Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3

Chương 8: Tiêu diệt Tiểu Tam


Bạn đang đọc Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3 – Chương 8: Tiêu diệt Tiểu Tam


Mọi người đều gọi con gián là “tiểu cường”, nguyên nhân chính là do nó sống quá ngoan cường. Nghe nói đầu đứt vài ngày rồi, nó vẫn có thể sống, trừ khi bị chết đói. Nhưng độ dày của da mặt Tiểu Nhã quả thực có thể so tài được với con gián.

Chẳng phải như vậy sao, mưu kế gái trinh đã bị lật tẩy, vẫn còn trơ mặt đến nhà tôi tỏ ra ân cần, mặc dù chẳng có ai thèm để ý đến cô ta, cô ta có thể tự nói một mình suốt mấy tối liền, thậm chí khi nhắc đến bệnh ung thư vú của cô ta, nước mắt còn tuôn rơi lã chã.

Da mặt dày, khả năng nói dối không chớp mắt, cái này có thể gọi là cổ nhân không có ai sánh được, sau này cũng không có ai bì kịp.

Ngay cả tôi cũng phải phục cô ta sát đất!

Chẳng phải vậy sao, cô ta đang ở trong nhà bếp, nói muốn nấu vài món ngon cho ông xã tôi ăn. Tôi lén đứng ở cửa theo dõi cô ta, không dám chớp mắt, chỉ sợ người đàn bà này sẽ bỏ thuốc độc hãm hại tôi. Nếu không bỏ thuốc độc, cũng rất có khả năng nhổ nước bọt vào thức ăn cho tôi ăn.

Mắt cô ta vẫn ầng ậc nước, vừa xào rau vừa kể lể với tôi: “Em thực sự không muốn làm như vậy!”.

Khóc lóc kể lể với tôi – người đã biết toàn bộ chân tướng sự thực, cô ta không cảm thấy như vậy quá giả tạo sao?

Thấy tôi không lên tiếng, cô ta lại lải nhải: “Em thực sự thích anh ấy!”. Quả thực tôi không thể chịu nổi nữa, cũng tiếp lời: “Cô cũng thích Tần Tử Long nữa!”.

Cô ta khẽ ngẩn người, rồi lại kêu lên vẻ oan ức: “Em đâu có chứ?”. Cô ta chớp mắt nhìn tôi: “Sau này em có thể giúp chị làm việc nhà không?”.

“Ha ha”. Tôi cười ngất, “Tôi không có ý định thuê người làm!”. Cô ta lắc đầu: “Không cần tiền, miễn phí”.

“Ha ha”. Tôi cười khẩy, “Không dám, chúng ta đều đã biết rõ tâm ý của nhau rồi, cô như vậy cũng thật chẳng hay chút nào, quỷ mới biết lúc nào cô lại muốn giở trò hãm hại tôi”.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, ngược lại tôi lại cảm thấy mình hơi thần kinh, ai lại trò chuyện thân thiện với Tiểu Tam như vậy chứ. Còn nữa, cô ta có vẻ như cũng thật quá hài hước, thật không ngờ vẫn còn không chịu buông tay.

Xem ra, cô ta chỉ là hiếu thắng muốn kích cho tôi gục ngã, chắc cũng chẳng có nhiều tình cảm chân thật gì với ông xã tôi. Cô ta cầm đũa gắp một miếng thịt bò đã xào chín đưa thẳng đến miệng tôi, bảo tôi thử mùi vị. Tôi há miệng, ăn thử, mùi vị đúng là khá ngon! Tôi nói bừa: “Hơi nhạt!”.

Cô “ồ” một tiếng, cho thêm muối. Xào một lát, lại đưa cho tôi nếm thử. Tôi nhíu mày, nhè ra: “Mặn quá!”. Lông mày cô ta khẽ rướn lên, ánh mắt đầy nghi hoặc, bắt đầu không tin tôi, tự mình thử.

Quả nhiên, chính cô ta cũng nhè ra, đành phải cho thêm nước.

Cô ta bắt đầu nổi giận: “Lúc đầu chị nói hơi nhạt!”.

Tôi tỏ vẻ vô tội: “Lúc đầu đúng là nhạt thật!”.

Cô ta hung hăng, như thể chuẩn bị đánh tôi, mắt tóe lửa: “Chị cố ý!”.

Tôi càng tỏ vẻ vô tội: “Chính cô bảo tôi nếm thử mà”.

Cô ta đnh phải múc rau cần xào thịt bò vào đĩa, bắt đầu nấu canh cá. Tôi bê thức ăn vào cho ông xã nếm thử, anh chau mày, dặn dò tôi: “Em đừng ăn món này!”. Tôi gật đầu: “Được!”. Tôi gắp rau cần chuẩn bị cho vào miệng, ông xã chợt giành lấy: “Khó ăn chết đi được, em mà ăn chắc chắn sẽ nôn ra”.

