Đọc truyện Cuộc Chiến Vương Quyền – Chương 94
Vương trữ Edward tiền nhậm trở thành thần quan tư nhân vương trữ hiện tại chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kích phát nổ tung, ném vào trong hồ, không nhấc lên được gợn sóng gì, nhưng xuyên thấu qua mặt hồ, dưới đáy hồ thật sâu, sắp nổ tung ra năng lượng khổng lồ.
Không có người nghi ngờ tư cách Edward đứng bên người William, thế nhưng Edward vẫn thấy tư lịch của mình còn thấp, lấy cái cớ vẫn chưa có thành tựu ở thần học bao nhiêu, vẫn lệ thuộc vào sự quản lý của nhà thờ lớn thánh Lehmann, tiến vào học viện St. Peter đẳng cấp cao nhất toàn đế quốc, do chính giáo tông tự mình giáo dục hoàn thành học nghiệp.
Đương nhiên, đây không phải là bởi vì Edward thật sự muốn chuyên tâm học tập thần học, y vừa ý chính là thần quan đã tuyên thệ cần phải hoàn thành một nhiệm vụ thực tập: Du lịch toàn quốc.
Thân phận Edward bây giờ mẫn cảm, dựa theo lẽ thường, y vẫn nên ở lại vương đô, ở lại bên người vương trữ, không thể rời đi dễ dàng, nếu như không có chuyện gấp thì không thể tùy tiện rời đi vương cung, nếu không chờ đợi y chỉ sợ cũng là giam cầm. Bị vướng bởi thân phận của mình, xác thực quốc vương không thể giết y, thế nhưng ông hoàn toàn có thể tìm cái cớ, đưa y giữ lại ở vương cung, chờ Edward làm thần quyến giả đối với đế quốc có sức ảnh hưởng dần dần biến mất đi, quốc vương sẽ có thể điều động tiêu diệt y.
Edward tuyệt đối sẽ không để cho quốc vương có cơ hội này. Trước mắt, thanh danh y trong đế quốc đang vang truyền xa, nhân vật nóng phỏng tay, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người tràn vào vương đô, hoặc tìm người dẫn tiến vào vương cung, hay đứng đợi y đi ngang qua đường, mong có thể được gặp y một lần, cùng y nói một câu. Trong này, có tín đồ vóc dáng tiều tụy, cũng có người thừa cơ trục lợi. Hiện tại không phải thời điểm lôi kéo người, Edward từ chối phần lớn đầu cơ trục lợi, mà là thấy không ít bách tính bình dân phổ thông, lấy thái độ cực kỳ khiêm tốn ôn nhu đối xử với những người nghèo, đem mỹ danh của mình truyền bá trong dân gian, nuôi uy vọng ở trong dân gian.
Đương nhiên, y cũng tiếp đón những hương thân có chút danh tiếng ở địa phương và không ít phú thương không có danh hiệu quý tộc, y cẩn thận chọn người hợp tác có thể tiến hành giao dịch, hứa cho bọn họ lợi ích, mượn lý do gia tộc của bọn họ, tiếp tục đặt William vững vàng trong tầng lớp giai cấp hạ tầng.
Tín ngưỡng, là một loại sức mạnh rất thú vị, nó không thể dự đoán, không vô hình, thế nhưng vào một số tình huống, có thể nhấc lên sóng to gió lớn, xoay chuyển càn khôn. Nhân tính bản ác, theo đuổi lợi ích, xu lợi tránh hại, là người từ lúc sinh ra đã mang theo thiên tính, song khi người có tín ngưỡng, tất cả đều không giống nhau, hắn sẽ vì một người không tí quan hệ nào mà trả giá tất cả, cho dù người kia căn bản chưa từng thấy mặt, chỉ ở trong đầu tưởng tượng qua hình tượng đối phương, hắn sẽ bởi vì một người không hợp quan điểm với mình, mà trở mặt thành thù, ra tay đánh nhau, cho dù người kia ban đầu không có lợi ích gút mắt nào với hắn, hắn sẽ trở nên bác ái, sẽ trở nên hẹp hòi, hắn sẽ theo bản năng đối với người cùng tín ngưỡng với mình sinh ra hảo cảm rất lớn, cũng sẽ theo bản năng đối với tín ngưỡng phía đối lập mà sinh ra căm ghét.
