Đọc truyện Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra! – Chương 4: Thẩm Dật Phàm
Tiết Lạc ngồi chổm hổm trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, vẻ mặt ngu đến không thể nào ngu hơn.
Chung quy, cô vẫn chưa thể nào tiếp nhận sự thật này.
Cô là Tiết Lạc, nhưng Tiết Lạc lại không phải là cô nha.
” Tại sao lại có tình huống cẩu huyết như vậy đập xuống trên đầu của mình?”
Tiết Lạc chán nản ngửa mặt lên hét to một tiếng. Cô có thể chấp nhận rằng mình đã xuyên không. Nhưng thế nào lại có thể xuyên không vào Tiết Lạc thiên hạ đệ nhất xú danh của tiểu thuyết chứ.
Tiết Lạc lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách, cô vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lí để đón nhận sự thật này.
Trong nguyên tác của An Li, Tiết Lạc được nhắc đến không nhiều lắm. Nhưng những khi nhân vật này xuất hiện thì đều là những chi tiết vô cùng đặc sắc. Mà hầu như tất cả đều diễn tả cô ta tính kế leo lên giường quyến rũ các nam chính. Sau đó các nam chính sẽ không chút lưu tình quăng cô ta xuống giường.
Ấn tượng của Tiết Lạc đối với nữ phụ này cũng không nhiều. Tất cả chỉ gói gọn lại trong mấy cụm từ : Háo sắc – Ngu ngốc – Ác độc – Điêu ngoa.
Đây đúng là những thiên tính vô cùng phù hợp cho vai trò của một nữ phụ tiêu điểm! Chỉ có kiểu người như vậy mới ngu ngốc đi so găng với nữ chính.
Lại nói theo nguyên tác, cô hẳn là xuyên qua chương một của tiểu thuyết. Nếu như cô nhớ không lầm thì Tiết Lạc trong nguyên tác chạy đến tập đoàn của nam chính số một Âu Thần Dương và tìm đủ mọi cách quyến rũ người này. Chỉ tiếc, phẩm chất của nam chính người ta quá tốt, không những không bị cô ta quyến rũ mà còn túm cổ cô ta giống như túm một con nhái quăng ra ngoài cửa quăng ra ngoài cửa.
Tiết Lạc trong nguyên tác lúc này vô cùng tức giận, máu dồn xuống gót chân, tự nhiên đòi tự sát để níu kéo nam chính, cho rằng như vậy sẽ khiến nam chính thương tiếc cô ta.
Dĩ nhiên, kết quả thất bại là điều không nói cũng biết.
Hành động ngốc xít đó của cô ta, không những làm Âu Thần Dương càng thêm vài phần phiền chán, mà chính bản thân còn bị té cầu thang đến mức sợ hãi ngất xỉu.
Tiết Lạc âm thầm bĩu môi! Một người đến té cầu thang cũng bị doạ sợ. Thật không hiểu cô ta lấy niềm tin ở đâu ra cho rằng mình có thể tự sát.
Mà khoan đã!
Lẽ nào Tiết Lạc trong nguyên tác là vì té cầu thang nên hương tiêu ngọc vẫn. Còn thuận lợi tạo điều kiện cho Tiết Lạc là cô xuyên qua?
Không đúng! Trong nguyên tác không có viết như vậy. An Li rõ ràng để cô ta sống vô cùng tốt, sau đó còn làm đủ chuyện lớn mật quyến rũ các nam chính, hành hạ nữ chính nữa mà.
Rốt cuộc là mọi thứ sai ở chỗ nào?
Tiết Lạc như vướng vào một vòng luẫn quẫn, càng suy nghĩ lại càng thấy rối rắm. Lại giống như suy nghĩ đến cái gì đó, cô liền quăng chăn, quăng gối vội vàng chạy ra ngoài.
Tiết Lạc khi té cầu thang là được thư kí của Âu Thần Dương đưa vào bệnh viện. Tiết Lạc vốn là con gái của một chủ tịch tập đoàn lớn, nên để tỏ rõ thiện ý anh ta đã trực tiếp đăng kí phòng bệnh VIP ở tầng bốn cho cô.
Theo ý nghĩ của thư kí, anh ta không còn lạ gì tính cách của vị tiểu thư điêu ngoa, đanh đá này. Sợ cô không hài lòng với đãi ngộ sẽ gây ra nhiều chuyện phiền toái, nên chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo.