Câu nói này, Tiểu Nhã đang nấu canh cá trong bếp vừa vặn nghe thấy, mặt tái nhợt. Cô ta ngồi xuống ghế sofa, nhìn đồng hồ, sa sầm mặt không lên tiếng. Tôi nhân lúc họ không chú ý đã chui vào bếp và đổ xì dầu vào trong nồi

Hành động xong, tôi lẻn ra khỏi nhà bếp, nóng lòng chờ xem kịch hay được trình diễn.

Mấy phút sau, Tiểu Nhã bước vào bếp. Cô ta đột nhiên chạy ra, sắc mặt vô cùng đáng sợ. Tôi mỉm cười niềm nở: “Đói bụng quá, có thể ăn được chưa?”.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt thật đáng sợ, nghiến răng nói từng tiếng: “Sau này tôi sẽ không bao giờ đến nấu cơm nữa, tôi chẳng dại gì phải mất hết tự trọng để nấu cho cô ăn!”.

Bây giờ cô ta mới biết mình mất hết tự trọng! Như vậy có được coi là lầm đường lạc lối biết quay đầu lại? Cô ta lại nói vẻ hiểm độc: “Chúc cô hạnh phúc!”. Tôi khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn cô ta, rất hào hứng. Đây có được coi là từ bỏ hay không?

Nào ngờ người đàn bà trời đánh này trước khi ra khỏi cửa lại bổ sung thêm một câu: “Chúng ta cứ chờ xem!”.


Nghe nói Lý Tử chuẩn bị tái hôn, đây đúng là một tin tức vô cùng quan trọng. Lúc đầu khi vừa hay tin, tôi gần như cảm thấy thật mơ hồ. Sau đó lại nghe nói cô ấy sắp tái hôn với vị giám đốc đó, tôi thực sự lấy làm mừng cho cô ấy!

Tôi cũng đã gặp mặt vị giám đốc đó mấy lần, con người chính trực, có tài, thật thà đôn hậu. Điều quan trọng là anh ấy cũng đã từng ly hôn một lần, nghe nói vợ ngoại tình. Hai người bởi vì cùng gặp chung một vấn đề, cho nên rất tâm đầu ý hợp. Lý Tử nói, người đàn ông đã từng ly hôn một lần chính là báu vật.

Đương nhiên, ly hôn lần thứ hai thì biến thành cọng cỏ.

Hôm nay Lý Tử nhất định kéo tôi đi thử váy cưới với cô. Trong cửa hàng váy cưới rộng lớn, từng dãy đều là váy cưới màu trắng tinh khôi đẹp đẽ và những lễ phục nhiều màu sắc rực rỡ.

Lý Tử chọn một chiếc váy, cô hỏi tôi có đẹp hay không, tôi liên tục gật đầu khen đẹp. Thân hình cô vốn đã khá chuẩn, dạo này lại chịu khó trang điểm làm đẹp, hoàn toàn lột xác khỏi hình tượng người phụ nữ già nua ban đầu. Cô đứng trước gương tự ngắm mình, nụ cười rạng rỡ: “Mình chưa bao giờ nghĩ, mình vẫn có thể đẹp thêm lần nữa”.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng nói: “Chị xinh thật đấy!”.


Chú rể đột nhiên bước từ tầng hai xuống, ôm một bó hoa hồng, tay cầm một hộp nhung đen rất tinh xảo. Lý Tử giật mình, sau đó cười tươi rói. Chú rể chống một đầu gối xuống đất, mở hộp nhung ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Vừa vặn một cara.

Chú rể giọng nói hơi run run: “Xin em hãy lấy anh!”. Lý Tử chăm chú nhìn anh, đột nhiên trào nước mắt: “Sao anh lại cầu hôn thêm lần nữa vậy?”. Cô vui mừng đến độ không biết xử trí ra sao, đôi mắt phát sáng. Tôi nhắc nhở cô: “Nhận lấy đi!”. Cô vui quá đến độ hồ đồ: “Nhận gì chứ?”.

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn kim cương, cười tít mắt đến độ thở không ra hơi: “Đúng là ngốc!”.

Tay cô run rẩy đón lấy chiếc nhẫn, xung quanh chợt vang lên những tràng pháo tay giòn giã. Chú rể đứng dậy, hẹn thề trước mặt tất cả mọi người: “Suốt cả đời này, tôi chỉ cưới một lần này thôi!”. Anh dừng lại, nói thêm: “Anh có một yêu cầu!”.

Lý Tử cúi đầu: “Là gì vậy?”.