Một công dân không thuận theo tín ngưỡng quốc vương, tất nhiên cuối cùng sẽ làm mất đi vương miện, một đạo giả khốc liệt mà không sợ hi sinh, có thể kêu gọi dân chúng mất cảm giác và phản kháng. Trong lịch sử vạn năm đại lục Salman, bởi vì tín ngưỡng mà quốc gia rung chuyển, chỗ nào cũng có. Quốc gia mà có tín ngưỡng cũng không thua gì sức mạnh quân đội, mà Edward hiện tại, chính là muốn đem lực lượng này nắm trong lòng bàn tay, cùng với quốc vương địa vị ngang nhau.
Khi Edward tiến vào học viện thần học St. Peter tiến hành học tập không lâu, kết thúc kỳ nghỉ giữa mùa hè, William là thú nhân thành niên, cũng muốn đi vào đại học thánh Saul Teddy học tập, mặc dù hắn là vương trữ, có thể chọn lựa triệu kiến giáo sư trường học đến vương cung tiến hành phụ đạo, thế nhưng như vậy bất lợi cho vương trữ khi muốn hiểu rõ thần dân của mình, mà William cũng cần phải mượn hoàn cảnh đại học thánh Saul Teddy này, chọn người có thể xài được, tiếp cận nhân tài xuất thân bình dân, bồi dưỡng các mối quan hệ cùng tâm phúc của mình.
Edward và William đều phải rời vương cung, cách ly khống chế từ quốc vương, quang minh chính đại ở các quận thu mua lòng người, dưới mí mắt mình lung lạc nhân thủ. Quốc vương không thể cự tuyệt, có điều điều này cũng không ngăn được trở ngại ông sắp xếp cơ sở ngầm ở bên cạnh hai người.
Nhưng mà ông không biết chính là, Edward và William chưa bao giờ qua lại cùng nhau, đặc biệt là William, đối với những thanh niên tuấn kiệt kia, người nào triệt triệt để để bao gồm cá nhân và cả gia tộc trung thành với quốc vương, đều không muốn thu mua mấy người này, bọn họ biết được rất rõ ràng, rất nhanh những người bên cạnh này chính là trinh thám của quốc vương.
Vì không muốn để cho quốc vương gấp gáp, khiến ông tăng cao cảnh giác, thậm chí sử dụng thủ đoạn cực đoan, William và Edward không đem toàn bộ những người này đá ra đội ngũ của mình, chỉ để lại một phần không đủ kiên định, có thể thu mua, hoặc là thủ đoạn không đủ cao, chính bọn họ là người có thể đề phòng.
Edward ở học viện thần học St. Peter học tập hai tháng, chờ khí trời mát mẻ, thời điểm tiến vào trời thu tháng 9, liền chuẩn bị rời đi, đồng hành cùng y còn có Yade Just. Những thần quan cấp cao đã từng tuyên thệ này tuyệt đại đa số đều là á thú nhân, hầu như không có năng lực tự vệ, quốc gia cung cấp một nhóm nhỏ quân đội để bảo vệ, trong đó người William trà trộn vào tới một nửa, quốc vương biết mình không ngăn được hắn, đối với điều này mở một mắt nhắm một mắt, ông chỉ cần cài vào trinh thám đem mỗi ngày Edward làm cái gì, nói cái gì, thấy người nào toàn bộ đều nói ra cho ông biết là tốt rồi. Nhưng ông không nghĩ tới chính là, William và Edward đối với việc ông sắp xếp đã sớm biết rồi, mà ba người kia còn lưu lại, cũng đã sớm nằm trong lòng bàn tay Edward, quốc vương có nhận được tin tức gì, chỉ có Edward sẽ cho ông biết thứ đó, không muốn cho ông biết, chờ Edward rời đi vương đô, ngoài tầm với của ông, cũng không có cách nào thăm dò.
Đợi đến ngày xuất hành, William tự mình đưa Edward rời đi, đưa đến cửa thành vương đô. Tin tức vương tử William ngưỡng mộ thần quyến giả đã sớm truyền khắp vương đô, lại theo đại lộ tứ phương, truyền tới hương trấn phụ cận, rất nhiều hướng ở phương xa có xu thế tràn lan ra ngoài. Dân chúng nhận được tin tức rất sớm đã đứng chờ vây xem ở cửa thành.