Thực ra, anh ta đã suy nghĩ thừa. cô đối với việc ở phòng bệnh như thế nào cũng không quan trọng. Nhưng việc được sắp xếp ở trên tầng bốn lại vừa vặn dễ dàng thực hiện ý nghĩ táo bạo lúc này của cô.
Tiết Lạc đứng trước cầu thang, nheo một mắt nhìn xuống từng bậc, từng bậc cầu thang. Liên tục hít vào thở ra trên dưới năm chục lần.
Cô nghĩ nếu trong nguyên tác Tiết Lạc kia không chết. Đây rất có khả năng chỉ là sự lầm lẫn. Biết đâu,nếu cô té cầu thang thêm một lần nữa thì liền trở về hiện đại, Tiết Lạc nguyên tác thì vẫn là Tiết Lạc nguyên tác thì sao?
Đúng nha!
Tiết Lạc tự gật gù cảm thán mình thông minh. Chỉ là mỗi lần nhìn những bậc thang này cô lại theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Lỡ như cô té cầu thang không trở về hiện đại mà chấn thương sọ não chết luôn thì phải làm thế nào?
Nhưng mà nếu không thử thì chẳng lẽ cô phải sống cuộc đời của Tiết Lạc đầy xú danh này mãi?
Cô vừa nghĩ đến thảm trạng liền không khỏi rùng mình. Tiết Lạc nguyên tác cứ thế ra đi cũng thôi đi, nhưng làm thế nào lại để cô thừa kế một đội quân chán ghét mình hùng hậu như vậy?
Này rõ ràng đối với cô thật không công bằng!
Tuy là Tiết Lạc trước đây vẫn luôn cầu mong mình có thể đẹp hơn một chút, ngực lớn một chút, tuổi trẻ một chút, nhà giàu một chút, được ngắm nhiều mĩ nam đẹp một chút. Nhưng nếu bảo cô biến thành Tiết Lạc hội tụ đầy đủ những ” một chút ” ấy thì cô lại không muốn thế đâu nha!
Nên làm thế nào đây?
Hay là vẫn thôi đi!
Mỗ nữ Tiết Lạc nào đó rất không có chí khí từ bỏ. Dù sao không biết sau khi té xuống cầu thang này có được trở lại hiện đại hay là trực tiếp chết yểu. Cô vẫn chưa đến mức ngu ngốc như vậy!
Chỉ là, đúng lúc Tiết Lạc định xoay người rời đi, thì đằng sau lại bất ngờ vang lên một giọng nói nam tính trầm trầm.
” Cô lại muốn tự sát thêm lần nữa?”
Tiết Lạc bị giọng nói nam tính này doạ hỏng. Vốn là đã định quay người trở lại phòng bệnh giờ lại bước hụt một bước, té ngược về phía sau.
Thịch! Không!
” Cứu… Cứu tôi…”
Trong lòng cô mạnh mẽ vang lên một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Cô còn không muốn chết đâu!
Theo bản năng sống còn, Tiết Lạc hét lên một tiếng, tay vươn về phía trước tìm kiếm bất cứ cái gì có thể níu vào được.
Đây rồi!
Tiết Lạc nắm trúng một nhúm vải mềm mại. Ngay sau đó, eo nhỏ nhắn được một bàn tay to lớn rắn chắc ôm lấy kéo ngược trở về.
Cô bị kéo theo quán tính đập mạnh vào một lồng ngực nam tính rộng lớn, vững trãi. Hương bạc hà thanh mát lại phảng phất mùi thuốc khử trùng, xen lẫn hơi thở nam tính thành thục phả vào cánh mũi nhỏ, khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bất quá, trải qua một tình huống nguy hiểm vừa rồi, Tiết Lạc vẫn còn sợ hãi, liền trực tiếp mặt dày gục đầu vào cái phao cứu sinh, tham lam hít thở mùi hương trên người đàn ông này.
Mỗ nữ Tiết Lạc nào đó sâu sắc nghĩ, mùi hương thật tốt nha! Cô rất ghét mùi thuốc sát trùng, theo đó cũng bài xích bệnh viện. Chỉ là, mùi thuốc sát trùng trên người đàn ông này lại không khiến cô chán ghét, ngược lại, ừm, có một chút thoải mái.
” Dương nói cô thay đổi, tôi không tin, quả nhiên là không thể tin!”