Mặt chú rể vô cùng căng thẳng: “Em cần phải hứa với anh, cả đời này, em cũng không bao giờ ly hôn nữa!”.

Lý Tử lao đến ôm chặt lấy anh, liên tục gật đầu, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: “Em hứa với anh!”. Tôi nhìn thấy cảnh này, lại nhớ đến trước đây, khi Lý Tử và Trần Kiều cưới nhau, chỉ nhận một chiếc nhẫn vàng rất mỏng. Nhưng cô nói, đó là thứ có thể khiến cho con người ta sung sướng nhất.

Ông xã lúc đầu khi cầu hôn với tôi , cũng chỉ nói một câu đơn giản: “Chúng ta cần phải cưới nhau thôi, nếu không cưới, anh sẽ sốt ruột chết mất”.

Tôi vẫn luôn cho rằng câu nói này chính là lời hứa lớn nhất của anh đối với tôi trong cuộc đời này.

Đáng tiếc là không phải.

Bây giờ mới biết, thì ra khi một người đàn ông hỏi bạn liệu có thể chỉ kết hôn không ly hôn, mới là lời hứa lớn nhất đối với bạn.

Bởi vì lúc đó anh ta đã hạ quyết tâm, muốn chung sống với bạn trọn đời! Cho dù con đường phía trước có khúc khuỷu đến đâu, cũng quyết tâm bạn đi đến cuối cuộc đời. Cho dù phía trước có bao nhiêu điều cám dỗ, anh ta cũng quyết tâm nắm chặt tay bạn, ở bên bạn cho đến tận lúc già.

Điều hạnh phúc nhất trên đời chính là được cùng em (anh) nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.

Thế nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy buồn, vì tôi đã không thể đi cùng anh đến cuối cuộc đời.


Ngôi nhà thờ nhỏ chật kín người, người thân và bạn bè của hai bên đều có mặt. Tôi và ông xã ngồi ở hàng ghế thứ hai, cả hai đều im lặng.

Mục sư hỏi: “Anh Phương Chí Tín, anh tin chắc rằng cuộc hôn nhân này chính là sự an bài của Thượng đế, bằng lòng đón nhận cô Cao Mẫn Lý làm vợ anh không?”.

Phương Chí Tín tươi cười rạng rỡ: “Con bằng lòng!”.

Khuôn mặt mục sư rất đỗi trang nghiêm: “Thượng đế đã để con sống trên cõi đời này, con cần phải dịu dàng nhẫn nại, chăm sóc vợ mình, kính yêu cô ấy, chỉ ở với mình cô ấy, xây dựng nên gia đình. Cần phải tôn trọng gia tộc của cô ấy giống như gia tộc của mình, hãy cố gắng làm trọn bổn phận của một người chồng cho đến cuối đời. Con hãy hứa trước Thượng đế và mọi người có mặt ở đây, con có bằng lòng như vậy không?”.

Anh tươi cười nhìn Lý Tử, gật đầu: “Con bằng lòng!”.

Mục sư quay đầu sang hỏi Lý Tử: “Cô Cao Mẫn Lý, cô tin chắc cuộc hôn nhân này chính là sự an bài của Thượng đế, bằng lòng tiếp nhận anh Phương Chí Tín trở thành chồng của cô không?”.

Lý Tử tươi cười như hoa nở: “Con bằng lòng!”.

Mục sư lại hỏi: “Thượng đế đã để con sống trên cõi đời này, con cần phải dịu dàng đoan trang phục tùng người đàn ông này, kính yêu anh ấy, giúp đỡ anh ấy, chỉ sống duy nhất với mình anh ấy, xây dựng nên gia đình. Cần phải tôn trọng gia tộc của anh ấy giống như gia tộc của chính mình,hết súc hiếu thuận, làm trọn bổn phận của một người vợ cho đến cuối đời, con hứa trước Thượng đế và mọi người có mặt ở đây, con có bằng lòng như vậy không?”.

Lý Tử gật đầu: “Con bằng lòng!”.ồng cũ của Lý Tử – Trần Kiều, đột nhiên bước đến, bước từng bước nghe rõ mồn một. Trần Kiều đã gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác.

Xem ra thời gian qua anh ta sống không ổn chút nào.

Phương Chí Tín vội vàng đi lên chặn trước người Lý Tử, mở to mắt nhìn anh ta, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”. Nào ngờ, Trần Kiều lại quỳ sụp xuống đất, rút từ trong người ra một chiếc nhẫn vàng, hỏi Lý Tử: “Em có bằng lòng cưới lại với anh không?”.

Lý Tử ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, nói từng tiếng một thật rành rọt: “Tôi yêu chồng của tôi, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đều bằng lòng phục tùng anh ấy, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy”. Cô ngừng lại, mắt sáng long lanh, nói hằn từng tiếng: “Chồng của tôi là Phương Chí Tín”.