Đêm hôm qua, William lén lút lẻn vào phòng Edward, hai người thân mật đến tận sau nửa đêm. William máu nóng, lại không khống chế được chính mình, một kích động lên, trên người sẽ tỏa ra mùi động dục nồng đậm. Edward lo rằng mùi vị này sẽ đưa tới sự chú ý của người khác, liền để William tiến vào chính không gian mình.
Tiến vào không gian không cần kiềm chế thân thể phản ứng của chính mình, thế nhưng khi tiến vào không gian là phải biến thân thành hình thú, lấy hình thú khổng lồ hiện tại của William, sợ là không có cách nào tiếp tục cùng người yêu thân mật. Có điều vì suy nghĩ an toàn, William vẫn nghe lời tiến vào không gian.
Một con ngân long to lớn xuất hiện ở giữa không gian bầu trời, đôi cánh ngân dực che kín cả bầu trời, tiếp đó từng cơn sấm chớp nổ đùng đoàng, né qua trước mắt Edward. Một tiếng chấn động đất trời đến từ ngân long, không biết từ hướng nào truyền đến, mà chính từ không khí mình phát ra rung động, bắt trói long uy, dám to gan ngông cuồng khiêu chiến đến y.
Có điều Edward không phải thú nhân, y là thân nhân William, là người yêu của hắn, mà nơi này là không gian của y, bọn họ tâm ý tương thông, long ngâm không thương tổn tới y, đối với người khác mà nói long ngâm chính là vũ khí, đối với y mà nói chính là một hồ suối nước nóng, mạnh mẽ ôn nhu bao bọc lại y, khiến cho y cảm thấy an tâm và sung sướng.
Edward tìm một nơi ngồi xuống, nhìn ngân long ở trong không gian hoạt động thân thể, vườn thuốc trên mặt đất đã sắp xếp chuẩn bị, một khi William có xu thế đáp xuống đất, là phải nhanh chóng né ra chỗ khác để hắn đáp xuống.
Mấy phút sau, William chậm rãi đáp xuống, đặt chân xuống đất nhẹ nhàng, lúc đáp xuống đất đúng lúc đặt ở trước mặt Edward. Từ sâu trong yết hầu hắn phát ra hơi thở khò khè làm nũng, đầu nhẹ nhàng cẩn thận phun ra nhiệt khí, thổi đến mức Edward có chút lung lay, vừa cười vừa đứng vững lại, vòng qua đi tới một bên mặt hắn, tựa ở trên sống mũi thật dài của hắn, đưa tay vỗ mạnh lên mũi hắn.
“Đẹp trai quá.” Edward ca ngợi nói, “Ngài là con rồng mà em thấy anh tuấn nhất trên thế giới này.”
William vẫy vẫy đuôi, nhắm mắt lại, hơi thở hít lấy không khí nguyên tố, từ bên trong nắm được khí tức chỉ thuộc về Edward.
Dần dà, hắn cảm thấy trước đó vừa mới tiến vào không gian đã hoạt động phát tiết qua một lần thoáng có chút lắng lại dục vọng một lần nữa liền vọt thẳng lên. Thời điểm lúc thú nhân ở hình thú, tư duy cùng phương thức hành động sẽ càng thiên hướng với dã thú, tuy rằng đẳng cấp càng cao, thú nhân tuổi tác càng lớn càng khống chế được chính mình, thế nhưng William không muốn khống chế, hắn cũng không cần thiết phải khống chế, thú nhân từ trước cho đến giờ rất thích dùng phương thức dã thú theo đuổi người yêu, trực tiếp thẳng thắn tỏa ra hormone áp bức mê người.
Nếu như Willam mới vừa thành niên, sẽ bởi vì chuyện này không tiện mà áp chế cưỡng ép mình, song khi William vừa thành niên lại có thêm ký ức 10 năm thú nhân thành niên, đã không còn non nớt ngây ngô, 28 năm là xử nam đã sớm đem “ngại ngùng” từ trong ý thức xóa bỏ triệt để rồi.
Hắn cẩn thận đứng dậy lùi về sau hai bước miễn mình xúc phạm đến Edward, sau đó hắn cúi nửa người xuống, khẽ nâng cái bụng lên, đây là tư thế khuất phục tìm phối ngẫu, biểu thị vì yêu mà thần phục.
