nhiều lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.