Trần Kiều hét lên: “Anh hối hận rồi, hãy cho anh một cơ hội, chỉ cần một cơ hội thôi!”.

Lý Tử gạt Phương Chí Tín đang đứng bảo vệ trước mặt cô ra, bước thẳng đến trước mặt Trần Kiều, ánh mắt kiên quyết: “Xin lỗi, tôi đã từng cho anh vô số cơ hội, là do anh không biết trân trọng”.

Giọng Trần Kiều run rẩy: “Vậy thì em hãy trả căn nhà lại cho tôi!”.

Mắt Lý Tử sáng ngời, lấp lánh như bầu trời đầy sao giữa đêm đen: “Tôi yêu chồng tôi Phương Chí Tín, tôi nguyện ở cùng với anh đến cuối cuộc đời. Trả căn nhà lại cho anh, chỉ là muốn chứng mính tôi đã hoàn toàn vứt bỏ anh!”.

Phương Chí Tín vô cùng cảm động, ánh mắt long lanh: “Cao Mẫn Lý, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng đều muốn nuôi dưỡng em, yêu thương em, an ủi em, tôn trọng em, bảo vệ em đến cuối cuộc đời”.


Lý Tử ôm chầm lấy anh, ôm rất chặt. Rơi nước mắt gật đầu: “Em cũng bằng lòng!”.

Cổ họng tôi nghẹn lại, chực trào nước mắt. Cho dù bây giờ chịu quay đầu, nói bao nhiêu lời không muốn từ bỏ, đã trở thành quá khứ rồi.

Bây giờ thứ duy nhất còn lại chỉ là sự lạ lẫm.

Chỉ còn lại khung cảnh đi lướt qua nhau. Trước đây, em nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy.

Bây giờ, gần ngay trước mặt mà như xa tận chân trời, rất xa xôi diệu vợi.


Mấy hôm sau, Tần Tử Long mặt ủ rũ đến nhà tôi. Tôi nhìn gương mặt ủ dột của anh, cảm thấy rất buồn cười. Tôi hiếu kỳ hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Lời nói vừa thốt ra, anh đã chằm chằm nhìn tôi: “Có một cô nhóc tỳ muốn cưới tôi!”.

Tôi lấy tăm nhọn xiên miếng dưa vàng, từ từ đưa vào miệng, chậm rãi nói: “Đây là việc hay mà!”.

Anh dở khóc dở cười: “Tuổi của chúng tôi không phù hợp!”.

Tôi hào hứng: “Cô nhóc đó bao nhiêu tuổi?”.

Anh than thở: “Mới hai hai”.

Tôi cười: “Kém nhiều tuổi thế!”.

Anh trừng mắt nhìn tôi: “Cái gì mà nhiều thế, tôi rất già sao?”.

Tôi nghiêng trái nghiêng phải nhìn anh, nghe ông xã nói, anh đã ba mốt, ba hai tuổi rồi. Nên tôi nói: “Thì kém nhiều tuổi quá mà!”.

“Cái gì!”. Anh nhìn tôi vẻ kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, “Cùng lắm là tám tuổi!”. Anh lại nói: “Anh mới ở tuổi tam thập nhi lập thôi”.

“Không giống!”. Tôi lắc đầu, thời đại này, tuổi tác vốn là bí mật, đương nhiên bí mật này có thể cải tạo được! Anh tức giận lôi chứng minh thư ra, tôi nhìn, năm 1979! Tôi nói thất thanh: “Anh mới hai chin tuổi à? Thật không thể nào tin nổi!”. Anh lườm tôi một cái: “Bây giờ em cũng là người Quảng Đông, người Quảng Đông đều tính tuổi mụ”.

“Em chẳng cần!”. Tôi chu môi, trừng mắt nhìn lại anh.

Anh gật đầu, khẽ mỉm cười: “Vậy cũng phải, phụ nữ đều không muốn thừa nhận mình hai bảy tuổi, hai sáu và hai bảy đúng là có sự khác biệt”.

Đáng ghét! Tôi phấp phỏng lo sợ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Vợ anh sao mà mất vậy?”. Khi anh nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt nhìn tôi trở nên lơ đễnh, dường như đang ra sức né tránh điều đó. Cuối cùng, anh gắng gượng mỉm cười, cúi đầu: “Thực ra, khi mới kết hôn không lâu, cô ấy đã cố ý đâm xe và qua đời”.

Tôi hạ thấp giọng: “Em xin lỗi!”.

Anh cố mỉm cười, nhưng trong mắt lại toát ra sự bi thương: “Không có gì, đúng vậy, là anh có lỗi với cô ấy, bây giờ nói ra, có thể sẽ dễ chịu hơn. Bởi vì cô ấy biết anh không yêu cô ấy, cho nên đã dùng cách thức này để trả thù anh”.