William lại bắt đầu thấp giọng ngâm nga. Mà lần này không giống lúc trước, long ngâm này không khiến cho kẻ địch khinh sợ, mà là một khúc tình ca cổ xưa tìm phối ngẫu, giai điệu đơn giản, tiết tấu chậm rãi, đây là bản năng khắc ở trong đầu thú nhân, cũng không ai biết tại sao, cũng không có ai dạy qua bọn họ xướng ca như vậy, thế nhưng khi bọn họ gặp được người yêu, liền có bản năng xướng lên tình ca này.
Edward nghe hiểu, cái này cũng là bản năng á thú nhân, để bọn họ có thể rõ ràng tâm ý của người ta. Sâu thẳm bên trong long ngâm hùng hồn tráng lệ này tràn ngập triền miên yêu thương da diết, mãnh liệt đến nỗi làm lòng người run rẩy khát vọng —— thú nhân luôn trực tiếp yêu thương như thế.
Edward nghe được cả người hơi run, trái tim nẩy lên bình bịch, hai chân như nhũn ra. Y ngồi xuống đất, ôm lấy đầu gối, che giấu thân thể chính mình như nhũn ra cùng hai tay hơi phát run, thế nhưng trên má hồng thấu cùng ánh mắt né tránh không cách nào che giấu, William nhìn ra rõ ràng, càng thêm kích động.
Đột nhiên, trong không gian có một làn hương thơm ngát không giống với thực vật thảo dược. Đây là loại đặc biệt, ấm áp, nồng nặc, mùi vị có chút hơi cay độc, khiến người ta thần phục mê hoặc dẫn đến lòng người mê muội, mỗi một lần hít thở như biến thành âm thanh ôn nhu, khiến người ta mất đi suy nghĩ, mất đi phản kháng, từ sâu trong nội tâm vang lên một âm thanh mê hoặc: Giao hết cho hắn, đem mình giao cho hắn đi.
Đây là mùi vị tìm phối ngẫu, là mùi động dục, đến nhiệt tình như tuyết lở, chiếm cứ oanh liệt cả toàn bộ không gian, cuồn cuộn mênh mông ăn mòn mỗi một sợi không khí.
Edward ôm chặt đầu gối mình, nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào khuỷu tay của mình. Đây là William dùng hình thức hình thú ve vãn y, không có cách nào từ chối, cũng không muốn từ chối.
Mùi vị William quá có tính xâm lược, mãi cho đến ngày hôm sau Edward rời đi, mùi vị trong không gian vẫn chưa tan hết. Không gian Edward gắn kết một phần cùng tinh thần và thân thể, trong không gian đầy mùi William khiến Edward cảm thấy mùi vị hắn như hòa tan vào dòng máu của mình, tràn vào trong cơ thể y, rồi lại từ trong cơ thể ồ ạt chảy ra ngoài, ngay cả hơi thở cũng đều là mùi vị của hắn. Điều này làm cho y không có cách nào nhìn thẳng vào mắt nam nhân này.
“Ta chờ em trở lại.” William nắm tay Edward, không nhìn quần chúng xung quanh vây xem trêu chọc huýt sáo một tiếng thật dài.
Edward lùi về sau một bước, cúc cung khiêm tốn hành lễ. Hiện người bên ngoài biết được, William chỉ trên phương diện theo đuổi, mà Edward vẫn theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ dám bước qua một bước, mà từ sau khi tuyên thệ càng làm cho người khác không tìm ra một tia sai lầm nào, không hề có một chút phá hoại lời nói của giáo quy, cho nên người dân trêu chọc cũng chỉ là chuyện cười, cũng không cho rằng Edward có quan hệ tình cảm chân chính gì với vương trữ, bằng không bọn họ cũng không tỏ thái độ ung dung như thế này, sợ là sẽ ồn ào đem y tống vào ngục giam.
“Hãy bảo trọng lấy chính mình, điện hạ, cũng chúc ngài học nghiệp thành công.” Edward nói, “Nguyện Orgona phù hộ ngài.”
William buông tay y, nhìn y bò lên trên phía sau lưng phi hành thú, dẫn đầu các giáo sư thần quan hất dây cương, hô lên khẩu lệnh xuất phát, Edward liền theo đội ngũ rời đi vương thành.
William nhìn theo bóng lưng y, đợi đến khi đội ngũ biến mất ở cuối con đường, lúc này mới dẫn người trở về trường học.