Anh dường như bị lún sâu vào trong ký ức, không thể tự mình thoát ra được: “Bởi vì cô ấy không thể chấp nhận việc anh coi cô ấy là bóng hình của người khác”.

Lại là một phiên bản khác, lúc đầu anh nói bởi vì có người khác giở trò nên anh mới làm mất bà xã trên thiên đường. Tôi nhíu mày, hỏi vẻ nghi ngờ: “Ai đã giở trò vậy? Có phải là người mà anh thích không?”.

Nụ cười của anh vô cùng khó khăn: “Cũng gần như thế, bởi vì người con gái mà tôi thích, ngày hôm đó cách đây ba năm, đã trở thành vợ của người đàn ông khác. Tôi uống say khướt, không cẩn thận đã kể ra. Kết quả là cô ấy nghe thấy”.

Tôi thở dài: “Anh thật là đáng thương!”.

Đôi mắt anh long lanh, dường như có vô số ngôi sao trong đó: “Đúng vậy, anh rất đáng thương, thích một cô gái rất lâu rất lâu, nhưng người ta lại không hề hay biết gì”. Anh thở phào, tôi nhận ra tay anh khẽ run rẩy. Ánh mắt anh có vẻ né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào tôi: “Lúc vợ anh mất, vừa vặn mang thai đứa con của anh, từ đó về sau, anh không muốn tiếp cận những người phụ nữ khác”.

“Anh chỉ là muốn chuộc tội!”. Tôi nói thẳng: “Anh vẫn không yêu chị ấy!”.

Anh miễn cưỡng mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ là muốn chuộc tội!”. Tôi gật đầu vẻ suy tư, than thở: “Cô gái được anh yêu thật là hạnh phúc, nếu như cô ấy biết, chắc chắn cảm động đến ngất đi được!”. Tôi ngừng lại, lại trách anh: “Anh cũng không phải chút nào, thích người ta thì phải nói ra chứ!”.

Ánh mắt anh mơ màng nhìn tôi chằm chằm, dường như rơi vào trong cõi mộng.


Bên ngoài trời đổ mưa, mưa lâm thâm, bắn vào cửa kính, từ từ chảy xuống. Chậu phía ban công nở rực rỡ, lúc mua, chủ cửa hàng nói, chỉ cần ngày nào cũng tưới nước thì nó sẽ nở hoa quanh năm.


Mùa đông, trời lạnh quá, lạnh thấu tim.

Nhưng hoa vẫn nở rộ, đỏ rực giống như đốm lửa mọc trên đầu cành cây, từng bong lớn, gần như mọc kín cả chậu hoa, rực rỡ chói lòa.

Chuông cửa bị ai đó ấn liên tục, âm thanh đó như thể tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ, vang động khiến tai tôi phát ù. Tôi bực bội đi ra mở cửa: “Làm gì thế, ấn chuông cửa như vậy, có phải là bị bệnh không?”. Khi ánh mắt tôi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Đậu Đậu, tiêu rồi, cô nhóc này lại thất tình rồi!

Cô lặng lẽ tiến vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, nước mắt ròng ròng. Tôi vội rút lấy khăn giấy đưa cho cô, cô không đón lấy, ngược lại còn cầm hộp khăn giấy ôm trước ngực, điên cuồng rút liên tục, những tờ khăn giấy trắng tinh rơi vào tay cô bỗng chốc bị vò nát.

Tôi hạ giọng, gọi: “Đậu Đậu”. Cô tỏ vẻ như không hề nghe thấy, chỉ chảy nước mắt. Cô khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng giận dữ lên tiếng: “Tại sao anh ta lại đối xử với em như vậy?”. Xem ra lại không gặp được người đàn ông tốt rồi.

Tôi rót cho cô một cốc nước, cô uống một hơi hết sạch, giọng nói nhát gừng: “Sao lại, có thể, anh ấy sao, có thể…”. Không biết anh chàng kia đã làm gì cô rồi? Cô nhìn tôi, ánh mắt thê lương, “Sao anh ta có thể như vậy…”.

Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được nữa, xung phong: “Có cần chị giúp đỡ không?”.

Cô nhìn tôi, dường như nhìn thấy chút tia hy vọng, đứng bật dậy kéo tôi chạy ra phía cửa: “Chị hãy đi giúp em thổ lộ tình cảm với anh ấy!”.

Tỏ tình? Đầu tôi như muốn nổ tung! Chẳng phải cô ấy đã bị ruồng bỏ sao? Lại còn tỏ tình làm gì nữa? Cần phải đi lên án chứ! Tôi nói: “Đậu Đậu, việc này rốt cuộc là thế nào? Không phải là em lại bị ruồng bỏ đấy chứ?”.

Cô giúp tôi đóng cửa, kéo tôi đi ra phía cầu thang máy.

“Đậu Đậu, em phải nói cho chị biết rõ toàn bộ sự tình thì chị mới nói giúp cho em được chứ”.

“Anh ấy rất quá đáng!”. Đậu Đậu chớp mắt nhìn tôi, nước mắt long lanh, “Anh ấy thực sự rất quá đáng!”. Xem ra, anh chàng đó đúng là rất quá đáng!

Tôi vỗ vỗ ngực tỏ vẻ trượng nghĩa: “Vậy chúng ta đi, chị sẽ lên án giúp em!”.

Tôi và Đậu Đậu vội vàng đi đến công ty của Đậu Đậu, tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng, hỏi đi hỏi lại toàn bộ quá trình sự việc.

Cô lại kéo tôi, hùng dũng tiến vào tòa lầu công ty. Bảo vệ ở cửa chặn chúng tôi lại, hỏi Đậu Đậu: “Chẳng phải cô đã bị đuổi việc rồi sao?”.

Đậu Đậu nói: “Tôi quay lại để lấy đồ!”.

Thì ra là bị người ta đuổi việc! Đuổi thì đuổi chứ sao, sao lại phải tức giận đến nông nỗi này!

Bước vào trong cầu thang máy, Đậu Đậu mới chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc: “Vì muốn theo đuổi anh ấy, em đã đến công ty anh ấy xin việc, em tốt như vậy, thế mà anh ấy lại đuổi việc em!”.

Tôi gật đầu đồng tình, như thế chẳng hay chút nào!

Cầu thang máy cứ cách mấy tầng lại dừng lại, tâm trạng Đậu Đậu vô cùng lo lắng, mặt tỏ vẻ căng thẳng. Tôi an ủi cô: “Cứ từ từ thôi!”. Cô vẫn hung hăng: “Diệp Tử, anh ấy thực sự rất không phải!”.

Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng rầu rĩ, ôi, tự cổ đàn ông đều bạc tình mà!

Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, Đậu Đậu giận dữ tiến vào, không quên kéo theo tôi. Cô thư ký ở quầy muốn ngăn lại: “Cô Đậu Đậu, cô không thể vào được, chủ tịch hội đồng quản trị đang họp”.

Đậu Đậu không hổ là Đậu Đậu, chuyện gì cũng mặc kệ, trực tiếp đạp cửa, lao vào. Tôi đứng ở cửa, nhìn vị chủ tịch hội đồng quản trị, trợn tròn mắt kinh ngạc!

Ngất, không phải trùng hợp đến thế chứ, thật không ngờ là Tần Tử Long!

Là chính tôi nói với anh, hãy đuổi việc người đang theo đuổi anh là xong chuyện!

Tần Tử Long nhìn tôi, cũng sững sờ kinh ngạc. Đậu Đậu tức giận càu nhàu với anh: “Tại sao anh lại đuổi việc tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai việc gì?”.

Tần Tử Long nhanh chóng khôi phục lại thái độ trấn tĩnh, tự nhiên: “Chúng tôi đang họp, việc này đợi lát nữa hãy nói!”. Tôi nhìn thấy mọi người ở đó đều tỏ ra kinh ngạc, lén nhìn ra phía ngoài cửa. Tần Tử Long ở phía sau lại gọi giật tôi lại: “Diệp Tử, em đưa cô ấy đến phòng làm việc của anh, lát nữa anh sẽ đến!”.

Đậu Đậu quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao. Toàn thân tôi cứng đờ, đầu óc tê dại, chỉ có thể gắng gượng mỉm cười: “Được!”. Tôi kéo tay Đậu Đậu, lao ra phía ngoài cửa.

Cô thư ký ở quầy dẫn chúng tôi vào phòng làm việc của Tần Tử Long, trong căn phòng rộng lớn, đâu đâu cũng nhìn thấy tài liệu xếp thành chồng. Khi vừa ngồi xuống ghế sofa, cô thư ký đã bê đến một cốc sữa và một cốc cafe.

Cô đưa cho tôi cốc sữa: “Chủ tịch hội đồng quản trị nói chị chỉ có thể uống thứ này thôi”.

Đôi mắt Đậu Đậu mở to, đợi thư ký ra ngoài mới trừng trừng nhìn tôi: “Chị và anh ấy?”. Tôi muốn cười, nhưng mặt lại cứng đờ không thể nào cười nổi, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Thực sự không có gì!”. Nhưng cô không tin, thể hiện tư thế bức cung, hằn học hỏi tôi: “Chị nói thật xem nào?”.

Tôi mím môi, con ngươi mắt chuyển động: “Bọn chị là bạn học, nhưng chị hoàn toàn không biết em thích anh ấy!”.

“Thật sao?”. Cô vẫn nghi ngờ.

“Đương nhiên!”. Nếu như biết, chắc chắn sẽ không bảo Tần Tử Long đuổi việc cô.

“Thế thì tốt!”. Cô yên tâm, đột nhiên mắt lóe sáng, chăm chú nhìn tôi: “Diệp Tử, là bạn học dễ nói chuyện, chị hãy giúp em tỏ tình với anh ấy!”.

“Đậu Đậu!”. Tôi cảm thấy khó xử, “Thực ra, có phải là em đã ép hôn anh ấy không, muốn lấy anh ấy phải không?”.

“Đúng!”. Cô thẳng thắn, “Em thích anh ấy, vừa nhìn đã thích, nhìn thêm lần nữa thấy mến mộ, nhìn đến lần thứ ba muốn chung sống trọn đời!”.


Nghiêm trọng như vậy sao, vậy thì khó xử lý rồi. Tôi thấp thỏm không yên, “Thực ra Tần Tử Long vì vợ anh ấy đâm xe chết… anh ấy áy náy, cho nên không muốn có lỗi với cô ấy

Đậu Đậu ngẩn người, sau đó mừng rỡ: “Có tình có nghĩa! Em càng nhất định phải cưới anh ấy!”. Làm thuyết khách thật không dễ dàng chút nào, chưa đầy năm phút, Tần Tử Long đã bước vào, tôi thở phào, vội vàng dùng mắt ra hiệu với anh.

Anh chàng này nhất định đừng có bán đứng tôi, nếu như nói là chủ ý tôi đưa ra, Đậu Đậu chắc chắn sẽ giết tôi mất!

Tần Tử Long ngồi xuống cạnh tôi, nói thật khẽ bên tai tôi: “Sao em lại đi cùng với cô ấy?”. Tôi hạ giọng trả lời: “Bạn em!”.

Đậu Đậu khẽ húng hắng mấy tiếng, trừng mắt nhìn thẳng vào tôi. Tần Tử Long nhìn tôi một cái, nói với Đậu Đậu: “Công ty đã bồi thường cho cô tiền lương gấp ba, chắc là không có vấn đề gì”. Đậu Đậu chắc chắn không dễ dàng thỏa hiệp: “Ai cần số tiền lương đó chứ!”.

Tần Tử Long tỏ ra bất lực: “Tôi thực sự không có hứng thú với cô”.

Đậu Đậu chu môi: “Em biết, nhưng em sẽ cố gắng giành được!”.

Tần Tử Long khẽ lấy cùi chỏ huých tôi, tôi đành phải lên tiếng khuyên nhủ: “Thực ra anh ấy đã thích người khác rồi, Đậu Đậu, em có bám lấy anh ấy cũng không có tác dụng gì đâu”.

Đậu Đậu trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như thể vô số phi đao, chỉ muốn đâm chết tôi. Tôi nở nụ cười: “Hay là hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước đây”. Tôi đứng dậy muốn chuồn, Tần Tử Long cũng đứng bật dậy: “Anh đưa em về!”.

“Không cần đâu!”. Tôi xua xua tay, giải quyết xong Đậu Đậu hẵng hay. Anh cuống lên, đỡ tôi: “Em là bà bầu, ngồi những xe đó anh không yên tâm!”.

Thực sự không cần đâu! Tôi muốn gỡ tay anh ra, ánh mắt anh nồng nhiệt nhìn tôi chăm chú, đột nhiên nổi nóng: “Có phải là em muốn ngay cả làm bạn học cũng không được phải không?”.

Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Đậu Đậu đành mềm lòng: “Hay là anh đưa em và Đậu Đậu về nhà”. Anh trầm tư nhìn tôi, khẽ động đậy môi, nhưng lại không lên tiếng, chỉ kiên quyết nắm cánh tay tôi không chịu thả ra. Cứ tiếp diễn cục diện gượng gạo này cũng không phải là cách hay, tôi lại thỏa hiệp lần nữa, khẽ gọi Đậu Đậu: “Nào, cùng đi nào cô nhó

Đậu Đậu lao đến trước mặt chúng tôi, trợn trừng mắt: “Hai người…”.

“Chúng tôi chẳng có gì cả!”. Cô còn chưa nói xong, chúng tôi đã cùng đồng thanh ngắt lời cô, sau đó cùng nhìn nhau. Đậu Đậu nổi giận đùng đùng, ánh mắt rực lửa: “Các người cứ coi tôi là con ngốc đi, nhưng cho dù là ngốc cũng nhận ra”. Tôi chẳng hiểu gì cả: “Nhận ra điều gì chứ?”.

Đậu Đậu chỉ tay vào Tần Tử Long nói từng chữ một: “Anh thích…”. Sau đó lại chỉ sang tôi nghiến răng nói: “Chị!”.

Đúng là nói nhăng nói cuội, tôi đang mang thai, lại có chồng, người ta mới ba mươi tuổi, có công danh sự nghiệp, đẹp trai tuấn tú. Sao lại có thể thích tôi được chứ?

Tôi sa sầm mặt: “Em đúng là đặt điều bịa chuyện!”.

Đôi mắt Đậu Đậu đỏ hoe: “Chị mới là tranh giành tình yêu!”.

Giọng tôi nặng trịch: “Em đừng vô lý như thế chứ!”.

Đậu Đậu rơi nước mắt: “Chị đúng là không thể nào chấp nhận được!”.

Tần Tử Long chen vào: “Các em là bạn tốt, đừng cãi cọ nữa!”.

“Không liên quan gì đến anh!”. Tôi và Đậu Đậu cùng đáp lời anh. Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mắt ầng ậc nước, nói: “Chị hãy chia tay với anh ấy!”.

Thật là khôi hài, tôi trả lời thẳng với cô: “Không hề nắm tay thì sao mà chia tay được?”.

Cô tức giận đến độ run rẩy, đang định phản bác tôi, tôi thấy tình thế không ổn, sợ ảnh hưởng đến mối thâm tình, bèn giả ngất, ngất vào lòng Tần Tử Long. Đậu Đậu cuống quá, gọi tôi: “Diệp Tử!”. Nước mắt cô tuôn rơi lã chã nhỏ xuống mặt tôi, khiến tôi cảm thấy rất buồn lòng. Cô nói: “Em không trách chị đâu, chị đừng tức giận!”.

Đãn diễn kịch thì phải diễn cho đến hết, bây giời tôi mà mở mắt ra, chắc chắn là sẽ bị lộ tẩy.

Tần Tử Long càng cuống hơn, ôm tôi lao thẳng ra phía ngoài cửa.

Tôi nằm trong vòng tay anh, mặt nóng bừng, trái tim như thể bị mang rán, vô cùng ngượng ngùng. Anh ôm tôi và chạy thật nhanh, cuối cùng cũng chui vào trong xe, xe khởi động, Tần Tử Long gần như hét lên với tài xế: “Hãy đến bệnh viện Bạch Vân với tốc độ nhanh nhất!”.

Đậu Đậu cũng chui vào xe, nói đầy lo lắng: “Anh đừng cuống, có thể chẳng có chuyện gì đâu!”. Tôi đang thầm tính toán, có nên tỉnh lại không, họ lo lắng như vậy, thực sự khiến toàn thân tôi như bị dao cứa. Tần Tử Long lắc cánh tay tôi, giọng vô cùng lo lắng: “Em tỉnh lại đi!”. Đậu Đậu tỏ ra rất ấm ức: “Thì ra anh thích chị ấy!”.

Tôi khẽ giật mình, đang định mở mắt, lại nhắm lại. Tần Tử Long cũng không nói rõ, không lên tiếng, Tôi cuống lên, ít ra thì cũng phải phủ nhận chứ, anh như vậy thì sẽ bị coi là gì, coi là mặc nhận? Trong lòng tôi thấp thỏm, cuối cùng cũng mở mắt ra, mặt nóng bừng.

Tần Tử Long cuối cùng cũng mỉm cười: “Tạ ơn trời đất!”.

Đậu Đậu hình như đã nhận ra điều gì đó: “Chị cố tình ngất phải không?”.

Tôi gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu, không dám nhìn Đậu Đậu. Đậu Đậu ghét nhất là người khác lừa dối cô ấy, thế nên cô thực sự nổi giận, hét lớn: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”.

Tôi còn chẳng dám gọi cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xuống xe. Cô đi đến bên kia đường vẫn còn không quên quay đầu lại trừng mắt hằn học nhìn tôi.

Phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ lao vun vút qua trước mắt tôi. Ngón tay tôi vân vê mép áo, ngẩn người nhìn, chỉ cảm thấy mơ màng. Mặc dù đã đến mùa đông, cây cối bên đường vẫn rất tươi tốt. Nhưng, con tim tôi thì đã khô héo, không còn chút sức sống nào.


Tần Tử Long đột nhiên nói: “Em đừng để ý đến lời cô ấy nói!”.

Tôi sa sầm mặt, nói: “Chúng ta cần phải giữ khoảng cách!”.

Anh trầm mặc, nhưng trong lòng tôi đã trào lên cảm giác lo sợ, bất luận anh có ý hay không có ý đối với tôi, tôi cũng đều cần phải tránh né anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.